Chap 24

Jihoon vẫn thất thần không thấy Woojin đang tiến tại phía mình, chợt có một giọng nói nhỏ vang bên tai làm Jihoon khẽ rùng mình:

- Bộ đồ đẹp đấy.

Jihoon ù ù bên tai, đầu trống rỗng, mắt lờ đờ.

"Hôm nay là sinh nhật Woojin, sao lại là Jeongkim". Jihoon lắc lắc đầu, cố không tin vào mắt mình nhưng đó hoàn toàn là sự thật, một sự thật mà không ai có thể chỗi cãi, ai cũng biết mà riêng Jihoon là người không biết. Đây có gọi là lừa dối. "Woojin là Jeongkim. Jeongkim là Woojin". Phải nói là Jihoon rất bất ngờ trước sự thật này. "Woojin hoàn toàn khác trước. Đến nỗi cãi bản mặt mũm mĩm đáng ghét của Woojin Jihoon cũng khắc sâu vào trí óc. Người đã hành hạ, bắt nạt Jihoon hồi bé. Gương mặt ấy đã thay bằng gương mặt đẹp trai. Không thể tin được"

Woojin huých tay vào người Jihoon cho Jihoon tỉnh, lùi lại một bước. Mắt nhìn đăm đăm như cố tìm ra một điểm của gương mặt Wooiin hồi bé.

"Kia, đúng rồi, cái môi mỏng nhưng lại nói rất nhiều chỉ có điều cũng cái môi ấy, sao giờ Woojin lại tiết kiệm lời đến mức thế."

Cười vẻ giễu cợt:

- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy.

"Đúng cái giọng bố đời này rồi. Chính hắn"

- Cậu không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cậu chứ.

Nhướng mày nhìn cái vẻ ngang ngược, vẫn giống như xưa. Woojin nhún vai không nói gì.

Không biết Youngmin từ đâu lù lù xuất hiện sau lưng Jihoon. Youngmin nghịch ngợm ấn một ngón tay vào má Jihoon:

- Nhìn đủ chưa. Lủng mặt người ta rồi này.

"Sao đời lắm trai đẹp thế không biết". Jihoon nuốt nước bọt, chối biến

- Nhìn gì, ai nhìn ai. Xì.

Woojin phì cười, xoa chiếc đầu quấn đầy băng trắng của Jihoon. Jihoon đờ người mất mấy giây với nụ cười của Woojin, Jihoon bất giác cũng mỉm cười lại

Bỗng Woojin dơ tay ra hỏi:

- Quà đâu.

"Quà ư, mình đã chuẩn bị đâu cơ chứ. Cậu ta đầy đủ hết chả biết mua tặng gì. Với túi tiền của mình tặng cậu ta mà chê thì thật là mất mặt". Giờ tính sao đây. Tự nhiên lại hỏi.

- Sao, không có à.

- Tớ quên rồi, để hôm khác đi.

- Không được.

- Vậy chẳng nhẽ cậu bắt tôi mặc cả bộ xác ướp này chạy đi tìm quà cho cậu.

- Không cần.

- Vậy cậu muốn như nào.

Cười nham hiểm, Woojin nheo nhéo mắt

- Lên nhảy

Jihoon trố mắt nhìn Woojin

- Sao cơ? Nhảy gì?

- Gì cũng được.

- Nhưng tôi đâu biết nhảy.

Woojin đưa ra đề nghị:

- Nếu cậu lên trên kia nhảy tôi sẽ giúp cậu trả nợ cho Youngmin và sẽ nói bí quyết học của mình cho cậu ta.

Jihoon nghe xong liền sáng mắt nhưng vẫn phân vân lưỡng lự. "Có nên không ta, cơ hội hiếm có". Jihoon cắn môi suy nghĩ rồi đồng ý.

Woojin cười thầm.

Jihoon bước lên bục nói với ban nhạc cái gì đó.

- Xác ướp di động định làm gì thế - Youngmin hỏi.

Woojin nhún vai:

- Diễn hài.

Một lúc sau ban nhạc không còn ai đánh nữa mà chỉ thấy nổi lên tiếng bài " Nobody – Wondergirl". Vẫn đứng im. Jihoon ngại ngùng. "Mình có biết nhảy đâu cơ chứ. Nhưng chắc che hết mặt rồi nên không ai thấy đâu nhỉ. Hờ Hờ. Vì số nợ kia phải liều thôi"

Jihoon lấy hết dũng khí bắt đầu tập nhún nhảy theo nhạc

" I want nobody nobody but you.... I want....."

Cả khan đài sau phút im lặng, măt ai cũng nghệt ra. Rồi

- Ha...Ha – Là Woojin, cậu ấy đang ôm bụng cười sảng khoái.

Sau đó là mọi người cười rầm rộ theo. Tiếng cười không ngớt. Tiếng cười dành cho Jihoon.

Ở phía góc trái có một đôi đang mặc bộ quần áo "Gia định siêu nhân". Bà vợ cười nắc nẻ:

- Ba "bảo bối" này, thằng bé xác ướp kia dễ thương quá đi mất.

- Thằng bé đáng yêu thật.

Jinyoung, Youngmin, Daniel, Woojin cũng đang cười ngặt ngẹo. Có tiếng huýt to:

- Bis bis. Xác ướp nhảy hip hop à?

- Tiếp đi.

- Buồn cười chết mất.

Jihoon như một con cào cào bổ củi trên sân khấu, Jihoon lăn qua lăn lại đưa tay chỉ chỏ bắt chiếc các tay hiphop, rapper chuyên nghiệp nhưng thật kinh khủng là những hành động bắt chiếc ấy lại trả giống tí tị ti nào cả, nó chỉ là trò hề cho mọi người mà thôi.

Thấy Woojin cùng mọi người đang cười gập cả bụng, Jihoon thấy mình hình như hơi quá lố trước mặt mọi người, Jihoon giận run người khi phát hiện mình đang bán rẻ danh dự vì tiền.

Mặt Jihoon đỏ lựng lên, chạy khỏi sân khấu ra sau đại sảnh.

Youngmin níu vai Woojin để cười hỏi ngã ra, Youngmin vừa cười vừa nói:

- Chết mất... haha... thằng này... đáng yêu thật... hha.

Vẫn buồn cười nhưng Woojin đã cố nén lại, Woojin tủm tỉm không nói gì.

Jinyoung đứng cạnh mấy thằng bạn mà quên mất Daehwi, không biết Daehwi đi từ lúc nào.

Khi đó, Daehwi dang tản bộ sau đải sảnh, thì một bóng chạy vụt về phía mình, Daehwi hoảng sợ. Người kia cũng hoảng sợ vì nhìn thấy Daehwi. Sau phút ngạc nhiên.

- Anh ra đây làm gì sao không vào trong kia.

Đưa tay lên môi, Jihoon nói:

- Suỵt, khẽ thôi, ở trong đấy ngượng lắm. Lúc nãy anh vừa nhảy như điên trên sân khấu xong. Chết nhục mất.

- Có sao đâu, em thấy bình thường mà.

Nghĩ đến cảnh tượng Jihoon mặc bộ xác ướp lên nhảy Daehwi cũng buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Jihoon. Daehwi đành an ủi.

Jihoon ngượng quá, đổi chủ đề:

- À, thế em với Jinyoung tiến triển tốt chứ.

Lại vẻ mặt buồn hiu, Daehwi rầu rầu nói:

- Anh ấy không để ý gì em đâu.

- Sao thế được.

- Đang mải nói chuyện với mấy thằng bạn kìa.

Jihoon mím môi:

- Thằng ranh này mình làm mối cho còn dám không để ý. Tí biết tay anh. À, mà em vào đây làm gì.?

- Thì đi thay đồ, mặc thế này khó chịu lắm.

- Ừ cũng được. Anh phải cải trang thôi. Để bộ dạng này mà vào đấy thì chết nhục mất hic.

Cả hai cười xoà, rồi kéo nhau vào phòng vệ sinh. Daehwi thay trước, bỗng:

- Á..........

Một tiếng hét thất thanh trong nhà vệ sinh vang lên. Jihoon giật mình chạy vào. Thấy Daehwi đang ôm mặt ngồi thụp xuống dưới đất. Mặt tái mét.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip