17
Han MinHyun nghe tung tích cũng biết vì Kang Seokchul mà sở cảnh sát mấy ngày hôm nay đều đau đầu. Đương nhiên cậu cũng biết, Kim Ami đã bị ông ta bắt đi.
Cậu tức giận chứ, đã nói với Jeon Jungkook nhưng anh ta không nghe, để đến nước này.. cậu ta hơn ai hết hiểu rõ đường đi nước bước của ông ta, để Ami rơi vào tay lão già khốn nạn đó chỉ có chết không hơn không kém..
Han MinHyun nhanh chóng tìm tới trụ sở làm việc của Jungkook, lại bị đuổi ra ngoài, đợi mãi mới biết anh ta không ở đây, liền tức tốc xin địa chỉ mà chạy thẳng tới nhà anh.
Lúc đứng trước cổng, lại thấy xe Jungkook lao nhanh trên đường, trên tay anh vẫn nắm chắc điện thoại, khuôn mặt cau có dữ tợn trông thấy. Sinh nghi, MinHyun liền bám theo.
Xe Jungkook giữ vững phong độ, tốc độ chỉ có tăng chứ không giảm càng làm Han MinHyun thêm sốt ruột. Cung đường ngày càng xa lạ, dần dần ra khỏi thành phố xa hoa..
Han MinHyun bên xe này trong lòng như lửa đốt, Jeon Jungkook đi đâu mà lại ra khỏi thành phố, đã thế lại cả gan đi một mình mà không đả động tới đội điều tra, chỉ có thể là cái bẫy do Kang Seokchul giăng ra.
_____
Xe Jungkook đỗ kịch lại trước một nhà máy bị bỏ hoang tại Jeju, anh xuống xe và liên tục gọi vào số máy cô nhưng không ai trả lời, Jungkook vẫn kiên trì gọi điện, đến mấy lượt sau điện thoại không còn kêu nữa và thay vào đó là khóa máy thuê bao, y hệt những ngày đầu khi cô mất tích..
Anh có chút không bình tĩnh, đã tới nơi vậy mà người thì không có, nhà máy lại bị khóa trái cửa, chẳng lẽ lại bị ông ta đùa giỡn..?
Han MinHyun ngay từ đầu không muốn để Jungkook biết mình bám theo, anh định cứ thế theo vào rồi có gì thì đối phó nhưng lại thấy Jeon Jungkook chần chừ không bước vào, chỉ thấy anh ta khó chịu mà liên tục đá vào cửa nhà máy..
Jungkook vẫn kiên nhẫn một lần nữa gọi vào số máy cô, ngoài thứ này là sợi dây để anh tìm cô, ngoài ra không còn gì khác.. Đã tới tận đây rồi anh chẳng thể tay không ra về, nhất định phải nhìn thấy người. Jungkook sờ lại vật cứng sau túi quần, chắc chắn mọi thứ ổn thoả theo đúng kế hoạch, anh tiếp tục ở lại..
Hai người chỉ cách nhau đúng một cánh cửa, nhưng lại chẳng cảm nhận được gì về sự hiện hữu của đối phương. Mặc dù là vậy, họ vẫn trao cho nhau sự tin tưởng, người trong dù có bị lăng mạ như nào, vẫn tin vào người đàn ông mình yêu thương sẽ đến, người ngoài cũng một mực không đi, kiên trì từng giây từng phút vì không muốn lỡ mất bất kì dấu hiệu nào của cô. Anh sợ nếu như mình bỏ về mà cô thật sự ở bên trong, thì có hối hận cũng chỉ là muộn màng. Anh chưa bao giờ thấy lo lắng khi sắp mất một người đến vậy.. cô chẳng là ai, lúc đầu thực chất chỉ là công cụ làm việc của anh.. thế nào bây giờ lại chẳng thể xa rời. Anh thừa nhận, rằng anh không đón nhận cô ngay từ đầu, nhưng mà cô đến với anh một cách tình cờ, xáo trộn mọi thứ trong cuộc sống anh, khiến anh cảm nhận được những thứ anh chưa bao giờ có và thứ anh hằng mong muốn, một người hiểu chuyện và luôn ủng hộ bên cạnh anh. Anh thành công khuất phục cô, điều đó càng thôi thúc anh về sự tồn tại của cô trong cuộc sống của mình.. Để đến bây giờ nhận ra cô quan trọng nhường nào, có lẽ đã quá muộn. Anh không biết cách thể hiện tình cảm, khô khan và cứng nhắc là anh, vì người không theo nên chỉ biết dùng kỉ cương để gò ép người ta.. Cuộc sống anh chỉ vọn vẻn hai từ công việc, chúng lặp lại như một vòng tuần hoàn, chán nản và nhạt nhẽo. Nhưng cô thì khác, cô khiến cuộc sống anh vui vẻ hơn, ấm cúng hơn, khiến anh cười nhiều hơn, khiến anh biết lo lắng cho một người đến vậy, khiến anh có cảm giác yêu thương, khiến anh cảm nhận được sự săn sóc mà anh hằng mong muốn, khiến anh cảm thấy mất bình tĩnh khi cô ở cạnh.. mọi xúc cảm này, chưa ai khai phá được, duy chỉ có mình người này, lần lượt ôm hết trao tặng cho anh..
Điện thoại không biết đã gọi bao nhiêu cuộc, pin cũng đã hao, trời cũng xế chiều, nhưng người vẫn vậy, kiên định đứng đợi cô.. Gió biển khẽ thoảng qua khiến sống lưng anh thêm lạnh, cả người khẽ run, nước mắt nặng trĩu..
Kang Seokchul ở trong này xem được một màn kịch hay, ông chỉ không tin rằng sau khi đem điện thoại cô tắt nguồn, Jeon Jungkook vẫn kiên trì đứng đợi, lâu lâu lại gọi lớn tên cô, chiếc cửa cũng vang lên nhiều tiếng động. Ông ta thầm cảm thán, quả nhiên chính mình đã xem thường cậu ta, chính mình đã quá chủ quan với mối quan hệ này..
Nhưng điều đó lại càng chứng minh, viên đạn trong tay ông tối nay sẽ ghim được vào người Jeon Jungkook!
Jungkook ngồi gục xuống đất, dựa vào cửa xe. Từ sáng sớm anh đã phóng xe đến đây, giữa trưa nắng vẫn đứng đợi tin tức của cô, chân không dám rời nửa bước. Anh mệt mỏi vô cùng, cổ họng khát nước, bụng đói mãnh liệt, đã mấy tiếng trôi qua, bên trong cũng không một tiếng động, chả lẽ thật sự bị ông ta lừa ?
Jungkook day day thái dương, bên đội điều tra nói không có tung tích của cô ở Seoul nên anh mới kiên trì ở lại tìm, vậy mà... Anh thở dài, đứng thẳng dậy, mở cửa xe ra về.
Bàn chân đạp ga, tay bấu chặt lớp da ở vô lăng, lòng anh tức giận vô cùng. Điện thoại cùng nửa vạch pin rung lên một hồi chuông liền tắt!
Jungkook giật mình, nhanh chóng gọi lại số điện thoại kia
Jungkook ah.. anh mau đi đi.. đừng có ở đây!
Ami.. Ami..! em ở đâu ?
em không sao.. anh phải mau rời khỏi đây.. Kang— Aaa——
Ami! Ami...!!
Điện thoại chỉ vang lên giọng nói anh gọi tên cô, bên kia đã ngắt liên lạc..
Jungkook khó chịu, bước xuống xe, đập mạnh vào cửa
- Kang Seokchul, ông mau ra đây! Tôi là đến một mình, ông vẫn là không thấy sao, mấy tiếng qua ngoài tôi ở đây không hề có ai! Mau mở cửa Kang Seokchul!!
Jungkook gần như hét lên, nắm đấm vung lên cửa liên hồi, chúng ngày một đỏ..
Kang Seokchul là không để ý đã bị tôi trộm lấy điện thoại và bấm gọi cho anh. Ông đánh tôi một bạt tai sau đó liền giật lại điện thoại. Định bụng ra tay thêm, lại thấy bên ngoài truyền một giọng nói lớn inh ỏi
- hừ.. cậu ta cho tới giờ vẫn ở ngoài đợi mày.. mày đúng là may mắn mới có được cậu ta.. chúng mày như này.. ai mà nỡ để một người sống một người chết.. chi bằng dắt nhau cùng xuống gặp Diêm Vương!
Ông ta gằn từng chữ, bấu chặt vào tóc tôi bắt tôi ngưởng mặt lên nhìn. Khuôn mặt tôi bầm tím quanh gò má, đôi chỗ còn rướm máu, vô cùng thê thảm.
Kang Seokchul đứng dậy, gọi hai tên tay sai của mình
- đến giờ cho hai chúng nó toại nguyện rồi!
Ông để một tên ra mở chốt cửa, trực tiếp kiểm tra xung quanh rồi mới cho Jungkook vào.
Jungkook xông thẳng vào trong, thấy hình ảnh quen thuộc, cơ thể một lần nữa không kiểm soát được, đau đớn và nhớ thương là anh hiện giờ. Đã rất lâu mới có thể nhìn thấy cô, nhưng với bộ dạng này, anh có kiên cường đến mấy cũng không muốn nhìn thấy cô như này lần hai, lần này.. là anh thất hứa.. không thể bảo vệ cô rồi!
Tôi gắng gượng ngồi dậy, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, trong lòng cảm xúc vỡ vụn, tôi khóc. Tôi nhớ anh, vô cùng, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy anh trước mặt. Anh là vì tôi mà đến, chỉ cần như vậy là đủ, tôi như nào cũng đã cam lòng..
Jungkook cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này nếu anh không ổn định tinh thần, thì mạng của cô cũng không được bảo toàn.
Jungkook yên lặng nhìn sang người bên cạnh đang ngồi trên ghế phía xa, hai bên còn có hai tên to lớn đứng cạnh
- sao.. con gái ta đẹp chứ ?
Đôi mày tôi cau có.. khó chịu nhìn ông
- Kang Seokchul, thả người ra, tôi cho ông thời gian chạy thoát!
Ông ta cười lớn
- mày điên sao ? nếu thả nó ra dễ vậy tao đã thả! Nó khiến tao sống khổ sở như vậy, phải đền bù cho xứng đáng chứ!
- ông muốn gì..? tôi đã không mang cảnh sát tới, tôi là đang cho ông cơ hội tẩu thoát!
- tao muốn nó chết, vậy thôi!
Nói rồi ông ta đứng dậy, lôi sau lưng một khẩu súng nhỏ. Một tên to lớn đi tới chỗ tôi, nắm tóc lôi tôi xềch xệch lại dưới chân ông ta..
Kang SeokChul không chút do dự ngắm thẳng súng vào giữa trán tôi, thẳng tay bóp cò.
Đoàng!
Tiếng súng Jungkook vang lên, ngắm thẳng phía tay Kang Seokchul, may thay, chúng không trúng.
Kang Seokchul chỉ muốn làm một phép thử, liền cười một tiếng, cúi người kéo tôi đứng thẳng dậy, đẩy ra phía giữa.
Tôi lúc này là đứng chính giữa anh và ông ta, bị đẩy mạnh tôi liền ngã gục dưới đất, Jungkook muốn đỡ, liền di chuyển chân bước lại, liền bị ông ta cầm súng lên chĩa thẳng về phía anh
- đứng yên!
Han MinHyun từ nãy tới giờ áp tai vào cửa nghe từng chữ, thấy tiếng súng vang lên, anh không kìm được mà xông vào.
Thật ra lúc trước, Jungkook đã phát hiện MinHyun đi theo mình, anh bảo cậu ở ngoài đợi để mình vào trước, thay vào đó nếu thấy tình hình không khả quan.. hãy gọi cảnh sát!
Han Minhyun không đợi được đội điều tra đến, tiếng súng lớn như vậy lại làm anh thêm hoảng, anh muốn nhìn thấy Ami, liền một mạch xông vào
- Ami! chị..
Nhìn thấy cô nằm gục dưới sàn, hơi thở tiều tuỵ khó chịu.. y hệt hình ảnh năm đó.. Cậu nhìn thấy cô gục đầu dưới chân ông ta khi bị phát hiện nghe lén, còn bị một chân đặt giẫm mạnh lên lưng, vô cùng đáng thương. Cậu không nhịn được hét lớn, lao về phía Kim Ami. Chưa tới gần liền bị hướng súng SeokChul nhắm tới
- Han MinHyun..? hơ.. sao mày lại ở đây.. cũng là vì con điếm này ?
- ông câm mồm!
Thấy hình ảnh cô như này, cậu không chịu được.
- Jeon Jungkook mày thấy không.. con hồ ly tinh này rốt cuộc qua tay bao nhiêu người, để bây giờ ai cũng muốn cứu nó!
- ông đừng bịa đặt!
- mày câm, mày cũng là cái loại phản pháo, tao cho mày công việc, vậy mà không biết thân biết phận, lại dám trở tay!
Ông ta khó chịu, hướng người về phía tôi
- Kim Ami! bây giờ, chúng ta sẽ làm một phép thử nhé, để xem ai mới là thật lòng với cái loại như mày! muốn biết chứ?!
Tôi nhìn thẳng vào ông ta, đương nhiên hiểu hàm ý ông ta nói, nhưng cả người tôi dường như tê cứng, tứ chi mất cảm giác, mắt lờ đờ không thấy rõ. Chỉ thấy ông ta vừa nói xong, nhanh như cắt, giơ súng lên, bóp cò, viên đạn găm thẳng về phía tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip