Chương 19
Mình được góp ý rằng cách xưng hô "anh-cô" nghe già nên bắt đầu từ chương này mình đổi thành "thằng bé-con bé" nha [mấy chương trước mình sẽ từ từ sửa luôn]
> Núi Gia Lào, Cây Ba Gốc là địa danh có thật. Mình lấy cảm hứng từ chuyến đi chơi cùng tụi bạn của mình để viết lên chương này.
***
[Xin chào cuốn nhật kí, mình có họ tên đầy đủ là Đinh Nguyễn Nhã Đan. Hôm nay là ngày tựu trường, cũng là ngày đầu tiên mình viết nhật kí, nơi đây mình sẽ kể những câu chuyện cuộc của mình.
11 giờ 1.9.2023-Khởi đầu mới]
Nhã Đan đóng cuốn sổ tay lại, cất nó lên giá, rồi con bé lấy một cuốn vở 200 trang bên trên có ghi "Toán". Lật trang đầu tiên, có tiêu đề màu đỏ thật to "GÓC LƯỢNG GIÁC", đúng vậy bây giờ con bé phải ôn lại những bài đầu tiên trước khi bước vào năm học lớp mười một này.
Chiếc miệng thì thầm to nhỏ những chú thích trong trang giấy trắng mực xanh:
"Tia ô u là tia đầu, tia ô vê là tia cuối..."
Tầm hơn 15 phút sau, thì Nhã Đan đứng dậy, con bé vặn vẹo dáng người. Ở nhà một mình có hơi chán, việc nhà, học thì cũng làm xong, giờ con bé không biết nên làm gì tiếp nữa.
Bên đây Nhất Huy cũng thế, thằng nhỏ cũng không biết làm gì ngoài lấy xấp tài liệu Toán ra. Cứ thế một ngày trôi qua trong sự buồn tẻ và nhạt nhẽo.
Sáng hôm sau.
Với một đứa con gái năng nổ về hoạt động ngoại giao như Trà My thì làm sao có thể bỏ qua chuyến đi chơi nhân dịp ngày lễ được. Thế là mới 6 giờ sáng, mặt trời vừa ló, con bé đã bật dậy nhắn tin rủ lũ bạn mình đi leo núi. Nhắn cho từng đứa thì lâu quá, nên con bé đã lập group chat trên Messenger cho nó tiện chứ sao.
- Trà My: @mọi người.
- Trà My: Dậy đi chơi bây ơi.
Không có ai phản hồi, nhưng không có gì làm khó được Trà My cả, con bé có số điện thoại của lũ bạn mình mà. Nở một nụ cười thâm độc, con bé nhanh trí ấn số gọi nhỏ Chi đầu tiên.
Giọng bức xúc từ đầu dây bên kia truyền qua:
"Con My mày bị khùng hả?"
Trà My vội vàng giải thích:
"Bé bình tĩnh, nghe chị nói đã. Đi chơi không?"
Lam Chi nghe xong, tay lau ghèn ở khóe mắt, rồi từ từ trả lời:
"Đi đâu?"
"Soạn đồ ăn, thức uống mang đồ gọn gàng rồi qua nhà tao lẹ." Nói xong Trà My cúp máy.
Lam Chi mặt ngơ ngác, đầu quay mồng mồng, cái gì vừa mới xảy ra vậy? Mặc dù không biết đi đâu, nhưng chỉ cần đi chơi thì con bé luôn ở vị trí sẵn sàng.
Gần 8 giờ, Đan, My, Chi, Trầm, Long, Khang có mặt đầy đủ tại nhà của nhỏ My. Sáu người họ đang đợi hai anh em nhà Nhất Huy tới. Xe, đồ ăn, lều trại đều có tất, hôm nay họ quyết định sẽ chơi tới bến mới về.
Để tụ tập được những thằng con trai thì Trà My đã gọi điện cho Gia Long tận mười hai cuộc gọi nhỡ. Chỉ cần kêu được một trong những đứa như Long, Khang, Huy, Nam thì thuyết phục mấy đứa còn lại sẽ là một chuyện dễ dàng.
Nhã Đan háo hức từ sáng đến giờ, con bé được phân công chuẩn bị trứng chiên nghe nói sẽ làm cơm trộn.
"Hai khứa kia tới rồi kìa anh em."
Đi thôi!
Từ nhà Trà My đến núi Gia Lào khoảng 15km, bọn nhỏ đi cũng hơn một tiếng mới tới nơi. Đến chỗ, họ gửi xe rồi hành trình leo núi xin được phép bắt đầu.
Từng bậc thang đá dóc khá đứng, nên việc đi lên phải nói rất khó khăn. Mấy đứa con gái vừa đi vừa than, ánh nắng xuyên qua những nhánh cây cao lớn hắt lên tám khuôn mặt ửng hồng.
Có vài cụ trên vai mang chiếc gùi được đan bằng nứa, bên trong có những món đồ mà các cụ đem lên núi để buôn bán kiếm thêm thu nhập.
"Các cháu đi hình chữ "Z" sẽ đỡ mệt hơn đấy."
Bọn nhỏ gật đầu cảm ơn, rồi ngay sau đó thực hành luôn, có hiệu quả thật nha.
Mặc dù mới đi hơn 10 phút, nhưng mặt ai cũng đỏ như trái cà chua cả. Lên một đoạn bậc thang thì sẽ có một đoạn đường bằng phẳng kèm với vài chiếc ghế đá.
Họ ngồi nghỉ một lát. Nhã Đan lấy bình nước từ trong ba lô ra, con bé uống một ngum lớn vì quá khát. Lâu rồi con bé mới vận động nên cơ thể có phần không được ổn định cho lắm, đôi tai tự nhiên ù ù khó chịu, ngực thì hơi hơi đau.
Với nhiệt độ đang tăng dần do cái nắng ngày càng gay gắt mà Nhã Đan lại quên đem nón, con bé chỉ mang áo khoác mà thôi. Giờ vừa nóng, vừa đổ mồ hôi nhễ nhại mà tròng chiếc áo đó vào người thì chỉ có ngộp.
"My! Mày để cái quái gì trong ba lô mà nặng thế?"
Trà My trả lời với cái giọng thều thào, con bé uể oải lắc đầu.
"Có cái gì đâu. Chỉ có ba chai nước 500ml, một hộp cơm, một kem chống nắng. Hết rồi."
Nghe crush nói vậy, thằng Long lập tức lấy chiếc ba lô đang để bên cạnh nhỏ mang trên hai vai của mình.
Nói chứ, tụi con trai cũng ga lăng lắm. Thằng Khang giúp nhỏ Trầm, thằng Nam giúp nhỏ Chi.
Nhất Huy nhanh nhẹn bảo Nhã Đan đưa ba lô cho mình, con bé lúc đầu có hơi do dự nhưng thằng Huy kiên nhẫn lắm, nằng nặc muốn cầm dùm.
"Nhanh! Đưa cho tớ."
Vậy là nhóm bọn họ tiếp tục lên đường. Dài hai bên đường toàn cây với cây, đá với đá nhưng cũng có vài đoạn đường có thể từ chỗ họ đang đi nhìn thấy được phong cảnh bao quát hay những cáp treo đi qua đi lại.
Gió đi qua hàng nghìn tán lá, rồi từ từ nó âm thầm len lỏi vào bên trong những chiếc áo đang thấm đẫm mồ hôi của các chàng trai, cô gái tuổi thanh thiếu niên. Nàng gió như đang xoa dịu cái nắng oi ả, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng xào xạc từ những lá cây trên cao va chạm vào nhau, như đang tán dương nàng gió đã giúp nó trở nên mát mẻ sau khi phơi dưới ánh sáng vàng lấp lánh chói chang này.
Cứ như vậy, đi leo bậc thang một khúc thì sẽ có một đoạn đường bằng phẳng. Một bên là cây nhiều vô tận, một bên là những gian hàng buôn bán đồ lưu niệm, đồ cần thiết để lên chùa cúng, cầu bình an.
Nhất Huy đi sau lưng Nhã Đan từ đầu đến cuối, con bé đi một bước thì thằng nhỏ cũng đi một bước. Thấy con bé bị nắng chiếu vào thì thằng nhỏ lật đật cởi chiếc nón lưỡi trai màu đen của mình xuống, âm thầm đội lên đầu của con bé.
Ngoài mặt Nhất Huy tỏ ra lạnh lùng như kiểu cái nón vướng víu quá mới cho Nhã Đan mượn đỡ, nhưng trong lòng đang nóng rạo rực, lo sợ con bé bị say nắng rồi bệnh.
Càng lên cao, bên đường sẽ xuất hiện những ngôi miếu nhỏ, có thể vào đó cầu phúc. Nhất Huy đột ngột dừng lại, ghé vào lấy một cây nhang, thằng nhỏ quỳ xuống tấm thảm trước tượng Phật. Miệng thì thầm:
"Xin phù hộ cho mẹ và em trai của con luôn bình an. Và còn có tình yêu đầu của con chính là Nhã Đan sẽ luôn hồn nhiên, hạnh phúc ạ. Con xin cảm ơn!"
Nhã Đan thì đi trước Nhất Huy, nên con bé không để ý tới thằng nhỏ cho lắm. Nhưng mà con bé cũng giống ai đó, vào một ngôi miếu khác, thắp nhang, cầu nguyện.
"Xin phù hộ cho dì và dượng của con luôn bình an. Và còn có những người mà con yêu thương sẽ luôn được vui vẻ, hạnh phúc ạ. Con xin cảm ơn!"
Hơn 30 phút trôi qua, từ một nhóm tám người đi cùng nhau, bây giờ đứa thì đi sau, đi thì đi trước, đứa thì ngồi nghỉ mệt. Bọn họ đã hẹn nhau, ai tới Cây Ba Gốc trước thì sẽ đợi những người còn lại.
Nhã Đan không thấy ai, nên con bé ngồi ghế đá để đợi mọi người. Chưa đầy 3 phút, Nhất Huy đã xuất hiện, thằng nhỏ tranh cơ hội ngồi cạnh con bé.
"Đan có đói không? Tớ có chuẩn bị bánh cho c..."
Tiếng chổi xào xạc của bà cụ đang quét lá cây rơi rụng trên đường đã làm con bé nghe không rõ Nhất Huy nói gì, nên nhỏ hỏi lại:
"Cậu vừa nói gì?"
"À tớ hỏi cậu có đói không? Sáng tớ mua bánh, nhưng mà nãy dọc đường tớ uống hơi nhiều nên no bụng. Cậu ăn bánh của tớ cho đỡ đói nhé." Nói xong Nhất Huy lấy hộp bánh bông lan ra, bên trong có hai ngăn đựng hai chiếc bánh bông lan.
Đây là một cặp bánh.
Nhã Đan tính từ chối, nhưng Nhất Huy nhanh tay hơn nhét bánh vào tay của con bé.
"Cảm ơn cậu nha."
***
Lịch đăng: Thứ 4, Thứ 6, Chủ Nhật/Thứ 4, Chủ Nhật.
Thiếu động lực quá 😭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip