CHƯƠNG 72 - Q2: MẶT QUAN TÀI TRĂM NĂM KHÔNG ĐỔI
Nàng nổi giận đùng đùng, hết đá rồi lại đá, lúc cấm vệ quân vọt vào, Diệp Tu đã nhanh hơn một bước nhảy cửa sổ vào, ôm lấy Diệp Tống kéo nàng ra ngoài.
Cướp tân nương tử thất bại. Khi trở về, Diệp Tu nhốt mình ở trong phòng, không đi đâu cả. Diệp Tống ngồi trước thềm viện của hắn, an tĩnh suốt một buổi trưa.
Sau đó nàng xuống hầm rượu lấy mấy vò rượu lớn, không nói không rằng mang lên đặt từng vò ở trước cửa.
Đêm nay trong cung mở cung yến vô cùng náo nhiệt, văn võ bá quân cùng gia quyến đều tham gia. Diệp Thanh và Xuân Xuân chạy tới thấy Diệp Tống đang vỗ tay lên mấy vò rượu, liền hỏi: "Nhị tỷ, đêm nay tỷ muốn tham gia cung yến sao?"
Diệp Tống đáp: "Đi chứ, sao lại không đi." Nàng quay đầu nhìn về phía cửa phòng Diệp Tu: "Trước cửa có rượu, đại ca đừng khách khí." Sau đó liền rời khỏi.
Diệp Thanh và Xuân Xuân chạy theo sau, lại hỏi: "Mấy đồ đã mua về có tiếp tục nữa hay không..."
"Cứ tiếp tục đi." Nàng bình tĩnh nói, "A Thanh, muội đi thay quần áo rồi cùng ta tiến cung. Xuân Xuân ở nhà tiếp tục hỗ trợ mọi người."
Màn đêm buông xuống. Tướng quân phủ, ngoại trừ Diệp Tu đang một mình uống rượu giải sầu trong phòng, đều hấp tấp chuẩn bị tham gia cung yến. Diệp Tống và Diệp Thanh đi chung một xe ngựa. Đại tướng quân không có thói quen ngồi xe ngựa nên cưỡi ngựa đi bên cạnh.
Diệp Tống chỉnh lại tóc cho Diệp Thanh, động tác vô cùng ôn nhu, tinh tế nhìn nàng, vừa lòng gật đầu nói: "Đêm nay A Thanh thật xinh đẹp. Lát nữa tiến cung nhất định rước lấy không ít ánh mắt của các công tử."
Diệp Thanh bĩu môi, rầu rĩ nói: "Muội đâu có quan tâm ánh mắt của người khác."
"Đêm nay chắc hẳn Quy Dĩ sẽ phải đi lại nhiều để canh giữ, muội nhất định sẽ có nhiều cơ hội nhìn thấy hắn." Diệp Tống nói.
Diệp Thanh cúi đầu vò vò khăn tay, "Muội đâu có muốn nhìn thấy hắn. Nhị tỷ..." Nàng nhẹ giọng kêu.
"Sao?" So sánh với Diệp Thanh, cách ăn mặc của Diệp Tống lại vô cùng bình thường bởi nàng cố tình không trang điểm.
"Như vậy, thật sự không sao chứ?" Diệp Thanh hỏi.
Diệp Tống cười: "Ý muội là cái gì?"
"Tỷ ấy", Diệp Thanh nâng đôi mắt nhìn nàng, "Muội không nghĩ Hoàng Thượng lại như vậy, trước kia không phải hắn đối xử rất tốt với tỷ sao, bây giờ còn muốn cướp nữ nhân của đại ca, còn cố tình khoa trương trước mặt tỷ...Muội biết trong lòng tỷ khó chịu, rõ ràng là tỷ cũng đâu cần phải đi..."
Diệp Tống sửng sốt, ánh đèn lưu ly chiếu rọi qua rèm cửa xe ngựa ánh lên trong mắt nàng vậy mà lại không mang chút hơi ấm nào. Nàng chậm rãi nói: "Ta không đi thì đại tẩu của ta phải làm sao, đừng quên, đại ca vẫn còn đang ở nhà chờ lấy vợ."
Diệp Thanh mở to hai mắt: "Tỷ là muốn..."
Diệp Tống đánh gãy lời nàng, nhướng mày: "Nghĩ lại thì, trước nay ta chưa từng vì Diệp gia mà làm gì cả, chủ yếu là gây hoạ cho mọi người. Tính tình của đại ca, cả hai chúng ta đều hiểu, huynh ấy đâu dễ coi trọng một nữ nhân nào. Nếu bỏ lỡ, có lẽ cả đời sau cũng không tìm được người khác. Muội không biết đâu, lúc còn ở Tây mạc, ta đã nhận ra, huynh ấy thích Bách Lý. Dù thế nào, Bách Lý cũng không được gả cho người khác, chỉ có thể gả cho đại ca chúng ta. Thiên hạ hữu tình nhân chung thành quyến chúc, như vậy mới viên mãn."
"Còn tỷ thì sao?" Diệp Thanh nói, "Khi nào tỷ mới biết nghĩ cho bản thân mình."
Diệp Tống bình tĩnh nói: "Sao muội biết ta không vì bản thân mình." Nàng còn rất nhiều con đường có thể đi, cũng không thể chỉ mãi đâm đầu vào một chỗ dù biết không có tương lai.
Đêm nay cung yến vô cùng long trọng, người đến tham gia rất đông, các nữ quyến đều trang điểm cực kỳ tỷ mỉ, chỉ hy vọng có thể thu hút ánh mắt của công tử nhà nào đó. Tới cửa cung, Diệp Tống và Diệp Thanh xuống xe tiến vào trong, tới chỗ các nữ quyến ngồi xuống.
Yến hội được tổ chức ở Ngự Hoa Viên, không khí tràn ngập mùi hương hoa nhè nhẹ, dưới gốc cây hoa quế treo đèn lưu ly hình bát giác sáng ngời, bên cạnh là hồ nước, thi thoảng lại mang tới một làn gió đêm lành lạnh mà say mê.
Diệp Tống uống hết hai ly rượu cung nhân dưa tới. Dường như nhớ lại khoảng thời gian rất lâu trước kia, nàng cũng ở một nơi như vậy, trong lòng háo hức muốn gặp Hoàng Thượng, lại phát hiện Hoàng Thượng chính là người nàng không muốn nghĩ đến nhất.
Rượu làm ấm người nàng, nhưng lại không làm ấm được tâm nàng.
Diệp Thanh vốn là một cô nương hoạt bát, sau khi ngồi xuống bên cạnh Diệp Tống liền hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ quyến xung quanh. Các nữ quyến không khó đoán được thân phận Diệp Tống nên cũng không khó đoán ra Diệp Thanh, sau khi nghe ngóng được Diệp Thanh đến bây giờ vẫn chưa có hôn phối, không ít phu nhân nóng lòng muốn thử. Cho nên người đến đây không chỉ đơn giản là nữ quyến, mà trong nhà còn có vài vị công tử chưa có hôn phối.
Diệp Thanh chưa biết phải ứng phó trường hợp này như thế nào nên cứ trốn sau Diệp Tống. Quy Dĩ đang chỉ huy cấm vệ quân canh giác xung quanh cũng không giống như lời Diệp Tống nói lúc ẩn lúc hiện. Trong lòng Diệp Thanh lại có chút mất mát.
Cuối cùng Diệp Tống đặt ly xuống tạo nên tiếng trầm vang, đảo mắt về phía các phu nhân doạ họ sợ một phen. Diệp Tống chỉ tay về phía Đại tướng quân, nói rõ: "Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, nếu có ý với A Thanh nhà ta thì tìm Đại tướng quân nói chuyện đi."
Các phu nhân ngẩn người, sau đó đều có chút ngại ngùng mà tránh ra.
Không lâu sau, có tiếng thái giám vang lên: "Hoàng Thượng giá lâm—---"
Chén rượu trên tay Diệp Tống ngưng lại một chút, sau nàng lại nhanh chóng ngửa đầu uống cạn, đặt chén rỗng lên bàn, thừa dịp mọi người đang vội vã ra hành lễ, nàng kéo Diệp Thanh ra sau thân cây hoa quế, im lặng rời khỏi cung yến.
Diệp Tống nắm tay Diệp Thanh chạy như bay trong hoàng cung. Diệp Thanh vừa chạy vừa thở, nhưng không hỏi bất cứ kỳ, chỉ chạy theo Diệp Tống. Khi các nàng tiến vào Ngự Hoa Viên, Diệp Tống đã sớm hỏi thăm một cung nhân lấy thông tin, tân phi tử hôm nay đang ở Phượng Tê Cung.
Nhưng đường đến Phượng Tê cung như thế nào Diệp Tống cũng không rõ lắm, nhưng nàng đoán được hướng có đèn đuốc sáng trưng kia nhất định là nơi nàng cần tìm.
Hai người càng tới gần đèn đường càng sáng, có không ít cung nhân đang bê đủ loại đồ vật vào bên trong. Cửa trước Phượng Tê Cung có cấm vệ quân canh gác nghiêm ngặt, nếu muốn cướp người ra căn bản không có khả năng.
Diệp Thanh run run nắm ống tay áo Diệp Tống, chỉ vào thủ lĩnh cấm vệ quân đang đứng ở phía trước, nói: "Nhị tỷ, kia không phải Quy Dĩ sao?"
Diệp Tống trong đầu nảy ra ý tưởng: "Tiếp theo phải xem muội làm thế nào." Nói xong liền đẩy Diệp Thanh lên phía trước.
Diệp Thanh lảo đảo hai bước, quay đầu liếc nàng một cái, sau đó chỉnh lại góc áo, ho hai tiếng. Cấm vệ quân vô cùng cảnh giác, nghe tiếng lập tức vây quanh Diệp Tống và Diệp Thanh, binh khí trong tay nhắm thẳng về phía hai người.
Quy Dĩ lại gần nói: "Ta biết hai người này, lui ra đi."
Quy Dĩ đứng trước mặt Diệp Thanh, hắn vẫn mặc một thân hắc y bó sát chuyên dùng khi thực hiện nhiệm vụ, trên eo đeo một thanh trường kiếm uy phong lẫm liệt, tuy rằng vẫn là khuôn mặt quan tài như cũ, nhưng hôm nay có thêm cảm giác lạnh lùng. Diệp Thanh chỉ liếc mắt một cái lại nhanh chóng rời mắt đi, không dám nhìn thêm, tim cũng chệch đi vài nhịp.
Quy Dĩ nhìn nàng, thanh âm có đôi chút mất tự nhiên hỏi: "Sao hai người lại tới đây?"
Diệp Thanh lúc này mới hồi phục lại thần trí nói: "Trưởng công chúa Bách Lý có phải đang ở bên trong không?"
Khuôn mặt quan tài của Quy Dĩ không thay đổi chút nào: "Có chuyện gì?"
Diệp Thanh kéo tay Diệp Tống, tự cổ vũ bản thân nói: "Chúng ta muốn ôn chuyện với nàng, ngươi không cần ngăn cản, cho chúng ta vào."
Quy Dĩ nghiêm trang nói: "Hoàng Thượng có lệnh, bất luận là kẻ nào cũng không được tiếp cận nơi này." Tuy là nói vậy nhưng rõ ràng Quy Dĩ không hề có ý cự tuyệt.
Diệp Tống biết, hắn sẽ không cự tuyệt. Sở dĩ nàng cho Diệp Thanh xuất hiện, chính là muốn có tình huống này.
Diệp Thanh vừa nghe liền nói: "Nhị tỷ ta và Bách Lý trưởng công chúa không đánh không quen nhau, giờ muốn tìm trưởng công chúa nói mấy câu cũng không được sao? Hoàng Thượng bảo ngươi thủ ở đây là muốn bảo vệ an nguy của trưởng công chúa, bọn ta rõ ràng sẽ không làm tổn thương nàng, thế rốt cuộc ngươi có cho chúng ta vào không?" Không cho Quy Dĩ trả lời, nàng lại nói, "Nếu ngươi không cho chúng ta vào, vậy thì về sau ngươi đừng hỏng gặp được ta!"
Nhóm cấm vệ quân luôn cho rằng một người như Quy Dĩ chắc chắn không biết lãng mạn là gì, không ngờ bây giờ lại chính tai nghe được một cô nương lớn mật nói với hắn như vậy. Thì ra hắn đã có người trong lòng, bọn họ đột nhiên cảm thấy khiếp sợ.
Trên mặt quan tài của Quy Dĩ chợt xuất hiện tia xấu hổ thay thế. Cuối cùng hắn nghiêng người nhường đường nói: "Vào đi, nhưng không được quá lâu."
Nhóm cấm vệ quân thấy lão đại nói vậy, đành phải làm theo.
Diệp Thanh mặt không đổi sắc, hừ một tiếng, đi qua bên người Quy Dĩ, thành công tiến vào Phượng Tê Cung. Quy Dĩ quay đầu nhìn Diệp Tống, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Theo chỉ dẫn của cung nhân, Diệp Tống và Diệp Thanh đi vào chủ điện của Phượng Tê Cung. Cung nhân nói, nơi này dành cho Hoàng Hậu tương lai nên có thể nhận ra được địa vị của Bách Lý Minh Xu trong lòng Hoàng Thượng.
Tới chủ điện, các cung nhân đều lui ra. Trên hành lang, đèn lồng đỏ và thảm đỏ được trang trí trải dài tới tận cuối đường.
Khi Diệp Tống đấy cửa vào, phía sau mành treo mỏng có bóng dáng một nữ tử mỹ lệ đang khoác trên mình bộ áo cưới màu đỏ, nàng ta quay đầu lại, khi nhìn thấy nàng trên mặt liền hiện lên vẻ mừng rỡ, chính là Bách Lý Minh Xu.
Nàng cũng chỉ mặc một bộ áo cưới bình thường, vẫn chưa trang điểm, nhanh chóng chạy tới đóng sập cửa lại, khuôn mặt mừng rỡ lúc trước lại được thay thế bằng vẻ mặt u sầu, đôi mắt màu lam trở nên nặng trĩu, đi thẳng vào vấn đề nói: "Diệp nhị, ngươi không nên đến đây."
Diệp Tống cười cười, vuốt ve áo cưới trên người Bách Lý Minh Xu, thản nhiên nói: "Cái gì là nên hay không nên, chẳng lẽ chờ ngươi gả đi rồi, ta bỏ được, nhưng có người lại không bỏ được."
Ánh mắt Bách Lý Minh Xu bỗng nhiên ảm đạm, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhẹ giọng hỏi: "Hắn, có đến không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip