Chương 18
Ngoài cái lạnh của thời tiết còn có "cái lạnh" thấu xương của lòng dạ con người.
Nhất Huy cố nhịn cơn đau, anh lê lết ngồi dậy dựa vào vách tường lạnh lẽo không mấy sạch sẽ. Chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm, lấm lem cát bụi. Bàn tay có nước da ngăm ngăm rón rén chui vào túi áo phía bên trên ngực trái, động tác của anh nhẹ nhàng lấy ra cánh hoa phượng nở đầu mùa mà Nhã Đan đã tặng. Tuy cánh hoa đã bị héo và có phần nát, mất đi vẻ đẹp nổi bật với màu sắc đỏ rực chói lọi nhưng nó vẫn còn sức hút đặc biệt đối với anh.
Nhất Huy đưa mắt nhìn Nhã Đan mặt mũi đầy nước mắt, trong lòng anh thấy xót quá. Anh ho sặc sụa khạt ra máu dính trên bàn tay còn lại, giọng khàn khàn cuối cùng cũng vang lên:
"Cánh hoa phượng này, nó đã bảo vệ tớ! Vì có nó mà tớ mới không ch*t, nên vợ đừng lo lắng nữa nha."
Nhã Đan vẫn chưa nín khóc, bên trái cô là Thanh Thanh đang tái phát căn bệnh, bên phải cô là Nhất Huy đang đau nhói vì bị gã đạp một phát cực mạnh ngay ngực. Chỉ có cô là lành lặn, nếu có thể thì cô xin gánh chịu mọi nỗi đau trên cơ thể của hai người họ.
"Giờ này còn vợ vợ cái gì, cậu đừng nói nữa... giữ sức đi Nhất Huy... Tớ vô dụng không bảo vệ được hai người..."
Nhất Huy lết lại ngồi gần Nhã Đan hơn, bàn tay dính đầy máu vội vàng chùi mạnh vào chiếc quần tây, anh sợ anh sẽ làm bẩn quần áo của cô. Tay đã sạch sẽ hơn lúc nãy, anh nhẹ nhàng cài cánh hoa phượng lên mái tóc đen mượt của người anh yêu thương, rồi ân cần lau đi nước mắt đang rơi rớt đầy trên gương mặt hồng hào.
"Đan không phải là kẻ vô dụng, Đan là một người tốt bụng nhất trên đời mà tớ biết."
Nhã Đan sụt sịt mũi, quay người sang chị họ. Cô xếp bằng hai chân lại, tay đỡ Thanh Thanh nằm xuống đùi của mình. Cái lạnh vẫn còn đó, nó len lỏi vào từng ngóc ngách làm cho đám trẻ sởn gai ốc. Bên ngoài những cành, nhánh cây quật qua quật lại theo chiều gió tạo ra những âm thanh xào xạc, mờ ám gây cảm giác sợ hãi, thấp thỏm trong người họ nổi lên.
Nhã Đan cởi chiếc áo khoác của mình ra, cô cẩn thận đắp lên người Thanh Thanh đang co rúm lại, toàn thân lạnh ngắt.
Người đàn bà quay về, ả mua ba hộp cơm gà đặt trên cái bàn cũ kĩ và đầy bụi, còn có dính những mạng nhện bám vào các góc khuất dưới mặt bàn. Ả liếc nhìn đám trẻ, rồi tạch lưỡi, lắc đầu thể hiện sự chán ghét đối với họ. Ả nhìn gã, không cần nói gì gã cũng tự hiểu. Ả lấy ra một hộp cơm, đem lại chỗ bọn nhỏ đang khổ sở vì bị cái lạnh, cái đói hành hạ lẫn bệnh tật và những vết thương.
"Nè! Lũ mày tự chia nhau ăn đi."
Khi thấy đồ ăn, con mắt họ sáng lên trong hoàn cảnh chật vật, đau đớn này. Tụi nhỏ mừng húm, Nhất Huy chòm lên vồ lấy nó từ bàn tay của ả. Anh mở ra và làm đúng theo quy trình khi ăn một hộp cơm gà. Mở bịch, chế nước mắm vào rồi trộn đều lên, ba đứa cùng ăn chung trong một cái muỗng. Đúng là khi đói ăn gì cũng ngon cả! Tuy không no nê nhưng có còn hơn không.
***
Bên này, dì Xuân đang sốt ruột lo lắng cho Thanh Thanh và Nhã Đan, bà sợ hai đứa nó có mệnh hệ gì thì bà phải làm sao sống nổi. Đầu bà suy nghĩ toàn những điều tiêu cực, thấy vợ mình như vậy ông Dũng cũng không an tâm. Ông Dũng bưng bát cháo ngồi kế bên bà, khuyên nhủ bà ăn gì đó có sức mới có đủ lí trí để tìm bọn nhỏ.
Dì Xuân nghĩ ra gì đó, bà quay sang nhìn ôn Dũng nói trong sự lo lắng:
"Anh à, lỡ lũ xấu xa kia không bắt cóc tống tiền thì... con mình... con mình sẽ..."
Ông Dũng biết vợ mình định nói gì nên vội cắt ngang:
"Em đừng suy nghĩ tiêu cực nữa, hai vợ chồng mình đã báo lên công an chính quyền rồi, em ráng ăn miếng cháo đi."
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, dì Xuân hoảng hốt lấy điện thoại đang reo ở trên bàn. Số lạ hoắc, bà chắc chắn là bọn nó!
"Alo?" Từ đầu dây bên kia.
Họ nói chuyện với nhau cũng khá lâu, cuối cùng có thể tóm gọn lại một câu: Lũ đó chỉ muốn tiền!
Ông Dũng và bà Mai cùng gọi điện về phía nhà trường và nói rằng con họ đã về nhà an toàn, mong đừng truy cứu nữa.
Trời đột ngột trở gió cực mạnh, dự kiến sẽ có một trận mưa lớn kéo tới tiếp tục. Dì Xuân đứng dậy, lấy chìa khóa xe rồi chạy ra cây ATM gần nhất để rút tiền. Bụi bay tứ tung nhờ cơn gió, đã làm mắt của bà xốn. Nước từ khóe mi bắt đầu chảy nhưng không phải do bụi làm cay mắt của bà mà là vì sự lo âu, sợ hai đứa trẻ sẽ bị bọn chúng hành hạ, vả lại Thanh Thanh có sức khỏe yếu ớt do căn bệnh hen suyễn đeo bám mải.
Trong lòng bà sốt ruột như bị ngọn lửa thiêu đốt vậy, trái ngược với cái se se lạnh của trời sắp đổ cơn mưa. Tay bà rút tiền nhưng run lẩy bẩy, lỡ con bà tái phát bệnh thì sao? Lũ khốn nạn đó có mua thuốc cho Thanh Thanh không? Nhã Đan có bị làm gì không?
Nhiều câu hỏi bủa vây trong đầu của dì Xuân.
Bọn chúng cần 300.000.000 VNĐ (300 triệu) nhưng hiện giờ bà chỉ có thể rút tối đa ở cây ATM là 10.000.000 VNĐ (10 triệu). Bà quay ra, lấy xe để về, ánh đèn đường rọi xuống một phần khuôn mặt nhợt nhạt, tái mét. Bà thở dài, gắn chìa khóa xe rồi chạy về nhà.
Ông Dũng cũng rút được 10.000.000 VNĐ (10 triệu), với số tiền còn trong nhà gộp chung lại thì vẫn còn thiếu rất nhiều. Giờ này ngân hàng làm gì còn hoạt động, nếu muốn có thêm tiền thì phải đợi tới ngày mai. Ông bèn bàn bạc với vợ.
"Em à, mình gọi điện cho bọn chúng bảo là ngày mai mới có được tiền. Chứ chúng ta hết cách rồi."
Dì Xuân mếu máo, giọng nói nghẹn ngào:
"Nhưng lỡ... Hay là mượn tiền người quen đi anh."
"Cho dù bây giờ có mượn được tiền ai đi chăng nữa thì cũng không đủ!"
Tiếng điện thoại reo của ông Dũng đánh tan cuộc trò chuyện của hai vợ chồng. Ông móc túi lấy điện thoại rồi đi vào trong phòng để nghe. Cùng lúc ông Dũng đi ra, thì dì Xuân nhận được cuộc gọi từ bọn bắt cóc.
Sau khi nghe chúng nói sẽ cho thời hạn là ngày mai thì bà dần dần ổn định được tinh thần nhưng sao bà cứ thấy lo quá. Như có sợi dây thừng gắn đầy gai nhọn quấn quanh tim của bà rồi đột ngột siết chặt lại, sau đó lại nhả ra rồi lại siết chặt. Đau đớn đến tận cùng!
***
Đúng như dự đoán trời mưa tầm tã. Ba đứa trẻ sắp chìm vào giấc ngủ sau khi ăn xong. Căn nhà hoang tối òm, chỉ còn tiếng thì thầm của Nhất Huy và Nhã Đan.
"Đan có lạnh không? Để tớ sưởi ấm cho cậu nhé."
Nhã Đan lắc đầu, đôi mắt của cô đầy sự mệt mỏi.
Nhất Huy vẫn kiên trì nên hỏi tiếp:
"Cậu chê áo của tớ bẩn hả?"
Nhã Đan lại lắc đầu, cô mở miệng nói:
"Không! Tớ sợ cậu lạnh."
Nghe xong, Nhất Huy như có sức sống vậy trở lại, anh thầm nghĩ Nhã Đan quan tâm đến mình có lẽ là thích mình phải không? Chắc có thể là vậy rồi. Anh tự nghĩ rồi tự trả lời, miệng bất giác nở nụ cười.
Một hồi lâu, Nhất Huy cũng buồn ngủ, anh quay sang nhìn Nhã Đan, thấy ẻm đã ngủ từ lúc nào không hay biết, Thanh Thanh thì có đôi phần thay đổi, không thấy cô có vẻ khó thở nữa, cô nằm trên đùi của Nhã Đan mà nghỉ ngơi.
Đầu của Nhất Huy chòm tới bên tai cô bạn đang ngồi cạnh mình, anh nhìn gương mặt đang ngủ say sưa, rồi nhẹ nhàng đặt môi của mình lên má của Nhã Đan. Một nụ hôn dễ thương tuy có hơi lén lút và chưa được ai cho phép.
Mưa suốt một đêm dài, đâu ai ở căn nhà hoang đó biết rằng, đã có một thiên thần bé nhỏ ra đi mãi mãi.
***
Nhất Huy nhìn vết sẹo trên cổ tay của mình, nó làm anh nhớ về hai ngày mưa dữ dội năm ấy. Anh căm ghét lũ xấu xa, s*c vật ấy, chính bọn chúng gián tiếp hại ch*t chị họ của Nhã Đan. Nhớ lại chuyện đó thì đầu của anh rất đau.
____
Thật ra lúc đầu tôi định cho Thanh Thanh mất qua vụ tai nạn xe, nhưng tôi cảm thấy nó quá mạnh bạo và tàn ác nên đổi thành vụ bắt cóc.
Tên hụt của tôi là Thanh Thanh đó mấy bà =))))
Vote và comment cho tôi có động lực nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip