7

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào khe cửa, Ngô Dục Hành tỉnh giấc bước xuống giường đi về phía rèm cửa kéo lại. Sau đó nhìn Niên Thần Dực đang cuộn mình vào chăn mà ngủ, cậu cười ngọt ngào rồi nói thầm: đáng yêu thật

Ngô Dục Hành hôm nay chủ động xuống bếp, bình thường Niên Thần Dực sẽ không cho cậu đụng vào việc nhà và bếp núc, vì anh muốn cậu tập trung vào việc học, từ đây đến ngày nhập học còn rất dài, cậu muốn chăm sóc anh một cách tốt nhất.

Cậu dọn đồ ăn lên bàn, đi lên lầu để kêu anh dậy, giờ này đã là 7 giờ hơn, cậu biết anh không dậy nổi nên đã chủ động điện thoại quản lí nhà hàng xịn cho anh nghỉ buổi sáng.

Ngô Dục Hành bước tới gần Niên Thần Dực, vuốt nhẹ lên mũi anh rồi nhẹ giọng nói:

"Thần Dực dậy được rồi."

Anh xoay người kéo chăn lên mình đắp vẫn không chịu mở mắt, cậu phải nhẹ nhàng năn nỉ.

"Ngoan nào, dậy được rồi, xuống ăn sáng với em."

"Cho anh thêm năm phút nữa đi mà..."

"Không được."

Mặc dù người kia đã nũng nịu xin thêm, nhưng cậu cũng không vừa gì mà kéo chăn khỏi người anh, tay vòng vào chân và cổ bế anh lên một cách gọn gàng.

Niên Thần Dực giật mình mở mắt ra đánh vào lưng Ngô Dục Hành.

"Em làm gì vậy bỏ anh xuống, anh dậy là được mà, bỏ anh xuống."

"Được rồi anh mà giãy nữa cái lưng này của em gãy mất."

Ngô Dục Hành đặt Niên Thần Dực ngồi xuống giường, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt của anh.

"Em xin nghỉ cho anh buổi sáng rồi, anh tắm rửa đi rồi xuống ăn sáng, em xuống dưới đợi."

Niên Thần Dực gật đầu, dạo gần đây Ngô Dục Hành biểu hiện tình cảm khá nhiều làm anh có chút không quen, cậu nói nhiều hơn và cười nhiều hơn. Sự thay đổi này rất tốt, anh thích cậu vui vẻ của bây giờ.

Một lúc sau Niên Thần Dực cầm túi của mình bước xuống, Ngô Dục Hành thấy anh bước tới cũng vội kéo ghế cho anh ngồi, cậu cười như cún con, gắp miếng cá đưa ngay miệng anh, anh cũng đón nhận và ăn trong rất hạnh phúc.

"Anh thấy sao?"

"Rất ngon."

Niên Thần Dực lấy từ túi mình ra một chiếc hộp màu trắng đưa cho Ngô Dục Hành, cậu nhận lấy mà ngờ nghệch. Sau đó mở ra, đập vào mắt cậu là chiếc laptop mà mình từng nghĩ sẽ đi làm để kiếm tiền mua. Cậu ngước nhìn Niên Thần Dực nói:

"Anh mua cho em sao?"

"Không mua cho em thì mua cho ai, thích không?"

"Rất thích nhưng mà anh đừng chi tiền cho mỗi em, em có thể đi làm thêm để kiếm tiền mua, như vậy anh sẽ đỡ vất vả, tiền anh làm ra thì anh phải chi cho bản thân nhiều hơn..."

Cậu định nói tiếp thì Niên Thần Dực ngắt lời.

"Tiểu Hành, em đừng nghĩ bản thân là gánh nặng của anh, là anh tự nguyện, anh yêu em nhiều như vậy, mọi thứ anh cho em anh đều cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Anh cố gắng từng ngày chỉ mong tương lai chúng ta sẽ rực sáng, nếu không có em bên cạnh cuộc sống của anh thật sự vô nghĩa, anh cho em cả cuộc đời thì một chút tiền này có là gì."

Ngô Dục Hành nhìn Niên Thần Dực với đôi mắt đỏ hoe, tay cậu siết chặt chiếc laptop.

"Ngô Dục Hành anh tốt quá, tốt đến nổi em nghĩ rằng bản thân không xứng đáng với anh."

Cậu cúi mặt khóc, Thần Dực phải đi sang dỗ.

"Anh biết em từ khi em sinh ra, nhìn em ngày một lớn lên, anh quan tâm em mỗi ngày, cho em tất cả những gì anh có, anh chưa bao giờ nghĩ là em không xứng, em là người anh yêu, em đừng nghĩ bản thân không có giá trị được không? Anh sẽ rất đau lòng."

Ngô Dục Hành ôm Niên Thần Dực thật chặt, cậu vừa khóc vừa nói:

"Em trưởng thành rồi, em sẽ bảo vệ anh, em sẽ học thật tốt để sau này kiếm tiền nuôi anh."

"Được rồi, đừng khóc nữa."

Niên Thần Dực xoa nhẹ lên đầu Ngô Dục Hành, tại sao cậu lại nghĩ bản thân mình không xứng với anh? Từ trước đến giờ anh mới là người không xứng với cậu...

Trưa Niên Thần Dực đi làm, Ngô Dục Hành ở nhà tìm việc làm thêm trên các trang mạng, nhưng tìm mãi người ta vẫn không nhận người đi làm một hai tháng, cậu ngồi lướt rất nhiều giờ vẫn không tìm được bất lực mà dựa lưng vào ghế.

Cậu hướng mắt về phía đồng hồ, Niên Thần Dực sắp về rồi cậu phải đi chuẩn bị đồ ăn. Cậu úp máy tính lại chạy vào bếp lục lọi tủ lạnh.

Cậu đang cắt củ hành thì đầu đột nhiên đau đầu, cậu nhắm mắt lắc nhẹ đầu, cơn đau vẫn cứ dai dẳng. Cậu làm rơi con dao trên tay xuống đất, đúng lúc Niên Thần Dực vừa về nghe tiếng động liền chạy vào bếp.

"Tiểu Hành em sao vậy?"

Cậu cầm con dao lên nhìn anh mà mỉm cười.

"Em bất cẩn làm rơi."

"Để anh nấu cho em mau đi tắm đi."

"Không sao cứ để em."

"Ngô Dục Hành."

Cậu làm vẽ mặt cún con, lặng lẽ bỏ dao lên thớt rồi gật đầu.

Ngô Dục Hành đi lên lầu, cậu cứ nghĩ mãi tại sao cơn đau đầu dạo gần đây lại cứ đến mãi. Lúc trước không hay xảy ra, cậu lại tự an ủi chắc chắn là do ngủ không đủ giấc.

Cậu cầm đồ vào nhà tắm, khi tắm xong cậu quấn khăn ngang hông, lấy khăn khác để lau khô tóc rồi lại nhìn bản thân trong gương.

Cậu cứ nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên mũi cậu chảy máu và rơi xuống bồn rửa tay, lúc này Ngô Dục Hành có chút hoảng loạng lấy khăn giấy mà lau đi, vì quá hấp tấp và sợ hãi nên đã trượt chân mà ngã gây ra tiếng động lớn làm Niên Thần Dực nghe thấy phải chạy lên gõ cửa phòng tắm cậu. Ngô Dục Hành nghe thấy tiếng anh liền vớ tay lấy khăn giấy lau sạch vết máu trên tay và mũi, dù bị ngã phần hông có chút đau nhưng cậu vẫn cố gắng đứng dậy xã vòi nước để trôi đi máu dính trong bồn. Niên Thần Dực bên ngoài vẫn gõ cửa và nói:

"Tiểu Hành em sao vậy?"

"Em...em lỡ làm đổ đồ, không có gì cả."

"Tắm xong xuống ăn cơm, anh nấu xong rồi."

Máu mũi vẫn tiếp tục chảy, cậu vẫn tiếp tục lấy khăn giấy lau, cậu vẫn cứ nghĩ bản thân thức khuya ôn thi tốt nghiệp một tháng liền, cơ thể suy nhược nên mới chảy máu cam. Nhưng chảy khá nhiều, rơi vãi lên cả chiếc khăn tắm màu trắng Niên Thần Dực mới mua cho cậu.

Cậu rút hết khăn giấy để lau máu, cậu ngước mặt lên trần nhà, cố gắng an ủi bản thân sẽ không sao, cậu sợ anh lo lắng nên cũng không muốn anh thấy cảnh này, một lúc sau máu cũng ngừng chảy, cậu thay đồ xong thì lấy khăn tắm và khăn giấy bỏ vào túi. Cậu đi lại sô pha lấy balo nhét vào rồi xuống dưới ăn tối cùng anh.

Sau khi ăn tối xong cả hai cùng nhau lên phòng, Niên Thần Dực áp má vào ngực Ngô Dục Hành.

"Tim em đập nhanh thật."

"Vì có anh đấy."

"Dục Hành, anh thật sự rất thích cảm giác bây giờ, có em bên cạnh, có em cùng ăn cơm, có em đợi anh về mỗi khi tan làm, anh thật sự rất thích."

"Em cũng thích, ý em là Niên Thần Dực"

Ngô Dục Hành mỉm cười ngọt ngào nhìn Niên Thần Dực, mí mắt cậu cong lên, đường nét trên khuôn mặt hiện rõ trong đồng tử của Thần Dực.

"Em dễ thương quá."

"Dễ thương để được anh yêu."

"Anh yêu em mỗi ngày, chỉ có hơn không có ít."

"Hôm nay anh sến thật. Em nghe không quen lắm nhưng cảm giác rất đã tai."

"Ngô Dục Hành em đang trêu anh hả?"

Niên Thần Dực giận dỗi xoay mặt sang hướng khác, Ngô Dục Hành phải quay sang dỗ người yêu.

Chap 7: Cả cuộc đời anh cho em.

Nơi gọi là "nhà" là nơi có em chờ anh về.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip