Đơn phương
Pavel gặp được Pooh vào những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời.
Anh vô tình nhìn thấy cậu trên hành lang bệnh viện vào ngày nhận được kết quả chẩn đoán ung thư dạ dày. Nụ cười rực rỡ dưới ánh mặt trời của cậu chiếu sáng tâm hồn mục ruỗng, hoang tàn của anh. Một vị bác sĩ tim mạch tương lai rộng mở với một bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối như hai đường thẳng song song, không bao giờ nhìn thấy điểm giao nhau.
Con người luôn luôn sẽ vào thời điểm sắp rơi xuống vực sâu mà níu được ngọn cỏ cứu mạng. Giống như cuộc đời tăm tối của anh khi có sự xuất hiện của cậu.
Cả cuộc đời anh chưa từng có được một ngày vui vẻ. Thuở nhỏ, phải sống trong ngôi nhà ghê tởm với ông bố nát rượu, vũ phu, cờ bạc và người mẹ làm gái là nỗi ô nhục lớn nhất cuộc đời anh. Thời niên thiếu, anh lại phải gánh trên vai món nợ khổng lồ từ hai con người đó để lại. Họ nhẫn tâm dứt áo ra đi khiến một thiếu niên 15 tuổi bị vây giữa đám người đòi nợ hung hãn. Việc đến trường dường như là điều xa xỉ với anh. Đến 35 tuổi, anh mang trong người căn bệnh ung thư.
Bao nhiêu năm sống trong cực khổ đã khiến cơ thể anh kiệt quệ, vận hành như một cỗ máy cũ kỹ sắp hỏng. Những cơn đau dạ dày thường xuyên tra tấn anh đến ngất đi. Điều khiến anh kiên cường đến ngày hôm nay là để gặp lại bố mẹ, những con người đã tự tay đẩy anh vào khổ sở, để hỏi họ có bao giờ cảm thấy hối hận khi bỏ rơi anh không.
Anh đã có ý định kết thúc mạng sống từ lúc nhận được kết quả, trước khi gặp được cậu.
~~~
Hôm nay là lịch hẹn tái khám của bệnh viện. Anh dậy thật sớm, mặc một bộ đồ đẹp, cố gắng làm cho bản thân trông khoẻ mạnh một chút.
Đón một chiếc xe buýt đến bệnh viện, nghe những bài hát mà Pooh thích, anh cảm thấy rất thoải mái. Pooh đã từng chia sẻ rất nhiều bài hát lên mạng xã hội. Từng bài anh đều đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần, điều này khiến anh như được ở gần bên cậu vậy.
"Bác sĩ Krittin có bạn gái rồi. Chị ấy xinh lắm, là một họa sĩ." Pavel vô tình nghe thấy hai y tá nói chuyện với nhau khi đang đến nơi cậu làm việc.
Tay anh vô thức nắm chặt, móng tay ấn mạnh vào lòng bàn tay đến mức tứa máu. Anh kéo mũ thấp xuống, tiếp tục đi về phía khoa tim mạch.
Pavel nhấn thang máy lên tầng 5, đang đợi cửa thang máy đóng lại thì một đôi chân vội vã chen vào. Anh ngước lên, nhìn thấy Pooh đang ôm một xấp tài liệu.
"Cảm ơn anh!" Pooh quay đầu nói với anh rồi tiếp tục lật hồ sơ. Cậu luôn bận rộn như vậy, so với lần trước gặp, dường như đã ốm hơn rất nhiều.
Pavel không đáp lại, chỉ cúi đầu lén nhìn chân cậu.
Tiếng lật giấy vang lên trong thang máy nghe có vẻ đơn điệu.
Lần nào anh cũng chỉ dám đến đây rồi lén nhìn cậu từ xa vào những ngày tái khám. Anh sợ ngày bản thân rời xa thế giới sẽ không buông bỏ được cậu.
Đây là khoảng cách gần nhất từ trước đến nay của họ.
~~~
Pavel tắm rửa xong thì mở điện thoại lên, ngón tay lướt vào tài khoản Instagram của Pooh, xem lại từng bài đăng. Anh vừa định tắt điện thoại đi ngủ thì thấy tài khoản đã hai tháng không hoạt động đăng một bức hình mới.
Hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, không có bất kỳ câu chữ nào, kèm theo là trái tim màu đỏ.
Pavel khựng lại, ấn tắt điện thoại. Anh bước đến ngăn tủ lấy ra một điếu thuốc và bật lửa, châm điếu thuốc lên, hít một hơi thật sâu rồi thở ra từng làn khói trắng.
Mỗi lần nhớ đến Pooh, anh đều muốn hút thuốc.
Suốt cả đêm đó, anh chỉ ngồi bên cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm. Đáy lòng anh đang từng chút nứt ra, càng ngày càng nhanh, không thể kiểm soát được.
~~~
Pavel bước từng bước chậm rãi trong khuôn viên bệnh viện và nghĩ đến những lời bác sĩ nói.
Thời gian anh đã không còn nhiều, các tế bào ung thư đã lan rộng, chỉ có thể uống thuốc để duy trì sự sống. Vì anh quyết định không làm hóa trị nên cơ thể đã không thể cầm cự lâu hơn được nữa. Không biết anh có thể nhìn thấy cậu được thêm mấy lần.
Pavel đang ngẩn ngơ thì bị một lực mạnh xô ngã xuống đất. Anh chưa kịp định thần lại thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Con mụ chết tiệt! Dám đẩy ông."
Anh quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông từng là bố của anh. Ông ta đang cãi nhau với một người phụ nữ.
Trong trí nhớ của anh, hình bóng ông ta rất mờ nhạt. Chỉ có nỗi hận thù mới có thể khiến anh còn nhớ đến ông ta. Anh đã từng nghĩ đến vô số hoàn cảnh, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp ông ta ở đây.
Tính cách của người đàn ông đó vẫn như trước kia, không thay đổi chút nào.
Nỗi hận thù đã ngủ yên trào dâng mãnh liệt trong lòng anh. Trong suốt từng ấy năm, hai con người đó chưa bao giờ quay trở về tìm anh cho dù anh vẫn sống ở căn nhà cũ của bọn họ.
Anh nhìn họ dần đi xa, không hề để ý đến người bị họ đẩy ngã là anh. Anh vẫn ngồi dưới đất, hai tay dính đầy bụi, chiếc nón lưỡi trai cũng rơi ra, để lộ khuôn mặt gầy gò, xanh xao.
Một bàn tay đưa ra trước mặt anh, anh ngước lên nhìn, là cậu ấy. Cậu đeo cặp kính tròn, đáy mắt toát ra vẻ lo lắng nhìn về phía anh.
"Anh có sao không? Có bị thương không?"
Anh nhẹ đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp, cảm nhận sự dịu dàng mà cậu mang lại.
Sau khi đứng dậy, anh vội vàng nhặt chiếc nón đội lên, cảm ơn cậu rồi quay đầu bước đi thật nhanh về phía cổng bệnh viện.
~~~
Hôm nay là sinh nhật Pooh. Pavel mua một chiếc bánh kem rồi mang về nhà.
Anh tắt hết đèn, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, tự thổi nến, tự ăn một mình.
"Chúc mừng sinh nhật em"
Năm nay là năm đầu anh chúc mừng sinh nhật cậu và cũng có thể là năm cuối cùng.
Dạo này, những cơn đau ngày càng kéo dài hơn. Vào lúc sắp ngất đi, anh dường như nhìn thấy Pooh đang mỉm cười với mình, anh cố gắng đưa tay ra với lấy nhưng cậu lại quay bước đi, mặc kệ cho anh gào thét gọi tên cậu như thế nào.
Tỉnh dậy sau cơn đau, anh lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Anh đi vào phòng, lấy bộ đồ sơ cứu. Lúc đau nhất, anh đã lấy con dao trên bàn, rạch vài đường trên cánh tay. Những vết thương ấy cho dù sâu, nhưng vẫn không thể bằng được nỗi đau trong lòng anh lúc này.
Pooh vừa đăng một tấm hình hai bóng lưng đang dựa vào nhau, chỉ nhìn từ sau lưng cũng biết được, hai người họ nhất định là một đôi tình nhân hạnh phúc. Mọi thứ về cô gái kia đều rất đẹp, rất phù hợp với Pooh.
Hôm nay, anh lại một lần nữa thất tình.
~~~
Những ngày gần đây, Pavel đã gần như không thể ra khỏi nhà được nữa.
Anh không thể nhận ra bản thân mình trong gương, một cơ thể gầy gò, hốc hác, trên tay chi chít những vết cắt cả mới cả cũ, và đôi mắt thũng sâu, vô hồn.
Phần lớn thời gian, anh đều chìm trong cơn đau vô tận, những viên thuốc dường như đã không còn tác dụng nữa. Đã có lúc, anh muốn tự kết thúc cuộc sống, nhưng anh sợ, kiếp sau không được gặp lại Pooh nữa. Cậu là điều duy nhất níu kéo anh ở lại thế giới đầy đau khổ này.
Hôm nay, anh dùng chút sức lực tích góp được, sửa soạn cho bản thân thật đẹp. Thời gian của anh đến rồi.
Anh nằm lên giường, chờ đợi cái chết ập đến.
Trong cơn mơ màng, những ký ức đẹp đẽ trong cuộc đời anh dần hiện ra, tất cả đều có hình bóng của Pooh, mối tình đầu của anh. Xen kẽ trong đó là những ký ức hạnh phúc hiếm hoi về gia đình.
Anh nhớ lại ngày đầu tiên gặp được cậu, từng chi tiết đều rõ mồn một ngay trước mắt như vừa mới xảy ra. Người đó như thiên sứ hạ phàm, từng chút một kéo anh ra khỏi vực sâu vô tận.
Vào những giây phút cuối của cuộc đời, anh nở một nụ cười thật tươi, hy vọng có thể gặp lại cậu ở kiếp sau trong hình hài đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
Hẹn gặp em ở một thế giới khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip