Chap 73

Jihoon vội vàng co chân đạp Woojin ngay giữa bụng khiến Woojin đau điếng, ôm bụng ngồi bệt dưới sàn nhăn nhó. Jihoon sờ tay lên môi mình quát:

- Cậu, cậu vừa có hành động quần què gì dậy

Woojin ngẩng đầu lên lườm Jihoon, tay vẫn ôm bụng

- Đầu óc đen tối.

Jihoon mặt đỏ bừng bừng

- Chẳng phải cậu nhân lúc tôi ngủ nên nên...ấy ấy à – Jihoon cố nói giảm nói tránh.

- Ấy ấy cái gì, điên khùng - Woojin ôm bụng đứng dậy bực mình đi ra ngoài, cậu lẩm bẩm "làm ơn mắc oán"

Jihoon ngồi lại một mình trong phòng, tim vẫn còn đập mạnh, hai má nóng ran. Jihoon lẩm bẩm độc thoại một mình, tay sờ sờ lên môi

"Sao cậu ta lại lén hôn mình"

Jihoon cắn môi suy nghĩ mông lung. Một lúc sau Woojin vẫn không trở lại phòng. Jihoon len lén đi ra ngoài, ngó xem cậu đâu thì thấy Woojin đang nằm ở ghế salon

Jihoon rón rén đi tới nhìn Woojin đang nhắm mắt, đầu óc Jihoon cứ thắc mắc sao có chuyện Woojin lại hôn lén mình thế.

Jihoon nhìn Woojin một lúc bỗng à lên vỗ tay vào trán "Nãy mình nhớ là nằm ngoài đây, xong ngủ gật. Khi ngủ mình có cảm giác lâng lâng như ai đó đang nhấc bổng mình lên....Chẳng nhẽ..."

Jihoon trố mắt tròn vo nhìn Woojin "Chẳng nhẽ cậu ta đang bế mình vào phòng...Nhưng mà sao lại hôn mình". Jihoon gãi gãi cằm suy nghĩ. Dù đã nghĩ đến mọi trường hợp rồi Jihoon vẫn không thấy hợp lý mấy. Tò mò trong lòng Jihoon càng ngày càng tăng lên. Chẳng nhẽ Jihoon lại đập Woojin dậy hỏi cho ra lẽ

Jihoon tiến lên đứng gần chỗ bộ salon. Ánh mắt chăm chú vào gương mặt "khả ái" của Woojin. Jihoon nghiêng đầu qua nghiêng đầu lại lông mày đan chặt vào nhau, tay chống cằm quan sát Woojin. "Đẹp trai thật". Lần đầu tiên Jihoon có dịp nhìn Woojin tỉ mỉ như vậy và đây cũng là lần đầu tiên Jihoon thừa nhận vẻ đẹp của Woojin một cách tuyệt đối. Công nhận nhìn gần những đường nét trên khuôn mặt của Woojin thật hoàn hảo.

Jihoon mải mê ngắm mà không biết rằng Woojin biết hết. Woojin thấy hơi kì khi người khác cứ chăm chăm nhìn mình thế nhất là Jihoon nữa chứ. Woojin mà mở mắt ra bây giờ chắc chắn Jihoon sẽ ngượng lắm đây khi bị bắt quả tang nhìn trộm Woojin đang ngủ. Biết thế nên Woojin cứ nhắm mắt, nhưng Woojin không thể chịu nổi cảm giác bị Jihoon soi thế này nữa. Woojin liền làm động tác trở mình. Jihiin giật mình tưởng Woojin tỉnh, Jihoon vội giả vờ cầm ly nước trên bàn lên, nghía sang Woojin thấy Woojin vẫn ngủ chỉ là đổi tư thế nằm úp thôi. Jihoon vuốt ngực "hết hồn". "Mà sao mình lại ngắm tên này". Jihoon tự hỏi mình và cũng không có câu trả lời nào. Jihoon định quay người về phòng thì bước chân lại không nghe theo.

Chợt Jihoon nảy ra một ý định. Jihoon quay người lại nhìn Woojin đang ngủ, nở nụ cười gian xảo.

Jihoon nhẹ nhàng bước lại phía mặt Woojin đang quay bên kia, Jihoon lấy điện thoại trong túi ra nhanh tay chụp lia liạ vài kiểu ảnh của Woojin. Máu tham trong Jihoon dâng lên, Jihoon không thoả mãn với mấy kiểu cỏn con này mà còn tìm mọi góc độ để chụp Woojin.

Đương nhiên là nghe tiếng flash là Woojin biết chứ. Cậu đã cố chịu đựng để Jihoon chụp vài bô rồi mà mãi Jihoon vẫn không ngừng tay. Woojin không chịu nổi nữa liền ngồi bật giậy làm Jihoon hoảng hồn suýt rơi máy.

Woojin quát:

- Cậu có để cho người khác ngủ không vậy.

- Thì ngủ đi ai nói gì. Thôi ngủ ngủ đi tôi về phòng hehe...- Jihoon cười cười rồi tót luôn về phòng.

Woojin bất lực nhìn theo. Mà cậu cũng không hiểu Jihoon chụp mình làm gì "chẳng nhẽ..." Woojin bất giác mím môi cười "Jihoon bắt đầu yêu mình nên mới chụp ảnh làm nên chẳng hạn hay để ngắm gì đấy"

Woojin đặt người nằm xuống, mắt nhìn lên chùm đèn pha lê treo trên trần nhà, môi hé nở nụ cười hạnh phúc.

...
Kuanlin đang đi ngoài đường thì thấy Jihoon đang đi ra khỏi một cửa tiệm rửa ảnh. Kuanlin cho xe tấp vào lề, Jihoon đang dắt xe thì thấy Kuanlin

- Ơ anh đi đâu vậy

- Anh sang nhà bạn. Em vào rửa ảnh à.

Jihoon cầm phong bì một tệp ảnh

- Ờ. Đang làm ảnh để kiếm cơm.

Kuanlin không hiểu, anh nheo mắt hỏi

- Là sao?

Jihoon cười cười, hếch hếch lông mày

- Nói anh cũng không biết đâu. Em mà làm ăn được vụ này mai sẽ khao anh đi ăn.

Kuanlin nhìn mặt Jihoon gian gian nhưng cũng không hỏi thêm, gật đầu cười

- Nhớ mồm đấy nhé. Thôi anh đi có việc trước. Có gì gọi cho anh.

- Oke.

Kuanlin cười rồi lên xe vụt đi. Chuyện Kuanlin muốn nói với Jihoon vẫn chưa mở lời được nhưng thôi để sau cũng được. Jihiin cho xe về nhà. Trong lòng cũng thấy tội lỗi với Woijin đôi chút nhưng dù gì cũng đang hết tiền tiêu Jihoon đành làm vậy thôi. Dòng đời xô đẩy.

...
Sáng hôm sau Jihoon dậy thật sớm, Jihoon giục Woojin dậy đi học. Chưa no giấc Woojin cố chần chừ nằm thêm một lúc nữa nhưng Jihoon đâu chịu để yên, bằng mọi thủ đoạn Jihoon đã bắt Woojin dậy. Woojin bực mình, ném chiếc gối ôm sang 1 bên, miễn cưỡng ngồi dậy, vò đầu

- Ngủ tí cũng không yên. Sao mình có thể chịu đựng thằng ranh này 3 tháng rồi nhỉ

Woojin càu nhàu, rồi đứng dậy lững thững vào toilet làm vệ sinh. Jihoon nghe hết Woojin càu nhàu nhưng Jihoon vẫn vui vẻ để yên.

Jihoon hớn hở đến lớp. Jihoon lôi trong cặp ra một phong bì bên trong đấy chứa một xấp ảnh đặt lên bàn. Donghyun ngồi cạnh, nhìn Jihoon hỏi:

- Cái gì đây

- Cần câu cơm – Jihoon cười tươi nói.

Donghyun không hiểu gì, cầm phong bì dày cộm đấy lên mở ra xem. Donghyun trố mắt với những tấm hình chụp Woojin. "Good~~~"

Donghyun mắt long lanh nhìn những tấm hình

Donghyun vừa xem những tấm hình đấy, miệng nói lia lịa

- Mày định làm gì với số ảnh này.

- Đoán xem – Jihoon bí ẩn nói.

Donghyun dừng tay dở ảnh xem từ từ nhìn sang Jihoon

- Không lẽ....mày định bán mấy tấm hình này.

- Không sai thì đúng là như vậy.

- Thật à.

Jihoon gật dầu khẳng định

- Bán đi để lấy tiền trả nợ mày nữa chứ.

Donghyun bỗng đánh vào tay Jihoon:

- Sao mày lại vậy. Dù gì đấy cũng là chồng mày mà. Hoá ra hôm qua mày vay tiền tao gấp để dùng vào việc này à.

- Thì sao. Đang đói đây.

- Nhưng...

- Nhưng nhị gì. Thôi tao đi quảng cáo đây.

Jihoon dựt phắt xấp ảnh trên tay Donghyun lăng xăng đi đến mấy cậu bạn cùng lớp

- Giá hữu nghị nhé. 10k một tấm

- Ngủ mà cũng đẹp trai nữa chứ.

- Nhìn góc nào cũng nuột...chẹp...chẹp...

---------------------
Hôm nay rảnh tí nên đăng chap đây...
Bật mí tí là sắp yêu nhau ròi nè 😂

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip