3. Con đường cứu dỗi tình yêu của Diệp Bạch Y (2)(18+)

Tiêu đề : Diệp Bạch Y ái đích cứu dỗi chi lộ (叶白衣爱的拯救之路)

Tác giả : ask_catnip

Nguồn : https://archiveofourown.org/works/30540909/chapters/75325839#workskin

_________________________________

"Tiểu ngu xuẩn , không chịu khi nào thoải mái. Ta nghĩ đến mặt của ngươi đỏ bừng."

Diệp Bạch Y nói, hai tay không ngừng động đậy, lúc này Ôn Khách Hành mới thả lỏng sức lực, Diệp Bạch Y nhịn không được đè lại y, một tay luồn dọc eo vào trong quần

"... Ngươi không thể gọi bằng tên ta sao?"

Ôn Khách Hành nghiến răng nghiến lợi liếc mắt nhìn đối phương

"Gọi cái gì? Gọi anh là Ôn công tử? Hay Ôn huynh?"

Diệp Bạch Y véo nhẹ đùi Ôn Khách Hành khi nói đến cái cuối cùng

"Câm miệng đi, lão quái vật! "

Ôn Khách Hành đánh một đấm nặng nề vào vai Diệp Bạch Y, khiến người bên kia cười thầm.

Diệp Bạch Y biết mình mở miệng không nói được cái gì tốt, cho nên lúc này cũng không nói nhiều, nhéo nhéo eo Ôn Khách Hành , lật người y ra, khai mở y phục.

Hắn chạm vào da thịt trơn bóng và mềm mại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nắm lấy quần áo của Ôn Khách Hành ném sang một bên

"Tiểu tử, ngươi thật sự tùy thân mang theo dược này?"

Ôn Khách Hành nhìn lại hộp thuốc mỡ Diệp Bạch Y đang cầm, liền cảm thấy tức giận, chính mình cũng không mang thứ này đi

Ôn Khách Hành che giấu chính mình vùi mặt vào trong cánh tay của hắn, Diệp Bạch Y mặc kệ hắn, dùng đầu ngón tay đào một mảnh trong hộp, duỗi ra phía sau Ôn Khách Hành .

Những thứ Ôn Khách Hành mang theo đều là hàng loại một, khi đun nóng sẽ chảy ra, lúc này hai ngón tay của Diệp Thiếu Y bôi lên hạ thể của chính mình, y cảm thấy trơn trượt, đó là một sự đụng chạm kỳ lạ mà y chưa từng trải qua

Ôn Khách Hành không thể không ngâm nga cho đến khi hai ngón tay của Ye Baiyi chạm vào cơ thể y, và thân trên của y cong lên một vì kích thích.

Diệp Bách Y cau mày, ấn tay còn lại lên lưng y

"Sao ngươi lại nhạy cảm như vậy? Chẳng lẽ ..."

"Câm miệng!"

Ôn Khách Hành rằng nếu Diệp Bạch Y dám nói ra, y nhất định sẽ quay lại giết hắn

Diệp Bạch Y lập tức hiểu được, hắn thật sự không có nói quá nhiều, nhưng thành động nhẹ nhàng chậm rãi hơn, để Ôn Khách Hành có đủ thời gian thích ứng.

Căn phòng nhất thời vô cùng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nước nhẹ mơ hồ, hơi thở dần dần nặng nề của Ôn Khách Hành. Lần đầu tiên y cảm thấy choáng váng vì bị người ta chơi đùa, nhất thời bị Diệp Bạch Y làm cho khó chịu, sau đó cả người tê rần, chỉ cảm thấy mình đang ở trong ảo giác, vạn vật xung quanh y không có gì cả.

Thấy Ôn Khách Hành không còn tự chủ được như trước, Diệp Bạch Y cầm côn thịt trừ bỏ chính mình quần áo

Hắn vén mái tóc buông thõng sau lưng của Ôn Khách Hành , cúi người xuống, dùng đầu lưỡi chạm vào cổ và lưng của người nam nhân, liếm đi một tầng mồ hôi mỏng, khiến người dưới hắn lần nữa rùng mình.

Cho ngươi bài học, xem lần sau ngươi có dám câu người không lung tung nữa không

Diệp Bạch Y nghĩ nghĩ, không khỏi nhếch lên khóe miệng, tự nhiên là Ôn Khách Hành nhìn không ra vẻ mặt này

Nhưng Diệp Bạch Y đột nhiên nhấc eo, lật người y lại, hai người lại đối mặt với nhau, lông mi mảnh mai của Ôn Khách Hành khẽ run lên

"Tiểu quỷ, gọi tên ta"

Diệp Bạch Y nghiêng người nói nhỏ bên tai Ôn Khách Hành .

"Ngươi tên gì..."

Ôn Khách Hành chớp chớp mắt,

"Diệp Bạch Y"

"Diệp Bạch... ah... a"

Diệp Bạch Y chưa kịp dứt lời thì đã tiến vào, Ôn Khách Hành vô thức vươn tay leo lên vai người đang cõng, ngẩng đầu chịu đựng cú va chạm đột ngột

Ôn Khách Hành kinh ngạc suýt chút nữa mất đi bảy hồn sáu vía, đã nhiều năm thăng trầm trong biển dục vọng, chưa từng trải qua kích động như vậy đụng tới thiên địa.

"ngươi sao lại khóc rồi?"

Diệp Bạch Y một hồi, vươn tay lau nước mắt trên khóe mắt Ôn Khách Hành

"Ngươi mới khóc ấy!"

Ôn Khách Hành xua tay lau mắt, càng nghĩ càng ủy khuất

"đồ lão quái vật ức hiếp ngươi..."

Còn chưa kịp nói xong, môi của Diệp Bạch Y đã rơi xuống. Sau khi nó rơi xuống, có một sự vướng víu khác giữa môi và răng của hai người

"ngươi, vẫn là đáng yêu hơn khi không nói chuyện."

Ye Baiyi véo cằm y và hôn y một cái.

Diệp Bạch Y ôm y gần như cả đêm, cho đến khi chân trời trở nên hửng sáng, Ôn Khách Hành rốt cục ngất đi không chịu nổi.

Lúc tỉnh lại đã mặt trời đã chiếu tới mông, Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy thân thể không có chỗ nào ổn, quần áo trên người là quần áo sạch, hẳn là có người đã thay cho y lúc y đang ngủ.

"Tỉnh rồi?"

Ôn Khách Hành bị âm thanh làm cho giật mình, sau đó anh mới để ý rằng Diệp Bạch Y đang thiền định đứng ở cửa

"Tỉnh lại thì đi qua ăn chút gì đi. Tối hôm qua tiêu thụ nhiều như vậy, hẳn là đói bụng."

Ôn Khách Hành ngẩng đầu liền thấy trên bàn cách đó không xa có đồ ăn.

"Hừ, dừng nghĩ tới ngươi bây giờ còn mời ta ăn cơm, ta sau này sẽ không tìm ngươi báo thù."

Ôn Khách Hành khoác áo khoác, hung ác nói, nhưng vẫn là ngồi xuống bàn. Hắn quả thực bây giờ trống rỗng, lúc tức giận cũng không thể ngừng ăn, chưa kể mấy lão quái vật hãy ăn đi, đừng ăn để làm gì.

Diệp Bạch Y nhìn người trước mặt đang ăn một bàn đồ ăn với ánh mắt dữ tợn, khóe miệng nở một nụ cười

"Được rồi, ngươi cứ tới, ta sẽ đợi."

Vừa nói, anh vừa đi tới sau lưng Ôn Khách Hành , buộc lại búi tóc lỏng lẻo cho cho y

Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ồn ào của khu chợ đường phố, Diệp Bạch Y bỗng cảm thấy được sự sống đã mất từ lâu khi ở cạnh Ôn Khách Hành.

Một người trên núi Trường Minh đã quen ở một mình, thậm chí đôi khi anh còn tự hỏi liệu mình có còn là người sống không hoặc có thể thực sự hòa nhập với núi và sông trên thế giới này

Nhưng vật nhỏ xinh có khuôn miệng không khoan nhượng trước mặt khiến ngực hắn đột nhiên nóng bừng, tựa hồ không còn là tiên kiếm nữa mà chỉ là một phàm nhân tham lam thiên hạ.

Ôn Hình Viễn sau khi ăn uống xong sẽ rời đi, vốn định ở lại thêm vài ngày, nhưng bây giờ không dám ở đây một ngày, vì sợ rằng khi gặp Diệp Bạch Y, y sẽ phải chịu thêm một tổn thất nữa

Rõ ràng là Quỷ Cốc cốc chủ mà lại bị bắt nạt và lợi dụng

Ôn Khách Hành buồn bực rời đi, tự nhiên y không để ý mình đang bị theo dõi đến tận khi về Quỷ Cốc.

Diệp Bạch Y nhìn Ôn Khách Hành được chào đón bởi những bóng ma vào trong thung lũng, trên mặt anh ta biểu cảm phức tạp.

...

Mãi cho đến khi Thẩm Thận của Ngũ Hồ Liên Minh đến Trường Minh với trật tự sông núi cách đây không lâu, Diệp Bạch Y trong lòng mới tin rằng cuộc gặp gỡ của anh với Ôn Khách Hành là một sự sắp đặt của ông trời.

Sự tồn tại của Rong Changqing là để đạt được anh ta, và sự chờ đợi của anh ta trăm năm là để cứu con quỷ nhỏ Ôn Khách Hành

Ông trời thật là xảo quyệt, đầu tiên để hắn yêu Ôn Khách Hành , sau đó bắt ông ta phải đấu với Quỷ Cốc để giành lấy Ôn Khách Hành

Ye Baiyi cười chế nhạo. Ông ta luôn thích thuận theo ý trời, nhưng số phận lại gắn kết với nhau, Không một người có thể trốn thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip