9. Vô pháp vô thiên
Tiêu đề : Vô pháp vô thiên (无法无天)
Tác giả : 呵呵
Nguồn : https://yuezhenkeai.lofter.com/post/3f6e61_1cbbc5b69
______________________________
Ôn Khách Hành mất đi nội lực mấy ngày nay không hiểu sao, mấy ngày đó giống như người mất hồn, như heo không thèm ăn cơm, một cú đá nhẹ cũng có thể tan nát cõi lòng.
Diệp Bạch Y sống lâu như vậy biết rõ, nhưng là chưa từng gặp phải chuyện như vậy, Ôn Khách Hành nắm lấy ống hút, nhìn kết quả hội chẩn, Diệp Bạch Y không khỏi ngượng ngùng mở mắt
"ta cần phải suy nghĩ lại"
Ôn Khách Hành nói
"Này, lão quái vật, nói thật."
" thật gì? Ta phải nghĩ về nó sau khi ta nói nó"
Hắn vươn tay trở về
"... Chính là như vậy. Không biết thì không biết. Mối thù căn bản đã trả thù trở lại. Sống chết liền có thể."
Diệp Bạch Y tự hỏi liệu có ai đó kê đơn thuốc trong khi anh không chú ý hay không. Nhưng Ôn Khách Hành cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, chưa kể vừa rồi không có dấu vết của thuốc men trong người. Hắn hào hứng
"À ra vậy."
"gì?"
"Thần rốt cuộc nhìn không được, muốn tẩy sạch ngươi, cho nên lấy đi nội lực của ngươi. Ôn Khách Hành lần này muốn cùng ta khiêu chiến, ngươi phải nghĩ tới. Nếu như nội lực của ngươi không còn, ngươi chỉ có thể là một người bình thường? Có một ít thủ đoạn qua lại, hiện tại ta phải cố gắng thuyết phục ngươi suy nghĩ lại. "
Ôn Khách Hành nghiến răng nghiến lợi, chỉ là nghe lời nói của hắn, y có chút tức giận và buồn bực, nhưng trong lòng càng thêm buồn, Diệp Bạch Y thấy y đau lòng liền biết mình đã nói sai, nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép các trưởng lão đối mặt Hậu bối cúi đầu nhận lỗi, chỉ có thể nhàn nhã tìm thuốc bổ trên mặt háo sắ
"... Có thể thấy được ngươi đã hao tổn nội lực, ta có thể bao dung và bảo hộ ngươi trong những ngày qua. "
Ôn Khách Hành dường như không để ý tới biện pháp khắc phục của hắn, bực bội nói
"Ai muốn đánh với ngươi? Ta sợ bẩn tay! Ta nên gọi ngươi là bò già ăn cỏ mềm! Ta còn trẻ làm gì với ngươi? Cái gì? Không có nội lực thì khó di chuyển sao? Ta có biết ánh nắng ban mai mạnh mẽ là gì không? -Đó là ta! "
"Này, làm gì mà tức giận như vậy?"
Diệp Bạch Y cầm lấy tay Ôn Khách Hành hối hận không có giữ miệng, Ôn Khách Hành hẳn là buồn bực
"Nếu ngươi có chuyện cứ nói, ngươi hiện giờ ra ngoài không an toàn"
"Người bên cạnh mới có thể đi dạo phố. Ta là một tên phản đồ mất đi nội lực, sẽ bị hồi báo. Đây là muốn nói sao?"
Ôn Khách Hành hất tay ra nói với chính mình.
Diệp Bạch Y tim đập loạn
"Đừng nói nhảm, ta nói cái này đâu?"
"Không phải ngươi muốn giết ta sau khi biết ta là Quỷ Cốc cốc chủ sao?"
"... Là ta, chuyện đó xảy ra cách đây bao lâu rồi? Chưa kể là ngươi đã che giấu ta trước-"
Ôn Khách Hành kỳ quái liếc hắn một cái
"Không sai, nếu như ta đã nói trước với ngươi, kế hoạch giết ta của ngươi sẽ trước tiến độ."
Ye Baiyi lần đầu tiên cãi nhau với Wen Kexing, và Wen Kexing ngơ ngác bỏ chạy.
Tiểu ngu xuẩn này không thể sử dụng võ công nhưng nó có thể chạy nhanh. Diệp Bạch Y đã bí mật theo dõi y, Ôn Khách Hành không để ý đến điều đó, hắn đi theo đến tận nhà hàng.
Ôn Khách Hành vênh váo như một chủ nhà và gọi nhiều hơn một mười mấy món tiền lớn Diệp Bạch Y còn tưởng rằng đứa nhỏ đã phát hiện hắn, bằng không thì làm sao có thể ghen tị với hắn đồ ăn ngon, vừa nhìn thấy không ăn được, chẳng lẽ còn có thêm chuyện không đúng thế giới?
Hắn muốn xuất hiện, nhưng lại sợ Ôn Khách Hành nhìn thấy còn tức giận, liền để lại một bàn đồ ăn, không bỏ đi.
Diệp Bạch Y gọi một bữa ăn ở bàn cách đó không xa, yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn Ôn Khách Hành, hôm nay y mặc màu hồng đào, trên thế giới này rất ít nam nhân có thể mặc màu này, lại càng không mặc màu này, lại càng ít người mặc đẹp như thế
Anh ta đúng là một con bò già đang ăn cỏ non. Ye Baiyi thay đổi ý kiến và tự an ủi mình, dù sao con bò già cũng chỉ bằng tuổi anh, còn phát triển tốt.
Ôn Khách Hành mới ăn cơm được nửa buổi, có người đi tới bàn của y, y còn tưởng lão quái vật biết tới dỗ người, y trừng lớn mắt nhíu mày, đầu tiên là chửi bới Diệp Bạch Y sau đó hỏi
"Có chuyện gì sao, huynh đài có ý gì? "
Người đàn ông mặc lụa gấm tinh xảo, quạt hơi đung đưa giả tạo, anh ta hỏi
"Vị thiếu gia này chỉ có một mình sao?"
"ngươi muốn hỏi gì?"
"Ta nghĩ công tử tự tay đặt một bàn món ăn như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền. Ta muốn trả tiền thay công tử, nhưng ta chỉ mong huynh có thể đồng ý cho ta dùng bữa tối với huynh"
Người đàn ông rất lịch sự nói.
Ôn Khách Hành giọng điệu không tốt, liền như vịt xua đuổi hắn
"Không thiếu tiền, ngươi đi đi."
"Thật ra, ta muốn làm thân với huynh, ta chưa bao giờ thấy một người đẹp như vậy. Không biết ta có được thể diện này không?"
"Không."
Người đàn ông vẻ mặt cương nghị, không thể trở nên xấu xí, giọng điệu trở nên khắc nghiệt nói
"Ăn mặc như tiểu thư cũng không cho ra mặt sao? Để cho ngươi bán mặt cho ngươi, đừng làm dáng với thiếu gia. "
Ôn Khách Hành mặc kệ anh ta, trực tiếp gọi Điền Tiểu Nhị
"Tiểu Nhị, trả phòng."
Diệp Bạch Y bị "tính khí tốt" của y làm cho sốc, nếu như giữ nguyên như trước, người đàn ông này có lẽ đã chết rồi, lúc này phải cảm ơn vì sức mạnh bên trong y trùng hợp ngẫu nhiên mất đi.
Người muốn dâm đãng nắm lấy Ôn Khách Hành, tay cũng không thành thật, trước tiên nắm cổ tay của y, sau đó gãi gãi lòng bàn tay, nhìn lông mi thật dài và dày của người trước mặt, dũng khí đã bay mất rồi. nói
"Ta tưởng ngươi võ công cao cường mới có lòng tin bỏ qua ta. Không ngờ chỉ là một người bình thường, mỹ nhân, ta tuy võ công cao cường, nhưng ta có lòng thương hại người đẹp, không muốn thì thôi, tôi thuyết phục cho ngượi biết ".
Ham muốn ghê tởm, y có ý định vứt ngay tay tên kia ra nhưng người đàn ông này có chút nền tảng võ thuật, và y không thể thoát khỏi nó trong một thời gian. Những người sống sót qua nhiều năm ở Quỷ Cốc nhìn thấy mọi người nói chuyện với người khác, chết tiệt, và nói
"Ta bị bất lực."
Người đàn ông cười, như thể đang nghe một câu chuyện cười
"Tôi muốn thượng ngươi chứ không phải cho ngươi thượng ta"
Ôn Khách Hành chịu đựng, và nói,
"... Tôi bị bệnh"
"Ta không tin. Ta không biết bệnh trĩ là như thế nào?"
Có vẻ như bạn đã trưởng thành.Nhưng Ôn Khách Hành không nói ra, bởi vì một người sẽ nổi giận, cho nên mới uy hiếp
"Ngươi có biết kiếm tiên núi Trường Minh không?"
Người đàn ông trả lời
"có nghe qua, Có liên quan gì đến ngươi?"
"Là quan hệ lớn. Nếu như ngươi thật sự động ta, hắn liền giết ngươi cùng gia gia của ngươi. Ta được hắn bao che."
Cho rằng Diệp Bạch Y không có, Ôn Khách Hành vội vàng trầm mặt xuống.
Diệp Bạch Y đợi Ôn Khách Hành nói tên mình, nhưng không ngờ lại nói ra, có chút xấu hổ, hơn nữa còn có trách nhiệm, tiểu ngu xuẩn nhà mình không thể để cho người khác khi dễ được
Đã đến giờ lên sân khấu, Diệp Bạch Y chậm rãi đi ra, đem Ôn Khách Hành hộ ở sau lưng, Ôn Khách Hành sững sờ, sau đó than thở như tìm được người chống lưng
"Lão quái vật, hắn đụng vào ta."
Diệp Thiếu Y lấy khăn tay ra đưa cho y
"ta thấy rồi, lau đi."
Nói xong liền đá người đàn ông, không biết dùng bao nhiêu sức, chưa kể gãy vài cái xương sườn, hơn nữa còn phải nói. Ôn Khách Hành cúi đầu lau ngón tay, vẻ mặt buồn bực
"Diệp Bạch Y, ngươi giết hắn cho ta."
Diệp Bạch Y không chịu, thu tay về trả tiền, Ôn Khách Hành ngoan ngoãn đi theo
"Cú đá này có thể khiến anh ta tàn tật cả đời, vậy thôi."
Lúc chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, Ôn Khách Hành đột nhiên dừng bước, giống như cố chấp thiếu bằng chứng về cảm giác an toàn, nói
"ngươi giết hắn cho ta đi"
"... Ôn Khách Hành."
"Hắn muốn đè ta. Nếu ngươi không tới, e rằng ta thật sự không thoát khỏi. Ngươi cho rằng an toàn của ta không thành vấn đề sao?"
"Tôi không nghĩ rằng không thành vấn đề."
Diệp Bạch thở dài
"Nếu không ta sẽ không đi theo ngươi cả đoạn đường."
"Đi theo ta hết thảy, tại sao ngay từ đầu không ra tay?"
"Ta muốn nghe ngươi gọi tên của ta"
Diệp Bạch Y thành thật nói
"Nhưng ngay cả khi ngươi không dùng danh nghĩa của ta, ta vẫn sẽ ra tay. Đôi khi cuộc sống còn tồi tệ hơn cái chết. Anh ấy thậm chí sẽ không muốn thể rời khỏi giường trong suốt phần đời còn lại của mình. Điều đó không tốt sao? "
Ôn Khách Hành dường như bị thuyết phục, y bình tĩnh lại từ bỏ
"... Ta không muốn nói chuyện với ngươi nhiều hơn."
Diệp Bạch Y giúp y rửa tay, rửa tay cẩn thận săn sóc cổ tay, Ôn Khách Hành mím môi nói
"Này, ta có thể tự mình rửa."
Hắn lau sạch nước trên tay y cười nói
"Tôi sẽ rửa sạch bẩn cho ngươi. Ta sẽ bảo hộ ngươi cho tới khi nội lực của ngươi trở lại thế nào?"
Ôn Khách Hành ngập ngừng liếc nhìn hắn
"... Thật sao? Xem ra bình thường cùng ngươi chửi nhau cũng là chuyện tốt, có được một người bảo hộ đứng đầu thế gian như ngươi vậy ta không phải là vô pháp vô thiên sao?"
"ta sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tâm nguyện của ngươi"
Diệp Bạch Y nói chuyện dễ nghe như vậy, Ôn Khách Hành thật không quen.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip