Chương 7
Trên suốt đường đi, Nguyên Tân đều đem hai quả trứng giấu ở phía sau, sợ sơ ý không coi chừng một chút sẽ bị Huyền Uyên lấy đi ăn hết.
Huyền Uyên dở khóc dở cười, lời bảo đảm lặp đi lặp lại: "Ngươi muốn nuôi liền nuôi, ta không ăn là được."
Nguyên Tân cau mày, cẩn thận xác nhận thần sắc Huyền Uyên không giống giả mạo, lúc này mới hơi yên lòng một chút. Hai quả trứng này là Bàn Phượng dùng lực lượng bản nguyên thai nghén ra, linh tức trong veo nồng hậu dày đặc, nhìn vào thật sự giống như ăn ngon lắm. Nhưng Nguyên Tân thủy chung nhớ kỹ ánh mắt Bàn Phượng lúc kiệt lực sắp chết. Nếu như Bàn Phượng còn sống, cho dù cái này hai quả trứng không phải huyết mạch Phượng Hoàng, chắc hẳn cũng không đành lòng để bọn chúng lưu lạc bên ngoài đi.
Nghĩ vậy, Nguyên Tân lại đau lòng hai quả trứng đáng thương, vừa mới xuất thế liền bị tộc nhân chán ghét mà vứt bỏ.
Huyền Uyên ngăn trước mặt Nguyên Tân, cúi đầu nhìn bộ dáng hắn cẩn thận nâng hai quả trứng từng li từng tí, tâm khảm bỗng nhiên mềm nhũn. Hắn nhẹ nhàng nắm cổ tay Nguyên Tân, nói: "Vết thương làm sao còn không có khép lại?"
Vết thương bị bản nguyên Bàn Phượng, lưu ly diễm thiêu đốt không dễ dàng biến mất như vậy, Nguyên Tân cúi đầu nhìn thoáng qua: "Không sao, ít ngày nữa liền biến mất. "
"Ta cùng ngươi tu dưỡng một chút. " Huyền Uyên vén ống tay áo Nguyên Tân lên, nhìn thấy cánh tay trắng nõn của y cũng pha tạp vết thương, nhịn không được nhíu lông mày: "Đợi vết thương ngươi lành lại rồi tính. "
Trong rừng thanh phong phật lên áo bào Nguyên Tân, chút thương thế vốn không tính là gì, chỉ là câu nói kia của Huyền Uyên 'Ta cùng ngươi' lại làm y tâm thần động rung, nổi lên mấy phần suy nghĩ.
"Sư Yển Tuyết đi nơi nào?" Nguyên Tân nhìn bốn phía, không nhìn thấy cái thanh kiếm táo bạo kia.
"Bàn Phượng tiêu tán, không thể cùng hắn luận đạo một trận, trong lòng của A Tuyết buồn bực nên đi tìm người đánh nhau rồi. " Huyền Uyên hiểu rất rõ người hắn hợp tác.
Nơi hai người dừng chân là Đông Thắng Thần Châu, dưới mặt đất phủ kín linh mạch, linh lực giữa thiên địa dồi dào nồng đậm. Dùng lời nói của Huyền Uyên, nơi đây là nơi thích hợp hoa hoa thảo thảo sinh trưởng nhất ở đại hoang. Hắn nghĩ, linh thực như Nguyên Tân chắc chắn ưa thích nơi này.
Hào quang kim ô từ đông đến tây, chiếu tới mỗi ngóc ngách ở đại hoang. Hồng mông chỉ mới bắt đầu mà nay đã qua trăm ngàn cái hội nguyên, Bàn Phượng tiêu tán là lựa chọn của Thiên Đạo, tiếp theo khí vận sẽ đáp xuống nơi nào sẽ chẳng biết được.
Linh thức Huyền Uyên mơn trớn trong Sơn Hà Xã Tắc đồ, hai con ngươi nheo lại nhìn về phương xa, thầm nghĩ: Đại đạo phải từ từ, không cần nóng lòng nhất thời.
Nguyên Tân dùng sương sớm sơn tuyền nuôi dưỡng hai quả trứng, nhìn bọn chúng lăn qua lăn lại tứ phía. Huyền Uyên nhìn thấy, ôm lấy một cái ném vào trong nước.
"Đừng làm vậy, nó sợ nước. " Nguyên Tân vội vàng đem trứng vớt ra, trứng vàng vốn đang hoạt bát liền chui vào trong ngực hắn, nói cái gì cũng không chịu nhúc nhích.
Huyền Uyên sờ sờ cái cằm, nói: "Long tộc chúng ta từ nhỏ đã ngâm trong nước đấy. "
"Đây là hậu duệ Vũ tộc, tự nhiên là sợ nước. " Nguyên Tân dùng tay áo lau sạch giọt nước bên trên vỏ trứng, trấn an nó một lát, sau đó mới thả lại trên mặt đất. Hai quả trứng, một quả hiện lên màu vàng kim, một quả khác thì là bích sắc, tròn vo, nhìn phá lệ đáng yêu.
Huyền Uyên không khỏi cảm khái nói: "Tiên thiên hậu duệ thần tộc cực kỳ khó được, không biết huyết mạch long tộc ta có thể kéo dài hay không. "
Nguyên Tân suy nghĩ một lát, nghiêm túc đáp: "Tương lai ngươi cầu được đạo lữ, để Thiên Đạo làm công chứng, chưa hẳn không thể có dòng dõi. "
Huyền Uyên đưa tay gẩy gẩy đất trên trứng: "Lời tuy như thế, đạo lữ khó được a. "
Nguyên Tân vô ý thức ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt Huyền Uyên. Huyền long mắt sắc như mực, sâu không thấy đáy, chiếu đến mặt mày lạnh lùng sắc bén, vốn là không dễ làm lòng người sinh thân cận. Hắn cứ đem ý cười đặt ở trong mắt, ngậm tại khóe môi, liền làm cho người ta chẳng hiểu sao không dời mắt nổi.
Nguyên Tân cúi đầu, nhìn thấy trên trang sức huyền vảy trên cổ tay, cảm xúc trong lòng ngổn ngang. Y đem những cảm xúc chưa làm rõ được này đè xuống, chỉ ở chỗ này cùng Huyền Uyên yên tĩnh lưu lại. Hai người gần suối nhìn mây, màn đêm ngắm sao, càng nhiều thời điểm thì là lăn lộn chơi đùa với hai quả trứng, nhàn nhã vui mừng, phảng phất mọi thời gian phép tắc đại hoang đều dừng lại ở nơi đây.
"Cũng không biết hai quả trứng có thể ấp ra cái gì đây." Nguyên Tân ngồi ở trên đồng cỏ, đầu ngón tay như bạch ngọc điểm một cái lên vỏ trứng.
"Thiên cơ che mắt, không nhìn thấy." Huyền Uyên nằm bên cạnh Nguyên Tân, hai tay để sau đầu, lười nhác gối lên. Huyền y văn rồng trải ra một chỗ, hắn đề nghị: "Hay là đập ra nhìn xem?"
Hai quả trứng lăn nhanh vào đáy ống tay áo Nguyên Tân. Trải qua mấy ngày nay bọn chúng xem như nắm rõ ràng rồi, đến tột cùng ai mới là người có thể che chở bọn chúng, thế là liền lộ ra vẻ không muốn rời xa Nguyên Tân chút nào.
Huyền Uyên bị gió mát ban đêm thổi đến toàn thân thoải mái, khép con ngươi ngủ gật, đuôi rồng to lớn màu đen đuôi rồng lộ ra phía dưới vạt áo, ngâm trong hồ nước. Nửa vầng trăng thu ló khỏi mây, ánh sáng bàng bạc tản mát trên mặt hồ lăn tăn, phản chiếu vào đuôi rồng đen tuyền như độ lên một quầng sáng .
Nguyên Tân kinh ngạc nhìn nửa ngày, nhịn không được muốn vươn tay sờ cái đuôi rồng xinh đẹp tuyệt đỉnh này. Đầu ngón tay vừa mới chạm đến, hai mắt Huyền Uyên bỗng dưng mở ra, đuôi rồng cuốn một cái, nhấc lên sóng nước cao mấy trượng. Nguyên Tân chỉ cảm thấy cổ tay xiết chặt, thì ra đã bị Huyền Uyên nắm lấy cổ tay, đặt ở dưới thân.
Mái tóc Huyền Uyên đen như mực dài rũ xuống, rơi vào một bên mặt Nguyên Tân, bị gió đêm quét qua ngưa ngứa. Nguyên Tân chỉ thấy con ngươi u ám của hắn hiện lên kim sắc, đồng tử dựng thẳng, trong nháy mắt lại trầm xuống đen kịt không thấy đáy bên trong.
"Không thể sờ loạn. " Huyền Uyên thanh âm có chút khàn khàn, thần sắc cổ quái trừng mắt liếc Nguyên Tân.
Nguyên Tân có chút mờ mịt, nửa ngày sau mới nói: "Lúc trước khi tắm cho ngươi, ta đều sờ qua rồi."
Cái đuôi huyền long cuốn tại xung quanh hai người, giống như là tạo thành một cái đồ đằng thần bí cổ xưa, mang theo cái tanh mặn của đầm sâu cùng khí tức quỷ quyệt. Huyền Uyên chậm rãi buông cổ tay Nguyên Tân ra, hơi chống thân thể lên, giống như cười mà không cười nói: "Ngươi có biết mới động vào chỗ nào không? Làm loạn. "
"Không biết. Khi nào ta lại có thể cọ ngươi?" Nguyên Tân ngồi dậy, cái đuôi huyền long rất biết quan tâm mà đưa lại gần phía sau y, mặc cho y dựa.
Huyền Uyên cười cười xích lại gần Nguyên Tân, mặt mày vốn dĩ sắc bén lạnh lùng cũng nhu hòa đi mấy phần: "Sở thích của những tiên thiên hoa hoa thảo thảo như các ngươi đều kỳ quái như thế sao?"
Nguyên Tân không nói gì, hai con ngươi trong vắt. Toàn thân y áo trắng không văn, tư thế như ngọc thụ quỳnh hoa, trong đêm đen yên tĩnh mà nặng nề, y so với trăng sáng nơi chân trời còn muốn linh tú hơn mấy phần. Trong lòng của Huyền Uyên không khỏi cảm khái, tiên thiên linh thực thật sự là thần vật thiên địa tạo hóa, yểu điệu thanh tuyệt, vốn không nên nhiễm nhân quả này.
Nguyên Tân không biết hoa cỏ khác có thích rồng hay không, nhưng hắn thì thích đấy, nhất là con trước mắt này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip