CHƯƠNG 85 - Q2: TA MUỐN MANG NGƯƠI RỜI ĐI
Khó khăn lắm mới đi qua người Tô Tĩnh, Tô Tĩnh giữ nàng lại nói: "Diệp Tống, ngươi lại lừa ta."
Diệp Tống cười hỏi: "Ta lừa ngươi lúc nào?"
Tô Tĩnh mím môi nói: "Ngươi chỉ nói giản lược những chuyện xảy ra trong cung mấy ngày gần đây, nhưng không nói kỹ. Lý Như Ý làm sao bắt được ngươi vào cung, còn cái gì mà phóng hoá, ngươi nhìn thấy nàng ta cùng..." Tay hắn nắm càng thêm chặt, độ ấm truyền lên cánh tay Diệp Tống, "Chuyện ngươi uống thuốc độc, sao không nói?"
Diệp Tống lắc lắc đầu, có chút hỗn loạn, "Trước tiên ngươi nói cho ta biết, buổi tối hôm đó ngươi đến tìm ta thật sao?"
"Đúng vậy."
"Ngươi dẫn ta ra ngoài cung?"
"Đúng vậy."
"Ta trở về lúc nào sao ta không nhớ?"
"Ngươi uống say, sáng sớm ta đưa ngươi về."
Diệp Tống hỏi lại: "Ta không có làm chuyện gì kỳ quái phải không?"
Tô Tĩnh nhìn nàng nói: "Ta cảm thấy không có gì kỳ quái. Giờ đến lượt ngươi trả lời ta." Diệp Tống vừa định nói gì đã bị Tô Tĩnh đánh gãy lời nàng, "Ngươi không cần nói mấy câu kiểu như chuyện của ngươi không liên quan đến ta, cũng không cần phải nói hai chúng ta không thân đến mức chuyện gì cũng phải kể, ngươi chỉ cần trả lời ta là được."
Diệp Tống nghẹn họng. Đúng là nàng vừa định nói hai câu này, tên gia hoả Tô Tĩnh này từ lúc nào lại hiểu nàng như vậy. Nàng nhướng mày, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Những chuyện trước đây không phải chuyện gì hay ho, không nói cũng thế, sau đó chỉ là hậu quả của những chuyện đó mà thôi, không có gì để nói." Diệp Tống nhún nhún vai, ngẩng đầu nhìn bốn phía, "Nơi đây vốn là nơi khiến người khác nghẹt thở, bất kỳ ai ở đây cũng đều sẽ bị ép trở thành người xấu." Nàng cười gian nhìn Tô Tĩnh, "Trước đây ta còn cảm thấy bản thân mình vẫn còn giữ lại một nửa là người tốt, ngươi có thấy vậy không?"
"Nếu ngươi biết ngươi chỉ có một nửa là người tốt, nên giờ vào hoàng cung sẽ biến thành một người siêu cấp xấu tính, ngươi muốn chỉnh Lý Như Ý thì có trăm ngàn phương pháp, vì sao lại chọn cách hạ độc chính mình gây nguy hiểm tính mạng?" Tô Tĩnh hỏi.
Diệp Tống nói: "Trực tiếp nhất, nhanh nhất, hữu hiệu nhất. Ta không định ở lại đây lâu."
"Đó là cách tự tra tấn chính bản thân mình."
Nụ cười trên gương mặt Diệp Tống cứng lại, sau đó liền biến mất nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta đang tự tra tấn mình?"
"Bởi vì ở đây, mọi người đều phải tạm vứt bỏ lương tâm mới có thể tồn tại." Tô Tĩnh trượt tay xuống, nắm lấy cổ tay Diệp Tống, "Ngươi quả thực không thích hợp ở đây." Dứt lời hắn kéo Diệp Tống đi, "Ngươi nói với Hoàng Thượng ngươi sẽ rời đi sao?"
Diệp Tống một bên tránh một bên nói: "Vẫn chưa."
"Tuy rằng ngươi không thích rời đi mà không nói lời nào, nhưng cũng không còn cách nào khác. Bây giờ ta phải đưa ngươi đi."
Diệp Tống thấy tránh không thoát, thấp giọng quát: "Hiền Vương, ngươi uống lộn thuốc rồi! Ngươi từ lúc nào lại quan tâm đến ta!"
Tô Tĩnh đi được vài bước, kéo Diệp Tống tuy rằng không cần tốn nhiều sức lực, nhưng nếu nàng không phối hợp hắn cũng rất khó trộm người ra khỏi hoàng cung, hắn thuận thế đẩy nàng ép lên một thân cây, áp sát người, đem nàng vây lại trong tay mình, yên lặng nhìn nàng nói: "Ta chưa bao giờ cưỡng ép ngươi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngươi vui ngươi nguyện ý, dù có là lên núi đao xuống biển lửa ta cũng theo. Nếu ngươi nói cho ta là ngươi yêu Tô Nhược Thanh, ngươi nguyện ý vì hắn mà tự bỏ tự do bên ngoài, suốt ngày chỉ ở trong hậu cung này, chỉ cần ngươi thật lòng, ta dù có bị tức chết cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Sau đó, ngươi có thể thương tổn bất kỳ kẻ nào, nhưng không được làm hại chính bản thân ngươi, kể cả sau này ngươi có còn là Diệp Tống mà ta biết hay không, ta cũng không mong ngươi gặp phải bất kỳ chuyện gì. Ngươi nhìn bản thân ngươi xem, hiện tại ngươi đã biến thành cái gì rồi?"
Diệp Tống ngửa đầu, trầm mặc nhìn Tô Tĩnh. Nàng không biết vì sao, bản thân đột nhiên cảm thấy rất mệt, dường như chỉ cần có người bên cạnh, nàng sẽ ngủ một giấc thật sâu, sau đó sẽ có đủ dũng khí đối mặt với những lựa chọn của mình.
Diệp Tống hơi hé miệng, từng hình ảnh Tô Tĩnh từ trước đến nay lần lượt hiện lên trong đầu nàng, như muốn bức nàng phát điên, vừa quen thuộc, vừa xa lạ, từng nụ cười, từng ánh mắt, cách hắn mặt dày cứ quấy lấy nàng, cho tới hình ảnh hắn mất trí nhớ liền trở nên lạnh lùng, tất cả đều là hắn. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngươi, ngươi là Tô Tĩnh mà ta quen biết sao?"
Tô Tĩnh trong lòng bi thương nhưng đôi mắt vẫn sáng rỡ, cười đến động lòng người, lưu quang lấp lánh tựa như sóng xuân, nói: "Chỉ cần ngươi muốn, ta chính là Tô Tĩnh mà ngươi biết, từ nay về sau sẽ không thay đổi."
"Nhưng...ngươi rõ ràng không nhớ rõ ta." Diệp Tống thất thần nói, Tô Tĩnh vừa định giải thích, nàng đã lấy lại tinh thần, cười một tiếng, mang theo vạn phần thoải mái nói: "Thôi, đột nhiên ta cảm thấy những cái đó đều không quan trọng. Tô Tĩnh trước kia hay Tô Tĩnh bây giờ, đều là cùng một người, dù không nhớ rõ ta, cũng sẽ vì ta gặp nguy hiểm mà giúp đỡ, cũng sẽ không cần hồi báo mà cứu tính mạng ta, bản chất không có gì khác biết, trong lòng ta biết rõ." Tô Tĩnh trừng hai mắt, nàng lại nói: "Chỉ là, ta không muốn ngươi vì ta mà phải chịu thương tổn gì. Nếu sớm biết sẽ khiến ngươi bị thương mà mất trí nhớ, ta đã cách xa ngươi một chút."
Tô Tĩnh ngược lại càng dựa vào gần, ở bên tai nàng nói: "Sao ngươi biết, ta ở gần hay xa ngươi mới tốt?"
"Đúng vậy, sao ta lại biết", Diệp Tống trượt người theo thân cây ngồi xuống, "Lúc mới đầu ta không cảm lòng cứ như vậy mà bị ngươi lãng quên, luôn giống như âm hồn xuất hiện trước mặt ngươi, chỉ cần ngươi nhớ tới ta một chút thôi là được rồi, cái cảm giác khi thấy ngươi không quen biết ta thực sự rất khó chịu. Nhưng sau đó, ta dần dần nghĩ thông suốt, chúng ta không quen biết nhau, nếu ngươi cần ta sẽ dùng toàn lực giúp ngươi vì đó là do ta thiếu ngươi, nhưng chuyện của ta thì không cần ngươi nhúng tay. Lúc ta đã thông suốt rồi, ngươi con mẹ nó lại cứ lúc ẩn lúc hiện lảng vảng trước mặt ta!" Diệp Tống ngẩng đầu, chỉ ngón tay vào ngực mình, "Nơi này, mỗi lần ngươi xuất hiện là lại tra tấn ta một lần, bởi vì ta mãi mãi cũng sẽ không quên lúc ngươi dùng thân thể che chắn cho ta dưới bãi đá ngầm, hai mắt sung huyết không thanh tỉnh, lại cứ một lần lại một lần gọi tên ta! Về sau, mặc kệ là trải qua bao nhiêu năm, ta sống bao nhiêu tuổi, nó cũng sẽ giống như cơn ác mộng đeo bám ta! Ngươi làm ta cảm thấy cả đời này ta đều thiếu nợ ngươi!"
Tô Tĩnh dần dần nheo lại hai mắt nặng trĩu, như muốn đóng lại cơn đại hồng thuỷ nói: "Ngươi vĩnh viễn đều thiếu ta, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt. Ngươi cứ chậm rãi mà cảm nhận, đến khi ngươi rõ ràng mới thôi."
"Bây giờ hối hận đã không còn kịp rồi đúng không, ta muốn cùng ngươi vạch rõ giới hạn nhưng ngươi lại cố tình không muốn, cũng đã không còn kịp rồi đúng không?"
"Đúng vậy, không còn kịp rồi. Nhưng ngươi có thể nghĩ cái này là do ta tự mình muốn như vậy, nếu nó giúp ngươi thấy dễ chịu một chút."
Diệp Tống cong môi cười, nụ cười mang theo miễn cưỡng cùng mỏi mệt, thân thể nàng nghiêng về trước, vùi đầu vào vai Tô Tĩnh, lặng im thật lâu, mới có chút uỷ khuất mà nói: "Lúc ta khó khăn, ta không biết nên tìm ai để kể, ta không thể nói với người nhà vì sẽ khiến mọi người lo lắng, trừ họ ra người ta biết cũng không nhiều lắm, suy nghĩ một vòng cuối cũng nghĩ đến vẫn là ngươi."
"A Tống", Tô Tính duỗi tay nhẹ nhàng xoa tóc Diệp Tống, tươi cười chậm rãi, cực kỳ ôn nhu, "Ngươi vẫn có thể giống như trước đây dựa vào ta, mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ không để cho người khác làm tổn thương ngươi, cũng không cho ngươi tự tổn thương chính mình."
"Được, nếu ngươi không sợ bị ta liên luỵ, hãy dẫn ta đi, buổi tối hôm nay hãy đưa ta ra khỏi cung. Ở đây, tối nào ta cũng nằm mơ thấy ác mộng."
Tô Tĩnh đứng lên, nắm cổ tay nàng kéo ra bên cạnh hồ nước, xuân phong đắc ý nói: "Ngươi muốn tự mình đi hay ta ôm ngươi đi, có lẽ để ta ôm ngươi sẽ nhanh hơn một chút."
Diệp Tống cũng hiểu được điều này, chỉ là nàng còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập. Nàng nín thở lắng nghe, không riêng gì phía trước, cả bốn phía đều có tiếng bước chân giống như đang vây kín nơi này.
Thính lực của Tô Tĩnh so với nàng còn nhạy bén hơn, sắc mặc nghiêm túc, thuận tay ôm Diệp Tống nhảy lên một thân cây, sau đó tìm một hướng bắt đầu chạy.
Diệp Tống quay đầu nhìn, thấy nhiều thị vệ đang cầm đuốc chạy đuổi theo hai người, trong lòng nàng trầm xuống hỏi: "Bị phát hiện từ lúc nào?"
"Suỵt, đừng nói chuyện." Tô Tĩnh vẫn tiếp tục chạy không ngừng nghỉ.
Diệp Tống cảm thấy không ổn, kéo kéo ống tay áo Tô Tĩnh nói: "Ngươi thả ta xuống, ngươi đi trước. Để thoát thân, hoàng cung này cũng không vây được ta, ta sẽ tự mình nghĩ cách ra ngoài.
"Đã nói đêm nay là đêm nay, sao lại không giữ lời." Tô Tĩnh cười, giọng nói phấn chấn, "Ta không muốn hôm nay ngươi lại tiếp tục gặp ác mộng, một khi bị Hoàng Thượng nghi ngờ, lần sau ta muốn đưa ngươi đi càng thêm khó."
Mắt thấy cửa cung đang gần trước mắt, bỗng nhiên một đạo gió mạnh đảo qua, chỉ thấy hắc ảnh chợt loé, nháy mắt đã trên trước mặt Tô Tĩnh, ra tay công kích. Tô Tĩnh vận khí nhảy, khó khăn lắm mới tránh được, hắc ảnh tiếp tục áp bức, hắn đã không còn cách nào tiếp tục chạy về trước, đành phải đặt chân xuống dưới.
Hắc ảnh cũng nhảy xuống, cách bọn họ ba trượng, đây không phải thống lĩnh thị vệ Quy Dĩ sao. Quy Dĩ nói: "Hiền Vương ban đêm xông vào hoàng cung, không biết muốn đưa Phượng Tê Cung nương nương đi đâu?"
"Thì ra là Quy đại thống lĩnh", Tô Tĩnh nói, "Thật là cái gì cũng đều không thể gạt được pháp nhãn của đại thống lĩnh, như ngươi thấy, bây giờ ta đang chuẩn bị đưa Diệp nhị tiểu thư ra khỏi cung. Ngươi muốn cản?"
Quy Dĩ đáp: "Hoàng Thượng có lệnh, nếu Hiền Vương gia thả nương nương ra, chuyện ban đêm xông vào hoàng cung có thể xử lý nhẹ nhàng."
Diệp Tống chống lên bả vai Tô Tĩnh, chủ động nhảy xuống, tay Tô Tĩnh vẫn còn đang ôm lấy eo nàng, nàng nói: "Ngươi buông ta ra trước đi."
Bây giờ coi như đã lỡ mất thời điểm chạy trốn tốt nhất. Thị vệ đã đuổi đến vây quanh Tô Tĩnh và Diệp Tống. Diệp Tống nhìn Quy Dĩ nói: "Ngươi có thể truyền đạt lại lời của Hoàng Thượng thì hắn cũng có thể giúp ta truyền lời cho Hoàng Thượng."
"Không cần truyền, trẫm ở đây." Thị vệ tránh ra nhường một lối cho Tô Nhược Thanh từ phía sau đi lên, long bào trên người dưới ảnh lửa càng thêm phần ngạo nghễ, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, hắn chắp tay, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Tống, con ngươi đen sâu không thấy đáy, "Nàng muốn nói gì, cứ nói thẳng với trẫm."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip