C212
Lúc mới học chữ, Diệp Tố từng nói qua với Du Phục Thời rằng có rất nhiều loại 'thích', không thể tùy tiện nói lung tung.
Hiện tại, sau khi nghe Diệp Tố nói thích mình, Du Phục Thời liền theo bản năng phân tích 'thích' của nàng là thích loại nào, hắn rối rắm hồi lâu vẫn không rõ nên cuối cùng hỏi thẳng.
Diệp Tố nghe hắn hỏi xong, trong mắt ý cười càng sâu, cũng trực tiếp thừa nhận: “Đúng vậy.”
Không biết vì sao, mặt Du Phục Thời có chút nóng, ánh mắt hắn mơ hồ, nhưng tay vẫn nắm lấy tay Diệp Tố, trước sau chưa buông ra.
“Ta…… Ta cũng thích ngươi.” Du Phục Thời nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, nhìn về phía Diệp Tố, “Ngươi lúc trước gạt ta.”
Lúc trước hắn nói Diệp Tố thích hắn, muốn cùng hắn song tu, nàng không chịu thừa nhận!
Trong cơ thể Diệp Tố, thức hải dần dần sáng lên, sinh cơ khôi phục, xương cốt bị gãy cũng được chữa trị khỏi hẳn, nàng xem xét biểu tình Du Phục Thời, tựa hồ biết hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, liền nói: “Ta chưa bao giờ phủ nhận qua.”
Du Phục Thời ngẩn ra, hắn mới học chữ không lâu, không biết chiêu trò chơi chữ, nghe Diệp Tố nói như vậy, lại cảm thấy nàng nói đúng, nhưng sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy mình bị lừa.
Bất quá, rất mau hắn liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, bởi vì Diệp Tố bỗng nhiên ho ra máu rất nhiều, Du Phục Thời cuống quít giơ tay lau vết máu trên miệng nàng, vừa lau vừa lặp lại một câu: “Ngươi đừng ngủ.”
Diệp Tố điên cuồng ho ra máu, khụ nửa ngày mới rốt cuộc dừng lại, nàng bắt lấy tay Du Phục Thời, trấn an nói: “Ta không có việc gì, không ngủ, đó chỉ là máu bầm trong cơ thể thôi.”
Du Phục Thời nhíu chặt mày, hiển nhiên không tin.
Diệp Tố lại chậm rãi đứng lên.
Lúc này, từ đằng xa mọi người cũng kéo nhau đi tới, Trọng Minh Thần nhặt lên bình đan dược ông ném qua trước đó, mở ra lấy một viên, đưa cho Diệp Tố: “Ăn vào, sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Diệp Tố nói một tiếng cảm ơn, ngửa đầu nuốt xuống, đây là đan dược thượng giới, so với hạ giới đương nhiên tốt hơn, mới vừa đưa vào miệng, liền nhanh chóng tan ra thành đan khí du tẩu xung quanh lục phủ ngũ tạng, toàn bộ nội thương đều được chữa trị.
“Phẩm cấp đan dược này rất cao, ngươi còn chưa phi thăng, không thể ăn quá nhiều.” Trọng Minh Thần đưa lại lọ thuốc cho Diệp Tố, “Giữ lấy về sau dùng.”
“Đa tạ sư tổ.” Tầm mắt Diệp Tố đảo qua đám người, sư phụ và sư đệ sư muội không có mặt, ngay cả Hình trưởng lão cũng…… ko thấy.
Đột nhiên có một người từ Đan Tông bên kia bước ra, lấy tay chạm vào Diệp Tố, Du Phục Thời muốn đẩy ra, nhưng bị Diệp Tố cản lại...
“Ta giúp ngươi kiểm tra thân thể một chút.” Người nọ tầm 30 tuổi, cũng không hề nhiều lời.
“Hắn là Đan Tông Thánh Thủ.” Tông chủ Hợp Hoan Tông nói, “Thiện y.”
Người này bắt mạch cho Diệp Tố, linh lực xuyên vào du tẩu dò xét, khi thì nhíu mày, khi thì hoang mang, thật lâu sau mới buông tay nói: “Thân thể ngươi đã khỏi hẳn, sẽ không có việc gì, nhưng trước kia ngươi từng ăn qua cái gì?”
Trong cơ thể nàng không có linh phủ, chỉ có thức hải bàng bạc khoan lưu, vừa nãy rõ ràng sinh mệnh đã tuyệt, nhưng lại có thể hồi sinh, thật sự là không thể tưởng tượng.
Diệp Tố cũng không che giấu: “Cửu chuyển hồi hồn đan.”
Mấy chữ này vừa nói xong, người chung quanh tức khắc sôi trào.
“Trong tam giới thực sự có cửu chuyển hồi hồn đan?”
“Ai có thể luyện chế ra cửu chuyển hồi hồn đan?”
Ngay cả Đan Tông Thánh Thủ cũng lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Tố đã từng ăn qua cửu chuyển hồi hồn đan, hắn hỏi: “Xin hỏi là vị đại năng nào luyện chế?”
Diệp Tố lắc đầu: “Không biết.”
Đan Tông Thánh Thủ tức khắc thất vọng, nghĩ thầm chắc hẳn là Diệp Tố gặp được cơ duyên, trong tay hắn có một tàn thư (quyển sách bị thiếu, ko đầy đủ) ghi chép về cửu chuyển hồi hồn đan, nhưng muốn luyện chế loại đan dược này, dù có tàn thư cũng vô dụng, mặc dù hắn đã thử nghiệm nhiều năm, trước sau đều bị thiếu tài liệu quan trọng.
“Bất quá……” Diệp Tố nhìn về phía Đan Tông Thánh Thủ nói, “Ta biết một số thành phần tài liệu dùng để luyện chế.”
Lần đó trong Luân Chuyển tháp, sau khi ăn xong cửu chuyển hồi hồn đan, nàng nếm ra được vài loại dược liệu, bởi vì hương vị của mấy thứ dược liệu đó quá đặc thù.
Đan Tông Thánh Thủ hai mắt sáng ngời, hận không thể bảo Diệp Tố nói ngay tại chỗ, nhưng hắn cũng không có ôm quá nhiều hy vọng.
Diệp Tố buông tay Du Phục Thời, lấy ra một mảnh giấy, viết tên mấy thứ dược liệu đó ra, giao cho Đan Tông Thánh Thủ.
Đan Tông Thánh Thủ tiếp nhận, chỉ mới nhìn một lần liền u mê, miệng lẩm bẩm nói: “Ra là này mấy thứ này.”
Trước mặt mọi người, khi tất cả đều đặt sự chú ý vào Diệp Tố và Đan Tông Thánh Thủ, Du Phục Thời đột nhiên ngửa đầu nhìn lên không trung.
Trúc Thần vẫn luôn chú ý Du Phục Thời, liền cũng nhìn theo ánh mắt của hắn. Vừa thấy, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi, thấp giọng nói: “…… Sao lại như vậy?”
Trọng Minh Thần nghe vậy, nhìn về phía không trung, sắc mặt kịch biến: “Ngự Thần cấm ngôn thuật!”
Xa xa, những đốm sáng tím rơi rụng, giống như huỳnh quang rơi xuống đất, dần dần khuyếch tán đến bọn họ, sau đó trong nháy mắt liền hoà tan vào tam giới.
Nguyên bản Diệp Tố còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nghe Trọng Minh Thần nói, lập tức há mồm định nói sự việc hư ảnh Thần xuất hiện vào vạn năm sau, lại phát hiện mình nói không nên lời.
…… Cấm ngôn là phát sinh lúc này sao?
Ngự Thần cấm ngôn thuật, cho nên có Ngự Thần trên thượng giới cấm bọn họ nói cho hậu thế những việc này.
Diệp Tố nhớ tới một năm sau thông đạo từ thượng giới xuống hạ giới sẽ đóng cửa, thượng giới…… nhất định đã xảy ra chuyện gì, mới có thể đột nhiên ra quyết định này.
“Nhanh chóng hoàn thành trấn áp, chúng ta sớm ngày hồi thượng giới.” Trúc Thần quay đầu nói với Trọng Minh Thần, hiển nhiên nghẹn một bụng nghi vấn.
Từ lúc bọn họ xuống hạ giới đến bây giờ, mọi sự phát sinh đều ngoài dự kiến của bọn họ.
Trọng Minh Thần gật đầu: “Chỉ có thể chờ Phật Ma Thần tìm được Thần tủy, rồi trấn áp bọn họ.”
……
Đại chiến Chư Thần kết thúc, toàn bộ tam giới, tất cả đệ tử đi theo các đại năng trở về, dần dần truyền khai sự việc mình chứng kiến, nhưng mọi người chỉ kể được mơ hồ, nội dung cụ thể không một người nào có thể kể ra, bọn họ nói không nên lời, cũng không viết ra được.
Trọng Minh Thần quay về Thiên Cơ Môn một chuyến, nhưng ko thể ở lâu, ông là Thượng Thần, không thể ở một tông lâu dài, chỉ có thể thi thoảng tới một lần.
Chưởng môn và các trưởng lão, cùng với ba vị đệ tử có thiên phú nhất hi sinh, việc này đả kích tinh thần Thiên Cơ Môn nặng nề.
Trọng Minh Thần dạo Thiên Cơ Môn một vòng, cuối cùng bảo Diệp Tố tạm thời quản lý Thiên Cơ Môn, sau đó liền cùng Trúc Thần đi tìm Phật Ma Thần, ngay khi tìm được Thần tủy bốn vị Thần, bọn họ liền bắt tay trấn áp.
Diệp Tố muốn nói cho bọn họ, mình muốn phi thăng thành Thần rời đi nơi này, nhưng không nói nên lời, chỉ đành từ bỏ.
Nàng tạm thời quản lý Thiên Cơ Môn, sau đó lại tiến giai lần nữa, chọn một người đảm đương vị trí chưởng môn.
Khấp Huyết kiếm bị Diệp Tố mang về Thiên Cơ Môn, chẳng qua hắn tà tính khó sửa, thường xuyên muốn hút máu, lại còn cực kỳ kén chọn, chỉ thích máu đại năng, thậm chí khi Trọng Minh Thần trở về, còn ngo ngoe rục rịch muốn xuống tay với ông.
“Ngươi đi tìm Bồng Lai xin lấy rễ cây bồ đề.” Trọng Minh Thần ngăn trở Khấp Huyết kiếm công kích, đối Diệp Tố nói, “Nếu ta nhớ không lầm, lấy rễ của Thần thụ bồ đề chế thành vỏ kiếm, liền có thể trừ tà tránh ma.”
Huyết ngọc liêu là Thần liêu, trùng hợp cây bồ đề cũng là Thần thụ, vừa lúc có thể kìm chế.
Diệp Tố vừa mới xử lý xong sự vụ Thiên Cơ Môn, nghe vậy tầm mắt nhìn nhìn thân kiếm đỏ bừng, cuối cùng đồng ý.
Nó xác thật quá mức tà khí.
“Chúng ta đã tìm được Thần tủy.” Trọng Minh Thần nói, “Phật Ma Thần muốn đem bọn họ trấn áp trong tiểu bí cảnh ở Tu Chân giới, bên trong linh khí thưa thớt, lại thường xuyên di động, ngày sau tu sĩ tiến vào tu vi cũng sẽ không quá cao, tương đối an toàn.”
Diệp Tố: “……” Cảm giác số mệnh quay về đường cũ càng thêm mãnh liệt.
Nàng cố thử mở miệng bảo bọn họ thay đổi chủ ý, nhưng lại chỉ có thể đứng yên nghe Trọng Minh thần nói, căn bản không mở miệng được.
“Trúc Thần đang tìm kiếm tiểu bí cảnh thích hợp.” Trọng Minh Thần lấy ra một quyển trục, đưa cho Diệp Tố, “Bà ấy bảo ta mang đến đây cho ngươi.”
Diệp Tố tiếp nhận quyển trục, chậm rãi mở ra, quyển trục này lại quá quen thuộc với nàng.
“Quyển trục này là Vạn Cảnh Thông, trong tam giới, ngươi muốn đi nơi nào cũng đều được.” Trọng Minh Thần giải thích nói, “Ta còn phải luyện hóa tấm bia đá cho Phật Ma Thần, ta đi trước, qua một thời gian lại trở về, ngươi có chuyện gì khó xử lý, có thể truyền tin.”
Diệp Tố gắt gao nắm quyển trục Vạn Cảnh Thông, nhìn Trọng Minh Thần rời đi, thật lâu ko nhúc nhích, thẳng đến khi Du Phục Thời chạy tới kêu nàng.
“Diệp Tố!” Du Phục Thời xách theo một chồng giấy đưa cho nàng xem, “Ta luyện hai mươi trang chữ!”
Diệp Tố thu lại quyển trục Vạn Cảnh Thông, vờ như không có việc gì tiếp nhận chồng giấy, lật lật, trái lương tâm nói: “Đẹp.” Càng ngày càng có 'phong phạm' nét chữ về sau.
Du Phục Thời nghe thấy nàng khích lệ, trong phút chốc mặt mày nở bông, như ngày xuân rực rỡ lóa mắt.
“Ta muốn đi Bồng Lai một chuyến.” Diệp Tố duỗi tay nắm lấy Khấp Huyết kiếm đang có ý đồ công kích Du Phục Thời, nói với hắn, “Rất mau trở về.”
Du Phục Thời tâm tư đơn giản, tự nhiên đáp ứng.
“Đừng đi lung tung.” Diệp Tố dặn dò nói, “Có chuyện gì chờ ta về.”
“Được.”
Khấp Huyết kiếm đại khái biết mục đích Diệp Tố đến Bồng Lai, giãy giụa kịch liệt, Diệp Tố nhíu mày, cũng lười mang nó theo, dứt khoát đem nhốt lại ở Thiên Cơ Môn.
“An phận một chút, nếu ta trở về thấy ngươi tổn thương người nào của Thiên Cơ Môn.....” Diệp Tố cảnh cáo Khấp Huyết linh thể, “Ta có thể luyện chế ngươi, cũng có thể huỷ hoại ngươi.”
Khấp Huyết kiếm tức khắc an tĩnh như gà, thân kiếm hồng quang cũng phai nhạt không ít.
Diệp Tố tùy tay xé mở không gian, đi đến Bồng Lai.
Lúc này Bồng Lai không có thiết lập ảo cảnh che giấu tông môn của mình. Xa xa, nàng có thể nhìn thấy Thần thụ bồ đề che trời.
Diệp Tố mới đi đến trước cửa Bồng Lai, còn chưa nói rõ mục đích đến, đệ tử Bồng Lai đã thỉnh nàng vào trong, phảng phất như chờ ở bên ngoài rất lâu.
Diệp Tố từng bước một bước lên Thần thụ, cho đến khi đi đến chủ điện nằm ở ngọn cây.
Bồng Lai Chưởng Sử ngồi ở giữa chủ điện, dưới thân là bàn Âm Dương rất lớn, mới hai tháng không thấy, tóc ông đã trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn, đôi tay cũng lấm tấm đồi mồi, không phải gương mặt bình thường như trước nữa.
Diệp Tố do dự lên tiếng: “Chưởng Sử ……”
“Để ngài chê cười rồi.” Bồng Lai Chưởng Sử ngẩng đầu, hai mắt con ngươi vẩn đục, thanh âm nghẹn ngào tang thương, “Ảo thuật dùng không hiệu quả.”
“Diệp đạo hữu đến đây có chuyện gì?” Chưởng Sử đột nhiên hỏi.
Diệp Tố ngẩn ra, nàng cho rằng Chưởng Sử biết mình muốn tới làm gì, bất quá một lát sau, nàng mở miệng nói: “Tà khí Khấp Huyết kiếm quá thịnh, ta muốn xin một khối rễ cây bồ đề làm vỏ kiếm.”
“Việc này đơn giản.” Bồng Lai Chưởng Sử nghiêng đầu hướng bên phải nhìn lại, một cái người giấy liền đi tới, “Diệp đạo hữu lát nữa theo nó đi cắt là được.”
Diệp Tố nhìn thoáng qua người giấy liền thu hồi ánh mắt: “Chưởng Sử…… là có chuyện muốn nói với ta.”
Con ngươi trắng xoá của Bồng Lai Chưởng Sử hơi hơi giật giật: “Xác thật là có vài lời...”
Diệp Tố ngồi xuống đối diện Bồng Lai Chưởng Sử: “Chưởng Sử mời nói.”
“Từ khi đảm nhiệm Chưởng Sử tới nay, duy nhất một người, ta ko tính được số mệnh, tương lai, vận khí, tất cả mọi thứ của hắn.” Bồng Lai Chưởng Sử cười khổ một tiếng, “Sau khi trở về, ta không ko kìm được, cố thử tính toán lần nữa thì thấy được một chút.”
“Chưởng Sử đang nói ai?” Diệp Tố nhíu mày, nàng nhạy bén cảm giác được người ông nói đến không phải là mình.
“Trong lòng Diệp đạo hữu nghĩ đến trước hết là ai, liền…… chính là người đó.”
Ngày ấy, Bồng Lai Chưởng Sử nhìn thấy một sợi khí vận của Diệp Tố liên kết trên người hắn, liền sinh ra hi vọng, con đường phi thăng đã đứt, hai mắt mù, thọ mệnh cũng không dài, ông liền quyết định bói toán thêm một lần nữa.
Hiện giờ đại nạn giáng xuống, có một số việc cần phải cho Diệp Tố biết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip