Chương 4

Pooh đứng trước cánh cổng lớn dẫn vào căn biệt thự sang trọng của Pavel. Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này, dù đã nghe không ít câu chuyện về nó qua lời kể mơ hồ của Pavel. Căn biệt thự mang vẻ lạnh lẽo, xa cách, dù những ánh đèn bên trong vẫn rực sáng. Pooh hít một hơi thật sâu trước khi nhấn chuông.

Cánh cửa mở ra, người giúp việc nhìn cậu với ánh mắt thăm dò, nhưng nhanh chóng nhận ra vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng này. "Cậu Pavel ở trong phòng làm việc," bà nói, giọng đầy lo lắng. "Cậu ấy không chịu ăn uống cả ngày nay rồi."

Pooh gật đầu cảm ơn, rồi bước qua hàng làng dài dẫn đến căn phòng nằm ở cuối dãy. Không khí trong nhà tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng bước chân của cậu vang vọng trên nền gạch lạnh lẽo.

Cánh cửa phòng làm việc khép hờ, Pooh khẽ đẩy nó ra. Pavel ngồi đó, quay lưng về phía cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm khung cửa sổ lớn. Cơn mưa phùn ngoài trời phủ một màn sương mù lên cảnh vật, khiến mọi thứ trông như một bức tranh nhòe nhạt, thiếu sức sống.

"Pavel," Pooh cất giọng, nhẹ nhàng nhưng đủ để phá vỡ bầu không khí im lặng.

Pavel không quay lại, nhưng Pooh nhận ra đôi vai anh hơi run rẩy. "Tôi không nghĩ cậu sẽ đến." Pavel nói, giọng khàn đi như thể đã không nói chuyện với ai suốt cả ngày.

"Anh gửi cho tôi một tin nhắn." Pooh bước vào, đóng cánh cửa sau lưng lại. "Tôi không thể làm ngơ."

Pavel cười khẽ, nhưng âm thanh ấy không mang chút niềm vui nào. "Tôi không biết mình đang mong đợi điều gì. Có lẽ...chỉ cần ai đó lắng nghe, như mọi lần."

Pooh kéo một chiếc ghế lại gần, ngồi đối diện Pavel. "Tôi luôn ở đây để lắng nghe anh." Cậu nói, ánh mắt chứa đầy sự kiên nhẫn và cảm thông. "Nhưng lần này, tôi muốn biết điều gì đang thực sự khiến anh cảm thấy như thế."

Pavel im lặng một lúc lâu, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào màn mưa bên ngoài cửa sổ. Rồi anh thở dài, quay lại nhìn Pooh, đôi mắt thâm quầng đầy vẻ mệt mỏi. "Tôi cảm thấy mình đang đánh mất tất cả." Anh nói, giọng nghẹn ngào. "Những giấc mơ ngày càng tồi tệ hơn. Tôi không phân biệt nổi đâu là thực, đâu là ảo. Và ngay cả khi tỉnh dậy, tôi cũng không tìm thấy ý nghĩa trong bất cứ điều gì nữa."

Pooh không ngắt lời, chỉ ngồi đó, chăm chú lắng nghe từng lời nói của Pavel.

"Cậu biết không," Pavel tiếp tục. "Tôi đã nghĩ đến việc kết thúc tất cả. Có lẽ, sẽ dễ dàng hơn nếu tôi không phải đối diện với những cảm giác này mỗi ngày."

Trái tim Pooh thắt lại. Đó là những lời mà bất kỳ bác sĩ tâm lý nào cũng sợ phải nghe, nhưng cậu không để lộ sự bối rối của mình ra ngoài. Cậu biết mình phải giữ bình tĩnh.

"Pavel, tôi biết mọi thứ dường như rất tăm tối ngày lúc này." Pooh nói, giọng cậu dịu dàng nhưng rất có sức nặng. "Nhưng anh không một mình. Tôi ở đây, và tôi sẽ ở bên cạnh anh, bất kể chuyện gì xảy ra."

Pavel nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má anh. "Tôi mệt mỏi lắm Pooh. Mệt đến mức tôi không biết mình còn đủ sức để chiến đấu hay không."

Pooh khẽ đặt tay lên vai Pavel, như một lời khẳng định rằng cậu sẽ không để anh gục ngã. "Anh không cần chiến đấu một mình. Chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau. Nhưng tôi cần anh tin tưởng tôi, và tin rằng anh xứng đáng với một cuộc sống tốt hơn."

Pavel không trả lời, nhưng ánh mắt anh dường như có chút thay đổi. Một tia sáng yếu ớt lóe lên giữa bóng tối mịt mù. Pooh biết rằng điều này không đồng nghĩa với việc Pavel sẽ lập tức khá hơn, nhưng đó là một bước tiến nhỏ, một bước tiến mà cậu sẵn sàng đồng hành cùng anh.

Đêm hôm đó, khi trở về nhà, Pooh không thể nào ngủ được. Hình ảnh Pavel cô đơn và đau khổ vẫn cứ hiện lên trong tâm trí cậu. Cậu biết rằng thời gian không còn nhiều. Nếu Pavel không nhận được sự hỗ trợ kịp thời, anh có thể sẽ trượt dài vào vực thẳm mà không bao giờ có thể quay lại.

Cậu quyết định liên hệ với một đồng nghiệp, một bác sĩ chuyên về các phương pháp trị liệu nâng cao, để tìm thêm sự hỗ trợ cho Pavel. Pooh biết rằng, đôi khi chỉ riêng sự đồng hành là không đủ, cần có cả kiến thức chuyên sâu và những giải pháp thực tiễn.

Nhưng trong lòng cậu, một nỗi lo lắng khác lại trỗi dậy. Không chỉ là nỗi sợ mất đi một bệnh nhân, mà còn là nỗi sợ mất đi một người mà cậu đã dành rất nhiều sự quan tâm, thậm chí là những cảm xúc mà cậu không dám gọi tên.

Pooh biết rằng nó không nên tồn tại, và cũng không thể tồn tại. Nó là điều cấm kỵ đối với một bác sĩ tâm lý như cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip