【 thụ vi 】 hồ tác phi vi

Credit: https://archiveofourown.org/works/39760017

Đại biểu ca x Nhị biểu ca

Một ngày nọ, Lý Đại Vi nhìn Dương Thụ vừa kết thúc công việc, không hiểu sao lại buột miệng gọi: "Anh họ."

Dương Thụ đang định mở máy tính bảng để xem luật, nghe vậy thì dừng lại: "Cậu gọi tôi là gì?"

Lý Đại Vi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng tự nhiên: "Anh họ."

Dương Thụ liếc nhìn điện thoại, hôm nay là thứ Sáu, cuối tuần này cả hai đều rảnh rỗi.

"Anh họ, cứ ở nhờ chỗ anh mãi cũng không tiện. Anh còn bận công việc, ngày mai ta thu dọn hành lý về quê," Lý Đại Vi nói.

Dương Thụ không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Lý Đại Vi kéo ra một chiếc vali từ dưới gầm giường. Vừa mở vali, Lý Đại Vi vừa nói: "Làm phiền anh mấy ngày nay, ta thực sự ngại quá. Ta là đàn ông, có tay có chân mà." Nói rồi anh còn gãi đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ áy náy: "Nhớ gửi lời chào tới dì giúp ta nhé."

Dương Thụ nhìn vào chiếc vali của Lý Đại Vi, bên trong xếp ngay ngắn... toàn là quần áo và giày của chính hắn.

Cũng bình thường thôi, vì đây vốn dĩ là vali Dương Thụ dùng khi đi công tác.

Vậy là màn kịch này được dựng lên. Dương Thụ quan sát biểu cảm của Lý Đại Vi, cố tìm trên khuôn mặt hắn một chút đắc ý khi quỷ kế được như ý, nhưng Lý Đại Vi lại ngồi nghiêm chỉnh trên giường, dưới chân là chiếc vali đang mở, mặt đầy vô tội nhìn hắn, như thể chuyện này thật sự đang diễn ra. Dương Thụ tháo kính xuống, lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc hỏi: "Công việc còn chưa tìm được, cậu định đi đâu hả, Đại Vi?"

Lý Đại Vi gãi gãi đầu: "Ta định về quê kiếm việc làm. Không phải trước đây tam biểu đệ giới thiệu chúng ta vào... cái hội quán gì đó sao... Nhưng mới làm được mấy ngày thì chỗ đó bị đóng cửa rồi." vừa nói xong thở dài một hơi: "Muốn kiếm tiền thật không dễ dàng gì."

Vừa dứt lời, Lý Đại Vi thật giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức kéo áo Dương Thụ, vẻ mặt đầy lo lắng: "Anh họ, ngươi cũng ngàn vạn lần đừng nói với bố mẹ ta là ta từng làm ở hội quán, nếu không về quê tôi sẽ bị đánh chết mất!"

Dương Thụ, người luôn biết điều dễ nói chuyện, lần này lại im lặng, chần chờ mấy giây, nói: "Vậy số tiền cậu kiếm được tính sao? Đại Vi."

"Cậu làm công việc gì mà chỉ trong vài ngày đã kiếm được tám vạn? Nếu công việc tốt như thế, tại sao lại đột nhiên không làm nữa, còn nhất quyết về quê? Và cả điện thoại mới của cậu, quần áo mới mua nữa."

Dương Thụ từng bước ép sát: "Cậu định giải thích những thứ này thế nào với người ở quê hả, Đại Vi?"

Lý Đại Vi á khẩu không trả lời được. Thú thật, hắn làm công việc đó vì kiếm tiền nhanh, mà hắn lại lanh lợi, ở hội quán như cá gặp nước. Còn anh họ của hắn, ngờ nghệch đần độn, ngay ngày đầu đã bị bà chủ "trả hàng".

Không ngờ, anh họ bình thường trông như khúc gỗ, lúc mấu chốt lại nói trúng phóc.

Lý Đại Vi xuống giường, lôi từ vali ra một túi giấy, vừa mở ra, bên trong là một xấp tiền mặt cùng hai chiếc thẻ. Hắn đếm qua một chút, rút nửa xấp ra, thậm chí không thèm đếm lại, rồi nhét thẳng vào tay Dương Thụ. Vẻ mặt mang theo chút nịnh nọt và lấy lòng: "Coi như tiền ta thuê nhà của anh họ."

Dương Thụ thậm chí không buồn nhìn xấp tiền đó, chỉ thẳng thừng nói một câu: "Cậu không được đi."

Lý Đại Vi cũng bối rối, chẳng lẽ anh họ chê tiền ít? Hắn liền đưa nốt nửa xấp tiền còn lại về phía Dương Thụ.

"Anh họ, đây là toàn bộ tiền mặt rồi, tổng cộng một vạn ba." Lý Đại Vi tỏ ra cực kỳ chân thành, hắn từ nhỏ lớn lên cùng người anh họ này, đâu đến mức vì chuyện nhỏ mà phải trở mặt với nhau.

Dương Thụ rũ thấp ánh mắt, thanh âm rất nhẹ: "Sao cậu mãi không hiểu vậy, Đại Vi."

"Dù cậu có đưa hết tiền của cậu cho tôi, tôi cũng không để cậu đi."

Hắn đứng lên, ánh đèn trần chiếu lên người hắn, còn Lý Đại Vi thì bị kẹt trong bóng tối mà thân hình Dương Thụ hắt xuống. Gương mặt Dương Thụ chìm trong một màu khó đoán.

"Tôi chỉ muốn có cậu."

Lý Đại Vi dường như bị những lời thẳng thắn của Dương Thụ làm cho hoảng hốt, há miệng nửa ngày chẳng thốt được câu nào. Đến khi Dương Thụ cởi áo, hắn mới nhận ra tình hình này thực sự không ổn.

Lý Đại Vi gần như bật khỏi giường, lao nhanh về phía cửa. Nhưng vừa xoay nắm tay cửa, liền nghe thấy giọng nói phía sau: "Cậu có thể đi. Nhưng tôi cũng có vài thứ muốn cho cậu mợ nhìn một chút."

Lý Đại Vi không thể tin nổi, quay đầu lại nhìn Dương Thụ: "Anh đang uy hiếp tôi?"

Dương Thụ nhìn hắn, thẳng thắn thừa nhận không chút do dự: "Đúng vậy."

Anh họ của Lý Đại Vi, Dương Thụ, đã từng làm qua đủ loại công việc nặng nhọc, từ khuân vác, lao động chân tay, đạp xe ba bánh, đến giao hàng. Hắn rất chịu khó, thân hình cường tráng vô cùng. Vốn dĩ đã cao hơn Lý Đại Vi nửa cái đầu, giờ đứng trước mặt hắn lại càng tỏa ra áp lực lớn.

Lý Đại Vi theo bản năng cảm nhận được mối nguy hiểm, sau gáy bỗng nhiên lạnh toát. Hắn được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ, so về thể lực chắc chắn không phải đối thủ của Dương Thụ.

Lý Đại Vi chỉ mong anh họ vẫn còn chút kỷ niệm tuổi thơ tốt đẹp mà tha cho mình, giọng nói mềm nhũn, khẩn cầu: "Anh họ... anh họ, tha cho ta lần này. Ta không phải đồng tính, thật sự không phải mà. Hơn nữa, chúng ta là anh em... anh em sao có thể làm chuyện như vậy..."

Lời còn chưa dứt, Lý Đại Vi lập tức câm nín, bởi Dương Thụ đã ép hắn vào cánh cửa. Hai cơ thể sát vào nhau, Lý Đại Vi cảm nhận rõ ràng thứ cứng rắn của anh họ đang chạm vào mình.

Lý Đại Vi bị sợ thanh âm đều thay đổi: "Anh...anh họ, đừng..."

"Ngày ngươi tìm được ta, ta cũng rất muốn thao ngươi." Dương Thụ dừng một chút, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là nhìn thẳng vào mắt Lý Đại Vi: "Đêm nào ngươi cũng say khướt từ hội sở đi về và hớn hở đi tắm, ta cũng không có ngủ."

"Ngươi đoán một chút ta đang làm gì?" Dương Thụ liếm một cái Lý Đại Vi dái tai, thanh âm khàn khàn.

"Ta đang nghĩ đến ngươi thủ dâm, Đại Vi."

"Ngươi chạm vào ta một cái." Dương Thụ cao lớn, vì thế hơi cúi người tựa đầu lên vai Lý Đại Vi, nắm lấy tay hắn đặt ở phần thân dưới của hắn, hơi duỗi thẳng eo xoa xoa lòng bàn tay hắn.

"Dương Thụ, Dương Thụ, ngươi tỉnh táo một chút." Lý Đại Vi bị ép vào cửa xoa xoa lòng bàn tay hắn, quần ngủ của hắn rất mỏng, độ cứng và nhiệt độ của Dương Thụ truyền vào lòng bàn tay hắn một cách rõ ràng. Hắn cơ hồ phản kháng ra nức nở: "Cầu ngươi, ngươi không thể như vậy đối với ta ..."

"Đại Vi, ngươi hiện tại có hai sự lựa chọn." Dương Thụ không vung tay nữa mà đưa vành tai của hắn vào miệng mút hai cái, giọng nói ướt át không rõ ràng: "Hoặc là ngươi rời đi ngay bây giờ."

Lý Đại Vi rụt cổ, hai chân yếu ớt khó có thể đứng vững. Dương Thụ một tay ôm eo, một chân tách đầu gối hắn ra, cố định tại chỗ, chậm rãi giải thích hậu quả: "Như vậy, cậu mợ có thể nhận được cái gì, ta một chút cũng không thể bảo đảm."

"Hoặc là, người có thể sống ở đây. Ngươi có thể sử dụng tiền lương và tiền tiết kiệm của ta tùy thích. Ta sẽ không động đến một xu tiền của ngươi." Dương Thụ dùng chóp mũi cà vào chop mũi Lý Đại Vi, giọng ôn hòa đưa ra lời đề nghị.

"Ta không muốn lựa chọn, ta chỉ muốn về nhà, Dương Thụ, đừng nổi điên." Lý Đại Vi chống cự cách tiếp cận của hắn, né tránh trái phải nhưng lại không có tránh được, bị Dương Thụ nhéo càm hôn sâu.

Miệng lưỡi ướt át, dây dưa chung một chỗ phát ra tiếng nước dâm loạn khiến Lý Đại Vi muốn chết. Lúc đầu, anh họ của hắn cực kỳ phản kháng với hội sở, nhưng giờ đây giống như tên biến thái vậy hôn hắn, thặng hắn, hướng hắn phát tình.

Lý Đại Vi không dám nghĩ Dương Thụ đến tột cùng là lúc nào biến thành đồng tính luyến ái, nghe hắn nói liên tục về việc mình bị hắn thèm muốn, Lý Đại Vi chỉ cảm thấy sợ.

Đến khi được Dương Thụ buông ra, hắn vốn tưởng rằng vẫn còn một tia hy vọng, nhưng không ngờ Dương Thụ lại nằm bên tai hắn, giọng nói xen lẫn vui sướng và hưng phấn: "Đại Vi, ngươi cứng rồi. "

Lý Đại Vi sắc mặt đỏ bừng, thật sự muốn chết.

"Ngươi chọn xong chưa?" Dương Thụ môi chạm lên mặt hắn nhắc nhở.

"..." Lý Đại Vi nhắm mắt lại, một bộ thấy chết không sờn, hắn không có dũng khí chứng kiến ​​cảnh loạn luân giữa mình và người em họ cùng lớn lên, hắn chỉ có thể nhắm mắt lại, cam chịu số phận đón nhận đối phương uy hiếp.

Lý Đại Vi môi mở ra khép lại, cuối cùng chỉ run rẩy thốt ra hai chữ: "... Thao ta."

Dương Thụ lại lần nữa hôn hắn.

Lý Đại Vi quỳ trên giường và che mặt, cố gắng phớt lờ khoái cảm kỳ lạ trong cơ thể. Trong hội sở, hắn chỉ có trách nhiệm tiếp đãi phụ nữ.

Có lẽ là sợ hắn căng thẳng, thủ phạm bắt đầu tìm đề tài: "Đại Vi, ngươi đã tiếp bao nhiêu khách rồi?"

Mẹ kiếp, Dương Thụ, ngươi thật biết nói chuyện, ta làm sao trả lời đây? Lý Đại Vi nghĩ.

Hắn nhắm mắt giả chết, lại quên mất mình đang bị người khác định đoạt, tần suất chọc vào sau huyệt của hắn đột nhiên tăng lên, ngón tay của Dương Thụ mấy lần chạm vào điểm mấu chốt.

Đầu óc Lý Đại Vi tắc nghẽn, không thể tin được mình có thể phát ra tiếng thở dốc ngọt ngào như vậy. Hắn vội vàng bịt miệng mình lại, vô luận Dương Thụ làm sao dày vò hắn, hắn cũng không dám phát ra âm thanh nào nữa.

Dương Thụ không nhận được phản hồi, dần dần ngừng nói, lặng lẽ mở rộng sau huyệt của Lý Đại Vi. Khuếch trương đến một nửa, ngón tay của Dương Thụ đột nhiên rút ra, Lý Đại Vi còn chưa kịp quay đầu nhìn, đã bị ép vào cơ thể trần trụi nóng bỏng của Dương Thụ sau lưng.

Lý Đại Vi bị hôn lên cổ, sau đó bị hắn đè vào gáy tiến vào.

Vừa tiến vào, Dương Thụ không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, hắn hoàn toàn vứt bỏ hết kiên nhẫn cùng dịu dàng, kéo cổ Lý Đại Vi tàn bạo mà trầm mặc đỉnh làm, Lý Đại Vi vùi đầu vào chiếc gối xốc xếch, bị hắn làm kêu a a.

Hết lần này tới lần khác, Dương Thụ không chịu buông tha hắn, một bên đụng hắn một bên lại đang bên tai hắn làm nhục hắn: "Đại Vi, ngày đó khi ngươi phục vụ phụ nữ, cũng kêu lên nhàm chán như vậy sao?"

Bàn tay nắm chặt ga trải giường của Lý Đại Vi đột nhiên siết chặt hơn, cắn răng không nói một lời.

Dương Thụ có ác ý trêu chọc, đụng mạnh vào hắn, tiếng nước đập vào hậu huyệt kêu, thân thể Lý Đại Vi bị hắn đẩy về phía trước, đầu sắp đập vào ván giường, liền bị kéo hắn lại hôn.

Dương Thụ có ý cạy mở miệng muốn làm hắn kêu lên một tiếng, Lý Đại Vi trong lòng dục vọng không hề cứng rắn, nhưng Dương Thụ vừa làm nhục hắn, hắn trong lòng ủy khuất, ngay cả hôn cũng không chịu cho.

"Đừng tức giận, Đại Vi, để anh hôn em được không." Dương Thụ biết Lý Đại Vi thích mềm không thích cứng, nên động tác và giọng nói đều nhẹ lại, hạ thân chậm rãi quấn quít nhau, hắn ôm lấy sống lưng Lý Đại Vi, ôm vào lòng ngực thao, như vậy sẽ đi vào sâu và kích thích hơn.

Lý Đại Vi ôm chặt lấy cổ hắn, đôi mắt lại rưng rưng, ​​thân thể run rẩy như cá mắc cạn.

"Chậm một chút...chậm một chút...Dương Thụ, ta sắp chết rồi, ta chưa từng bị làm qua... thật thoải mái, ôi...làm sao có thể thoải mái như vậy."

Dương Thụ nhìn vào mắt hắn lúc này, Lý Đại Vi thậm chí không thể tập trung, bừa bộn cái gì cũng kêu.

Một trận giả bộ từ chối cưỡng gian hoàn toàn biến thành hợp gian.

Lý Đại Vi nằm ngửa, tinh dịch của chính mình bắn lên vương đầu vú, hắn đã bắn hai lần, Dương Thụ ôm lấy gốc dương vật của hắn: "Đại Vi, chờ ta."

Lý Đại Vi cũng không biết có nghe thấy hay không, hắn đã hoàn toàn quên mất suy nghĩ như thế nào, nghe thấy Dương Thụ gọi tên mình, phản ứng đầu tiên là ôm hai chân mình, dang rộng ra để Dương Thụ có thể xâm nhập sâu hơn.

Chết tiệt, Dương Thụ nghĩ, Lý Đại Vi chính là trời sinh ra khắc hắn, hắn quá biết phải làm sao có thể để cho Dương Thụ mất lý trí.

Lý Đại Vi sắp lên đỉnh, phía sau kẹp rất chặc, Dương Thụ cắn răng phá vỡ từng tầng ruột, không để ý hết thảy làm hắn. Lý Đại Vi cắn cánh tay của mình chảy nước mắt, bị Dương Thụ dang hai tay sang hai bên, cúi xuống gặm nhấm ngực của Lý Đại Vi, nhẹ nhàng dùng răng kéo núm vú, hút chặc chặc có tiếng.

Lý Đại Vi thấp giọng cầu xin hắn, gọi hắn là tiến sĩ, gọi hắn là chồng, bắn nhanh một chút, lúc này cũng quên mất anh họ hay không, nước mắt khiến hắn không thể nhìn rõ mặt Dương Thụ.

"Ahhh..." Khi Dương Thụ bắn vào cơ thể hắn, Lý Đại Vi nhắm mắt lại, cơ thể đột nhiên co giật, phun khắp người Dương Thụ.

Lý Đại Vi ngất đi.

Khi hắn tỉnh lại, Dương Thụ đang lo lắng nhìn hắn, trên người sạch sẻ nhẹ nhàng khoan khoái. Lý Đại Vi vừa muốn ngồi dậy, bụng truyền tới một trận đau đớn, sắc mặt nhất thời có chút vặn vẹo.

Hắn nhìn Dương Thụ với đôi mắt ngấn lệ: "Ta tức giận."

Dương Thụ áy náy không nói gì, tay trái đặt trên bụng Lý Đại Vi giúp hắn thuận khí, Lý Đại Vi có thể coi như là dương mi thổ khí, trong miệng bá bá không ngừng. "Ta nói ngươi có phải con người không a, Dương Thụ? Làm ta thành như vậy, giờ một tuần ta cũng không thể bình phục, chứ đừng nói hai ngày."

Dương Thụ một bên vừa bị mắng vừa nghĩ không phải em bắt đầu quyến rũ anh trước sao, ai bắt đầu diễn trò trước.

Nhưng vì sau đó hắn thực sự mất kiểm soát nên dứt khoát ngậm miệng không nói gì.

"Nhưng mà" Lý Đại Vi đổi lời, nắm lấy tay Dương Thụ, lớn tiếng hôn lên mu bàn tay của hắn, "Ta rất hài lòng, anh họ."

Lý Đại Vi nằm sát vào trong một chút, Dương Thụ vén chăn lên, nằm bên cạnh hắn.

Một lúc sau, bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đều, Dương Thụ quay đầu lại, nhìn thấy Lý Đại Vi đã ngủ say bên cạnh.

Được rồi, được rồi.

Nếu là thỉnh thoảng như vậy làm xằng làm bậy một lần thật giống như cũng không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip