Chap 28

"Ui...xin lỗi ạ. Cậu có sao không?"
"Không....không sao ạ"
"Cậu bị thương à?"
"Không, không có"
"Này, đừng đi.." Poy chạy theo người con trai kia, hắn trông hơi lạ, vẻ bề ngoài trông cũng đáng nghi

"Cậu đừng sợ. Tôi là bác sĩ. Chỉ là, vì bệnh nghề nghiệp nên tôi muốn giúp cậu thôi ấy"
"Thế thì anh tránh xa tôi ra"
"Hả? Sao cơ?"
"Anh giữ khoảng cách, đi phía sau tôi rồi về nhà. Ở đây không an toàn đâu"
"Ờ...ờ..." anh gật đầu lia lịa rồi ngoan ngoãn đi theo phía sau

Cả hai cùng nhau về nhà. Đây không hẳn là nhà, mà đúng hơn là trọ, nó là một căn phòng nhỏ, màu sắc và không gian rất đơn giản và dịu mắt

"Cậu bị sao thế. Đây để tôi cởi áo khoác giúp cho"

Vẻ mặt Poy hơi nhăn khi thấy vết thương trên cánh tay phải của hắn. Bên trên bắp tay là một viên đạn chưa được lấy ra, phía dưới cánh tay là một vết chém khá sâu

"Tối hôm qua....cậu có đến bệnh viện Bangkok đúng không?"
"Anh nhầm với ai rồi. Hôm qua tôi ở nhà suốt một ngày mà"
"Cậu bị thương lúc nào vậy?"
"Mới sáng"
"Ờ...à đây, tôi xử lý và băng bó cho" *Không thể nào, với màu sắc máu này thì không thể là vết thương mới được. Cậu ta đang sợ việc băng bó ở bệnh viện sao? Vì những vết thương liên quan đến súng phần nhiều sẽ được thông báo cho cảnh sát mà. Đây là một tên tội phạm ư??*

"Này, anh nghĩ gì vậy, tôi rát lắm rồi đấy"
"À xin lỗi, tôi làm ngay đây. Mà cậu tên gì thế?"
"Tôi tên Pike"
(*Nếu ai quên thì: Pike là anh trai của Pooh nha*)

"Pike? Tên hay thế"
"Anh tên gì?"
"Tôi tên Poy"
"Anh là bác sĩ à?"
"Đúng rồi"
"Bác sĩ nào nhìn da cũng đẹp nhỉ. Vừa trắng vừa mềm. Anh có bạn trai chưa"
"Hả? Bạn trai?"
"Ơ tôi nhầm à, trông anh dịu dàng thế cơ mà"
"Câu hỏi này tôi xin giữ lại nhé. Nếu đủ duyên lần gặp sau tôi sẽ trả lời cậu. Vết thương đã được xử lý và băng bó, cậu nhớ cẩn thận trong lúc hoạt động nhé, tránh lâu khỏi"
"Này, bác sĩ. Anh biết nấu ăn không vậy?"
"À, một chút"
"Thế làm gì đó cho tôi ăn được không. Tay đau nên hơi bất tiện"
"Nhưng tôi không biết nêm. Chỉ biết nấu thôi"
"Thế anh nấu đi. Tôi nêm cho"

Nhận được lời yêu cầu giúp đỡ anh ta nhanh chóng vào bếp, mở tủ lạnh ra và lấy đồ để nấu ăn
"Cơm đã nấu. Giờ thì một món mặn với một món canh nữa là xong"

Vừa nấu ăn Poy vừa ngoái đầu nhìn tên kia. Nhìn trông thì hơi khó gần nhưng mà tâm hồn cũng dễ thương lắm. Ngoan ngõan ngồi khoanh chân trên ghế xem hoạt hình, lúc lâu mỏi lưng thì nằm xuống rồi cười khúc khích

"Xong chưa vậy bác sĩ? "
Pike bất ngờ đi vào làm cho Poy giật mình. Hắn đứng phía sau lưng anh, tay liên tục lấy từng hủ gia vị rồi nêm nếm theo ý mình

"Nhìn kỹ nè. Sau này còn quán xuyến chuyện bếp núc"
"Ai rảnh quán xuyến cho cậu"
"Tôi đâu bảo anh phải làm cho tôi. Nhưng nhìn kỹ để tự cứu đói bản thân nếu không ai giúp" "Mà xem ra, bàn tay này, từ bé đến lớn không phải đụng tay vào việc nhà nhỉ?" hắn nâng bàn tay anh lên, hơi xoa xoa lên mu bàn tay

Poy ngại ngùng rụt tay lại, đôi tai đỏ ửng nóng rang lên. Ngại ngùng duy chuyển ra sofa ngồi. Còn Pike thì vui vẻ khi trò mèo hắn bày ra đã làm cho người khác ngại ngùng...vừa cười vừa nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh ấy, vô thức mà cắn lấy môi

"Bác sĩ ăn cơm cùng tôi luôn nhé"
"Tôi còn có việc ở bệnh viện nên đi đây. Cậu ăn rồi nghỉ ngơi đi"
"Bác sĩ cho tôi xin phương thức liên lạc"
"Lần sau đi"
"Ui...khó tính thế. Biết bao giờ mới có may mắn gặp bác sĩ ạ"
"Thế là không có duyên rồi"
"Thế bác sĩ cho tôi mượn 100 bath đi"
"Hết tiền à"
"Không phải. Vì người ta bảo nợ tiền mà có duyên là dính đó. Bác sĩ cho tôi mượn tiền đi lần sau gặp nhau tôi trả tình lẫn tiền cho anh"
"Trễ rồi. Đi đây"
"Vậy lần sau tôi đến bệnh viện gặp anh nhé" Pike nói lớn tiếng vọng theo bóng lưng người kia. Càng nghe thấy tiếng nói anh ta đi càng nhanh hơn

Poy gấp rút chạy trốn khỏi cái con người dẻo miệng. Nghĩ lại cũng thấy bản thân buồn cười, có khác nào tự mình chui vào hang cọp đâu chứ. Đúng là ngốc nghếch mà

           ***
(*Alo, chú có bên tiệm không?

Ăn gì không? Em mua
Không. Ăn rồi
Hở. Lại là anh Poy à?
Không phải
Thế uống nước ép không?
Cũng được
Đợi em 15 phút em qua ngay*)

Gần đây lượng khách ở tiệm ngày một nhiều, nên thời gian làm việc của Pavel cũng dày đặc. Dạo gần đây hắn cũng không còn cái tính kỳ quặc như xưa nữa. Đã ngoan ngoãn làm việc chăm chỉ hơn và đến khi hoàn thành thì mới về nhà. Ít khi bỏ ngang vì đã làm đúng 12 tiếng một ngày, cũng không còn cái tính bỏ khách mà đi bar hay pub nữa

"Ten...tèn...nước ép ổi. Thơm ngon ngọt ngào. Ngọt như người mua nó tới vậy"
"Gớm"
"Chú đang làm gì vậy ạ?"
"Đang rửa chén"
"Hở. Rõ ràng là đang thiết kế hình xăm mà?" thường thì khi khách lên ý tưởng hắn sẽ thiết kế bản thảo trên máy tính rồi gửi cho khách lựa chọn kiểu dáng và màu sắc

"Thấy rồi sao còn hỏi?"
"Nhớ chú quá đi" Pooh choàng tay ôm lấy cổ Pavel, vừa ôm vừa hôn không ngừng lên môi hắn. Chưa dừng lại ở đó, cậu còn áp mặt mình lên má hắn, rồi lắc lư âu yếm nhau

(Hai chiếc má áp vào nhau. Cưng)

"Mà chú này. Sao dạo gần đây chú lại không cần em nữa"
"Vẫn bình thường mà"
"Không có đâu ạ. Dạo gần đây nhiều vệ tinh xung quanh chú lắm luôn ý. Chú không còn quan tâm đến em nữa. Những bữa ăn của chú đều từ người khác mua đem đến"

"Trách sao được. Sức hút của người độc thân mãnh liệt lắm đấy" Pavel vừa gõ máy tình vừa cười lớn nói. Mà hắn nói cũng đúng mà, sức hút của người độc thân thật sự cuốn lắm
"Chú không sợ ăn đồ của người lạ rồi bị bắt cóc đi à?"
"Ngoài cậu ra. Tất cả mọi người đều rất an toàn và lương thiện"
"Ý chú là em không lương thiện á?"
"..."
"Hừ...mà chú này. Em tưởng chúng ta là người yêu"
"Đó là do cậu tưởng thôi"
"Chú không nghĩ giống em à?"
"Không, tôi tỉnh lắm. Không có tự mình nghĩ ra mấy cái viển vông"
"Nhưng...chúng ta sống chung rồi mà, với cả đã từng quan hệ không ít lần. Vậy sao không phải là người yêu?"
"Hai việc đó giống nhau à?"
"Sao lại không giống nhỉ. Ai yêu thì cũng sống chung và làm tình thôi mà. Vậy tại sao chúng ta không thể xem nhau như người yêu?"

"Thế cậu đã một câu nào đề nghị với tôi chưa? Đã tỏ tình chưa?"
"Cần phải tỏ tình hả?"
"Tất nhiên rồi"
"Ủa em nghĩ chú tự biết"
"Không có gì là tự nhiên cả. Ngay cả việc cậu sinh ra trên thế giới này, bác sĩ cũng làm giấy chứng sinh cho cậu. Rồi mẹ cậu cũng đi làm giấy khai sinh, chính thức khai báo cậu có mặt trên đời này"
"Thế phải đi lên phường xin giấy để tỏ tình chú à"
*bum* "Não cậu úng nước hả?" Pavel tức giận đánh vào đầu cậu một cái rõ to
"Ui...sao chú đánh em. Thế chú làm người yêu em đi"
"Không"
"Sao vậy?"
"Vì tôi không thích cậu"
"Thế sao lúc làm tình. Chú rên nhiệt tình quá vậy"
"Chả liên quan"
"Chú đồng ý làm người yêu em đi mà"
"..."
"Chú...Pavel ơi...làm người yêu em nhé"
"Tôi cần thời gian để xem xét. Cậu chưa phải là chỗ dựa vững chắc nên tôi chưa vội mà dựa vào đâu"
"Vângggg" giọng nói kéo dài lê thê, không thích nhưng cũng đành chấp nhận vì Pooh luôn tôn trọng quyết định của hắn. Nếu hắn không muốn thì cậu sẽ thật sự không ép

Càng ngày càng đau đầu với tên nhóc này mà. Làm sao có thể ngu đến mức này cơ chứ???

"Chú ơi, cho em ngồi với" Pooh trèo lên ghế ngồi cùng hắn
Pavel vẫn chăm chỉ thiết kế, còn tên nhóc kia thì ngồi ở phía trước nghịch điện thoại. Lâu lâu hắn cuối người xuống hít lấy hương thơm từ vai gáy Pooh. Dường như mùi hương ấy giúp hắn thoải mái và tỉnh táo hơn

"Chú muốn hôn không?"
"Không, đang đau đầu"
"Nhưng mà hôn sẽ hết đau đầu đó ạ"
"Tào la...ưm..." Pooh chặn môi hắn khi âm thanh chưa kịp phát ra hết

Nhẹ nhàng nâng cằm Pavel lên, đôi mắt nhỏ vừa hôn vừa ngắm nhìn vẻ mặt vui sướng của hắn. Liên tục xoa dái tai rồi lại xoa vùng thái dương, giúp hắn giảm stress cũng như tận hưởng được hết khoái cảm lúc này. Môi xinh bắt đầu áp lên vùng da ở cổ. Gặm nhắm liên tục rồi *sực* một cái cắn thật mạnh đến mức để lại dấu răng

"Cái gì vậy? Sao lại cắn rồi, hả. Em hư thật đấy"
"Em chỉ muốn chú là của riêng em thôi. Chú đừng quen ai nhé. Em không thích...hức...hức"
"Sao lại khóc?"
"Chú không thương em. Chú...hức...chú không muốn làm người yêu em"

Cậu lấy tay Pavel đặt lên tim mình "Ở đây...ở đây đau lắm. Nó co thắt lại, em..em không thở được. Xin chú đừng bao giờ nói rằng không yêu em được không ạ? Nó đau nhói, đau lắm ấy. Đau như ai vừa bóp thắt trái tim em vậy"

Pavel lau từng giọt nước mắt trên khóe mi cậu, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nó vẫn long lanh, óng ánh và sáng ngời. Nhìn sâu vào đôi mắt ánh tim Pavel nhói lên vài hồi. Phải chăng lời cậu nói ra đã trực tiếp chạm vào trái tim hắn rồi. Một nơi đầy vết xước, một nơi mà hắn không muốn ai biết đến, một nơi hắn đã quên là nó đang tồn tại. Lúc này tay hắn cảm nhận được rất rõ nhịp tim của cậu. Nó thật sự đập rất nhanh và mạnh. Giọt nước mắt hắn cũng tuôn trào dần ra

Cả hai lau nước mắt cho nhau. Nhẹ nhàng ôm chầm lấy nhau, dường như họ đang truyền hơi ấm cho đối phương. Phải thú thật, với tên nhóc này hắn cảm nhận được nó yêu hắn đấy, nó quan tâm hắn đấy và Pooh cũng cực kỳ chiếm hữu. Không muốn bất kỳ ai chạm đến hắn. Nhưng kỳ thực cái hắn chưa tin là lời nói cậu nói ra, nó ngây thơ một cách đau lòng. Cũng nhiều lần hắn thấy được trí nhớ của Pooh dạo gần đây không được ổn định cho lắm. Dễ đau đầu, thường xuyên quên mất chuyện đã xảy ra, đặc biệt là khi thức dậy sau một đêm ngủ dài

            ***
"Bao giờ con đem tên nhóc ấy về cho ta. Ta đã cho con quá nhiều thời gian rồi. Nếu không làm được thì trực tiếp nói ra. Ta sẽ sai người đi bắt về"
"Nhưng con không muốn làm hại anh ấy"
"Ta không làm hại nó. Chỉ cần con đem nó về, con muốn gì. Ta đều đồng ý"
"Ba chắc chứ? Về tất cả mọi chuyện sao? Ba nhớ giữ lời đó"
"Tất nhiên. Ta chưa thất hứa với con bao giờ mà"
"Vâng ạ. 10 ngày, ba cho con 10 ngày, con sẽ mang anh ấy về. Mà ba ơi, sao lâu rồi con không gặp anh Pike vậy ạ?"
"Đừng nhắc nó trước mặt ta nữa - một tên nghịch tử"

_________________
Bật mí một chút: 1001 cái drama đang chờ các bạn ở những chap sau. Nhưng mà drama dịu dịu thôi, nên không cần chuẩn bị khăn giấy đâu nhaa.

Đến thời điểm hiện tại Pooh vẫn chưa  nhớ Pavel là ai đâu nha cả nhà. Nó cứ ngơ ngơ như người trên mây ấy. Nhưng mà đừng chửi em nó tội nghiệp. Pooh không sai, tác giả cũng không sai ạ, người sai là chị Phương 🤣🤣 cảm ơn mọi người đã đọc đến những dòng vô tri này. Mãi iu ♡♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip