1
Pond biết mình đã yêu Phuwin từ cái nhìn đầu tiên.
Dù điều đó nghe thật ngớ ngẩn và hoang đường khi lời tuyên bố xuất phát từ một cậu nhóc 6 tuổi, độ tuổi mà tình yêu lớn nhất nó có thể hiểu được là niềm yêu thích đối với món đồ chơi mà xin mãi bố mẹ mới cho, với cây kẹo mút dành dụm tiền tiêu vặt gần cả hai tuần mới có thể mua được. Nhưng Pond tin vào cảm giác của trái tim mình kể từ ngày Phuwin trao cho anh nụ cười ngại ngùng khi cùng bố mẹ đến nhà Pond để chào hỏi. Gia đình Phuwin là hàng xóm mới, chuyển đến khu phố của Pond vào cuối xuân. Dù cái nóng của mùa hè đã bắt đầu đổ về làm con người ta bức bối, Pond vẫn cảm nhận được gió xuân man mát len lỏi vào tim khi bắt gặp ánh mắt của Phuwin.
Lần đầu tiên Pond nắm tay Phuwin là vào dịp lễ SongKran năm đấy. Anh vốn không có chủ đích nắm lấy tay cậu. Lúc đó Phuwin đang chạy giỡn với vũng nước trước nhà thì trượt chân, Pond đã nắm tay Phuwin kéo lại để cậu không bị ngã. Phuwin cười ngượng ngùng, bàn tay nhỏ nhắn gãi gãi mũi vì xấu hổ cho sự vụng về của bản thân. Và Pond, ngây ngốc trước nụ cười dễ thương ấy, từ từ dời tay mình xuống nắm lấy rồi đan tay với Phuwin. Cả hai nhìn nhau chẳng nói gì, nhưng vệt hồng nhạt nơi gò má của Phuwin đã đủ để Pond hiểu ra một điều.
Anh không muốn buông tay Phuwin,
anh muốn được ở bên cậu, mãi mãi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cả hai cùng nhau lớn lên. Phuwin nhỏ hơn Pond hai tuổi. Dù vậy, hai người họ vẫn rất thân thiết, gần như mọi việc đều làm cùng nhau. Pond luôn là người đứng trước cửa nhà đón Phuwin rồi cả hai cùng nhau đến trường vào mỗi sáng. Thói quen đó vẫn được duy trì cho đến khi cả hai lên cấp ba. Mặc dù hai người không học chung khối, đến câu lạc bộ ngoại khóa cũng khác nhau, Pond vẫn kiên nhẫn đợi Phuwin tan trường rồi cả hai cùng nhau đi về nhà.
Nếu nói Pond yêu quý Phuwin có lẽ là chưa đủ.
Cậu là tất cả đối với anh.
Pond yêu cái cách những ngón tay xinh xắn của Phuwin cuộn lại mỗi lúc cậu cười. Yêu cả nụ cười ngượng ngùng ấy. Pond yêu những lúc ngón tay họ vô tình chạm vào nhau khi cùng đứng trên tàu điện, đi bên cạnh nhau qua những con phố. Pond luôn thấy Phuwin dễ thương lúc cậu bĩu môi hờn dỗi vì phát hiện ra Pond cao hơn cậu, trong khi bản thân thì chẳng nhúc nhích tí cm nào.
Nhiều năm trôi qua, mầm tình cảm trong lòng Pond dần mọc rễ và ăn sâu vào trái tim anh. Không chỉ đơn thuần chỉ cần được ở bên cạnh Phuwin hay trò chuyện là được. Pond bắt đầu có những mong muốn và khát khao riêng. Pond muốn ánh mắt của Phuwin chỉ nhìn anh, riêng mình anh mà thôi. Pond cần Phuwin ở bên cạnh cổ vũ trong những trận bóng rổ, an ủi anh mỗi lúc anh nhận điểm thấp môn tiếng anh. Anh muốn được nắm tay cậu mãi mãi. Và anh cần nụ cười của cậu mỗi lúc anh gục ngã.
Cả hai đã dành nhiều thời gian bên nhau đến nỗi Pond không nghĩ rằng giữa họ còn có những bí mật nữa. Họ đã quen với sự hiện diện của nhau suốt cả ngày. Phuwin rất thích phòng ngủ của Pond – đó là lý do tại sao cậu luôn là người chạy qua chỗ anh chơi chứ không phải ngược lại. Họ nói chuyện, họ ăn uống, họ học, họ xem phim, họ ngủ chung, trải qua mọi thứ cùng nhau
Và điều Pond yêu nhất là mỗi khi Phuwin ngủ say trong lòng anh (bởi vì họ đã lớn và cao hơn rất nhiều còn cái giường thì không) như thể đó là nơi mà cậu thuộc về. Mỗi lần như thế, anh chẳng thể nhắm mắt mà ngủ được. Bởi anh muốn nhìn ngắm người bạn thân của mình thêm một chút nữa.
Bạn thân.
Chính xác.
Họ là đôi bạn thân.
Phuwin là người quan trọng nhất trong lòng anh, - người bạn thân nhất.
Pond cay đắng nhắc nhở bản thân như thế - anh rất sợ bản thân quên mất mà nói cho cậu biết tâm tư của mình. Pond trân trọng những gì họ có đến mức không bao giờ muốn đánh mất Phuwin trong cuộc đời mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh thú nhận tình cảm trong lòng? Nếu Phuwin thẳng, không giống anh thì sao? Mọi thứ trở nên tồi tệ đến mức không thể cứu vãn được.
Trong suốt thời gian hai người ở bên nhau, Pond không bao giờ nhắc tên một người con gái hay về một người con trai nào nếu như đó là điều không cần thiết- anh rất cẩn trọng về chuyện đó. Pond không bao giờ thực sự quan tâm đến bất kỳ người nào khác. Mọi sự quan tâm chú ý của anh đặt hết lên Phuwin Tang. Và may mắn thay, Phuwin cũng làm như vậy với anh, nhưng Pond không thể mạo hiểm để tiến thêm một bước trong mối quan hệ của họ.
Có những lúc Pond chỉ muốn giả vờ là mình thẳng và chấp nhận một trong những lời tỏ tình của những người con gái thích anh. Khi mà tình cảm anh dành cho Phuwin ngày càng sâu đậm và anh cần một thứ gì đó để đánh lạc hướng bản thân khỏi nó, nhưng tất cả luôn tan biến ngay lập tức vào khoảnh khắc Phuwin kéo vạt áo anh và nở một nụ cười ấm áp. Tất cả những âu lo phiền muộn của Pond sẽ tan thành mây khói. Anh cũng nhớ ra người con trai xinh đẹp ở trước mặt anh là lý do tại sao anh không hẹn hò với bất kì ai.
Phuwin đó là lý do tại sao anh không bao giờ trao trái tim mình cho bất kỳ ai khác.
Pond Naravit đã phải lòng Phuwin Tang.
Rất nhiều.
Và dù nó làm anh đau, Pond cũng không bận tâm.
♥
Pond đã luyện tập để giữ mặt mình trông bình tĩnh cho những tình huống tồi tệ nhất.
Phuwin trở nên xinh đẹp hơn trong vài năm qua và Pond phải ngăn bản thân cảm giác giữa muốn chết quách đi (xin lỗi bố mẹ vì điều đó) mỗi khi nghe tin đồn có người tỏ tình với Phuwin hoặc muốn xử tất cả đám người đó(—shit, đó là một lựa chọn cực kì khó khăn) .
Trái ngược với anh, Phuwin đã rất vất vả để từ chối những lời tỏ tình dành cho mình vì người hâm mộ theo đuổi cậu không ngừng. Nếu điều đó cứ tiếp tục xảy ra, đến một lúc nào đó cậu có thể sẽ chấp nhận lời tỏ tình của một trong số các cô gái kia và khi thời điểm đó đến, Pond sẽ tự nhốt mình trong phòng hàng tuần và nhịn đói đến chết và không chịu ra ngoài cho đến hết đời - có lẽ là vậy.
Không, chắc chắn anh sẽ làm thế.
Cuối cùng, nó đã xảy ra. Bất chấp việc tin đó như một cú thụi mạnh vào bụng, Pond vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ không cảm xúc. Phuwin đã hành động kỳ lạ trong vài ngày qua, anh nhận ra nhưng lại cố nghĩ có thể chỉ là do thời tiết. Hoặc vì những bài thi giữa kỳ khó nhằn mà họ đã trải qua. Hoặc có thể cậu đã đầu hàng trước những lời tỏ tình bất tận của ai đó và chấp nhận nó chỉ để cô ấy im lặng.
"Pond, em đang tìm hiểu một người..."
Trái tim anh vỡ vụn thành từng mảnh và nó tan tành đến mức không ai có thể hàn gắn nó lại nguyên vẹn. Anh đang nghĩ đến việc cho những chú chim trong công viên ăn những mảnh trái tim vỡ nát của mình thì Phuwin ngập ngừng gọi tên anh lần nữa. Pond gượng cười nhìn cậu.
"Pond...?"
"Anh mừng cho em."
Pond tự mắng mỏ bản thân vì câu phản hồi ngu ngốc trong vô thức.
"Thật– thật sao..?"
"Ừ–. Anh— Anh mừng cho em. Nói anh nghe, cô nàng may mắn ấy là ai?"
Vai Phuwin khẽ run lên và cậu từ chối nhìn vào mắt anh. Pond nhận ra cậu nuốt khan trước khi lắc đầu.
"Nó—nó không phải..."
"Huh?"
"Người em đang tìm hiểu – là con trai–"
Pond mất hồi lâu để xử lý lời nói của Phuwin. Phuwin cảm thấy xấu hổ, mắt cậu nhòe nhoẹt nước. Anh mở miệng nhưng chẳng nói một từ nào. Có lẽ gương mặt anh trông như đang cực kì khó chịu vì mặt Phuwin tái nhợt đi khi nhìn thấy biểu hiện của anh.
Là CON TRAI trai sao??????
"Anh – anh ghét em...?"
Pond cố gắng hết sức để phớt lờ tiếng la hét, cảm giác muốn lật bàn và đập đầu vào tường đang lùng bùng trong trí óc khi nhìn cậu. Anh tự véo mình thật mạnh và nhăn mặt vì đau, nhưng tiếng gào thét bên trong vẫn không ngừng. "Cái gì?"
"Em.." Phuwin cắn chặt môi dưới. "Về chuyện em... không..." Giọng cậu nhỏ dần, sự tuyệt vọng tràn ngập trong ánh mắt nhìn về phía Pond, nhưng biểu cảm của anh khiến cậu không hiểu được "... thẳng."
"O—oh," Pond lắp bắp không biết nói gì. Anh chỉ muốn bản thân có thể nhảy lầu chết quách đi (xin lỗi bố mẹ một lần nữa) bởi vì..
Phuwin yêu dấu, anh đã phải lòng em đã yêu em đến thế, cớ sao em chẳng nhận ra?
Những câu trả lời ngắn gọn của anh khiến Phuwin thực sự lo lắng. Phuwin hẳn đã nhầm đó là dấu hiệu của sự không thích từ anh và họ rơi vào một khoảng im lặng đầy bức bối.
Pond đã cảm nhận rất nhiều điều, nhưng lúc này anh cảm thấy mình thật ngu ngốc. Ngớ ngẩn. Đần độn. Anh đã yêu Phuwin ngần ấy năm và làm sao anh có thể không nhận ra rằng tình yêu của cuộc đời anh thích người cùng giới?? Có phải vì quá sợ hãi mà anh đã làm hỏng mọi thứ? Hay vì anh đã nhiều lần tự nhủ rằng tất cả những cái chạm nhẹ và những ánh nhìn khao khát cậu dành cho anh chẳng là gì khác ngoài tình cảm của một người bạn thân?
Nội tâm của Pond chỉ muốn lấy súng mà tự bắn mình vì sự ngu ngốc và hèn nhát của bản thân mà anh đã đánh mất người con trai quý giá nhất của cuộc đời mình. Cho một người khác.
"Pond...?"
Tiếng kêu nhỏ xíu có chút nghèn nghẹn của Phuwin kéo anh về thực tại. Cậu đã lùi thêm vài bước, đứng cách xa Pond và chỉ im lặng nhìn anh chằm chằm. Phuwin hẳn đã nghĩ Pond thực sự ghét cậu vì anh đã chẳng làm gì để kéo cậu lại gần hơn. Trong khi Pond không bao giờ để cậu cách xa anh quá hai bước khi họ ở bên nhau.
"Em xin lỗi..."
"Không - không sao cả đâu em."
Phuwin ngước lên nhìn anh với vẻ hoài nghi. Mắt câu ngập nước, vì khóc mà hoe đỏ và Pond muốn hôn đi những giọt nước mắt đó, nhưng anh đã không làm gì. "Anh nói sao...?"
"Anh nói là không sao đâu," Pond nói với một nụ cười dịu dàng, nụ cười mà anh ước mình có thể dẹp bỏ nó đi vì không, anh không thấy ổn một chút nào hết, một chút cũng không. Anh miễn cưỡng đặt một tay lên cánh tay của Phuwin và bóp nhẹ.
"Anh đừng ghét em nhé," Phuwin nghẹn ngào khi Pond kéo cậu lại gần. Cậu ôm nỗi sợ hãi sẽ bị từ chối khi nghiêng người về phía trước để tựa đầu vào ngực anh, nhưng Pond không hề né tránh. "Pond, anh đừng ghét em nhé..."
Pond tự hỏi liệu anh có thể căm ghét bản thân suốt phần đời còn lại vì quá ngu ngốc hay không.
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip