275 + 276 + 277

Cậu bé mếu miệng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, mắt đã ngấn nước nói: "Lần trước tôi đã nhìn thấy hai chị đi cùng hai con quỷ, trong đó có một người mặc đồ đỏ muốn dẫn chị Nhiên đi, tôi ghét anh ta!"

Tuổi còn nhỏ nhưng tính khí lớn như vậy, còn cố chấp như thế, tôi cũng hết cách với Mạc Thành Khiêm rồi! Nếu không để Quỷ Vương Dạ Quân ra ngoài làm chứng, cho dù tôi có nói rách miệng cũng không có tác dụng.

Nghĩ đến đây, tôi sờ bạch ngọc nói: "Tên chết tiệt, tôi hết cách với gấu con này rồi, anh mau hiện thân đi, nói cho cậu bé biết, tôi thật sự quen vị quan lớn nhất trong Quỷ giới!"

Quỷ Vương Dạ Quân lười biếng nói: "Bản tôn không phải sản phẩm để thưởng thức, muốn gặp là gặp! Nương tử ơi nương tử, em xem em có thể làm được gì, ngay cả một đứa trẻ cũng trị được, chậc chậc!"

Mặt tôi đen lại, tên khốn này còn nhân cơ hội làm tổn thương tôi. Có điều quả thật tôi không trị được đứa bé này, đừng nhìn Mạc Thành Khiêm mới bảy tám tuổi mà khinh thường! Cậu bé đã từng gặp không ít quỷ, đương nhiên cũng biết rõ chuyện của Quỷ giới, nếu cậu bé có thể làm nhà ngoại cảm, vậy thì quá tốt rồi. Chỉ với đôi mắt âm dương đã là một nền tảng tốt, huống hồ còn có thể hòa mình với quỷ, đây chính là thiên phú trong thiên phú.

Có điều, tôi không thể để một đứa bé khinh thường mình, vì vậy không cần mặt mũi quấn quýt để Quỷ Vương Dạ Quân ra ngoài hiện thân, nhưng anh không chịu, còn hung hăng quở trách tôi, rõ ràng không muốn dính líu đến những chuyện ấu trĩ này.

Nhưng tôi cảm thấy nếu Thư Nhiên đi cùng Vĩnh Hiên, chắc chắn Mạc Thành Khiêm sẽ buồn, mặc dù cậu bé rất tinh ranh, nhưng dù sao cũng là đứa trẻ, tôi không muốn để cậu bé buồn, cho nên những chuyện khác có thể không tìm Quỷ Vương Dạ Quân, nhưng việc này phải mời anh giúp đỡ. Tôi thật sự không thể nhìn thấy đứa trẻ đáng thương.

Quỷ Vương Dạ Quân không nhịn được nói: "Bản tôn nói không ra là không ra, em tự mình nghĩ cách giải quyết đi, chỉ vì một con gấu con này mà mời ta ra mặt, em xem bản tôn là gì."

Bị anh nói như vậy, tôi trở nên bực bội, mếu miệng nói không vui: "Nếu anh không thích trẻ con, vậy anh muốn tôi sinh con cho anh làm gì?"

Tôi thật sự bắt đầu nghi ngờ, nếu bảo bảo được sinh ra, người làm ba như anh có thể đối với thằng bé không? Với đức tính của anh, tám chín phần chính là một ba dượng.

Ai biết tôi vừa dứt lời, Quỷ Vương Dạ Quân từ trong ngọc chui ra, anh mặc một chiếc áo bào trắng, mái tóc đen được búi cao bởi một dây bạc ở sau đầu, nhìn anh ngồi xếp bằng trên không, trong lòng tôi không khỏi rung động, cho dù anh đang đeo mặt nạ, nhưng trong đầu vẫn có thể bổ sung khuôn mặt hoàn hảo không gì sánh bằng của anh, hiếm khi thấy anh ăn mặc như vậy, trong sự lạnh lùng còn mang theo vẻ đẹp trai quyết đoán.

Quỷ Vương Dạ Quân liếc nhìn tôi một lát rồi nhìn xuống Thành Khiêm nói: "Bản tôn nói lại lần nữa, cậu bé, cậu muốn ta chứng minh thế nào?"

Ôi chao, không ngờ tên chết tiệt lại dịu dàng với trẻ nhỏ như vậy, giọng nói nhỏ như tiếng trúc, dịu dàng như nước, nghe rất thoải mái, có điều tôi biết lúc này anh là bị tôi ép buộc, thật ra trong lòng anh đang nghiến răng nghiến lợi với tôi.

Mạc Thành Khiêm ngẩng đầu nói: "Vâng, vậy tôi hỏi anh, nếu anh có thể trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ tin anh là thật! Nước Biển chết sâu bao nhiêu?Địa ngục phù đồ có mấy tầng?"

Quỷ Vương Dạ Quân lộ ra một nụ cười nhạt nói: "Trên danh nghĩa, Địa ngục phù đồ có 25 tầng, nhưng trên thực tế chỉ có 21 tầng, ngoại trừ tầng cao nhất được Vong Linh canh gác, trong 20 tầng còn lại có 18 tầng thuộc về Địa ngục, ngoài ra bản tôn không thể trả lời những chuyện khác, cậu bé không nên truy cứu nữa. Còn chuyện Biển chết sâu bao nhiêu, chỉ sợ ngay cả Minh sứ giả bên vùng biển cũng không biết! Bản tôn không có nhiều thời gian chạy đến đó đo nước biển sâu bao nhiêu, ta không vô vị như vậy."

Mạc Thành Khiêm nghe Quỷ Vương nói như vậy, ánh mắt lóe lên tia hy vọng, cậu bé hét lên: "Nói như vậy anh chính là Quỷ Vương rồi! Tôi đã từng nghe một con quỷ nói bí mật về Địa ngục Phù đồ, Phù đồ này được gọi là tháp Phù đồ, nó có bảy cấp, nhưng ngoài Quỷ Vương không ai biết nó có tồn tại hay không, vậy mà anh có thể nói ra bí mật của nó! Hơn nữa con quỷ đó cũng nói với tôi, nếu tôi hỏi anh Biển chết sâu bao nhiêu, chắc chắn anh sẽ trả lời là anh không vô vị đến mức đi đo nước biển ở đó, quả thật tất cả đều trả lời đúng!"

Quỷ Vương Dạ Quân nhướn mày, đưa tay xoa đầu Mạc Thành Khiêm nói: "Con quỷ mà cậu nói biết rất nhiều điều, anh ta là ai vậy?"

"Cái này, tôi cũng không biết, anh ta không nói tôi biết tên anh ta, con quỷ đó rất kỳ lạ, anh ta nói tên chẳng qua chỉ là một nhãn mác, biết hay không biết cũng như nhau."

Quỷ Vương Dạ Quân im lặng một lúc rồi đáp lại: "Bản tôn biết anh ta là ai rồi! Nếu cậu đã tin ta chính là Quỷ Vương, vậy có thể yên tâm để các chị của cậu đi xuống Quỷ giới Địa phủ sinh sống đúng không? Chỉ cần cậu nhớ bọn họ, bản tôn sẽ để các cô ấy trở về thăm cậu, thế nào?"

Mạc Thành Khiêm cắn môi, cậu bé vẫn đấu tranh, có điều cậu bé lập tức ra sức gật đầu nói: "Thành Khiêm hiểu rồi, có điều tôi vẫn còn một yêu cầu nho nhỏ, anh có thể đồng ý giúp tôi không?"

"Cậu nói đi!"

Đối mặt với trẻ con, tên chết tiệt rất rộng rãi, đáp ứng không chút do dự, còn đối với tôi thì vô cùng hẹp hòi, tôi đứng bên cạnh thấy cảnh tượng này, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất công.

"Anh có thể đổi tuổi thọ của tôi cho ba mẹ tôi được không? Tôi đã mất đi một người chị, tôi không muốn bọn họ mất đi khi tôi còn chưa trưởng thành! Chị tôi đã mất rồi, tôi muốn để bọn họ đợi tôi lớn lên, để tôi phụng dưỡng bọn họ đến già. Tôi biết tuổi thọ của tôi còn rất nhiều, xin anh giúp tôi chuyển qua cho họ được không?"

Những lời này được nói ra từ miệng một đứa bé, không biết vì sao nghe bi thương như vậy, nhưng Mạc Thành Khiêm lại rất nghiêm túc.

Tôi và Mạc Thư Nhiên đều im lặng, có lẽ không nghĩ tới bề ngoài cậu bé trầm mặc ít nói tùy hứng nhưng nội tâm lại trưởng thành rộng lượng như vậy.

Còn tôi thì cảm thấy xấu hổ, tại sao tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này? Chẳng lẽ xưa nay tôi chưa từng nghĩ tới chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra với ba mẹ tôi sao? Hay nói tôi đã cho rằng, mình là một người không có tuổi thọ, ha ha, quả thật có chút trào phúng!

Quỷ Vương Dạ Quân im lặng một lát rồi nói với Mạc Thành Khiêm: "Cậu yên tâm đi, mặc dù không cần đổi tuổi thọ của cậu, bọn họ cũng có thể đợi cậu lớn lên, được cậu phụng dưỡng mới yên tĩnh rời khỏi nhân gian."

Đây cũng coi như một lời cam đoan với gấu con, tôi biết chỉ cần tên chết tiệt mở miệng, anh chắc chắn sẽ làm được, anh nói xong thì quay về bạch ngọc, cũng không biết rốt cuộc câu cuối cùng có bao nhiêu thâm ý?

Trước giờ tôi chưa từng nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của tên chết tiệt, tôi rất tin tưởng anh về những chuyện này, cho nên tôi luôn cho rằng ba mẹ Thành Khiêm thật sự có thể sống rất lâu. Nhưng nhiều năm sau, tôi mới biết được một chân tướng.

Thật ra năm Thành Khiêm 15 tuổi, ba mẹ cậu ta bất ngờ chết, nếu ngày đó không xảy ra chuyện gì, cô sẽ sống rất tốt.

Chỉ tiếc, lúc đó tôi không thật sự hiểu rõ người đàn ông này, cho nên về sau tôi đã sống trong hối hận một thời gian dài.

Có thể người này chính là như vậy, bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng nội tâm lại khác!

Thức dậy vào sáng sớm, tôi nhận được một tin tức gây sốc. Triệu Thu Hoạch và mẹ anh ta đã chết ở trong nhà, còn chết vô cùng thảm. Hai mắt đều mở trừng, nước trong cơ thể dường như đã bị thứ gì đó hút cạn, hai tay giơ cao trên không, giống như trước khi chết muốn nắm lấy thứ gì đó, khi chết những ngón tay vẫn giữ tư thế cứng đờ như thế.

Khi tôi nghe tin này, tôi không hiểu vì lý do gì, không hề có lý do nào mà! Tuy nhiên, Triệu Thu Hoạch và mẹ anh ta thực sự đã chết rồi, mà còn chết rất bất ngờ, không có dấu hiệu vật lộn nào, hình dạng xác chết vẫn còn nguyên. Ngoại trừ sợ hãi ra, dường như không có vết thương nào trên cơ thể, điều này khiến tôi nghĩ đến một khả năng.

Khi Triệu Thu Hoạch xử lý thi thể của kẻ trộm mộ, có thể anh ta đã lấy một thứ gì đó, thu hút chủ nhân của ngôi mộ, vì thế nên anh ta và mẹ đã chết một cách rất bi thảm. Nguyên nhân cái chết đã khẳng định suy nghĩ của tôi, người bình thường không thể làm ra được kết quả như vậy.

Đầu tiên là những kẻ trộm mộ, sau đó là dân làng đều chết một cách kỳ lạ. Tôi sợ năm nay sẽ không trôi qua yên ổn được rồi.

Vì Ông Ba là một nhà ngoại cảm, ông khá có uy tín trong làng. Bây giờ gia đình của Triệu Thu Hoạch đang gặp rắc rối, lẽ ra nên có ông ấy đến để giải quyết, nhưng bây giờ tất cả mọi người trong làng đều đang rất hoang mang sợ hãi, như thể trở lại thời gian ngôi làng chìm trong khốc liệt trước đây, không biết lần này sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa.

Tôi theo Ông Ba đến nhà của Triệu Thu Hoạch để kiểm tra. Không lâu sau, Ông Ba lắc đầu thở dài một tiếng, vẻ mặt tràn đầy nỗi buồn. Tôi hỏi ông ấy tình hình, ông ba nói rằng những thứ trong khe núi quá nguy hiểm, việc này không dễ giải quyết.

Tình hình về cơ bản giống như những gì tôi nghĩ. Tay chân của Triệu Thu Hoạch không sạch sẽ, lấy đồ từ trên người của kẻ trộm mộ, mới bị thứ hung ác đó để ý đến. Nếu thứ hung ác đó tìm thấy được đồ của mình mang về khe núi thì còn có thể xử lý dễ dàng hơn. Sợ rằng Triệu Thu Hoạch không biết đồ đó là gì, lại vứt lại trên đường đi mất rồi. Vậy thì cả làng chúng tôi sẽ cùng gặp xui xẻo, thứ hung ác đó chắc chắn sẽ thi hành án tử với ngôi làng.

Sau khi nghe điều này, tôi nhìn vào một bàn thức ăn và rượu ngon, có một dự cảm không lành.

Mọi người đều biết tình hình của gia đình Triệu Thu Hoạch. Người mà đến gạo còn không mua nổi thì làm sao lại có thịt và rượu trong nhà được chứ? Chỉ có thể giải thích rằng, tên này đã phát tài. Có vẻ như tên tham lam này đã đem đồ lấy về mang đi bán rồi đổi lấy tiền để ăn Tết.

Bây giờ Triệu Thu Hoạch đã chết, không hỏi được ai tung tích thứ đó nữa, đúng như những gì mà Ông Ba nói, việc này thực sự không dễ giải quyết rồi!

Tôi đã tìm kiếm khắp nhà của Triệu Thu Hoạch mà vẫn không tìm thấy gì. Tôi lo lắng hỏi ông ba: "Hay là chúng ta gọi hồn Triệu Thu Hoạch về hỏi xem?"

Ông Ba lắc đầu và nói: "Linh hồn mới chết sẽ phải đến địa phủ để báo danh và nhận thẩm phán. Trong thời gian này, chúng ta không thể tìm thấy linh hồn của anh ta, chỉ có cách là đợi đủ bảy ngày đầu thôi."

Nói về bảy ngày đầu tiên, thực ra chính là ngày cuối cùng của tuần đầu tiên sau cái chết của một người. Những người tin vào ma thần đều biết rằng linh hồn đã chết vào ngày đó sẽ trở về dương gian để thăm người thân của họ, chào tạm biệt rồi lại trở về địa phủ. Vào ngày này, người nào âm khí nặng có thể nhìn thấy người chết, nhưng hầu hết đều là vô hình, chỉ có thể cảm nhận được. Cho dù chỉ là một cơn gió thổi qua, cũng được coi là sự trở lại của người chết...

Chờ tận bảy ngày, nhưng may mắn thay, không có chuyện gì xảy ra trong làng trong những ngày này. Lúc đầu, mọi người đều rất hoang mang, dần dần thì đã trở về với những gì họ thường làm hàng ngày, lại là một cái Tết Nguyên đán. Vì vậy, người dân trong làng quên rất nhanh chuyện đó.

Trong thời gian này, hai nhà đại thúc và nhị thúc cũng trở về thành phố, nói rằng bên kia có chuyện không thể chờ đợi, tôi biết rằng sau khi ăn Tết xong thì Mạc Thư Nhiên sẽ theo Viêm Hoàng đến Quỷ giới, xem ra lại thêm một trò cười.

Giờ sắp đến, Ông Ba đã lập bàn thờ và bắt đầu làm phép triệu hồn, đã bận rộn hơn một giờ. Trong mùa đông lạnh giá này, Ông Ba bắt đầu đổ mồ hôi trên trán. Đừng thấy nghi thức đơn giản, nhưng đó cũng rất tốn sức lực. Thanh kiếm gỗ đào trong tay ông ấy rất nặng, còn phải vẽ lên vẽ xuống, không những mệt mà còn hao tổn nguyên khí và tinh thần. Phép thuật này thực sự đòi hỏi rất nhiều năng lượng, khiến người ta mệt bã người.

Còn về nguyên khí là gì, ông Ba đã từng nói với tôi, nhưng tôi nghe cũng không hiểu gì cả, cặn kẽ thì vẫn chưa hiểu nó là gì, tôi chỉ cảm thấy nó là một thứ rất lợi hại. Nếu tôi học được nó, tôi sẽ tiến bộ mấy giai đoạn một cách nhanh chóng.

Khi tôi đang suy nghĩ lung tung, Ông Ba lại dừng làm phép, nhìn xung quanh. Tôi không hề phát hiện ra có sự xuất hiện của linh hồn. Chuyện gì đã xảy ra vậy? "Không tìm thấy sao?"

Ông Ba trả lời: "Không có, linh hồn của Triệu Thu Hoạch không đến Quỷ giới, những nơi khác cũng không tìm thấy dấu vết nào. Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra?"

Linh hồn của Triệu Thu Hoạch không ở Quỷ giới địa phủ? Không thể nào! Thần chết khó có thể phạm sai lầm căn bản như vậy, lại quên thu thập linh hồn cơ chứ! Linh hồn không ở trong Quỷ giới cũng không rơi xuống nơi khác. Nó sẽ đi về đâu?

Nếu không tìm thấy linh hồn của Triệu Thu Hoạch, thì sẽ không thể hỏi về tung tích của thứ kia. Vậy thì vấn đề sẽ không thể được giải quyết. Tình hình khẩn cấp, việc này không thể vì thế mà bị trì hoãn, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác. Chỉ hy họng trong làng không vì chuyện này mà xảy ra chuyện là được, nhưng điều này không ai có thể nói chắc chắn.

Vào buổi tối, khi tôi trở về phòng nằm trên giường, tôi càng nghĩ về nó, thì nó lại càng không đơn giản. Tôi chạm vào khối ngọc trắng nói: "Linh hồn của Triệu Thu Hoạch không ở Quỷ giới địa phủ. Việc này chắc là anh sớm đã biết đúng không?"

"Ừm!" Giọng nói trầm thấp của Quỷ vương Dạ Quân vang lên từ bạch ngọc.

Đã trôi qua bảy ngày trời rồi, mà tên này không biết nói tiếng nào sao? Tôi rất chán nản và nói: "Biết, tại sao không nói ra?" Trong lòng khó chịu, không chỉ hại chúng ta lãng phí thời gian mà còn bận rộn cả ngày.

"Tại sao ta phải nói? Chẳng phải em không cần sự giúp đỡ của ta sao? Nếu em không hỏi, điều đó có nghĩa là em sẽ tự làm được mà. Tại sao ta lại phải làm chuyện thừa thãi? Lúc đầu đã không nghĩ đến việc hỏi ta. Sao bây giờ lại nghĩ đến ta chứ?"

Tôi không nói vì bây giờ tôi đang rất mâu thuẫn. Việc này tôi thực sự không thể đổ lỗi cho anh ấy. Là do cá nhân tôi muốn tránh anh ấy, vì vậy anh ấy nói gì cũng có lý. Thôi bỏ đi, không nói thì không nói, đi ngủ là được chứ gì!

Vừa nhắm mắt lại, tôi nghe thấy giọng nói không vui của Quỷ vương Dạ Quân: "Em như thế rất nguy hiểm."

Cái gì?

Tôi sửng sốt ngồi dậy, trán tôi bị đụng vào một vật cứng, đau đến mức suýt rơi nước mắt. Mặt nạ chết tiệt, đừng có cứng như thế chứ!

Ôm lấy trán rồi nhìn chằm chằm vào anh với vẻ nỗi kinh hoàng sợ hãi, tên chét tiệt này lại chẳng có phản ứng gì, nhưng giọng điệu khi nói vừa rồi hơi đáng sợ. Tôi không hiểu tại sao anh lại nói rằng hiện tại tôi hơi nguy hiểm. Điều này có nghĩa là gì?

Cứ nhìn cứ nhìn, Quỷ vương Dạ Quân đưa tay về phía tôi, tôi theo bản năng rụt cổ lại: "Anh định làm gì? Tôi không nhớ tôi đã đắc tội anh chỗ nào. Đừng dọa tôi, nói chuyện tử tế được không?"

Quỷ vương Dạ Quân gạt tay tôi ra và cốc nhẹ vào đầu tôi, nói: "Ta cảm thấy hình như em đang cố gắng tự lập. Điều này rất nguy hiểm. Có phải em muốn thoát khỏi ta không?"

Ơ, tôi thể hiện quá rõ ràng à? Sao anh ấy nhanh như vậy đã cảm nhận được rồi?

Tôi hơi lúng túng nói: "Không...không có!"

Vừa nói xong đã muốn tát cho bản thân một cái, không có thôi, làm sao mà phải nói lắp? Thế chả phải là vạch áo cho người xem lưng à?

Những ngón tay của Quỷ vương Dạ Quân di chuyển từ trán xuống má tôi, rồi hai tay ôm lấy mặt tôi, lặng lẽ nhìn.

Thành thật mà nói, anh ta không ồn ào cũng không giận dữ, nhưng vẻ lạnh lùng này thậm chí còn khiến người ta cảm thấy run sợ hơn, tôi rất sợ anh sẽ bóp cổ mình, sau đó phát ra tiếng xương cổ gãy rắc rắc, đẩy thẳng tôi vào Quỷ giới.

Lúc này, tôi có dũng cảm đến mấy cũng không dám làm gì, tôi sợ anh sẽ phát hiện ra sự tính toán của tôi, sợ anh phát hiện ra sẽ tức giận.

"Mạc Thất ah, Mạc Thất, tại sao em luôn muốn thoát khỏi ta, ta không đủ tốt với em sao? Hay ta làm không đủ thỏa mãn em, em cứ mạnh dạn nói, ta có thể thay đổi, tại sao luôn nghĩ đến việc thoát khỏi ta chứ?"

Khi Quỷ vương Dạ Quân nói những lời này, giọng anh gần như không có biến động, đôi mắt của anh cũng vậy. Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của anh dưới chiếc mặt nạ kia, tôi chỉ cảm thấy rằng khi nói điều này anh mang theo một sự tức giận không thể kiểm soát, nhưng lại có chút ấm ức. Tôi không biết cảm xúc khi anh nói là thật hay giả. Tôi có thể chắc chắn rằng, đây dường như không phải phong cách thường ngày của anh.

Tôi nói trong chột dạ: "Ờ ờ, thực ra anh rất tốt, thật đó, rất tốt!"

Vừa rồi chỉ là sự kích động nhất thời, tôi muốn nhắc lại những gì tôi đã nói khi ở Biển Chết, nhưng nghĩ đến hậu quả, tôi nao núng nên đã rút lại rồi. Trong trường hợp đó, tôi không dám nói lại. Tôi sợ anh có thể phát nổ bất cứ lúc nào, giống như một quả bom hẹn giờ, và hậu quả chắc chắn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Quỷ vương Dạ Quân lại gần tôi, tôi gần như có thể chạm vào mũi anh, cảm nhận được hơi thở của anh, lạnh thấu xương.

Tôi đành phải ngẩng đầu lên nhìn anh, lưng lơ lửng, cổ đau nhức, mà lúc này cánh tay không có lực, trượt ngã vì không có gì chống đỡ, cả người ngã ngửa ra sau, tên chết tiệt đó lại thuận thế áp lên trên: "Em có biết điều gì sẽ xảy ra với những người nói dối quá nhiều trong cuộc đời họ không? Những người đó sẽ bị khâu môi trong luyện ngục hết lần này đến lần khác, mùi vị đó sẽ không đau đến tận tim gan, nhưng nó sẽ đau đến mức em muốn chết."

Tôi nuốt nước bọt, thực sự đã bị anh dọa chết khiếp! Chỉ là trong đầu chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy rất đau đớn rồi, cần gì phải dùng đến linh hồn để trải nghiệm chứ. Mùi vị đó thực sự không cần phải thử cũng biết rằng nhất định sẽ khó chịu đến thấu xương.

Cuối cùng, tôi không thể ngăn lại sự sợ hãi với tên chết tiệt, đành nghiến răng và nói: "Tôi không muốn giống như một đồ bỏ đi, mọi thứ đều dựa vào các người. Tôi cũng từng nói rằng sau khi sinh con xong, xin hãy để tôi đi. Tôi không biết anh đang lo lắng điều gì? Nếu anh cảm thấy không có mặt mũi nào, thì cứ coi như tôi không xứng đáng với anh là được. Tôi là một người ở nông thôn, anh đường đường là vương của quỷ giới, thân phận của chúng ta vốn đã khác nhau, tôi không có mục tiêu lớn lao giống anh, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường, vì vậy, đợi sau khi em bé chào đời, anh hãy bỏ tôi, như thế cũng coi như là anh không cần tôi, cũng không làm anh mất mặt."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip