C216

Trúc Thần phun ra một hớp nước trà, Diệp Tố dâng lên kết giới, hất ngược lại, giờ phút này bà cũng bất chấp mặt mình đầy nước: “Ngươi khi nào có…… đạo lữ rồi?”

Lúc trước, thời điểm hạ giới, bà thấy Diệp Tố ko khác người cô đơn là mấy.

Ah, không đúng, có một người.

Trong đầu Trúc Thần hiện ra khuôn mặt thanh niên cực kì tự phụ xinh đẹp, quan hệ giữa vị kia và Diệp Tố đặc biệt ko giống những người khác.

“Là Yêu chủ đó hả?” Trọng Minh Thần nhanh miệng hơn cả Trúc Thần, “Ý của ngươi là…… Yêu chủ và Du gia tân Ngự Thần có quan hệ?”

Lúc trước, chính Yêu chủ giúp bọn họ ra khỏi thông đạo, sau đó bọn họ bận rộn trấn áp Thần tủy, nên vất chuyện này ra sau đầu.

“Hắn tên Du Phục Thời.” Diệp Tố quay đầu nói với hai người bên trong xe.

“Du……” Trúc Thần nói một chữ liền trừng lớn đôi mắt, tiếp đó liền bưng kín miệng mình.

Tân sinh Ngự Thần Chung Ly gia và Du gia hạ phàm, cả Thượng Trọng Thiên chỉ có mấy nhà biết, sau đó Chung Ly gia thu được tín hiệu, vị kia rất nhanh đã phi thăng trở về, lúc này mới truyền đến ồn ào huyên náo.

Đương nhiên, tên tuổi hai vị tân Ngự thần sớm đã truyền khắp Tam Trọng Thiên.

Bất quá, tuy rằng vị Chung Ly gia phi thăng tuổi mới 28, nhưng thời gian bọn họ hạ giới không chỉ ngắn ngủi như vậy. Thượng giới một ngày bằng hạ giới mười năm, thời gian tân Ngự Thần hạ phàm kỳ thật đã hơn mười năm ở thượng giới.

Ngự Thần phi thăng ko giống như tán Thần phải trải qua trăm cay ngàn đắng, bọn họ sinh ở Thượng Trọng Thiên, nếu muốn xuống trần một chuyến, không đơn giản như vậy, thông đạo không chịu nổi lực lượng Ngự Thần, rất dễ dàng bị sụp xuống.

Cho nên tân Ngự Thần xuống trần cần có thời gian nâng cao lại lực lượng bản thân, hóa hình thức tỉnh, giai đoạn này mất không ít thời gian.

“Khó trách……” Trọng Minh Thần lẩm bẩm nói, khó trách lần đó hắn có thể ở trong thông đạo đưa bọn họ ra, lực lượng Ngự Thần đương nhiên vượt xa tán Thần.

Lúc này, Diệp Tố định buông mành thì phụ cận lại xẹt qua một đoàn xe ngựa bay màu trắng, nàng xoay chuyển ánh mắt, liền thấy người trong cỗ xe ngựa ở giữa.

Bên trong có vài người, trong đó người vén mành lên là một nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo, ngồi đối diện nói chuyện với tân Ngự Thần, có vẻ đang nói chuyện về thượng giới.

Bên trong xe ngựa, Chung Ly Khanh cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, hắn chợt quay sang phía Diệp Tố. Một khuôn mặt sơ lãng anh tuấn, trường mi mắt lạnh đảo qua, ngay cả Trọng Minh Thần cũng bị hắn nhìn đến nín thở.

Tuy nhiên, Diệp Tố một tay nắm nửa mành, sâu trong đáy mắt chỉ có hờ hững.

Thẳng đến khi chín cỗ xe ngựa Chung Ly gia mất hút, Trọng Minh Thần rốt cuộc lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: “Không hổ là tân Ngự Thần.”

Diệp Tố vẫn nhìn tàn ảnh xe ngựa Chung Ly gia hỏi: “Trong Tam Trọng Thiên có hắc Thần mã?” Nàng cũng muốn bày thế trận lớn như vậy đón tiểu sư đệ trở về.

“…… Có, nhưng khó tìm.” Trọng Minh Thần cùng Trúc Thần liếc nhau, mới nói.

Có là được.

Diệp Tố buông mành, liền dựa vào trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, làm cho hai vị nguyên bản tính toán hỏi chuyện về Du Phục Thời Thượng Thần đành im lặng.

……

Xe ngựa bay một đường tới Trung Trọng Thiên, nơi này hẳn là địa phương náo nhiệt nhất Tam Trọng Thiên, vì đủ loại thế lực hỗn tạp.

Diệp Tố xuống xe, nhìn thấy một tòa đại viện, phía trên viết hai chữ ‘ Phù Thế ’, hiển nhiên đại biểu cho Phù Thế đại lục.

Tuy khí phái không thể so với những cung điện ở Thượng Trọng Thiên, nhưng đại viện này không tồi.

“Đây là địa phận của chúng ta, Thiên Cơ Môn luyện khí thuật ở Tam Trọng Thiên cũng có chút danh khí.” Trúc Thần một bên đưa Diệp Tố đi vào, một bên giải thích.

“Cũng có những người khác ở Phù Thế tương trợ, chúng ta mới có hôm nay.” Trọng Minh Thần nói thêm.

Diệp Tố theo chân bọn họ đi vào đại đường, bên trong một bàn dài, ngồi đầy người, hiển nhiên bọn họ nhận được tin tức, sáng sớm liền chờ ở đây.

Bên trong trừ bỏ Đan Tông Thánh Thủ cùng Phật Ma Thần ra, nàng không quen biết một ai.

Không, vẫn là nhận thức vài vị, bức họa chân dung của bọn họ đã từng treo ở Tàng Thư Các Thiên Cơ Môn.

“Ngươi rốt cuộc cũng tới.” Đan Tông Thánh Thủ đứng ở đại đường, quay đầu nhỏ giọng đối Diệp Tố nói, “Nơi này đều là người từ tam giới chúng ta phi thăng thành Thần.”

Diệp Tố khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn người trên cao nhất, đối phương là nữ tử tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, trên tay trái còn chuyển hai viên hỏa châu.

“Ngươi là Thiên Cơ Môn Diệp Tố?” Đối phương cũng không dài dòng, trực tiếp nói thẳng, “Ta là lão tổ tông của ngươi.”

Diệp Tố: “……”

Trọng Minh Thần vội vàng khụ một tiếng, tiến lên giới thiệu: “Ngài ấy là Thiên Cơ Thần, là khai sơn tổ sư Thiên Cơ Môn .”

Diệp Tố cũng kịp phản ứng lại, liền chắp tay khom lưng hô một câu: “ Bái kiến lão Tổ tông.”

Thiên Cơ Thần vừa lòng gật gật đầu, nói với mấy người còn đứng: “Ngồi đi, ngươi xem ra có tiền đồ hơn Trọng Minh nhiều, hắn lúc trước từ đầu đến chân đều một bộ ngốc nghếch.”

Ngồi xuống nói chuyện với nhau được một lúc, Diệp Tố hiểu ra kỳ thật buổi tụ hội này chỉ đơn giản là tiếp đón, phàm là hạ giới có phi thăng Thần, sẽ có người hướng dẫn lại đây.

Bất quá lần này, bởi vì hạ giới có chút vấn đề, hơn nữa nhóm ba vị Trọng Minh Thần cảm thấy Diệp Tố sẽ sớm phi thăng, cho nên liền chờ trước đài Hạ Trọng Thiên.

“Thông đạo hạ giới khi nào có thể mở ra?” Thấy bọn họ nói chuyện cũng được một lúc, Diệp Tố gọn gàng dứt khoát hỏi.

Mọi người sửng sốt, sau đó Thiên Cơ Thần nói: “Chung Ly gia, Du gia hai nhà tranh đấu làm liên lụy đến mấy đại lục chúng ta, ít nhất cũng phải chờ một thời gian nữa mới có thể mở ra.”

Tâm Diệp Tố dần dần trầm xuống, nơi này một ngày, hạ giới mười năm, nàng muốn quay về vạn năm sau, còn phải đợi hơn hai năm mới được.

Chỉ là không biết vạn năm trước tiểu sư đệ đi nơi nào.

……

Lúc Du Phục Thời chắn lôi kiếp thay cho Diệp Tố, liền bị trôi dạt vào thời không. Trong lúc đó, hắn từng mở mắt một lần, có lẽ là cổ lực lượng ẩn chứa trong lôi kiếp cổ quái kia làm hắn có chút tỉnh táo trong chốc lát, đôi mắt hoàn toàn màu tím, đạm mạc dị thường.

Hắn nhớ tới bản thân mình là ai.

Nhưng cũng chỉ có như vậy trong nháy mắt.

Tuy nhiên, gần trong nháy mắt kia, Du Phục Thời không chỉ biết mình là ai, hắn còn biết tương lai tam giới, Phù Thế đại lục bị động tay động chân, đến cả Bàn Luân Hồi thượng giới cũng bị phá hoại.

Muốn ngăn chặn những chuyện này, hắn cần phải phi thăng, đem Bàn Luân Hồi đến Phù Thế đại lục thanh tẩy.

Hắn chính là Ngự Thần.

Đầu ngón tay Du Phục Thời phân hoá thành một sợi thần thức, trốn vào một kẽ hở thời không, sợi thần thức này sẽ thay hắn đi đóng thông đạo Yêu giới, phòng ngừa bốn vị Thượng Thần bị trấn áp xâm nhập Yêu giới, thu thập yêu khí.

Vô luận là yêu, ma, linh khí, đều có thể bị Thần hấp thu, trở thành lực lượng tẩm bổ Thần thể.

Làm xong chuyện này, Du Phục Thời mới chậm rãi nhắm mắt lại, mất đi ý thức ngã vào một kẽ hở thời không khác.

Thời không đó chính là thời điểm Huyền Âm Chi Thể bị cầm tù sắp được phát hiện.

Ít nhất…… Tương lai hắn còn có thể cùng Diệp Tố lại lần nữa gặp gỡ.

……

Diệp Tố ở Trung Trọng Thiên sinh hoạt, nàng nhanh chóng tìm hiểu rõ Tam Trọng Thiên, tìm kiếm cơ hội hạ giới.

Hạ Trọng Thiên trừ bỏ phi thăng đài ra, những chỗ khác đều là khu vực hung hiểm, Thần tức (thần khí) còn cằn cỗi.

Những tán Thần ở các đại lục đó đều dùng thủ đoạn hoặc là các loại phương thức phi thăng lên, nên cuối cùng quy túc ở Hạ Trọng Thiên, nếu tự nguyện làm tùy tùng (hạ nhân) cũng có thể lên Trung Trọng Thiên hoặc Thượng Trọng Thiên.

Nói chung, đại đa số người có bản lĩnh đều tụ tập ở Trung Trọng Thiên, nơi này Thần tức còn tính phong phú, cũng đủ cho tán Thần tu luyện.

Ngay cả Thượng Trọng Thiên, ngoại trừ các khu vực Ngự Thần ở, cũng có một số gia tộc tán Thần cường hãn cư ngụ.

Ngự Thần đương nhiên cũng có ba bảy loại. Mười năm trước, Chung Ly gia và Du gia tranh phong quyết đấu, cùng lúc đó lại có tân sinh Ngự Thần xuất hiện, nghe nói lực lượng hai vị tân sinh Ngự Thần vượt qua  Ngự Thần bình thường, sẽ trở thành người mạnh nhất Thượng Trọng Thiên.

Bất quá, mạnh nhất…… Chỉ có thể có một vị.

Nghe nói hai nhà kia một năm đấu đến ngươi chết ta sống, về sau lại phát sinh đủ loại nguyên do, hai nhà quyết định đem tân sinh Ngự Thần tùy cơ hạ phóng đến hạ giới, chờ đợi bọn họ phi thăng.

Thời gian phi thăng chính là hai nhà đánh cuộc.

Hiện giờ Chung Ly Khanh trở về trước, một nửa mức cược đã được thực hiện, Du gia thua mất một tòa Thần sơn.

Một nửa còn lại, đó là cuộc chiến sau ba năm tân Ngự Thần trở về Thượng Trọng Thiên.

Không phải đơn thương độc mã chiến đấu, mà là tân Ngự Thần có thể chọn lựa một nhóm tán Thần gia nhập đội mình, đấu với đối phương.

Chỉ là hiện tại người sáng suốt đều nhìn ra được, cuộc chiến này, Chung Ly gia tất thắng.

Khoan nói tới chuyện Chung Ly Khanh trở về trước, trong mười năm này, Du gia ăn không ít mệt, bởi Chung Ly gia chiêu mộ không ít tán Thần lợi hại ở Trung Trọng Thiên.

Du gia chắc chắn thua!

Trừ phi ba năm tới, những nhân vật lợi hại từ hạ giới phi thăng lên, toàn bộ đều theo phe Du gia.

Hiển nhiên, điều này không có khả năng.

Diện tích phi thăng đài càng lớn, đại biểu cho đại lục đó có số lượng phi thăng thành Thần càng nhiều, mà đứng về phía Chung Ly gia chính là Linh Cảnh đại lục, nơi có nhiều người phi thăng thành Thần nhất, ngoài Linh Cảnh đại lục còn có năm đại lục khác, nhưng năm đại lục này lại phụ thuộc vào Linh Cảnh đại lục.

Chỉ cần không ngốc, đều biết Chung Ly gia chiếm hết ưu thế.

Càng không cần nói đến, khoảng thời gian trước Du gia bại dưới tay Chung Ly gia, liên lụy đến thông đạo hạ giới của mấy địa lục có quan hệ với Du gia bị đóng.

Điều này có nghĩa thượng giới vô pháp chi viện hạ giới, xác suất thành Thần càng bị hạ thấp.

Diệp Tố đứng ở chỗ khuất, nghe tán Thần chung quanh tám chuyện bát quái, đại khái minh bạch lai lịch bốn vị hư ảnh Thần, e rằng có Thần bày mưu đặt kế sắp xếp bọn họ xuống trần huỷ hoại Phù Thế đại lục.

Nguyên nhân vì cái gì thì……

Đương nhiên là vì tin tức tân Ngự Thần Du gia hạ giới bị bại lộ.

Có người biết hắn ở Phù Thế đại lục.

Khuôn mặt Diệp Tố ẩn trong chỗ khuất, ánh mắt lạnh băng, Du gia đến bây giờ còn chưa phản ứng, tám phần là ko biết vị trí hạ giới đã bị lộ.

Không sao cả. Thời gian ba năm ở thượng giới...còn kịp.

Đầu tiên, việc nàng phải làm đó là hạ phàm giải quyết hư ảnh Thần, mang tiểu sư đệ lên đây.

Không, không chỉ mình tiểu sư đệ…… những người ở Phù Thế đại lục đều phải cùng lên mới được.

Diệp Tố chưa bao giờ ngồi chờ chết, trong khi tìm kiếm cơ hội hạ giới,  nàng tranh thủ trở lại Phù Thế đại viện luyện chế Thần Khí.

Dù đã là Thần, cũng cần có vũ khí, nàng đối phương diện này cực kỳ hiểu rõ, huống chi trong đại viện còn có lão Tổ tông Thiên Cơ Môn, bà tùy tiện phẩy tay một cái đều có thể học hỏi ít nhiều.

Vì thế nhóm cựu Thần Phù Thế đại viện bắt đầu ngày đêm giao lưu nghiên cứu và thảo luận.

Mệt mỏi? Không có khả năng, Thần làm sao biết mệt?

Đuối sức? Càng không thể, Thần chợp mắt chút là khoẻ, không thể lãng phí thời gian.

Diệp Tố còn thường xuyên một khen tổ tông này lợi hại, hai khen tổ tông kia lợi hại, phàm là luyện khí sư đều không muốn kỹ thuật luyện khí của người khác trội hơn mình, dù cho đó là tổ tông của mình cũng không được.

Cuối cùng Diệp Tố ở cổng lớn lập một tấm bia, lấy danh nghĩa rằng: ghi chép số lượng Thần Khí các tổ tông mỗi tháng luyện chế ra.

Đáy lòng các tổ tông Thiên Cơ Môn thầm mắng một tiếng, nhưng ai cũng ngại mặt mũi, không thể để một đệ tử trẻ ranh vượt mặt, chỉ có thể vùi đầu luyện và luyện.

Bị Diệp Tố ảnh hưởng, Phù Thế đại viện nguyên bản bình bình tĩnh tĩnh từ đây hăng hái tiến lên, nhóm luyện khí sư ngày ngày đêm đêm tham khảo luyện khí, tranh thủ luyện chế ra Thần Khí càng nhiều, càng tốt.

Đại sư tỷ, từ vạn năm sau cuốn đến vạn năm trước, lại từ hạ giới cuốn đến thượng giới, luôn là người giỏi lôi cuốn người khác nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip