Chương 18. Em là của bản Vương
" ta không nghe ai nói bậy cả Vương phi không cần phải căn thẳng " Ngô Dục Hành khẽ nói
Dù sao hiện tại chỉ cần nắm được điểm yếu của cô trước đã , đợi ngày hắn thành công phế đi vị Thái tử biểu ca kia của cô thì xử cô cũng chưa muộn
" Vương gia .... " vị vương phi liền rót rượu đưa cho hắn
" không cần ... Bản Vương còn có việc " nói xong liền không nể mặt mà rời đi
" Vương gia " đang đi men trên đường quay về phòng thì Nhạc Y gọi
" .......... " Ngô Dục Hành liền dừng chân
" ừm .... Chuyện là .. "
" có chuyện gì cứ nói thẳng " thấy người kia ấp úng nên hắn liền nói luôn
" Vương gia , trắc phi cho người khóa trái cửa rồi nói là đề phòng kẻ gian " Nhạc Y nói một hơi không dám thở luôn á
" kẻ gian ? " không thể tin được luôn á , là do ta chiều em quá rồi có phải không , còn dám quá quắc đến thế này sắp không xem ai ra gì luôn rồi Ngô Dục Hành thầm nghỉ
" hừ ... Về thư phòng " cuối cùng là xoay người qua thư phòng luôn
Lần này hắn sẽ không đi dỗ nữa , làm loạn cả một buổi tối sắp lật cả nóc của Vương phủ lên rồi không thể tiếp tục chiều theo nữa Ngô Dục Hành thầm quyết định trong lòng
Nhưng 2 canh giờ sau
Trước phòng Niên Thần Dực
" Vương gia " Yên nhi hành lễ khi thấy Ngô Dục Hành quay lại
" người đâu " Ngô Dục Hành lạnh lùng hỏi
" người .. . Ngủ rồi " Yên nhi vừa nói vừa nhìn sắc mặt của công tử nhà mình
" có đắp chăn không ? "
" ........ "
" mở cửa cho bản Vương "
" cái này ... " chủ tử thì không cho lệnh của Vương gia thì không thể cãi Yên nhi thật sự không biết làm sao luôn
" em không mở ta sẽ phá cửa vào đấy " Ngô Dục Hành nghiêm giọng nói vì hắn biết người kia vẫn còn thức
" chàng dám " Niên Thần Dực liền nhanh chóng chạy lại dùng lưng để chặng cửa
" hừ ... Yên nhi lấy giày cho công tử nhà ngươi " Ngô Dục Hành liền có chút bất lực nói , người kia đi thẳng một mạch qua đây chắc chắn chưa đi giày vào
" công tử " Yên Nhi nhanh chóng làm theo
" ............ " nhưng Niên Thần Dực không chịu động lấy một cái chứ đừng nói chi mang vào
" ngoan đi giày vào , dưới đất lạnh dễ nhiễm phong hàn " hết cách đành nhẹ nhàng dỗ dành thôi
" chẳng phải chàng qua kia rồi sao ? " Niên Thần Dực vừa nói vừa xỏ giày vào
" chạy về đây làm gì ? "
" xem chỗ ta là khách điếm chắc " Niên Thần Dực đanh đá nói
" ha ... Dực nhi em thông minh thế , vẫn không nhìn ra được đâu mới là khách điếm sao " Ngô Dục Hành vừa nói vừa khẽ đưa tay chạm lên bóng lưng sau cánh cửa kia
" ta .... Chỗ ta sập sệ gánh không nổi " đích thực nơi này của y không bằng nơi của Vương phi ở
" em thích nơi đó sao ? " Ngô Dục Hành khẽ xoay người dựa vào cửa
" chàng thích "
" Dực nhi nơi đó bẩn lắm " Ngô Dục Hành nói , thật ra chỉ cần nghỉ đến hành động của vị vương phi kia đã khiến hắn buồn nôn rồi , vốn dĩ định sau khi giải quyết xong mọi việc sẽ cho cô ít ngân lượng để rời đi làm lại cuộc đời ai mà có ngờ cô không yên phận như thế chứ
" Ngô Dục Hành ... Nơi này của ta cũng bẩn lắm " Niên Thần Dực có chút tủi thân nói , nhưng là tủi thân thay người đã mất kia
" Dực nhi ... Rốt cuộc là giữa chúng ta đang xảy ra chuyện gì ? "
" em có thể nói ra mà chúng ta cùng nhau giải quyết "
" không đâu nếu chàng biết .... Chàng sẽ không còn đủ bình tĩnh mà cùng ta giải quyết đâu " mà có khi lúc đó ngài sẽ cảm thấy ta giống vị vương phi kia Niên Thần Dực thầm nghỉ
" mở cửa được không em " giọng nói nhẹ nhàng vang lên
" không ... Hiện tại ta không muốn ở cùng chàng " Niên Thần Dực hiểu rõ y càng từ chối thì người kia sẽ càng lo lắng hơn nên y mới cố ý
" Dực nhi ngoan nghe lời đi " không hiểu vì sao Ngô Dục Hành chỉ muốn nhanh chóng ôm người kia vào lòng
" Dục Hành chàng đừng ép ta "
" hừm ..... " nghe giọng nói tủi thân kia thì hắn liền khẽ thở dài sau đó liền lùi lại
Một lúc sau * cạch
" chàng .... " Niên Thần Dực trố mắt nhìn cửa sổ bị mở toang ra
Vâng không vào được cửa chính thì ta trèo cửa sổ , không trèo được cửa sổ thì ta lật mái nhà thôi
" Ngô Dục Hành " Niên Thần Dực tức giận quát
Nhưng người kia không để ý , hắn chỉ một đường đi về phía y kéo y lại gần ôm vào lòng
" Niên Thần Dực , cả vương phủ này đều là của bản Vương "
" em cũng là của bản Vương "
" em không có quyền từ chối bản Vương " Ngô Dục Hành nghiêm giọng nói
" hừ ..... " Niên Thần Dực khẽ hừ như cho người kia biết mình đang khó chịu nhưng thực chất y đang cười
Y đã thành công khơi dậy dục vọng chiếm hữu của Ngô Dục Hành rồi
Vậy nên dù hắn có biết mọi chuyện thì cũng sẽ không để y rời đi
" nghe rõ chưa " Ngô Dục Hành siết chặt lấy y hỏi
" nghe rõ rồi "
" nhưng ..... "
" sẽ không có ngày đó " Ngô Dục Hành liền buông y ra nói
" ưm ~~ " sau khi nói xong thì một nụ hôn liền rơi xuống môi y
--------------------------------------------------------
End chương
-------------------------
Ngoài lề 🤣
Yên Nhi : công tử người đóng hết cửa sao vương gia vào được ?
Niên Thần Dực : mở hé cửa sổ đi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip