Chap 14
- Cái gì? Sao em lại làm vậy...
Daniel đưa tay bịp mồm Seongwoo không cho Seongwoo nói tiếp. Daniel đưa tay lên mồm "suỵt" rồi nói khẽ:
- Khẽ thôi. Anh sợ người ta không nghe thấy đấy à.
Seongwoo nói nhẹ lại nhưng sắc thái vẫn không dịch chuyển. Tiếp tục chất vấn :
- Sao em lại làm như vậy ?
Tất nhiên là phải hỏi rồi. Trong chuyện này Daniel là người sai, nghĩ ra cách cũng không thèm nói với Seongwoo một tiếng cứ thế hành động một mình. Làm sao Seongwoo không lo cho được.
- Thì...em hết cách rồi. – Daniel buồn rầu nói.
Seongwoo phản đối. Dù tình yêu của Seongwoo dành cho Daniel là rất lớn nhưng không nên liên lụy đến người khác. Mà người này là Jihoon. Dù gặp môt lần nhưng Seongwoo rất có cảm tình với Jihoon. Daniel cũng thường hay kể chuyện liên quan đến tình cảm anh em của họ. Cậu và Daniel ích kỉ gán ghép Jihoon với một người thằng bé không yêu.
- Không được, anh phải nói lại cho Jihoon. Khổ thân thằng bé lắm.
Daniel cười thản nhiên :
- Yên tâm đi. Jihoon không khổ đâu.
- Là sao?
- Trời sinh thằng Woojin cho Jihoon rồi mà.
Seongwoo không hiểu cau mày nói:
- Anh không hiểu. Em thường kể là hồi bé chũng nó hay đánh nhau, chí chóe suốt ngày mà.
Daniel nhún vai:
- Đúng là vậy.
- Ơ thằng này. Là vậy thì sao em lại bảo chúng nó là một dôi.
Daniel cười nham hiểm:
- Tuy là chúng nó hay gây nhau nhưng thằng Woojin luôn luôn và em nghĩ là sẽ mãi thích Jihoon
Seongwoo tròn mắt:
- Sao em biết.
Daniel kéo Seongwoo lại ghế so-fa kéo Seongwoo lại gần mình. Daniel nhỏ giọng kể:
- Chuyện này em chỉ vô tình phát hiện thôi. Hôm đấy thằng Woojin nó đi đâu mà quên mất chiếc ví trong nhà vệ sinh. Mà lại rơi dưới sàn, chiếc ví vẫn còn mở. Em nhặt lên thì thấy ảnh hồi bé của Jihoon trong đấy. Với lại để ý từ lúc Jihoon nó đi Mỹ, thằng bé có vẻ trầm lặng, ít nói hơn. Mà nói chính xác ra thì là thay đổi hoàn toàn.
Seongwoo đưa tay chống cằm đăm chiêu suy nghĩ:
- Thật sao. Woojin thích Jihoon ư?
Daniel chép miệng:
- Em nghĩ vậy thôi nhưng chắc là đúng ấy mà anh cứ tin em đi .
Daniel cầm tay Seongwoo nắm chặt, nói :
- Nhưng chuyện của Jihoon thì em chắc chắn. Anh không phải lo đâu. Em tin cách nhìn của mình là đúng mà.
Seongwoo nghe Daniel nói tạm thời yên tâm :
- À Daniel này. Hình như sắp sinh nhật Woojin rồi đúng không.
Daniel vỗ trán cái "bốp":
- Đúng rồi. Em suýt quên đấy. Hôm trước ba mẹ thằng Woojin gọi em bảo sẽ về tổ chức sinh nhật cho nó nhân tiện cùng tổ chức lễ Halloween luôn. Từ giờ đến 2/11 còn mấy ngày nữa nhỉ.
- Còn hai tuần nữa
Daniel cười cười nói:
- Sẵn cho thằng Woojin với Jihoon gặp nhau luôn. Giờ để em gọi báo cho Jihoon đã.
- Vâng.
Daniel lấy điện thoại, bấm số Jihoon.
- Em à .
- ...
- Sắp 2/11 rồi
- ...
- Em vẫn còn nhớ cơ à. Ừm... thằng Woojin mời em đến dự sinh nhật. Nhân tiện hai đứa gặp mặt luôn. Từ lúc em về nước hình như chưa có gặp nó.
- ...
- Mà ở trường em có gặp nó không.
- ...
- Ờ. Thằng này hay nghỉ học ở nhà ngủ. Hôm đấy em nhớ mặc cái gì đẹp vào nhé.
- ...
- Ừ anh biết rồi.
- ...
- Ừ.
Daniel cười quay qua Seongwoo :
- Xong phần Jihoon rồi. Giờ chỉ còn giải quyết phần thằng Woojin là ok.
Seongwoo lo lắng hỏi:
- Liệu được không Daniel?
- Được mà. Anh cứ yên tâm.
Nói rồi, Daniel lại gọi điện cho Woojin. Hẹn Woojin ra quán cafe mà Daniel và Seongwoo đang ngồi.
Một lúc sau Woojin xuất hiện, áo sơ mi trắng, quần Jean, hoa tai có một khuyên tai nhỏ xinh. Mấy anh chị phục vụ trong quán xì xầm khen:
- Uầy, đẹp trai nhỉ.
- Ừ đẹp vãi. Daebak
- Hảo... hảo.
Daniel ngồi gần đó, anh phì cười, nói nhỏ vào tai Seongwoo :
- Thằng Woojin nhà mình lắm fan quá nhỉ .
Seongwoo ngó lại nhìn mặt mấy người phục vụ đang ngẩn người ra nhìn Woojin mà cũng phì cười theo.
- Lập fanclub được rồi. hì hì.
Woojin bước vào, nhìn thấy mấy người phục vụ đang nhìn mình, cố tránh đường đó đi vào, thấy Daniel với Seongwoo đang ngồi gần cửa ra vào. Tiến lại gần Woojin kéo ghế ngồi xuống ;
- Hai anh có chuyện gì mà gọi em ra gấp thế.
Daniel thấy em mình, làm vẻ mặt buồn, Seongwoo cũng cúi gầm mặt xuống bàn:
- Anh...
- Không nói. Em về.
Seongwoo chen vào:
- Thôi để anh nói.
Woojin chau mày, không hiểu hai ông anh mình có chuyện gì.
- Có chuyện gì mà hai anh có vẻ khó nói vậy.
Daniel đưa mắt nhìn Seongwoo. Hiểu ý "Phải diễn thật bi thương vào mới được". Cấu chặt vào tay, anh nghẹn ngào nói:
- Anh...với anh...Daniel đã...đăng...kí...kết hôn...rồi
Woojin thản nhiên:
- Liên quan gì đến em?
Daniel xen vào :
- Chỉ có em mới giúp được anh thôi.
- Sao lại là em?
Daniel kể hết chuyện đính ước giữa mình và Jihoon cho Woojin nghe, rồi vạch ra kế hoạch của mình.
Woojin nghe xong hơi sốc nhưng vẫn làm vẻ trấn tĩnh vốn có của mình.
- Giờ ý anh là muốn em và thằng đấy lấy nhau á?
Daniel cắn môi nhìn Woojin gật đầu. Woojin dứt khoát:
- Sẽ không có chuyện đấy đâu.
"Chẳng nhẽ dự đoán của mình lại sai. Không thể... liều thôi". Thấy vẻ mặt cứng ngắc của Woojin. Daniel cho dự tính của anh là sai. Lấy tay cho xuống dưới gầm ghế cấu thật mạnh vào đùi non của Seongwoo khiến Seongwoo kêu lên thất thanh:
- Á...
Daniel nháy mắt lia lịa ra hiệu với Seongwoo.
Hiểu ý, Seongwoo còn tự cấu thêm vào tay mình đau chảy nước mắt. Nước mắt ngân ngấn.
Thấy Seongwoo đang trong tình trạng nước mắt lưng tròng. Mà anh thì không chịu được nước mắt. Quay nhìn Daniel. Nhưng chỉ thấy ông anh mình cũng đang tuyệt vọng bấu chặt tay. Anh hỏi:
- Anh Seongwoo sao vậy?
- Daniel ơi, chúng ta sẽ ly hôn sao? Vậy em sẽ là người từng có một đời "chồng" sao? Lỡ sau này không ai cưới anh nữa thì sao? huhu
- Đừng khóc nữa mà anh
Woojin nhìn hai anh mà mủi lòng. Anh đắn đo suy nghĩ. Daniel vừa lo cho người yêu vừa liếc Woojin xem phản ứng, thấy Woojin đang phân vân, Daniel ra đòn quyết định:
- Có lẽ chúng ta phải ly hôn thôi em à.
Không nấc nữa, Seongwoo tròn mắt, bấu chặt tay Daniel:
- Em nỡ bỏ anh mình sao. Cuộc đời anh sẽ trôi dạt về đâu
Daniel gật đầu, giọng buồn man mác :
- Em biết em biết. Nhưng Woojin không giúp chúng ta. Em và anh sẽ không đến được với nhau đâu. Mẹ anh mà biết sẽ càng ghét em khi chúng ta đăng kí kết hôn mà chưa báo gì với mẹ.
Seongwoo cúi gằm mặt không thốt lên lời. Không biết lấy được cảm xúc ở đâu mà Seongwoo không ngon lành như diễn viên chuyên nghiệp.
Bất chợt, Woojin lên tiếng:
- Thôi được rồi. Hai người giữ ý tứ đi, đây là chỗ đông người. Hai người giờ làm trung tâm rồi đấy.
Daniel cười trong lòng, biết thằng em mình đã suy sụp, anh gặng hỏi:
- "Thôi được rồi", là ý gì.
Seongwoo, Daniel nhìn Woojin không chớp mắt đợi câu trả lời của anh:
- Tự hiểu đi.
Daniel cười vui ra mặt, anh nắm tay Seongwoo reo lên:
- Ý thằng Woojin là nó đồng ý giúp chúng ta rồi anh ơi.
Seongwoo cũng mừng không kém.
- Có điều kiện. – Giọng nói lạnh lùng của Woojin vang lên .
- Cứ nói.
- Tiền đút 5 tháng sau này anh phải lo cho em. Ok.
Daniel lườm Woojin
- Mày tính toán với anh mày thế à.
- Làm ăn là phải có lời. Mất tinh thần phải bù bằng vật chất chứ.
- Thôi được rồi. Giao dịch kết thúc.
- Vậy em về trước. – Nói xong Woojin đứng lên, ra quầy thanh toán rồi về thẳng.
Đợi Woojin đi khuất, Seongwoo mới quay sang hỏi Daniel :
- Giao dịch gì vậy. Mà tiền đút là tiền gì.
Daniel giải thích :
- À thằng Woojin mỗi tháng sẽ đút cho hiệu trưởng 700k woon để thành tích học tập của nó được tốt và không bị quản lý. Nói chung là để đứng đầu trường ấy.
- Vậy Woojin học ngu lắm hả anh.
Daniel gõ nhẹ lên đầu Seongwoo mắng yêu :
- Anh ngố thế. Không phải nó học ngu mà là nó không thích học. Lúc nào hứng hoặc có chuyện gì nó mới đến trường thôi.
- À ra thế.
===========
Hôm nay xem vid DVD Premier FanCon nên tuôi đang high quá high có thể sẽ đăng thêm nhiều chap 😂
À mà sau một hồi thì tuôi nghĩ nên để Seongwoo xưng anh còn Daniel xưng em thấy đáng yêu hơn hị hị
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip