Mười


Pond thấy em im lặng từ lúc lên xe đến giờ, chốc lại hứ huých cậu, đôi chân nhỏ cũng dậm dậm sàn xe mấy cái trông rất giống với vẻ giận dỗi thường ngày của em. Ơ thế em giận cậu à? Pond làm gì để em giận vậy...?

" Phuwin, khó chịu lắm hả?"

Cậu cố tình ngồi nhích lại gần em thêm một chút, tự mình dỗ em dù không biết em dỗi chuyện gì

" Hứ! "

" Anh làm gì sai sao? Phuwin dỗi gì anh?"

" Em sao dám dỗi anh! Chỉ có chị gái lúc nãy mới được dỗi anh thôi đúng không?"

Đệch, thái độ này....

" Không có! Anh thề anh không nói chuyện với người đó quá 3 câu! Em đừng giận anh "

" Xía, em có là cái gì đâu mà giận anh? Anh kết được thêm nhiều bạn em còn mừng cho anh "

Biết là em giận dỗi nên nói vậy thôi nhưng mà sao đau lòng quá.. Ai bảo em không là cái gì chứ? Cậu muốn em là cái gì đó của cậu quá trời đây nè!!!!

Phuwin cũng chẳng biết bản thân mình bị làm sao nữa, cái cảnh tượng Pond đứng cùng cô gái lúc nãy cứ hiện lên trong đầu em hoài. Em thật sự muốn Pond có nhiều mối quan hệ để anh cởi mở hơn nhưng mặt khác, Phuwin lại không muốn anh gần gũi với bất kì ai ngoài em, chỉ cần anh đứng cùng ai thôi em cũng đã đủ khó chịu rồi. Thật sự chính em còn không thể nào cho bản thân một lời giải thích rõ ràng về cảm giác này nữa.

" Nhưng mà anh chỉ muốn một mình Phuwin à, anh không thích tiếp xúc với ai hết á! Chỉ thích mỗi em bé Phuwin thôi "

Pond chỉ biết em giận nên dịu giọng dỗ ngọt em, thấy biểu cảm của em thật sự cậu không thể ngăn được lý trí khi đã nghĩ em giận như vậy thật giống như đang ghen a.

" Lúc nãy anh ăn bao nhiêu đồ ngọt mà sao bây giờ nói chuyện ngọt vậy hả? Bảo sao ai cũng muốn làm quen "

Xì, anh đừng anh nói vài câu vậy là em hết giận anh nha! Em chỉ hơi hơi hết thui chứ vẫn còn giận á, nhưng mà sao lại giận...

" Anh không thích ăn đồ ngọt đâu, chỉ là nói chuyện với Phuwin nên mới được vậy á "

" Thôii anh đừng nói nữa!!! "

Nếu Pond còn nói thêm câu nào nữa chắc em không chịu nổi mà xĩu trong lọ đường này luôn quá

Xe dừng ở sảnh nhà Pond liền đưa em lên phòng tắm rửa, cả ngày mệt mỏi như vậy về đến nhà Phuwin chỉ muốn mặc kệ hết mà đi ngủ thôi. Thế là ngoại trừ việc tắm rửa qua loa ra thì mọi việc còn lại đều phó thác cho anh trai xử lý. Việc của em chỉ cần ngoan một chỗ thoải mái tận hưởng đãi ngộ này

" Anh làm qua loa điii, em buồn ngủ lắm rồi. Muốn ngủ "

" Phuwin "

" Dạ? "

Gì dạ? Đang buồn ngủ mà gọi gọi cái gì dạ

" Em không hỏi quà sinh nhật của anh sao? "

Quà sinh nhật.. Mọi năm món quà đầu tiên em nhận được trong ngày sinh nhật đều là quà của Pond. Nhưng năm nay, khi thức dậy em chẳng nhận được từ Pond món quà nào cả cảm giác hụt hẫng đột nhiên bùng phát trong em nhưng rồi bản thân lại phải kìm nén tự an ủi bản thân

" Em.. Thật ra em không quan tâm quà sinh nhật đâu! Em chỉ muốn được đón sinh nhật cùng Pond thôi. Ý là.. em chỉ cần Pond "

Lời nói của Phuwin như ma thuật làm ngưng đọng mọi thứ kể cả động tác đang dọn dẹp của Pond cũng bị ngưng trệ. Pond cảm thấy người thương của cậu quá đỗi ấm áp, một đứa nhỏ luôn suy nghĩ và dành hết mọi thứ tốt đẹp nhất cho cậu suốt thưở niên thiếu. Chỉ cần một câu nói như vậy cũng đủ để đánh sập mọi tường thành trong Pond, người con trai này là dòng suối nhỏ thuần khiết chảy len lỏi qua từng ngóc nghách khe hở trong trái tim đã quá đỗi cằn cỗi của cậu. Là dòng nước xoa dịu đi ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong Pond Naravit. Kể từ phút giây đã tỏ rõ, có trời đất chứng giám rằng cho dù có phải hiến mạng cho em, bằng tất cả mọi giá cậu nhất định phải bảo bọc và yêu thương em thật tốt!

Em ngồi vắt vẻo trên giường, ngơ ngác nhìn từng cử chỉ của anh trai. Pond tiến đến cạnh em, rồi lại khuỵ một gối xuống, tư thế hiện tại là em ngồi trên giường giương mắt xuống nhìn cậu ở thế thấp hơn do nửa quỳ nửa ngồi.

" Anh làm gì vậy.."

Không khí trong phòng đột nhiên tăng lên đáng kể, Pond không nói, chỉ chăm chăm nhìn em như muốn khắc từng đường nét khuôn mặt em vào tâm trí. Phuwin bỗng chốc có cảm giác ngượng ngùng quá thể, thật giống như trong bộ phim truyền hình em coi cùng mẹ, nam chính cũng dùng tư thế giống Pond hiện giờ và đây chính là lúc nam chính chuẩn bị cầu hôn nữ chính. Ý là không phải Pond cũng giống vậy.. cũng cầu hôn em sao? Phuwin tự mình suy nghĩ rồi cũng tự ngại ngùng với suy nghĩ của mình, hai má thịt cũng trở nên đỏ đỏ

" Phuwin "

Giọng Pond trầm, từ khi bể giọng đến lúc hoàn toàn dậy thì, giọng nói của Pond như chất gây nghiện, không cần biết Pond nói gì chỉ cần là phát ra từ giọng nói đó, Phuwin đều trở nên mềm lòng

" Dạ "

" Winnie "

" Vâng, Pond sao thế? "

Cậu lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đoạn nâng chân phải thon thả của em đặt lên người mình, hành động bất ngờ của Pond làm em như bất động, cơ thể đều xuôi theo bàn tay ấm nóng

" Anh không bao giờ quên sinh nhật em "

Pond từ tốn mở hộp quà

" Càng không quên quà sinh nhật cho em, mọi năm đều tuỳ ý chọn một món đắt tiền. Nhưng năm nay, khi mà anh đã nhận ra được một chuyện quan trọng trong đời. Đột nhiên anh lại muốn trở thành người cuối cùng đón sinh nhật với em "

Anh muốn là người cuối cùng đón sinh nhật cùng em, muốn là người cuối cùng mà em dựa dẫm, muốn là người cuối cùng sau tất cả những người đã lướt qua trong đời em. Muốn là người cuối cùng trong cuộc đời của em, em ơi

Tay lớn xoa xoa cổ chân nhỏ, không khí giữa cả hai được đẩy lên cao

" Pond nhận ra chuyện gì? "

" Anh đã nghe được một câu chuyện khi chọn quà cho em. Rằng nếu tặng vòng tay có nghĩa là bạn muốn nắm chặt tay đối phương cùng đi đường dài "

Pond lấy ra chiếc lắc chân, không vội vàng mà ướm thử lên chân em

" Còn nếu như tặng lắc chân, có nghĩa là muốn mãi mãi giữ em bên đời "

Cậu đeo chiếc lắc vào chân em, trước ánh mắt ngạc nhiên của Phuwin, Pond đã cúi người, đặt lên cổ chân nơi vừa có sự xuất hiện của chiếc lắc bạc một nụ hôn nhẹ.

Anh trai của em

Là đang quỳ dưới chân em

Dành cho em tất cả sự dịu dàng cậu có

Vừa hôn lên cổ chân em

" Winnie biết vì sao anh chọn lắc chân không?"

Cả Phuwin và Pond đều biết rõ quan niệm người xưa về đôi chân là sự thấp kém nhất trong bộ phận cơ thể người. Vậy mà giờ đây, anh trai đang quỳ dưới nó, lại vừa hôn lên bộ phận thấp kém đó của em

" Vì sao.."

" Vì đối với anh, tất cả mọi thứ của Winnie đều là trân quý. Kể cả có là đôi chân thấp kém thì với anh nó cũng rất quan trọng "

Tối nay Pond thật sự đưa em đi qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, Pond nói nhiều câu làm tim em đập liêng hồi, từng hành động của Pond đều như đang phủ cho em một sự ngọt ngào bất tận.

" Em.. Em rất thích món quà này "

" Phuwin "

" Dạ "

Pond vẫn xoa lấy cổ chân em, vẫn quỳ dưới chân em mà ngước lên ngắm nhìn thiên thần nhỏ của cậu, đôi má đã ửng đỏ, ngập trong đôi mắt ấy là sự lấp lánh như chứa vạn vì sao khiến cậu như con thiêu thân muốn lao vào bất chấp mọi thứ

" Anh chính là, muốn trói buộc em bên đời, mãi mãi. Và không phải là dưới thân phận anh em. "

Em hiểu mà, đúng không? Em hiểu điều anh muốn nói là gì đúng không em?




















-------------
happy newyear mấy người đẹpppp

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip