Ngoại truyện: JoongDunk




CÁO SA BẪY CÁO.

"Dunk, mày còn chưa bỏ trò đó à? Làm thế có khi bị kiện tội lừa đảo."

Đứa bạn cùng phòng tốt bụng nhắc nhở Dunk, nhưng cậu bỏ ngoài tai. Ai mà kiện chỉ vì vài ngàn baht thế này. Trách do bọn họ quá ngu ngốc. Lựa tới lựa lui cậu vẫn chọn bộ tóc giả dài màu đen cùng chân váy xanh cổ vịt. Nhìn ra dáng một cô sinh viên mới lên thủ đô lắm. Như vậy người kia mới dễ bị lừa.

"Ê, chưa hề. Do bọn họ ngu thôi, tao chưa hề nói mình là con gái."

"Thế mà mày đòi họ nạp game cho tiền mày xài, mày làm vậy, xem sau này ai chịu nổi mày."

"Tao không cần yêu, yêu làm gì, chỉ cần có tiền thôi."

Yêu đương gì chứ, không cần. Dunk hiện tại chỉ cần tiền.

"Nói không phải con gái mà lại nữa rồi, mặc đồ như vậy lại đi thu "bẫy" nữa hả?"

Dunk nhỏ người, nói thẳng ra là gầy gò và thấp lè, nhìn ẻo lả cứ như con gái là câu mà cậu nghe suốt từ khi còn đi học. Ban đầu Dunk rất ghét bản thân mình, nhưng rồi cũng chẳng thay đổi được gì. Cậu có lớn thêm được chút nào đâu. Vậy mà cái cơ thể này bây giờ lại đang giúp ích.

"Ừ, con mồi lần này nghe bảo có quán cà phê riêng. Thôi đi đây."

Lần này nữa thôi là đủ đóng học phí kì sau rồi. Dunk trốn lên thủ đô học tiếp. Ở cái miền quê nghèo kiết xác đó, bố mẹ buộc cậu nghỉ học rồi đi làm đồng. Nhìn cậu mà xem, làm đồng gì được với cái thân cao chưa đến mét 7. Khi đến đây Dunk đã đăng kí học đại học nhưng không đủ tiền đóng học phí. Đúng lúc này tên bạn cùng phòng ban nãy nhờ vả cậu. Cậu ta là gay, nhưng giấu gia đình, bố mẹ cứ đòi cậu ta kết hôn. Thậm chí họ còn đòi làm mai làm mối cho cậu ta nên cậu ta đã nhờ cậu giả vờ làm bạn gái vì nhìn cậu rất dễ thương. Vì tiền nên Dunk nhắm mắt mặc váy rồi đi đến đó. Vậy mà lại thuận lợi qua mắt gia đình cậu ta và được tặng lì xì nữa.

Một lần rồi hai lần, sau đó cậu ta đã quyết định come out với gia đình, cậu mất thu nhập. Thế là Dunk tìm cách khác. Cậu lên mạng, tìm kiếm nhưng con mồi của mình rồi đòi họ mua cho những món trang sức đắt tiền. Cậu đem bán, thế là có tiền học phí. Mấy năm qua giờ cũng là năm cuối, chỉ một học kì nữa thôi cậu sẽ ngưng ngay cái trò này.

Người hẹn với Dunk hôm nay là chủ một tiệm cà phê nhỏ gần nhà ga. Bọn họ chơi game cùng nhau được một thời gian rồi nên hôm nay quyết định gặp. Để xem nào, áo khoác xám tro... ở đâu ta?

"Xin chào... em là Fox đúng chứ?"

"Ừm, chào anh, anh là Joong sao?" Mẹ kiếp, Dunk cứ nghĩ là một ông chú nào, ai mà nghĩ chủ một tiệm cà phê lại trẻ vậy.

"Không nghĩ là em lại xinh đẹp thế này."

Mở đầu giống như các cuộc hẹn khác, đều là lời khen sáo rỗng cả. Vậy nên cậu không ngần ngại khen một câu.

"Cảm ơn anh, nhưng có chắc là anh 38 tuổi rồi không?"

"Nhìn anh không đủ chính chắn lắm ha." Anh ta cười đáp lại, người này vừa dịu dàng vừa hài hước. Sao tự nhiên lại thấy nóng mặt rồi?

"À không, ý em là anh trông trẻ quá."

"Còn em chắc là mình đã thành niên chưa? Anh không muốn cảnh sát đến bắt đi vì tội lừa gạt trẻ em đâu."

Thịch! Mẹ nó, mày thịch là thịch gì đấy? Cậu mắng tim mình, thế quái nào mà cứ thịch thịch trong lồng ngực mãi vậy. Joong khác xa những gì cậu nghĩ, anh luôn lịch sử hỏi cậu trước khi làm bất cứ điều gì chứ không tự mình quyết định. Buổi gặp mặt hôm đó diễn ra suông sẻ, nó suông sẻ đến mức cậu nghĩ mình không thể lừa được người này. Anh ta tốt quá, mình biết mình rác rưởi nhưng mà chắc đây là ngoại lệ của mình.

Lần đầu trong sự nghiệp lừa đảo của Dunk, cậu không lừa tiền người ta. Cậu cắt đứt liên lạc với anh, nghĩ rằng chuyện này coi như kết thúc thì chiều hôm đó bắt gặp anh đứng chờ dưới kí túc xá. Cậu lẻn lên kí túc xá bằng cửa sau, định sẽ trốn luôn trong phòng thì dì quản lý đã dẫn anh ta đến tận cửa. Hết cách, cậu phải để anh vào phòng.

"Lần trước đưa em về nên vẫn nhớ. Anh không gọi được cho em nên có hơi lo lắng."

"À, em bệnh. Xin lỗi anh vì em không để ý điện thoại."

Dunk không biết có phải bản thân may mắn hay xui xẻo nữa mà cậu thật sự bệnh. Hôm qua dầm mưa về kí túc xá, hôm nay trong người mệt mỏi cực kì nên ban nãy mới đi mua thuốc. Về thì gặp anh đứng ở cổng chính.

"Em đã uống thuốc chưa? Đã ăn uống gì chưa?"

"A... chưa. Không cần đâu, em có mua rồi, em sẽ tự ăn sau."

"Em ngủ trước đi đã. Mặt xanh xao quá, thức đêm đấy à?" Anh kéo chăn lên cao, sờ lên má cậu. Bàn tay mát lạnh khiến cậu giật mình.

Thịch! Lại nữa, thịch thịch nữa.

"Em chạy deadline." Thật ra là chơi game tìm con mồi mới. Nhưng mà không thể nói như vậy được.

"Phải ăn thì mới uống thuốc được. Em ngủ chút đi, anh sẽ mua cháo về rồi gọi em dậy. Anh mượn chìa khóa nhé."

Còn chưa từ chối, anh đã lấy chìa khóa đi mất. Đầu óc đau âm ỉ, chỉ ngồi dậy chút đã thấy choáng, cậu từ bỏ ý định chạy theo anh mà ngủ thiếp đi. Một lúc sau, trên trán mát lạnh, cơ thể cũng thế, nó làm cậu thấy thoải mái mà tiếp tục tìm tư thế ngủ thoải mái khác, vùi trong chăn ngủ đến chiều.

Dunk nghĩ anh ta đi về rồi, nhưng vừa mở mắt đã thấy anh ngồi cạnh giường. Joong thấy cậu tỉnh dậy liền đưa nhiệt kế đến.

"Ngậm nó đi, để anh xem hạ sốt chưa." Dunk mơ màng há miệng ngoan ngoãn làm theo, sau vài giấy nó bíp bíp mấy cái báo nhiệt độ. Cậu thấy anh ta thở phào.

"Hạ sốt rồi. Để anh lấy cháo cho. Đợi chút nhé."

Dunk cấu mình để chắc chắn đây không phải mơ. Khi còn nhỏ cậu bị bệnh cũng chưa từng được bố mẹ chăm sóc kiểu này. Nhưng hiện tại, cậu không thể hưởng thụ được cảm giác này. Tội lỗi tràn ngập trái tim cậu, vì nghĩ cậu là cô gái tên Fox, nên anh mới tốt bụng như thế. Nếu nói ra sự thật, có thể cậu sẽ bị anh tức giận và ghét bỏ, nhưng không thể để anh hiểu làm như thế. Joong đặt bát cháo lên bàn, đỡ cậu ngồi dậy.

"Em tự ăn được không? Hay anh sẽ đút nhé?"

"Em xin lỗi như mà em đã lừa anh. Em không phải con gái, em là con trai."

"Ừm... anh xin lỗi vì anh đã biết chuyện này rồi. Em nhìn xem, hôm nay em không đội tóc giả, còn mặc đồ nam thế này mà. Ban nãy em sốt cao quá, khi thay áo cho em thì anh cũng chắc chắn em không phải nữ rồi."

Mẹ nó, sốt cao quá ngu luôn rồi. Vậy ra từ đâu khi anh bước vào đây cậu đã quên bén chuyện mình không giả gái. Xấu hổ đến nổi không thể nhìn thẳng Joong được, cậu lí nhí nói.

"Em xin lỗi vì đã lừa anh, nhưng em biết mình sai rồi. Em đã cắt đứt liên lạc và không định gặp anh nữa. Hôm nay... hôm nay em không có định lừa anh."

"Anh biết rồi nên em hay là một bé ngoan đi nhé. Ăn hết cháo xong rồi uống thuốc vào, được không?"

"Anh không tức giận sao?" Lẽ ra anh ta phải nổi giận với cậu, mắng cậu, thậm chí là đánh cậu một trận rồi bỏ đi chứ. Vậy mà anh ta vẫn ngồi ở đây, kiên nhẫn thổi từng muỗng cháo cho cậu.

"Sao anh lại nổi giận với một bệnh nhân chứ. Anh sẽ giận em sau, vì thế mau ăn cháo đi đã."

"Em..hức..hức..." Dunk gạt nước mắt, nhưng càng lau thì bản thân càng khóc lớn. Joong năng gương mặt đẫm lệ của cậu lên, trong lòng không thoải mái gì khi thấy cậu khóc cả.

"Anh đã làm gì sai hả? Sao em lại khóc?"

"Em...em chưa từng được chăm sóc thế này... em biết mình không đáng để nhận nó nhưng hôm nay anh hãy chăm sóc em nhé. Chỉ hôm nay thôi."

Dunk hiểu tiếng thịch thịch mỗi khi gặp anh là gì rồi. Trái tim cậu đã rung động trước sự ấm áp từ người này. Anh khác với tất cả những người cậu từng gặp, anh là người dịu dàng nhất.

"Anh sẽ không đi đâu cả nên em nín đi. Khóc nhè cứ như trẻ con vậy."

"Anh hông thích con nít hả." Mẹ, khóc quá nói líu cả lưỡi. Dunk bật cười rồi không ngại thừa nhận.

"Anh thích con nít lắm, nhưng đứa trẻ đó phải ngoan."

Người nào đó liền lau sạch nước mắt, bê tô cháo ăn sạch, uống thuốc xong thì nhìn anh. Joong xoa đầu cậu, chỉ vậy thôi mà Dunk đã thấy ngại đỏ mặt.

"Em ngoan lắm. Ngủ đi nhé."

"Ngày mai... anh có đến không?"

"Em có muốn anh đến không?"

"Nếu anh không ghét em thì anh sẽ đến nhé?"

Joong gật đầu, chỉ một cái gật đầu đó cùng làm Dunk vui đến nổi cười cả đêm đó. Anh không những đến vào ngày hôm sau, mà hôm sau nữa cũng thế, khi cậu hết bệnh rồi anh cũng đến. Cậu nhận ra mình... thích anh ta rồi!? Người tốt bụng như anh thì không nên dính líu đến cậu, vậy nên cậu đến chỗ anh, quyết bày tỏ cho xong. Nói sớm, khi bị anh từ chối thì cũng sẽ đỡ đau hơn.

"Em thích anh. Em biết anh không thích con trai và hơn nữa em còn là một đứa lừa đảo. Em chỉ định nói vậy thôi. Em đi đây."

"Em không chờ nghe câu trả lời hả?"

"Không cần đâu, em biết rồi nên em sẽ không nghe." Nghe trực tiếp người ta từ chối còn đau hơn í, cậu sắp khóc đến nơi rồi.

"Em biết anh thích em từ lúc nào?"

"HẢ? Anh thích em?"

"Ừ, anh thích em."

Hôm gặp nhau, khi đưa Dunk về anh phát hiện cậu để quên thỏi son trên xe. Anh quay lại để trả thì gặp cậu đang đi cùng bạn mình. Dĩ nhiên là lúc đó cậu không mặc đồ nữ, nhưng anh nhận ra ngay. Joong đã bị lừa, anh rất tức giận, nhưng anh muốn biết cậu cần gì từ anh. Anh đợi cậu liên lạc, mà cậu lại chặn tất cả liên lạc. Anh đến tìm cậu để hỏi cho ra lẽ. Nhìn thấy Dunk, anh chẳng nổi giận được. Cậu vốn rất mảnh mai rồi, bệnh nên càng xanh xao. Cậu hoảng hốt khi thấy anh, Joong thấy là cậu không muốn lừa anh nữa nên mới không muốn gặp anh.

Không biết từ đâu cảm giác muốn chăm sóc cậu, muốn chiều chuộng cậu, muốn hiểu cậu xuất hiện trong đầu. Anh biết cả hai đều là nam, nhưng chuyện đó thì sao. Nó không phải vấn đề.

"Sao anh lại thích em được. Em có gì để anh thích đâu. Em được mỗi cái mặt thôi. Không lẽ anh thích mặt của em?"

"Khó để giải thích lắm, đơn giản là anh thích em, vậy thôi. Anh muốn ở bên em. Hẹn hò với anh đi."

"Em... kể cả tính cách thì cực kì tệ và em còn định lừa anh."

"Anh chấp nhận mọi thứ thuộc về em."

"Anh đúng là cáo mà!" Không lẽ mấy ông chú lớn tuổi đẹp trai thế này đều dẻo miệng như vậy? Cậu nhớ mình mới là Fox cơ mà? Sao cứ có cảm giác mình mới là người rơi vào bẫy vậy???

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip