1.
kì nghỉ hè thế mà lại kết thúc. học sinh thì đang rất vui vì gặp lại bạn bè thầy cô. điêu đấy, học sinh bây giờ, đang rầu rĩ muốn điên vì chẳng thể ngủ đến trưa nữa.
những ngày tháng ăn nằm lười biếng, qua rồi.
phuwin ngả người ra sau ghế ô tô, tay lười nhác lướt điện thoại, trong khi mắt thì lại thẩn thờ vì cơn mất ngủ đêm qua.
"phuwin, tới trường rồi con."
tiếng bác tài xế nhẹ nhàng cất lên làm phuwin bỗng giật mình. đưa mắt nhìn lấy ngôi trường trước mặt, em thầm đánh giá một chút.
sân trường rộng rãi, nhiều cây xanh, em duyệt. với một người hướng nội, những giây phút ngồi ghế đá trước sân trường là rất cần thiết, và cái tiếng lá xào xạt len lỏi vào tai sẽ khiến em thả hồn vào từng câu chữ trên quyển tiểu thuyết yêu thích một cách trầm lắng và nhẹ nhàng nhất có thể
hoặc không.
phuwin khẽ nhăn mặt khi nhìn thấy số lượng học sinh đi vào trường. nhiều người quá. những người này có phá cái không khí im lặng của em không nhỉ? nhìn họ sao mà, ồn ào quá đi.
mong là bọn họ không chiếm sân trường mát mẻ của em.
"con chào chú ạ, con vào đây."
phuwin nhẹ nhàng mở cửa ra. em nhanh chóng đeo chiếc tai nghe và bật bài nhạc yêu thích to nhất có thể, và bước vào sân trường to lớn.
nắng chiếu vào làm phuwin khẽ nheo mắt. em mong sao cái làn gió nhẹ mùa thu tới thật nhanh, cho thời tiết mát mẻ thêm đôi chút. em ghét chết đi được cái nắng gay gắt của mùa hạ ấy! vì nó mà da em xuống một tông rồi.
bỗng dưng một thân ảnh cao lớn vì hấp tấp chạy lên mà đụng trúng phuwin từ đằng sau. cú va chạm đột ngột khiến một bên tai nghe của em rơi ra. phuwin hơi nhăn mặt nhìn người nọ, thì đáp lại em là một câu nói qua loa với tông giọng bình thản, khàn đặc
"xin lỗi bạn nhé."
trước mặt phuwin bây giờ đó là một cậu con trai cao ráo. ánh mặt trời sáng chói chiếu vào mắt làm em chả thể nhìn ra gương mặt người nọ. nắng chiếu vào mái tóc người, ánh lên một màu nâu cà phê sữa, nhẹ nhàng và ngọt ngào.
trong một khoảng khắc thoáng qua, phuwin thật sự muốn chạm vào mái tóc đó, mái tóc của một thời học sinh lấm tấm những giọt mồ hôi, lại mềm mại và thoang thoảng hương hoa nhài mát mẻ.
"à...không sao-"
chưa để em nói xong, người ấy mà lại vô tư tiến về phía trước, vừa đi vừa đung đưa người và huýt sáo vô cùng thoải mái. phuwin như vỡ mộng. bản thân em chúa ghét những thằng con trai vô tư mặc kệ đời như thế.
nhớ lại cái thứ mong muốn lúc nãy, em bừng tỉnh. chửi thề một cái, rồi lại nuốt cái giận mà cúi xuống nhặt lấy một bên tai nghe.
bây giờ, kế bên chiếc tai nghe của em, lại lấp lánh một chiếc huy chương vàng, có vẻ là người kia đánh rơi khi nãy.
"naravit lertratkosum
lớp 11D
huy chương vàng giải bóng rổ năm học 22-23"
phuwin nhăn mặt, lại là một thằng trai bóng rổ nữa hả? em còn chưa bước vào cổng trường đấy!
tiếng trống vang lên, phuwin vội vàng cất chiếc huy chương vào túi, thong thả đi vào trường.
.
"ôi chao, con là phuwin đúng không? bác chờ con nãy giờ!"
thầy hiệu trưởng thấy phuwin thì vội vã bắt tay, em cũng lễ phép chào hỏi lại.
"ba con đã nói chuyện với bác trước rồi. thật không ngờ một cậu nhóc lớp 10 lại có thể giỏi như vậy. nhà trường đã xem xét và năm nay con sẽ nhảy lớp và học lớp 12 cùng các anh chị, con đã biết chưa?"
"vâng, bố có nói con rồi ạ."
ừ, phuwin học nhảy lớp, nhảy tận 2 lớp đấy nhé, con nhà người ta trong truyền thuyết là đây chứ đâu. vốn dĩ năm ngoái em còn học lớp 9, nhưng vì thành tích vượt trội nên bố mẹ đã quyết định chuyển em đến ngôi trường mới có danh tiếng hơn và học lớp 12, rồi tốt nghiệp ở đây luôn.
nhưng thú thật là, phuwin thấy nó chả ngầu lòi tí nào cả. thử hỏi nếu vào trúng lớp gặp mấy ông anh, bà chị hay ganh đua, thì việc một đứa nhóc lớp 10 như em bị đì cũng chẳng có gì lạ đâu.
"thế này nhé phuwin."
thầy hiệu trưởng sau khi im lặng hồi lâu, liền chậm rãi lên tiếng:
"bác rất quý cháu vì cái tính ham học hỏi đó. ở đây là danh sách 5 lớp 12, từ 12A đến 12E, bác sẽ cho cháu tự chọn lớp để nhập học nhé, vì bác không biết con sẽ hợp với lớp nào, với cả xem như là món quà đầu năm học đi."
phuwin im lặng một hồi lâu. em cứ tưởng trường đã sắp xếp cho em hết rồi cơ? à mà thế thì càng tốt chứ sao. nếu trường xếp theo trình độ học, thì khả năng cao em sẽ được xếp vào 12A hoặc 12B, tưởng tượng mà nổi da gà, vào đấy chắc bị mấy anh chị bắt nạt mất thôi.
"nhưng nếu xét theo trình độ của cháu, bác nghĩ 12B là hợp lí rồi."
"cháu chọn 12D ạ."
phuwin dõng dạc. sau một hồi suy nghĩ, mặc dù em thích học hành lớp thoải mái một chút, nhưng 12E thì chắc toàn là các thành phần cá biệt, suốt ngày ồn ào, vô thì chả là rước hoạ vào thân?
thế tại sao em không chọn 12C? đơn giản thôi, cùng tên với người yêu cũ, không thích.
"nhưng phuwin à...12B cũng tốt mà cháu. mặc dù không phải lớp tệ nhất, nhưng 12D cũng toàn là những học sinh khá, trung bình. bác sợ vào 12D sẽ làm chậm tiến độ học của cháu mất..."
"bác không phải lo đâu ạ. cháu thích 12D thôi, giờ cháu lên lớp được chưa ạ?"
bác hiệu trưởng chật lưỡi, nhưng vì không thể rút lại lời đề nghị, liền ngậm ngùi gật đầu.
.
"tất cả dậy hết cho cô!!"
giáo viên chủ nhiệm 12D quát lên khiến đám học sinh ngái ngủ ở dưới được một phen giật mình. cô thở dài, nhìn ra cửa lớp
"phuwin, vào đi con."
nghe được tiếng gọi, phuwin chậm rãi bước vào.
"đây là học sinh mới của lớp chúng ta. em ấy mới 15 tuổi nhưng vì thành tích tốt nên được nhảy lên học lớp 12. phuwin, con giới thiệu bản thân đi."
"à dạ. chào mấy anh chị. em là phuwin, mong mấy anh chị giúp đỡ ạ."
cả lớp tràn ngập bầu không khí im lặng. không phải là họ không để tâm, họ đang há hốc mồm. phuwin đẹp trai quá, phuwin học giỏi thế, họ nghĩ trong lòng như vậy đấy.
"ơ?? cái bạn ở sân trường này!!!"
một cậu con trai ngồi cuối lớp nheo mắt lại và chỉ tay vào phuwin với giọng điệu phấn khởi. phuwin hơi giật mình, em ở sân trường nào? ông anh này nói nhăng nói cuội gì đấy?
"ơ naravit? em quen phuwin à?"
naravit? naravit???? phuwin nghe cái tên này có vẻ quen quen, nhưng lại không thể nhớ ra mình đã từng nghe qua khi nào.
"vâng em quen ạ!!"
người anh đấy ngồi ngay sát cửa sổ, nắng gắt rọi lên mái đầu anh, nhuộm thành một màu cà phê sữa nhè nhẹ, thơ mộng và mềm mại.
phuwin nhớ rồi, người mà ban sáng đã đụng trúng em, là người có mái tóc y như anh.
à, naravit là tên trên huy chương vàng nọ, bảo sao em thấy quen quen.
"thế phuwin xuống ngồi cạnh naravit nhé, sẵn cô nhờ em kèm học nó hộ cô nhé."
"ơ cô nàyyy!!!" - naravit mếu máo vì giáo viên lại một lần nữa chọc quê anh vì cái thành tích học tập có vẻ khá "đặc biệt", hotboy cũng biết xấu hổ đấy!
.
"chả ngờ là lại gặp nhau như thế đấy, bạn gì nhỉ, phuwin à?"
phuwin đẩy ghế ngồi xuống, nhìn người đang luyên thuyên, em thầm nghĩ có phải là một sai lầm khi em chọn vào lớp này không.
"15 tuổi là năm nay lớp 10 cơ á, vậy mà lên thẳng lớp 12 luôn?! quoaa giỏi thế, nhớ kèm cho anh đấy nhá!!"
"anh im lặng một xíu được không ạ?"
phuwin quay qua nhìn người nọ, thẳng thắn đến nỗi làm naravit có hơi đơ người một chút. em là như thế đấy, ghét ồn ào, cái này còn là trai bóng rổ làm ồn, ghét nhân đôi.
"thôi mà phuwin, bạn làm anh buồn đấy! nào, đưa lại cho anh huy chương vàng đi."
nhìn naravit nhõng nhẽo, phuwin hơi nhăn mặt mà lên tiếng
"sao anh chắc chắn là em lấy?"
"...cái bạn này"
naravit thỏ thẻ chỉ vào túi áo em. ở đó, có một chiếc huy chương vàng đang lòi ra vì không được nhét kĩ. nó lộ ra đúng một chữ "naravit" mới đau.
phuwin giật mình, tay chộp lấy chiếc huy chương vàng mà dí vào tay người nọ, rồi lại xấu hổ mà quay lưng lại giả bộ kiếm đồ.
"hì hì, bạn này dễ thương ghê!"
naravit chống cằm nhìn phuwin, khoé môi anh cong lên thấy rõ. nếu lúc đó có ai bắt gặp anh, người ta sẽ bàn tán sôi nổi, vì chưa một ai có cơ hội thấy được nụ cười tươi rói đó từ anh chàng đội trưởng đội bóng rổ cả.
phuwin là người duy nhất có cơ hội đấy đấy, nhưng em chả biết tôn trọng gì cả í!! tức không cơ chứ?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip