Oneshot6: Điên loạn
CẢNH BÁO!: oneshot này nó y chang cái tên, điên rồ, hơi bệnh hoạn? Nói chung là tâm lý ko ổn á =)))) là điên vì tình đúng nghĩ đen luôn nên mn cân nhắc nhaa, bạn nào có tâm hồn thích sự trong sáng, nhẹ nhàng thì chờ oneshot típ nha🥲
Do hơi dài và sợ mn đợi lâu nên mình đăng trước chứ vẫn còn nhaaa
_________________
"P'Pond thả em ra đi..."
Giọng cậu yếu ớt, 2 tay bị buộc chặt vào giường mấy ngày qua mà hằn cả vết đỏ trên tay.
Cậu đã cầu xin hắn như này 1 tuần rồi, nhưng kết quả chẳng khả quan mấy, đôi mắt khóc đến đỏ vẫn chẳng được gì.
"Phuwin...em đừng khóc nhé, nếu không giữ em lại thế này, em sẽ rời xa anh mất..."
Người con trai trước mặt đưa đôi tay ấm áp chạm lên mặt cậu, gạt đi hàng nước mắt còn đọng trên gò má xinh đẹp rồi khẽ ôm cậu vào lòng vuốt ve như viên ngọc quý giá.
"Đừng sợ anh, đừng bỏ trốn khỏi anh nhé, nó sẽ làm anh đau lắm"
Khi được Pond chạm vào, hơi ấm từ bàn tay hắn không còn khiến cậu ấm áp nữa...nó khiến cơ thể cậu run lên vì sợ hãi.
________
Chuyện bắt đầu từ 3 tháng trước, PondPhuwin là một cặp đôi khiến ai nấy đều phải ghen tỵ.
Vì sao á?
Pond thì đẹp khiến bao nữ nhân mê mệt, Phuwin lại có nhan sắc đến cả nam nhân cũng không thể rời mắt, cả 2 vừa tài giỏi vừa đẹp đôi.
Và chuyện tình đẹp ấy kéo dài tận 3 năm, vẫn tình cảm và hạnh phúc nhưng rồi... điều mà cả 2 sợ nhất đã đến.
Ba mẹ của Phuwin đã phát hiện trong một lần đón cậu ở trường đại học.
Đúng theo ngày này của mấy tuần trước thì họ sẽ cùng trò chuyện vui vẻ, vì chỉ có duy nhất là hôm nay trong cả tuần bận rộn để cả nhà cùng ngồi lại và chia sẻ với nhau.
Phuwin háo hức mong chờ nhưng cuối cùng cậu lại thấy điều gì thế này? Cả buổi tối bao trùm sự im lặng, căng thẳng khiến cậu chẳng nuốt nổi.
Cô nhóc Minnie ngồi nhìn ba mẹ mà lo sợ cả 2 sẽ quát mắng cậu vì chuyện cậu quen con trai
Đến khi ăn gần xong, cậu chịu không nổi liền lên tiếng.
"Ba, mẹ, hôm nay có chuyện gì ạ? Trong ba mẹ không được vui vẻ"
Mẹ nghe cậu nói vậy liền ngừng lại, cha cậu cũng từ từ đặt tách trà vừa uống xuống bàn.
"Con...có người yêu rồi phải không?" - ba nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói.
"Dạ?"
Mẹ cậu thấy vậy liền nói tiếp.
"Ta và cha con thấy con ôm một người con trai lúc tới đón."
Cậu như chết lặng, cứ thần người ra, cả người lo sợ mà không ngừng run rẩy.
"Đó là người yêu con à?"
"Dạ?"
"Phuwin, ta không phải ghét việc con thích con trai, ta và mẹ con cũng đều có lý do cả, chúng ta cần người thừa kế cho công ty sau này"
Cha cậu vừa nói, vừa đặt bàn tay lên tay cậu.
Cậu thật sự không hiểu, tại sao phải như vậy? Có rất nhiều cách mà? Tại sao ba mẹ cậu vẫn nghỉ như vậy?
"Tại sao vậy ba? Con thật sự không thể hiểu?"
Cha mẹ cậu nhìn nhau một lúc rồi nói.
"Coi như vì ta, con kết thúc với chàng trai kia được không?"
Hai tay cậu nắm chặt lại thành hình nắm đấm, đôi môi cắn vào nhau như muốn bật ra máu.
"Con không làm!!"
Ba mẹ cậu bây giờ không còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa mà nặng lời nói với cậu.
"Phuwin! Đây là ép buộc, từ khi nào con lại cãi ba mẹ vậy!!!"
"Tại sao phải như vậy?! Ba mẹ là vì con thích con trai mà đối xử với con như vậy!"
"Ba mẹ là tốt cho con? Con không chỉ không hiểu còn cãi ba mẹ của con vì thằng con trai kia à?!"
Cậu không chịu được mà bực tức đứng lên khỏi bàn ăn và rời đi.
"P'Phuwin! P' Khoan đi đã"
Minnie nhìn theo bước đi của anh mình mà kêu nhưng anh cô lại vẫn cứ đi xa dần.
"Minnie! kệ nó đi con" - Vừa nói cô vừa bị ba mẹ cậu kéo đi.
Cậu lúc đấy chỉ biết lang thang bên ngoài vì không có chỗ nương tựa.
Không thể về nhà mình nhưng cậu cũng không thể đến nhà Pond vì hắn đang chuẩn bị cho một cuộc thi quan trọng, cậu không muốn phiền hắn. Thế là Phuwin đành chạy qua nhà cậu bạn thân - Prom Theepakorn để nhờ ở ké vài hôm.
"Ủa, ai đây ai đây?"
Vừa mở cửa ra cậu đã bị Prom dùng ánh mắt đầy mỉa mai nhìn mình, cậu khó chịu mà nhíu mày, sau đó đi thẳng vào nhà anh rồi ngồi lên sofa một cách tự nhiên.
"Rồi kể tao nghe được chưa?" - Prom bưng 2 ly nước từ bếp rồi đặt lên bàn.
"Kể gì?"
anh ngồi xuống kế cậu rồi nói.
"Về việc xảy ra với mày hôm nay, mày nhìn cái mặt khó chịu này đi" -
Sau đó anh đưa tay đến bóp mặt Phuwin khiến cậu khó chịu mà muốn đá văng anh bay ra ngoài cửa sổ. Thấy cậu khó chịu Prom cũng không nhây nữa mà vừa cười vừa hạ tay xuống rồi nói tiếp.
"Với lại khi có chuyện gì đó với mày hay tao rủ mày thì mày mới qua nhà tao thôi, hôm nay tao có rủ mày qua đâu, vậy nên đến đây chắc chắn là mày có chuyện gì rồi"
Bị nói trúng tim đen nên cậu chỉ im lặng một lúc, rồi mới khẽ lên tiếng.
"Đúng rồi"
"Sao? Có chuyện gì với mày?" - Prom xích lại gần thêm chút rồi khoác vai cậu.
"Ba mẹ tao..."
"Ba mẹ mày sao?"
"Ba mẹ tao biết chuyện tao và P'Pond quen nhau rồi"
"V*iii, rồi phản ứng của 2 bác như nào?"
Đến đây, giọng cậu run rẩy, không thể nói được tiếp tục, đôi mắt bắt đầu mờ dần vì nước mắt, và rồi nước mắt trào ra làm ướt đẫm gò má cậu.
"Phuwin? Mày sao vậy?"
"Ba mẹ...ba mẹ ép tao chia tay anh ấy, tao không đồng ý nên cãi nhau với ba mẹ, giờ thì không thể về nhà nữa rồi"
Prom nghe vậy cũng hiểu mà gật đầu, sau đó lại thấy có gì đó không đúng mà hỏi tiếp.
"Thế sao mày không qua nhà P'Pond mà đến nhà tao? Chuyện này có liên quan đến anh ấy mà?"
"Anh ấy chuẩn bị tham gia một cuộc thi quan trọng, tao không muốn làm phiền hay khiến anh ấy bận tâm"
"À.."
"Sao? Muốn đuổi tao đi à?"
"Hảa? Nghĩ sao vậy, mày là bạn thân của tao, mày buồn thì tao phải an ủi chứ"
Cậu nhìn anh rồi khẽ cười, đôi mắt vẫn còn động lại những giọt nước mắt.
"Cảm ơn mày"
Anh nhìn bạn mình như vậy thì liền kéo Phuwin đến mà vò đầu khiến mái tóc cậu rối tung.
"Kệ đi màyyy, chơi game tí không?"
"Có chứ!"
Thế là hai người chơi game đến sáng.
______________
Và từ hôm đó, cậu ở nhà Prom mấy tuần liền, giờ chung cư của anh như của cậu luôn rồi.
Mọi thứ vấn bình thường cho đến khi...
"Phuwinnnnnnnn, có điện thoại"
"Ờ ờ chờ tao tí"
Cậu bước ra khỏi phòng rồi nhận lấy chiếc điện thoại từ Prom, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên màn hình thì chợt nhíu mày lại.
Là mẹ...
Chần chừ một lúc rồi cậu bấm nút nghe, vừa nhấc máy, đầu dây bên kia liền lên tiếng.
"Phuwin! Con về nhà ngay!"
"Con chưa sẵn sàng để đối diện với ba mẹ"
"Ta không biết, con về ngay, ta biết con đang ở nhà của Prom, đừng để ta đến đó lôi con về rồi liên lụy đến Prom!"
Đôi mắt cậu lộ rõ sự tức giận mang theo sự ấm ức khó nói, nhưng chẳng thể làm được gì.
Phuwin không muốn phải ảnh hưởng đến ai.
Mang theo cảm giác ấy cậu về theo lời mẹ. Vừa bước vào cửa thì họ đã đợi cậu ở phòng khách, ánh mắt ấy không còn hiền từ mà thay vào đó là sự tức giận.
"Ba mẹ muốn nói gì?"
Mẹ cậu dùng tay nắm lấy cổ tay của cậu, kéo xuống ghế ngồi rồi hỏi.
"Con từ khi nào không chịu nghe lời vậy?"
"Ý ba mẹ là?"
"Chỉ cần chia tay thôi, cũng chưa chắc gì con và thằng nhóc kia sẽ bên nhau cả đời"
Cậu thật sự không chịu được ba mẹ mình nữa rồi, tại sao họ không thể hiểu cậu dù một chút? Tại sao họ luôn cố chấm dứt mối quan hệ này? Hôm nay... cậu sẽ giải quyết tất cả.
"Con không muốn làm vậy, sao ba mẹ không hiểu con vậy?"
"Con muốn ta làm hại, đánh chết thằng nhóc kia thì con mới chịu à"
Tay cậu bỗng khựng lại, tâm trạng tức giận giờ lại cảm thấy sợ hãi.
Phuwin biết cha mẹ mình có quyền lực rất đáng sợ, những việc này không khó khăn gì, kèm theo khí chất có thể áp đảo đối phương của cha mẹ cậu nên đã nhiều lần đạt được mong muốn dù lớn đến cỡ nào. Nghĩ đến đây cậu khẽ rùng mình, nếu cậu không làm thật...anh ấy sẽ vì cậu mà...
Cậu không hề muốn điều đó xảy ra...
"Đừng...ba mẹ đừng làm hại anh ấy"
"Nếu con chấp nhận chia tay thì ta hứa sẽ không làm hại nó, nhưng đừng nói việc ta và mẹ con kêu chia tay"
"Con sẽ làm theo lời ba mẹ, miễn ba mẹ đừng làm gì anh ấy"
___________________
Mấy ngày vừa qua Pond chẳng thể gặp Phuwin, cùng lắm chỉ gọi điện mấy phút thôi nên đã sợ cậu gặp chuyện gì chẳng may.
Đêm hôm qua, lúc chuẩn bị đi ngủ thì cậu nhắn tin muốn gặp khiến anh tỉnh cả ngủ nên bây giờ phải mang theo đôi mắt gấu trúc đến gặp cậu.
Cậu vừa nhìn người trước mắt vừa cười.
"P'Pond, anh lại ngủ trễ nữa àa?"
"Tại em đấy, cả tuần không nghe động tĩnh gì" - Vừa nói anh vừa đưa tay xoa đầu cậu.
"Thế em kêu anh có việc gì"
Đến đây, nụ cười cậu chợt vụt tắt, trong lòng dâng lên cảm xúc khó chịu không thể tả, cậu thầm nghĩ bản thân phải nói từ đâu mới được.
"Pond, em nói điều này..anh đừng ghét em nhé"
"Anh sẽ không bao giờ ghét em"
"Chúng ta..chia tay nhé?"
Người kia chợt đứng hình vài giây, sau đó khi bình tĩnh lại thì liền quay qua tra hỏi cậu.
"Khoan đã! Em đùa à?"
"Tại sao?? Tại sao vậy Phuwin?"
"Khoan, lúc em biến mất đã có chuyện gì đúng không?"
"Phuwin, nói anh nghe đi?! Có chuyện gì"
"Em không yêu anh nữa, chúng ta nên làm bạn thôi"
Tất cả là nói dối, cậu còn yêu anh rất nhiều, nhưng cậu biết nếu nói sự thật thì anh sẽ liều mình gặp bố mẹ cậu để thuyết phục, nhưng làm vậy càng ảnh hưởng đến anh hơn.
Anh luôn như vậy, lần này cậu không muốn gây phiền phức cho anh. Cứ để anh thấy đau, để anh thấy cậu là kẻ tồi rồi quên đi sẽ tốt hơn.
Thấy anh im lặng mà cậu cũng lặng lẽ quay đi, biểu cảm có vẽ dửng dưng nhưng trong lòng như có ai bóp trái tim cậu lại.
Cảm giác khó chịu, đau buồn nhưng chẳng thể bật khóc, cậu không muốn anh liên lụy đến chuyện gia đình cậu.
Phuwin là rất yêu anh và chẳng muốn anh tổn thương, nhưng cậu lại đâu biết rằng, chính những lời cậu nói hôm đấy đã khiến con người anh như có thêm một 'nhân cách' khác.
______________________
Từ hôm cậu nói chia tay, bạn bè Pond không thấy anh ở trưởng trong suốt 1 tuần, họ đã gọi anh nhưng đầu dây bên kia chỉ nói..
"Để tao yên"
Tuy cậu chưa đủ can đảm đối diện với anh nhưng bây giờ cậu làm ngơ thì thật sự không thể.
Cậu dùng hết can đảm đến chung cư anh ở, gõ cửa lần đầu nhưng chẳng 1 ai trả lời, cậu lại tiếp tục gõ thêm một lần nữa thì mới nghe có tiếng bước chân từ bên trong...cánh cửa dần dần mở ra...
Là anh...
Nhưng là Pond Naravit cùng gương mặt hốc hác, gầy trong thấy, đôi mắt sưng lên đầy sự mệt mỏi, mái tóc rối bời chứ không còn nếp nào vào nếp nấy như mỗi lần cả 2 đi chơi. Nhưng người trước mắt vẫn là người cậu yêu.
Cậu xót lắm chứ, nhìn người trước mắt mà miệng chẳng thể nói gì, nhìn anh như vậy cậu thật sự không vui chút nào nhưng tại thời điểm ấy chẳng thể nói gì.
Lúc môi cậu đang định nói thì ảnh liền hỏi.
"Em tìm anh có việc gì không?"
"Anh ổn chứ?"
Thoạt đầu anh bất ngờ ngước mặt nhìn cậu nhưng sau đó lại tỏ vẻ hơi nghi hoặc rồi nói tiếp.
"Em quan tâm anh? Anh tưởng em hết yêu anh rồi.."
"Việc đó không quan trọng, trả lời câu hỏi của em trước"
"Em cứ vào nhà ngồi trước đi cho tiện"
Nói rồi anh quay lưng đi vào trong, cậu cũng ngoan ngoãn im lặng mà đi theo sau.
Vào được bên trong thì cậu ngồi xuống sofa trong khi anh xuống đằng sau lấy nước cho cậu. Anh cứ loay hoay 1 hồi lâu trong bếp mãi nên cậu cũng có thời gian nhìn 1 lượt phòng chung cư của anh.
Ừm...nói sao nhỉ..
Có lẽ là 1 chút bừa bộn chăng? Khi những món đồ của anh cứ nằm rải rát khắp nơi nhưng không quá mức bừa bộn như nhiều người.
Một lúc sau anh mới đi ra từ trong bếp ra cùng 2 ly nước lọc, khi anh vừa ngồi xuống cậu liền hỏi
"Anh ổn chứ? Trong anh có vẻ gầy hơn nhiều đấy..."
"Anh vẫn ổn, chỉ là hơi mệt mỏi so với trước"
"Nhà anh bừa bộn hơi nhiều nhỉ? Anh không dọn sao? Ít nhất cũng dành thời gian dọn chứ, em nói rồi mà"
"Đó giờ toàn em dọn giúp anh.."
Bầu không khí đã ngượng giờ còn ngượng hơn, vì cảm thấy mất tự nhiên nên cậu chẳng biết làm gì ngoài uống một ngụm nước.
"Phuwin, đừng bỏ anh nhé?"
"Vâng?"
"Ở lại đi...ở lại với anh"
Khi anh nói xong câu đấy, tầm nhìn của cậu mở dần rồi ngã xuống sofa, anh từ từ đến gần cậu, bàn tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp..
"Chỉ như vậy...em mới ở bên anh"
_______________________
Bây giờ cũng đã 20 giờ rồi, hồi chiều cậu đi ra khỏi nhà và nói với cô em gái Minnie là sẽ về vào 18 giờ, khi không thấy anh trai về, cô cũng đã gọi nhiều lần rồi nhưng chẳng ai bắt máy nên cô đã thử nhắn tin xem sao.
Minnie:
P'Phuwin??
Thấy thì trả lời em nhé, gọi anh không được nên em lo.
Phuwin:
Anh không sao.
Nói với ba mẹ là hôm nay không về, anh ở nhà bạn.
Tuy cách nhắn tin hôm nay của anh khá lạ nhưng miễn có hồi đáp vẫn tốt hơn không, miễn anh không sao là được, cô cười nhẹ rồi để điện thoại qua 1 bên làm bài tập.
____
Sau khi 'đóng vai" Phuwin xong thì anh lại nhìn con người đang chật vật với dây thừng cột tay của bản thân lại. Anh khẽ cười rồi tiến đền gần cậu, vuốt mái tóc mềm.
"Đừng quậy thế, anh không làm hại em"
"Đây là kế hoạch của anh từ đầu à?"
"Không đâu...lúc ra mở cửa gặp em mới nghĩ ra thôi, thuốc mà anh bỏ vào nước cũng là thuốc ngủ anh dùng cho mấy lần không ngủ được, nếu chuẩn bị trước thì anh đã mua còng tay cho chắc ăn rồi"
"P'Pond..anh như thế này từ khi nào"
"Ý em là sao vậy?"
"Anh chưa bao giờ như vậy, anh luôn dịu dàng với em mà?"
"Phuwin..anh không làm em đau, anh là yêu em rất nhiều, là không muốn em rời xa nên mới thế"
"Đây không phải cách anh thể hiện tình yêu đâu, Pond"
Bị cậu phản bác lại thế này khiến anh có chút khó chịu mà nhíu mày, đưa tay lên bóp lấy khuôn mặt kia.
"Phuwin, anh nói trước, nếu không muốn đau thì đừng cố trốn khỏi anh"
Lúc này cậu mới nhận ra, con người kia...con người trước mắt không dịu dàng như Pond cậu từng biết, không phải người luôn chọn theo điều đúng đắn.
Con người trước mắt cậu đây điên loạn, có thể làm bất cứ thứ gì dù biết nó là sai, là con người hoàn toàn khác...
Phuwin ở đây, chịu cảnh Pond trói mình lại, nhìn căn phòng đến phát ngán cũng đã hơn 3 tuần rồi chứ chẳng ít gì.
Vào mấy ngày đầu, mỗi khi gặp anh, cậu đều khóc lóc van xin anh hãy thả cậu ra, anh cũng thuận theo mà hành động dịu dàng, nhưng lời nói lại khiến người ta khó chịu, sợ hãi.
Cứ thế, ngày nào cậu cũng van xin nên sinh ra cảm giác phiền phức cho anh. Pond mỗi khi nghe thấy đều chau mày, và lập đi lập lại mấy câu như
"Em im lặng tí đi"
"Ngày nào cũng như thế em không thấy chán à?"
Những câu nói của anh dần mang theo phần khó chịu, cậu cũng dần không nói nữa, cậu biết dù mình có cầu xin đến khô cổ thì vẫn như vậy.
Nhưng cậu bắt đầu lên kế hoạch.
Cậu đã để ý là thức ăn được anh dự trữ trong phòng rất nhiều, cứ mỗi lần hết thì anh chẳng cần đi ra ngoài mà đặt về, cậu cũng ngán việc anh cứ cho ăn đi ăn lại 1 món lắm rồi..nên là...có thử thì mới biết có trốn được không.
Hôm nay anh vẫn mang cho cậu phần cơm như mọi ngày, lại là cơm chiên như mọi khi.
"Nào Phuwin, ăn nào"
Thường ngày cậu sẽ há miệng cho anh đúc, nhưng hôm nay miệng cậu lại ngậm chặc lại, xoay đầu sang hướng khác không chịu anh. Anh lại nhíu mày
"Sao em không ăn?"
"Em không thích, ngán rồi"
"Vậy thế nào em mới chịu ăn?"
"Đi mua món em thích đi"
"Em học thói đòi hỏi từ bao giờ thế?"
"Nếu vậy em không ăn, em nhịn đói đến chết"
"Em là đang ép anh à?"
"Anh không thể làm vì em sao?"
Anh chỉ im lặng, lặng lẽ đi ra khỏi phòng, lúc sau cậu nghe tiếng mở cửa thì nghĩ là anh đã ra ngoài.
Cậu lén đập cho gương gần giường bể rồi lấy một mảnh kính cắt đứt sợi dây đang trói tay mình lại.
Khi sợi dây đứt ra, thứ cậu làm đầu tiên là xem anh đã thật sự đi chưa, đúng là anh đã ra ngoài rồi thì cậu mới yên tâm tìm nơi giải thoát cho bản thân.
Nhưng...cửa chính, cửa sổ, và mọi lối ra trong nhà đều được khóa một cách cẩn thận, khiến Phuwin không thể trốn được.
Anh là người thông minh, vì chẳng thể chắc rằng cậu đang định giở trò gì nên mới cẩn thận như vậy, nhưng đến mức này rồi cậu không thể bỏ cuộc được.
Cậu đã tìm những nơi mà anh có thể để điện thoại của mình, và cuối cùng cũng tìm được, nó ở giữa 2 cuốn sách, khi cậu bật lên thì liền nhắn tin cho đứa em Minnie và cậu bạn Prom, đoạn tin nhắn của cậu chỉ vỏn vẹn 1 câu.
"Mày/em đến nhà P'Pond đi, địa chỉ là xxx, đến nhanh nhé! Tao/anh cần mày/em giúp!"
Cậu chẳng thể nhắn thêm dòng nào nữa vì có lẽ anh đã về, tiếng bước chân bên ngoài căn hộ làm cậu run lên bần bật, sợ anh sẽ lại quát mắng mình.
Cậu nhanh chóng để điện thoại lại chỗ cũ rồi trốn vào tủ quần áo, nếu anh không thấy cậu trong nhà chắc sẽ chạy ra ngoài tìm, gã và cô nhận được tin nhắn cũng sẽ đến thôi. Cậu tự an ủi bản thân tuy rằng không ngừng lo lắng.
Khuôn mặt anh khi cậu biến mất dần trở nên đáng sợ, bàn tay cầm túi đồ ăn cũng siết chặc lại.
Anh để tạm món ăn vừa mua lên bài rồi kiểm tra cái giường, sợi dây bị đứt cùng những mảnh gương bị vỡ, càng làm anh chắc rằng cậu đã tự làm vỡ kính rồi cắt đi sợi dây. Cửa sổ và những lối thoát khác thì không có dấu hiệu cậy, nhưng nếu không thì cậu ở đâu?
Lúc này trong tủ quần áo phát ra tiếng leng keng va chạm giữa 2 cái móc do cậu sơ ý, lúc này anh đã phát hiện và lập tức chú ý vào tủ quần áo. Chân anh chậm rãi bước đến bên cạnh, tay cậu giờ run lắm rồi, chẳng nghĩ được gì hết.
Khi anh mở cửa ra, đúng là cậu bên trong, con người đáng yêu kia đang không ngừng run rẩy, đưa mắt nhìn anh. Pond chỉ cười nhẹ rồi đưa tay lên mái tóc mềm của cậu.
"Tìm được em rồi"
Nhìn biểu hiện hoảng sợ của cậu mà anh chỉ khẽ kéo cậu đứng dậy, để cậu dựa vào mình.
"Em không định trốn đúng chứ? Do em khó chịu vì cái dây trói kia đúng không? Nếu em ngoan thì anh sẽ không trói nữa"
Lúc này bên ngoài truyền tới âm thanh đập cửa, cùng giọng nói của 1 nam 1 nữ, là Prom và Winnie, 2 người nhận được tin nhắn và đến ngay theo anh nói.
"P'Phuwin, em đến rồi đây!"
"Phuwin, mày có sao không? Trả lời tao đi"
Sau đó là tiếng thì thầm, để nghe rõ hơn anh đằng để cậu ngồi trên giường, mình thì đến gần cửa để nghe rõ hơn.
"Rõ ràng tin nhắn nó ghi là đến đây nhưng lại không thấy gì..tự nhiên lại kêu đến nhà P'Pond?"
"Mấy tuần trước anh ấy biến mất, bên em có tìm kiếm nhưng không thấy, nhận được tin nhắn em đến ngay nhưng sao laii không có gì chứ?"
Họ tuyệt vọng rời đi, bỏ lại anh cũng một mớ hỗn độn. Anh đi nhanh vào phòng rồi cầm điện thoại cậu lên xem, cách đây mấy phút..đúng là có tin nhắn cầu cứu gửi đến gã và cô.
Tay anh siết chặt điện thoại, đến bên cậu, dùng sức bóp lấy khuôn mặt xinh đẹp ấy.
"Giờ em lại có ý định chống đối, trốn tránh anh à? Em thật sự muốn xa anh sao ?? Em không thấy anh yêu em đến mức nào sao?"
Cậu run rẩy bật khóc, hàng nước mắt ướt đẫm tay anh. Anh dùng tay mình đưa mặt cậu đến gần.
"Nếu em còn định trốn anh thêm lần nào nữa thì đừng trách".
Nói rồi anh đem ra một sợi dây thừng cột tay cậu lên để cậu không bỏ trốn. Phuwin bây giờ chỉ biết khóc nức lên, để anh trói tay mình.
Trói xong anh đem túi đồ ăn mình mua vào rồi đưa ra trước mặt cậu.
"Giờ thì em ăn đi"
_______________
Hơn 1 tháng cậu ở đây rồi, từ cầu xin, lén trốn thoát, giờ là bất lực, cậu không phản kháng nữa, cậu mệt rồi. Cơ thể cậu bây giờ ốm đi thấy rõ, nhiều chỗ còn là vết bầm.
Từ hôm cậu có ý định bỏ trốn thì con người anh dần thay đổi. Cứ như trở thành con người khác, hung hăng, man rợ, nếu có điều khiến anh không hài lòng thì anh sẽ không nương tay. Cậu mệt lắm rồi...
Nhìn cậu trở nên ngoan ngoãn dần nên anh để cậu đi lại thoải mái, tất nhiên cửa thì vẫn khóa chặt lại để đảm bảo cậu không trốn đi.
Cậu không phản kháng, càng không muốn trốn nhưng lại khiến lòng anh lại lo lắng. Cậu những ngày nay đều im lặng, sắc mặt vô cảm, có nói chuyện với anh cũng cảm thấy thật xa cách.
Hôm nay cũng vậy, như thường ngày, anh lại hỏi mấy câu như thường ngày.
"Em mệt không?"
"Em ổn"
"Nếu cần gì cứ nói, anh đi mua cho"
"Không cần đâu"
"Thật?"
"Thứ em muốn, anh sẽ không cho"
"Anh nói anh sẽ mua mà? Phuwin, em sao vậy, nhìn em như vậy, em nghĩ anh sẽ vui à?"
"Thế anh muốn như nào? Em đã không trốn rồi mà"
"Anh thấy lo"
"Em là người lo mới đúng, anh nghĩ bị nhốt như này em vui à?"
Cậu nhóc trước mắt anh đây tuy dạo gần đây có vẻ im lặng nhưng giờ lại trở nên khó chịu, cáu gắt.
"Em bị sao vậy?"
Cậu im lặng, chợt nhận ra sự khó chịu vừa nãy của bản thân, nhưng sau đó cậu lại nói tiếp.
"Thế anh muốn em là 1 con robot vô cảm như vậy mãi à"
"Ý em là sao? Anh làm vậy vì yêu em mà"
"Đây không phải cách anh thể hiện nó như trước đây Pond à"
"Anh vẫn vậy"
"Không, anh lúc trước không như vậy"
Anh vò đầu suy nghĩ, anh không biết bản thân quá đáng thế nào, không biết như nào mới khiến cậu hài lòng.
"Đủ rồi Phuwin, đừng nói nữa, anh không muốn cãi"
Nói rồi anh quay đầu đi vào phòng.
Đêm ấy, giữa đêm anh cảm nhận được tiếng động, bên cạnh mình cũng trống vắng một cách kì lạ, đến khi anh mở mắt nhìn thì cậu đã không thấy đâu rồi.
Anh hốt hoảng bật dậy và chạy ra bên ngoài, ánh đèn nhà bếp đang bật. Pond lặng lẽ đi đến gần, tiếng kim loại va chạm vang lên nghe chói tai. Cậu đứng bên cạnh bếp, tay cầm con dao thái nhỏ, lưỡi dao trong một phút ánh lên, cậu từ từ đưa lưõi dao ấy lại gần tay.
Đến khi anh hoàn hồn thì mới vội chạy đến giật lại con dao kia ném sang một bên. Tay anh nắm chặt lấy vai cậu rồi gào lên.
"Em điên sao!? Em biết mình làm gì không??"
"Em biết nên mới làm"
Đôi mắt vô hồn nhìn anh, trong phút chốc còn chút mệt mỏi, tức giận, uất ức, khó chịu, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực cứ như nằm trong đôi mắt ấy, tuy không quá rõ ràng.
"Anh giữ em bên mình thế này là vì anh yêu em, không muốn em làm hại bản thế này"
"Vì anh cứ như vậy nên em thà chết chứ không để bản thân như vậy, nếu em chết rồi, anh sẽ tha cho em đúng không?"
Giọt nước mắt đầy uất ức, tức giận từ từ chảy ra, bao lâu rồi...anh mới thấy cậu như vậy. Bây giờ có lẽ..anh chợt nghĩ lại điều anh từng làm, trói buộc cậu, kiểm soát cậu, sao nhỉ..? Có lẽ anh chợt cảm thấy bản thân sai rồi
"Khoan đã, anh chưa từng nói vậy"
"Nhưng chẳng phải đó là cách duy nhất sao? Em không chết anh có tha em không?"
"Khoan..Phuwin, em bình tĩnh"
Cậu im lặng, nước mắt chảy ra, cậu bé này không nhìn anh với ánh mắt hạnh phúc nữa, mà là ánh mắt đầy sự mệt mỏi, tức giận.
Anh cũng vậy, trước kia anh không như thế, bản thân anh thay đổi nhiều thế nào chính anh còn không nhận ra.
Nhưng có lẽ khi anh nhìn cậu thế này, tâm trạng anh lại không khó chịu hay tức giận nữa, mà là sự tội lỗi, hối tiếc, tiếc vì anh không làm những điều tốt cho cậu để rồi như này, tội lỗi vì biết bản thân khiến cậu đau.
"Được rồi, em đi đi"
"?"
"Nếu em muốn cứ đi, anh không ép nữa"
Anh lặng lẽ lấy chìa khóa mở cửa, đưa lại điện thoại cho cậu.
"Không ép em nữa"
Cậu bước ra khỏi cửa, nhìn bầu trời lúc này, khung cảnh trước mắt đây, cuối cùng cũng được ra ngoài. Cậu quay lại nhìn anh lần cuối, anh chỉ mỉm cười nhìn cậu lần cuối rồi đóng cửa lại.
Con ngưởi vừa nãy không phải kẻ đã ép cậu, trói buộc cậu, đó là người cậu thật sự yêu, người cậu muốn bên cạnh, người dịu dàng, ấm áp chứ chẳng phải kẻ nóng tính, điên loạn kia.
_________
Minnie lúc này đang nghịch điện thoại thì có người gọi đến, là người anh đã biến mất bấy lâu, cô giật mình ngồi bật dậy rồi nhấc máy.
'Minnie..đến đón anh'
"Anh..Phuwin..."
Trong một phút, cô khóc nức lên, được nghe giọng cậu thế này, cô vui lắm. Sự lo lắng tan biến đi đâu rồi, chỉ còn lại sự hạnh phúc khó tả này.
'Nhớ gọi cả Prom đến nhé, sợ em gặp nguy, địa chỉ anh từng gửi rồi'
"Vâng anh, em đến liền"
Cô cúp máy, gọi Prom đến đón cậu.
___________________
Cô và gã vừa đến, bóng dáng chàng trai 1m8 đã đứng đợi sẵn từ trước, cậu nhìn gầy gò, tiều tụy hơn trước.
"P'Phuwin"
Cô vội chạy đến ôm anh mình, người anh khiến mình lo lắng bấy lâu. Gã cũng bước đến, miệng vừa cười vừa nói.
"Mấy nay mày đi đâu vậy, nhưng trong mày gầy hơn rồi, ổn không đó?"
"Ừm...sao nhỉ, tao không sao đâu, nhưng.."
"Sao?"
"À không gì đâu"
Cậu ngập ngừng rồi quyết định im lặng, không nói ra sự thật.
______________
"P'Dunk"
Cậu kêu người bạn thân của anh từ xa, giờ thì không ai có thể liên lạc với anh, cậu cứ sợ anh sẽ phát bệnh trong căn phòng kín không ai hay. Cậu đơn giản chỉ muốn Dunk xem anh thế nào, và cũng có chuyện muốn nói với anh.
"Phuwin, đến rồi à, sao, cần anh nói gì với nó"
Cậu thuật lại câu chuyện của bản thân, mong Dunk nói với anh rằng quên cậu đi, rồi đến với một người tốt hơn.
"Được, anh sẽ nói, anh đi trước nhé?"
"Vâng"
Cậu nhìn bóng lưng xa dần của Dunk, sau đó mới chịu quay đầu đi.
Đêm ấy Dunk gọi đến, cậu cũng nhấc máy, nhưng bên kia là một giọng trai trầm hơn giọng Dunk, mang cảm giác quen thuộc đến với cậu.
"Phuwin.."
"P'Pond?"
"Đáng lẽ ra em phải nói trước sự thật rồi, sao lại không nói"
Tiếng cười khúc khích mang theo sự đau khổ truyền đến tai cậu.
"Em sợ anh liều mạng"
"..."
"Pond?"
"Dunk có nói anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý, nó nói tâm lý anh có vẻ không ổn rồi"
Đáp lại anh là sự im lặng của cậu, đúng hơn là cậu biết nên nói gì. "Vâng", cậu chỉ có thể đáp lại thế này.
"Thôi nhé, em nghỉ ngơi đi"
"Vâng, anh cũng nghỉ ngơi nhé"
Giờ chỉ còn tiếng *tút* *tút* vang lên. Cậu chỉ im lặng, đây mới thật sự là anh, Pond Naravit Lertratkosum mà cậu yêu, nhưng khi được nói chuyện cậu chẳng thế nói gì.
_________________
Đã được 3 năm trôi qua kể từ ngày ấy, cậu cũng không còn gặp anh nữa, nhưng đôi khi cậu vẫn nghe Dunk nói về anh.
Cậu chỉ biết năm ấy anh đã thật sự đi điều trị tâm lý, sau 2 năm thì hiện tại cuộc đời anh cũng đã ổn định. Tuy nhiều mối quan hệ mới bắt đầu xuất hiện, nhưng bây giờ anh không mở lòng với ai.
Anh cũng đã chuyển đi đến một thành phố khác để sinh sống, mấy tháng gần đây mới lại tiếp tục ở nơi Bangkok này.
"Phuwin" - Dunk bước đến kêu cậu
"Vâng?"
"Em cũng đã làm việc mệt mỏi thế này rồi..hay là chiều nay nghỉ xả hơi một bữa đi"
"Ý anh là?"
"À không gì, chỉ là đi họp mặt, nói chuyện chút, mà thôi, chắc em không đi đâu"
"Sao anh lại chắc chắn là em không đi"
"Pond..lần này nó sẽ đến"
Cậu im lặng, cái tên này tuy quen thuộc nhưng đã là quá khứ, là tất cả của cậu vào 5 năm trước. Có mấy lần Dunk rủ cậu đi, nhưng cậu lần nào cũng bận, thôi thì hôm nay không bận gì, cậu cứ đi vậy.
"Em sẽ đi"
"Hửm?"
"Lần này em sẽ đi"
"À..được"
Nơi hẹn là một quán coffee nhỏ, mang vẻ cổ điển của kiểu kiến trúc châu Âu thời xưa. Cuộc họp mặt này có cả những người bạn khác của anh nhưng lần này cả cậu và Dunk đến sớm nên phải chờ.
"Anh đi đây chút"
"Vâng"
Dunk quay sang nói với cậu rồi liền rời đi.
Cậu ngồi chờ ở đó, cho đến khi cánh cửa nhỏ của quán mở ra, là một người đàn ông với bờ vai rộng, ăn mặc đơn giản.
Là anh..
Cậu cứ chăm chú nhìn, không để ý anh đã đến gần lúc nào. Lúc cậu hoàn hồn thì anh đã đứng trước mặt cậu rồi. Anh chỉ khẽ cười rồi nói.
"Lâu rồi mới gặp em, Phuwin"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip