CHƯƠNG 5: HUYẾT MẠCH TƯƠNG LIÊN
Editor: ყυƙı ռɠâռ ɦà
Mặc kệ Harry phản đối như thế nào, tức giận như thế nào, từ chối như thế nào thì cậu bé tên là Prince kia vẫn đem cậu đẩy mạnh vào phòng ngủ của Snape. Sau đó cầm đũa phép của Snape bắt đầu chỉ huy để hành lý của cậu tự động mở ra và đồ vật ở bên thì từng cái từng cái đều nhảy theo điệu Rumba nồng cháy và đi đến mà chúng nên ở.
"Này......" Vốn dĩ tức giận và chán ghét khi bị bỏ vào trong phòng ngủ của Snape nhưng khi nhìn thấy phép thuật nhỏ thần kỳ kia thì lập tức biến thành hâm mộ và kinh ngạc, "Quá tuyệt vời!"
"Cái này vẫn là do ba ba dạy con!" Khi Prince đem đũa phép đưa lại cho Snape thì nắm quần áo ở trước ngực của Snape khiến nó đều nhăn thành nếp gấp, "Cha, người vẫn chưa nói cho ba ba biết có đúng không? Thật chán ghét!" Nói xong mới buông quần áo của Snape ra rồi làm như rất có lòng tốt mà vỗ vỗ vạt áo nhăn dúm dó sau đó y mới đi lại chỗ Harry với vẻ mặt ngượng ngùng và nói, "Ba ba, xin chào, con tên là Prince Albus Potter Prince, đến từ năm 2012 là người cùng với người đó ——" y chỉ chỉ Snape, "Ở năm 2003 sinh ra con, năm nay con chín tuổi nha!"
Prince chín tuổi một chút đều giống như chín tuổi.
Y chẳng những lớn lên cao lớn, hơn nữa khi nói chuyện làm việc toàn bộ đều là tự mình suy nghĩ hoàn toàn không có tính trẻ con. Đương nhiên không tính đến chuyện y cố ý làm như vậy. Cho nên, y kéo Harry ngồi xuống cái giường lớn màu đen của Snape và vô cùng săn sóc mà vỗ vỗ bả vai của Harry, để cậu có thể tiêu hóa một chút tin tức chấn động này.
"Cậu nói là...... Cậu...... Cậu là con của tôi...... Con trai của tôi?! Vẫn là cùng...... Uh...... Cùng Snape...... Uh ý tôi muốn nói là con của giáo sư Snape?" Harry gian nan nói, "Nhưng chuyện này không có khả năng xảy ra! Ngoài ra cậu cũng không phải họ Snape! Còn có...... Còn có chính là...... Tôi...... Không đúng! Tôi là con trai!"
"Ah! Ba ba! Trước tiên người bình tĩnh lại, bình tĩnh một chút có được không?" Prince nắm lấy tay Harry và đặt ở trên mặt của mình, "Người có thể sờ sờ con, con thật sự là con trai của người, là con của người và Severus, thật sự...... Người có thể làm kiểm tra đo lường huyết thống......" Sau đó Prince lại có vẻ mặt ủy khuất giống như một con chó con bị vứt bỏ vậy, dùng đôi mắt xanh lục được di truyền từ Harry và nhìn Harry bằng đôi mắt ướt dầm dề, "Con thật sự là con của người!"
"Nhưng......" Harry rất cẩn thận nhìn nhìn Snape, sau đó đôi mắt không thể khống chế mà bay tới trên bụng của hắn —— trong ý thức của Harry bản thân cậu là con trai nên chắc chắn không thể sinh con được...... Nhưng nếu cậu bé tên Prince này thật sự chính là con trai của cậu mà nói...... Vậy thì là do Snape sinh? Hoặc là...... trên thực tế Snape...... Là phụ nữ?! Harry bị suy nghĩ này của mình dọa cho hoảng sợ nên khi Harry nghe thấy Snape thở mạnh một hơi thì lập tức thu ánh mắt về, cậu ...... Nếu thật sự...... Tương lai cậu và Snape ở bên nhau và còn có...... Uh...... Đứa con mà nói, vậy thì cậu nhất định là một tên thích bị ngược rồi!
"Được rồi, Prince, con ngồi xuống đi." Snape vẫy vẫy đũa phép và triệu hồi một cái ghế lại đây để mình ngồi xuống, mà sau khi Prince nghe xong mệnh lệnh của cha mình thì cũng rất thành thành thật thật ngồi xuống bên cạnh Harry và biểu hiện giống như đứa trẻ nghe lời nhất ở trong nhà trẻ vậy, "Nghe, Harry Potter."
"Vâng, giáo sư Snape, tôi đang nghe đây." Harry cưỡng bách chính mình ngẩng đầu lên đối diện với Snape —— từ trong đôi mắt đen trống rỗng kia cậu không nhìn bất cứ thứ gì ngoại trừ bóng dáng của chính cậu.
"Ta cho rằng ngươi biết bản thân là Phù thủy mà không phải là Muggle." Snape vẫy đũa phép triệu hồi một cuốn sách tới và đặt ở trước mặt Harry, "Ta có thể nói cho ngươi, nhưng là ta hy vọng ngươi...... Sau khi ta nói xong cho ngươi, ngươi lại đem quyển sách này đọc lại một lần." Snape suy nghĩ một lúc, hắn rất ít khi nói chuyện như vậy, bình tĩnh...... Và cũng xem như thân thiện, "Đầu tiên, Phù thủy sử dụng độc dược có thể khiến cho đồng tính sinh con, cho dù hai người phụ nữ thì cũng có thể," hắn nghẹn lại một chút, giống như bị tin tin tức này làm cho rất không thoải mái, "Còn có, ta không cảm thấy...... Người hèn mọn như ta có thể cùng Cứu Thế Chủ vĩ đại có cái gì ...... Giao thoa? Cho nên, khi ngươi ở nơi này ta chỉ muốn ngươi biết rõ một việc —— là không cần lộn xộn bất cứ thứ gì không thuộc về ngươi!"
"Tốt! Ý tôi muốn nói là...... Vâng, giáo sư." Harry lập tức mở miệng, cậu cũng không cảm thấy chính mình sẽ cùng...... Snape nhấc lên cái quan hệ cổ quái gì, "Hiện tại, thu dọn đồ vật của ngươi —— phòng của ngươi ở cách vách và ở cùng với Prince." Snape lại muốn đóng gói lại hành lý vừa mới thu xếp tốt của Harry.
"Không cần!" Prince kêu to lên, "Con không muốn ngủ chung với ba ba! Con đã chín tuổi rồi! Không phải chín tháng!" Bỗng nhiên, y dừng kêu to lại nhìn xem Snape rồi lại nhìn Harry, sau đó lập tức oa một tiếng khóc ra tới, "Oa —— hai người —— có phải hay không nháo ly hôn? Có phải hay không không cần con...... Oa —— cha không thích ba ba, Prince muốn cùng ba ba ăn ngủ đầu đường...... Ô ô ô...... Ba ba, mau hôn cha một chút, ô......" Đứa nhỏ chín tuổi vẫn có quyền lợi được khóc, đặc biệt là khi đứa nhỏ này vẫn là đứa nhỏ nhà mình.
Động tác của Snape cứng đờ lại.
Harry sững người lại.
Prince vẫn còn đang la lối khóc lóc chơi xấu.
"Đừng khóc." Snape phản ứng lại trước tiên và ngồi xổm xuống ôm cậu bé nhỏ đang lăn lộn ở trên mặt đất lên, nhưng Prince hoàn toàn không nghe lời hắn và vẫn cứ khóc. Không còn cách nào khác hắn chỉ có thể đem đứa nhỏ này nhét vào trong lòng ngực của Harry —— Merlin biết, cái đầu của Harry còn muốn nhỏ hơn so với đứa nhỏ này!
Tuy nhiên mặc kệ nói như thế nào thì mới vừa được Harry ôm lấy tiếng khóc của Prince thật sự nhỏ hơn rất nhiều, nhưng đứa nhỏ nức nở thút tha thút thít trông vô cùng đáng thương.
"Cái kia...... Con đừng khóc," Harry vụng về xoa xoa nước mắt cho đứa nhỏ, "Cái kia...... Con cũng biết đây là...... Uh...... Rất nhiều năm trước kia, không phải là ở thời đại kia của con, cho nên...... Cho nên ta hiện tại cùng với cha của con, cũng chính là giáo sư Snape, uh...... Không kết hôn, cũng không có gì...... Ừ...... Là quan hệ thầy trò, đúng, chính là quan hệ thầy trò."
"Ô...... Con biết......" Prince nắm lấy tay áo của Harry và bắt đầu lau lau cái mũi "Người đã nói với con rồi, y con muốn nói là...... Sau khi ba ba lớn lên đã từng nói cho con biết, người là học sinh của cha...... Ô...... Uh! Cha...... Cha cũng nói qua...... Nhưng hai người...... Ưm...... Nói với con, hai người là...... Ưm...... Ô...... Là nhất kiến chung tình...... Cho nên...... Khi ba ba tốt nghiệp, ưm...... Thì kết hôn...... Ô...... Nhưng hiện tại...... Oa —— lừa trẻ con đều là người xấu!"
"Ta...... Ta không lừa......" Harry không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ, cậu chưa từng ở chung với trẻ con nhưng cái này...... Cái đứa trẻ tên Prince này tuyệt đối là con của cậu, cậu có thể cảm giác được! Đúng vậy, cái loại ấm áp khi đứa nhỏ ở trong lòng ngực của cậu, còn cảm thấy đau lòng khi đứa nhỏ khóc thút thít, tất cả đều khiến cậu không thể phủ định sự tồn tại của đứa nhỏ này...... Xác thật, là của cậu, mà Harry...... Harry Potter có bao nhiêu khát vọng có được một người nhà chân chính —— rất khát vọng? Rất nhiều! Thậm chí...... Cậu cảm thấy chỉ cần có một người nhà chân chính của cậu và có cùng huyết mạch tương liên với cậu, cậu thậm chí có thể vì vậy mà phản bội toàn bộ thế giới!
"Ba ba......" Khi Harry nghe thấy giọng nói mềm mại của Prince thì cả người cậu đều lâng lâng, cậu cần đứa nhỏ này yên tĩnh lại —— đứa nhỏ luôn khóc không phải là một chuyện tốt, cậu biết điều này bởi vì khi còn nhỏ Dudley đánh cậu và không không hề khóc. Bởi vì cậu nghe bà Johnson ở cách vách từng nói qua đứa nhỏ thích khóc thì sẽ biến thành đứa ngốc —— không, cậu không thể con của mình biến thành đứa ngốc được!
"Nghe ta nói, Prince, ta chỉ là...... A, ý ta muốn nói là, con nhìn xem ta vừa mới cùng với Snape —— ý ta là, Severus, chúng ta đang giận dỗi với nhau, cũng không phải là chuyện gì lớn lắm. Được rồi, con đừng khóc nữa, có được không?" Harry vụng trộm giương mắt nhìn Snape, phát hiện mặt hắn càng đen hơn, "Severus không phải không muốn con —— ý ta muốn nói là, hắn không phải không cần chúng ta, tin tưởng ta."
"Thật sự?" Prince chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Snape mà khi Harry theo ánh mắt của Prince cùng nhau nhìn về phía Snape thì phát hiện người đàn ông âm u này đã sớm thay đổi sắc mặt của mình, trông có vẻ chân thành và dịu dàng —— váy ngắn của Merlin! Snape sẽ chân thành sẽ dịu dàng?!
"Được rồi, ta mới vừa đưa ba ba của con tới đây nên mới muốn cho hai người làm quen với nhau một chút." Snape ôm Prince từ trong lòng ngực của Harry, "Đi rửa mặt đi sau đó đổi một bộ quần áo khác, rồi xuống lầu đợi ta và ba ba của con. Chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn tối."
"Vâng ạ!" Ngẩng đầu đưa cho hai người cha mỗi người một cái gương mặt với nụ cười tươi rất lớn, sau đó Prince chạy nhanh đi ra ngoài.
Bây giờ, trong phòng ngủ chỉ có Harry và Snape.
Điều này thật sự rất xấu hổ.
"Potter," Snape vẫn đứng yên ở chỗ cũ và không hề có bất kỳ động tác gì, nhưng giọng nói của hắn lại nghe rất là đáng sợ, càng khiến người khác sởn tóc gáy hơn so với ngày thường muốn trào phúng và răn dạy, "Ta cho rằng, sư tử chính là sư tử, làm bộ trở thành rắn độc chỉ khiến ngươi thoạt nhìn trông chẳng ra cái gì hết."
"Giáo sư!?" Harry bỗng nhiên ngẩng đầu và thấy rõ khóe miệng trào phúng của Snape, cậu đáp trả theo bản năng, "Không! Tôi không có! Tôi không......"
"Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang làm cái gì, Potter!" Snape cười lạnh, "Ta không biết tại sao ngươi muốn nói dối, Potter, ngươi phải nhớ kỹ, Prince là một Prince, chân chính —— Prince, ta không hy vọng ngươi dạy hư thằng bé."
"Nhưng thằng bé cũng là con của tôi!" Harry nhảy dựng lên.
"Ah?" Lúc này Snape thật sự cười, "Ngài Cứu Thế Chủ vĩ đại," đôi mắt của hắn đảo quanh toàn thân của Harry và cuối cùng ngừng hai giây ở trên bụng của Harry, rồi lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Harry, "Bằng vào —— cơ thể nhỏ bé này của ngươi?"
"Đó là tương lai —— con của tôi!" Harry tức giận muốn nhéo nhéo mặt của Snape. Cậu muốn mượn cơ hội này để biểu hiện ra khí thế của cậu, nhưng rất đáng tiếc là chiều cao của cậu và dáng người gầy yếu khiến cậu thoạt nhìn giống như là đang bị Snape...... Uh...... Cưỡng bức. Tuy nhiên theo quan điểm của Harry, có lẽ là cậu cũng rất có khí thế, "Tôi không muốn tôi như thế nào mà sẽ cùng —— ngài —— uh, dù sao thì tôi không thích ngài, giáo sư —— tôi không tại sao giữa tôi và ngài lại có cậu bé đó, nhưng tôi dám khẳng định là, tôi yêu cậu bé! Cậu bé là người nhà của tôi! Người thân của tôi! Huyết mạch tương liên!"
Đúng vậy, Phù thủy chính là như vậy. Phù thủy vừa sinh ra đã được khắc ấn ký huyết mạch tương liên ở trong xương cốt, không thể xóa bỏ nó cũng như vứt nó đi. Mag Harry, không thể nghi ngờ là một Phù thủy vẫn là người thừa kế của một gia tộc Thuần Huyết —— cho dù mẹ của cậu là một nữ Phù thủy có huyết thống Muggle.
"Sau đó đâu?" Snape bắt lấy tay của cậu và muốn đem nó kéo ra, "Ta cho rằng ngươi chưa quên, đứa trẻ kia là một Prince —— mà ta, là người cuối cùng của gia tộc Prince."
"Không đúng! Ngài họ Snape!"
"Ngu ngốc!" Snape rốt cuộc biết, một con sư tử ngu ngốc rốt cuộc có thể ngốc đến tình trạng gì, "Còn có quyển sách này, ngươi đọc kỹ cho ta tốt nhất là học thuộc nó đi!" Hắn triệu hồi tới một quyển sách mà không hề dùng đũa phép.
"《 sinh mà cao quý 》?"
"Đây là ghi chép tất cả Phù thủy quý tộc Thuần Huyết." Snape lạnh lùng nói, "Còn có, nếu ngươi muốn làm bộ...... Có quan hệ không tệ với ta mà nói, thì nhớ kỹ, không cần lộ tẩy."
"Cái —— cái gì?" Harry sửng sốt.
"Nếu vừa rồi ở trước mặt Prince ngươi đã biểu hiện rõ ràng như vậy," Snape hít sâu một hơi, mở miệng một cách khô cằn, "Không lẽ ngươi muốn cho thằng bé biết quan hệ thật sự của ta và ngươi?"
"Không!" Cậu không muốn lại khiến đứa nhỏ khóc nữa, "Được rồi, tôi đã biết, giáo sư." Cậu hít sâu hai hơi, cảm thấy bản thân nhất định là điên rồi mới có thể muốn biểu hiện thân thiết với Snape. Tuy nhiên...... Xác thật có chút kỳ quái, "Đúng rồi, giáo sư, tôi muốn biết, tại sao...... Prince khóc, thì tôi sẽ cảm thấy đau lòng và toàn thân đều cảm thấy không thích hợp? Ngoài ra......"
"Bởi vì thằng bé một Phù thủy nhỏ chưa tròn mười một tuổi," Snape nhẹ nhàng nói, "Khi Phù thủy nhỏ chưa tròn mười một tuổi, thì cho dù xảy ra bất kỳ tính huống gì cha mẹ của Phù thủy nhỏ đều có thể cảm ứng được, ngoài ra...... Cho dù là mất tích, có quan hệ huyết thống với Phù thủy nhỏ đó cũng có thể thông qua liên hệ huyết thống mà tìm được Phù thủy nhỏ —— tiền đề là, ở khi Phù thủy nhỏ vừa mới sinh ra cha mẹ của Phù thủy nhỏ đánh dấu huyết thống gia tộc lên trên người Phù thủy nhỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip