Chap 6

Hôm sau Jihoon dậy thật sớm sang nhà Daniel, Jihoon lễ phép chào hỏi bà Kang rồi xin phép lên phòng Daniel .

Jihoon chạy ùa lên phòng Daniel, thấy Daniel vẫn còn đang nằm ngủ, Jihoon lại giường giật tung chiếc mền ra, gọi dồn dập:

- Anh Daniel, anh Daniel, anh Daniel dậy đi...

Daniel đang ngủ nghe có tiếng người léo nhéo bên tai, anh càu nhàu :w

- Đang ngủ, xê ra .

Jihoon bực mình phát thật mạnh vào người Daniel:

- Dậy.

Thế đau rát người , Daniel bật dậy , nói giọng ngái ngủ :

- Chuyện gì vậy ?

Jihoon chạy vào WC mang ra chiếc khăn mặt đưa cho Daniel :

- Anh lau mặt cho tỉnh đi rồi em nói cái này cho nghe .

Daniel mắt nhắm mắt mở nhăn nhó nhìn Jihoon rồi cầm lấy chiếc khăn lau mặt :

- Rồi đấy , có chuyện gì mà em căng thẳng vậy ?

Jihoon ấp úng :

- Mẹ em... hôn ước... thì em với anh rồi bố em...Trời ơi.

Jihoon vò đầu tóc rối tung lên, Jihoon không biết nên nói như nào để Daniel hiểu , đầu óc Jihoon bây giờ đang rất hỗn lọan , Daniel ngớ người nhìn Jihoon :

- Em nói gì vậy ?

- Em...

Jihoon ngồi phịch xuống giường ôm đầu suy nghĩ "nên bắt đầu từ đâu đâu đây". Daniel nhìn Jihoon mà cũng rối theo . Daniel giục :

- Chuyện gì ? Em nói rõ ra xem nào .

Jihoon hít 1 hơi dài rồi kể lại chuyện tối hôm qua mà mẹ nói với Jihoon. Daniel nghe xong, thở phào :

- Tưởng chuyện gì nguy hiểm lắm . Cái đấy anh biết trước em một hôm rồi .

- Ơ, anh biết hết rồi sao không nói với em ?

Daniel mỉm cười :

- Thì giờ em cũng biết rồi đấy thôi .

Jihoon nhìn anh cười mà lòng như lửa đốt :

- Sao anh tỉnh như không vậy . Em đang lo muốn chết đây này .

Daniel nhún vai :

- Lo thì cũng làm được gì , để từ từ tính cũng được , chúng mình còn thời gian mà .

Daniel đứng dật kéo tay Jihoon :

- Thôi đừng nhăn nhó nữa xấu lắm . Anh em mình đi ăn đi . Có thực mới vực được đạo chứ .

Jihoon gật đầu đồng ý :

- Anh nói cũng đúng.

Hai người xuống nhà chào bà Kang rồi ra ngoài, Daniel hỏi :

- Mà này, bao giờ em nhập học vậy?

- Hai ngày nữa anh ạ.

- Ừ thế em xin vào trường thằng Jinyoung học à?

- Sao anh biết?

- Đoán vậy.

- Đúng rồi, em vào trường đấy đấy mà có gì không anh?

Daniel lắc đầu :

- Không anh hỏi vậy. Thế thì em học cùng trường với thằng Woojin đấy.

Jihoon nhìn Daniel tò mò :

- Ơ, mà sao anh biết thằng Jinyoung nhà em.

- Ừ thì năm lớp 10 thằng Woojin với nó học cùng nhau đến giờ mà. Chúng nó bạn thân đấy, thằng Woojin hay đến nhà anh chơi nên biết được là họ hàng với em.

Jihoon gật gù :

- À ra là thế.

Bỗng tiếng chuông điện thoại của Jihoon vang lên làm cắt ngang câu chuyện :

- Ơi anh nghe.

- ...

- Ừ được rồi, mai anh qua .

- ...

- Nhớ rồi. Nói nhiều.

- ...

- Ừ hì hì.

Jihoon cúp máy quay sang Daniel cười :

- Thằng này đốt hương muỗi cũng lên. Vừa nhắc đến nó, nó đã gọi điện cho em .

Daniel cười. Anh cho xe tấp vào quán ăn . Hai người cùng sóng đôi vào hàng, Daniel chợt thấy Woojin. Anh đang định lên tiếng thì Woojin đã đưa tay lên miệng muốn nói " Đừng nói gì, ăn đi". Daniel nhíu mày khó hiểu nhưng cũng làm theo.

Daniel ăn nhanh chóng rồi ra ngoài tính tiền luôn cho anh mình và cả Jihoon. Lúc sau Daniel ra định thanh tóan tiền thì chủ quán bảo đã có người trả cho rồi. Anh cười đóan ngay là Woojin.

Daniel quay qua Jihoon vừa cười vừa hỏi :

- Hôm nay ăn ngon không ?

- Bình thường như mọi khi thôi.

- Anh thấy ngon hơn đấy chứ .

Jihoon ngẩn người :

- Sao lại vậy ?

- Ăn chùa thì chả ngon hơn.

Jihoon chỉ tay vào mặt Daniel nói to :

- Cái gì? Anh ăn xong không trả tiền cho người ta à ?

Daniel đánh nhẹ vào đầu Jihoon :

- Vớ vẩn , nhìn anh thế này mà phải đi ăn quỵt của người ta à ? Ý anh là có người trả tiền cho mình ấy

- À, ra vậy. Ơ mà ai vậy anh sao em không thấy ai cả.

- Thằng Woojin đấy.

Jihoon nghe tên Woojin mà suýt nôn tô phở vừa ăn ra. "Lại dính vào cái thằng vừa xấu vừa béo vừa đàn bà ấy rồi"

Nhưng Jihoon cũng cảm thấy hụt hẫng. Jihoon đã về Hàn Quốc gần một tháng rồi sao Woojin không qua hỏi thăm biết hai nhà cách nhau chỉ là cái cột điện .

Jihoon ngạc nhiên nếu là Woojin sao Jihoon lại không thấy cậu ấy, thì cậu ấy trả kiểu gì. Jihoon hỏi Daniel :

- Ơ sao em không thấy nó vậy.

Daniel cười :

- Em làm sao nhận ra nó được. Nó ...

Daniel chưa kịp nói hết câu, Jihoon đã chen ngang :

- Xời, cái thằng đấy có gì mà không nhận ra. Xấu nổi trội hơn người dễ nhận ra thấy mồ. – Rồi Jihoon vừa cười vừa phẩy phẩy tay.

Daniel nghe xong sặc sụa, tròn mắt nói :

- Em thử tả nó anh xem nào.

Jihoon cao giọng :

- Mắt bé, mồm mỏng má phệ, người thì lùn lại còn béo nữa chứ. Xấu người xấu nết xấu gần hết.

Daniel nghe Jihoon tả về em mình mà không thể nào nhịn được cười, anh cười ầm lên :

- Trời ... nó xấu ... dã man vậy cơ à.

Nói rồi anh lại cười thêm một tràng nữa. Jihoon lấy làm lạ. "Mình tả có gì sai à, chẳng qua là hơi quá sự thật tý thôi chứ có đáng gì với vẻ đẹp của hắn đâu". Jihoon vỗ vai Daniel :

- Này, anh cười gì vậy. Em nói không đúng à?

Daniel vừa cười vừa dơ ngón tay cái lên :

- Nể em luôn. Trí tưởng tượng bay cao thật.

Tự nhiên bị mắng khéo, Jihoon la :

- Tưởng tượng gì chứ. Sự thật mất lòng mà.

Daniel cố nhịn không cười nữa, anh hắng giọng :

- Đấy chỉ là lúc bé thôi. Giờ nó khác rồi.

Jihoon không thèm nghe, xua tay :

- Thì cùng lắm nhỉnh hơn được một tý nữa chứ gì. Kệ nó đi em không quan tâm.

Daniel cười thầm. Đến khi em gặp nó rồi em sẽ phải hối hận.

Hai người lên xe về không ai nói với nhau nữa. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip