Chương 20

Mây bồng bềnh trôi theo chiều gió giữa trời xanh, cặp mắt của chàng thiếu niên tuổi mười bảy dán chặt vào người con gái đang gỡ chiếc bánh bông lan ra khỏi hộp.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch, trái tim của Nhất Huy đập loạn xạ như mất điều khiển của các xung điện. Chỉ có trời cao mới biết bây giờ trong lòng của nó y hệt trái bom hẹn giờ, chỉ cần Nhã Đan có cử chỉ hành động nào khác thì trái bom sẽ nổ tung.

“Cậu bị sốt hả? Sao mặt cậu đỏ lừ vậy?”

Chất giọng ngọt ngất như mật của Nhã Đan nhẹ nhàng rót vào tai của chàng trai đang ngồi bên cạnh âm thầm tương tư con bé dù là ở quá khứ hay hiện tại.

Bùm! Vào giây phút bốn con mắt chạm vào nhau, Nhất Huy cũng đã hiểu mầm tình yêu trong người mình đã chớm nở thành hoa thật rồi, nó không còn là chồi non nữa. Thằng nhỏ trở lại trạng thái bình thường, miệng ấp úng trả lời:

“Không đâu. Tớ vẫn ổn.”

Nhã Đan mạnh dạn xích lại gần Nhất Huy hơn, con bé vẫn không tin thằng nhỏ vẫn ổn như lời đã nói. Bàn tay trắng nõn, thon dài từ từ dán vào vầng trán lấm tấm mồ hôi. Nhất Huy cứng người, thằng nhỏ cảm thấy mọi thứ như đứng yên, trong cặp mắt màu hổ phách của thằng bé có hình ảnh của một người con gái với nét mặt lo lắng.

Nhất Huy thật sự đã bị sốt! Nhiệt độ cơ thể của nó cao hơn hẳn so với Nhã Đan. Thằng nhỏ cảm nhận được tay của con bé mát cực kì, nó còn tưởng con bé bị cảm lạnh giữa thời tiết oi bức này nữa cơ.

“Sao tay cậu lạnh vậy? Cậu mới là người có bệnh!”

Nhã Đan nghe vậy không nhịn được mà phì cười.

“Cậu bị sốt nên mới cảm thấy tay tớ lạnh.”

Nhất Huy ngây người, chưa bao giờ thằng nhỏ cảm thấy mình ngớ ngẩn như hiện tại cả, nhưng nó lại vui thầm vì được Nhã Đan quan tâm, để ý.

Đôi khi bị bệnh cũng thú vị!

“Cậu đừng lo tớ có đem nhiệt kế và miếng dán hạ sốt.”

Nhất Huy ngây người lần hai, thằng nhỏ tự hỏi nó có nghe nhầm gì không vậy? Ai mà đi leo núi mà mang những thứ này? Nhưng mà coi bộ Nhã Đan cũng tâm lí phết đấy.

“Tớ không đo nhiệt đâu, cậu đưa tớ miếng dán được rồi.”

Nghe vậy, Nhã Đan đưa tháo vỏ bên ngoài của miếng dán rồi đưa cho Nhất Huy. Tưởng rằng, thằng nhỏ sẽ cầm lấy nó, nhưng không nhé. Thằng nhỏ là chàng trai tâm cơ, nhiều chiêu trò ít ai có thể đoán được. Nhờ bộ mặt lầm lì nên ai nhìn vào cũng tưởng good boy hàng thật giá thật.

“Tay tớ đột nhiên run quá, vả lại tớ không nhìn thấy mình… chắc không dán được.”

“Anh hai không dán được thì để em.”

Nhật Nam từ đâu xuất hiện, thằng nhỏ xòe tay ra, Nhã Đan hiểu ý nên đưa cho thằng nhỏ dán cho anh trai của mình. Nhất Huy nhìn thằng em đáng ghét của mình bằng ánh mắt hình viên đạn. Ai mượn? Ai mượn giúp?

Ba người, Nhất Huy, Nhã Đan, Nhật Nam đến Cây Ba Gốc trước, tầm 15 phút sau thì năm đứa còn lại cũng xuất hiện. Vậy là sau những cơn nhứt mỏi, những giọt mồ hôi đầm đìa, những lần dừng chân tại ghế đá thì lũ nhỏ đã leo được 1/2 dãy núi.

***

Tổng kết lại, nhóm tám người bọn họ leo hơn hai tiếng mới tới khu vực mà người ta hay ở qua đêm để cắm trại. Có một tấm thảm cỏ nhân tạo khá lớn, còn có vài lều trại do khách du lịch đến nơi đây chơi nhân dịp ngày lễ, tại đây có thể nhìn xuống và thấy hàng trăm ngôi nhà ngói đỏ, ngói xanh và nhiều gam màu khác nhau tụ lại.

Nhã Đan ngồi ở trên tấm ván được đóng bằng gỗ, con bé cùng mấy đứa bạn của mình dọn những nguyên liệu đã chuẩn bị ở nhà ra để bắt đầu làm cơm trộn. Trà My phát cho mỗi người một cái muỗng ăn, con bé là người sẽ chỉ huy cho việc này.

Ngọc Trầm đưa tay ra ngăn cản.

“Khoan, bây bình tĩnh. Đợi tao up locket và quay vê lóc đã.”

Minh Khang thấy ngứa mắt, thằng nhỏ lằn nhằn:

“Lẹ, bố đói.”

“Tao đếm một, hai, ba thì bọn bây đổ nguyên liệu vào trong hộp lớn này nha.”

Tưởng chỉ có mỗi Trà My sẽ đếm, nhưng mà mấy đứa còn lại thấy vậy cũng cùng nhau hô theo.

“MỘT…”

“HAI…”

“BA.”

Nào là dưa leo, cà rốt đã được luộc chín, những miếng rong biển được cắt thành những mảnh hình vuông nho nhỏ, trứng chiên, xúc xích được đổ vào chiếc hộp to đùng có chứa cơm.

Tám con người quay quanh kèm theo tám chiếc muỗng hướng về món cơm trộn hấp dẫn này. Tiếng độp, độp từ những chiếc muỗng va chạm vào đáy của hộp cơm, họ trộn đi trộn lại thật đều, rồi bắt cho nó vào miệng. Vị mặn của nước tương cùng với rong biển, vị béo của trứng lẫn với xúc xích, vị cay của tương ớt Chin Su, vị ngọt thanh của dưa leo và cà rốt tất cả đã hòa quyện lại làm một.

Thấy bọn họ ăn vui vẻ, cô bán nước ở gần đó nhìn thấy thì chợt bật cười và cảm thán.

“Đúng là tuổi trẻ!”

Nơi đây chỉ còn một đoạn ngắn nữa sẽ tới đỉnh, gió mát rười rượi, phong cảnh thì đẹp, đồ ăn thức uống thì ngon, hôm nay là một ngày tuyệt vời.

Lam Chi hỏi:

“Cậu có biết sắp tới cậu học lớp nào không Đan?”

Nhã Đan lắc đầu.

“Hay cậu xin học chung lớp với bảy đứa tớ nè. Lớp tớ bình thường lắm!”

Trà My tiếp chuyện. Con bé khoe khoang về lớp.

“Lớp tớ chỉ có hai mươi lăm học sinh giỏi, mười lăm học sinh xuất sắc và có điểm đầu vào cao nhất khối nên cũng bình thường như Chi nói.”

Nhã Đan tự nhiên cảm thấy áp thật, áp lực đấy.

Ăn xong, bọn họ ra thảm cỏ ngồi nói chuyện vu vơ và chụp một nghìn lẻ một tấm hình làm kỉ niệm. Nơi đây khá hợp gu với Nhã Đan, con bé lại có dịp thả tâm hồn của mình bay bổng vào mây trời. Thật sự mà nói, chỗ này thích hợp cho những ai muốn chữa lành vết thương vô hình.

Đang ngồi một mình, Nhất Huy đi lại ngồi gần với Nhã Đan. Thằng nhỏ muốn nói chuyện với con bé nhưng lại không đủ can đảm, vì thằng nhỏ còn đang vướng chuyện của Diệu Linh.

“Cậu có gì muốn nói với tớ hả?”

Nhất Huy giật mình, miệng mấp máy:

“Sao cậu biết được?”

Tuy Nhã Đan nói chuyện với Nhất Huy, nhưng con bé không nhìn thằng nhỏ, bởi vì con bé sợ khi nhìn thẳng vào cặp mắt ấy, con bé lại đắn đo không dám mở lời mà tiếp chuyện với thằng nhỏ.

Cặp mắt của Nhã Đan nheo lại, thu nhỏ tầm nhìn do ánh sáng vàng làm chói. Con bé nói thật lòng:

“Tớ cảm nhận được.”

Đằng sau câu nói ấy, ẩn chứa vài điều, con bé hi vọng thằng nhỏ sẽ hiểu được.

***

- Chuyến đi chơi đáng nhớ trước khi bước vào năm học mới. Lúc xuống núi, mình đã gặp cô chú với độ tuổi trung niên, họ nắm tay nhau đi từng bước lên bậc thang, lãng mạn lắm luôn. Tám đứa bọn mình, nhìn cô chú với cặp mắt ngưỡng mộ.
[22 giờ 2.9.2023-Tuy mệt nhưng vui]

- Chân mỏi ơi là mỏi, kết quả của ngày hôm trước.
[8 giờ 3.9.2023-Nằm nguyên một ngày]

- Ngày mai khai giảng rồi, mình phải mặc áo dài, bật mí mình học chung lớp với Trà My đó.
[19 giờ 30 phút 4.9.2023-Háo hức quá!]

- Hôm nay khai giảng, lúc đi về có bạn nam xin Facebook của mình nhưng Nhất Huy không cho và nói với mình như vậy là không nên. Ây, ngày mai mình bắt đầu học trường mới rồi.
[11 giờ 15 phút 5.9.2023-Bồi hồi]

***

Nhã Đan được dì Xuân đưa đến trường, con bé chào dì rồi đi vào cổng. Sáng hôm nay, Nhã Đan đã dậy rất sớm chuẩn bị cho buổi “phỏng vấn” từ giáo viên chủ nhiệm và các bạn học sinh trong lớp. Con bé soạn văn nói và luyện tập trước camera điện thoại hàng chục lần, nhưng nét mặt lo lắng có phần tự ti đã làm con bé lúc nói không mượt và bị sượng.

Hơi lạnh của sương vẫn còn đọng lại, nó len lỏi hết mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường, những vệt ánh sáng mờ nhạt phủ xuống một phần gương mặt trắng nõn của con bé. Nhã Đan lên tới lầu hai, con bé chần chừ chưa muốn vào lớp, thế là con bé quyết định đứng ở ngoài hành lang đợi chuông reo rồi vào cũng không muộn.

Nhã Đan chóng cằm, ngước nhìn xuống sân, con bé đột ngột quay người lại khi nghe có người hỏi mình:

“Cậu học lớp 11A3 hả?”

Điều làm con bé ngạc nhiên, đây chính là là cậu bạn xin Facebook của con bé hôm khai giảng.

Tuấn Anh nhìn chằm chằm vào Nhã Đan, thằng nhỏ ấn tượng với con bé chỉ qua cái nhìn đầu tiên. Hôm ấy, lọt vào mắt thằng nhỏ là một thiếu nữ dáng thướt tha trong tà áo dài trắng với mái tóc được tết dài và để gọn sang một bên. Nhìn con bé cười, thằng nhỏ đã ví nụ cười ấy như ánh ban mai.

Nhất Huy từ trong lớp bước ra thì thấy cảnh này. Thằng nhỏ hôm nay đến lớp thật sớm, để đợi Nhã Đan. Đợi mãi, mà không thấy bóng dáng của con bé đâu, nên thằng nhỏ tưởng con bé đi nhầm lớp, vội vàng đứng dậy đi tìm. Thằng nhỏ cũng không ngờ, con bé đứng ở ngoài hành lang nãy giờ không dám vô lớp đâu.

Thấy cặp mắt của Tuấn Anh cứ dán chặt vào Nhã Đan, Nhất Huy bực bội, mặt mày cau có.

“Đan học chung lớp với tớ, xin hỏi bạn top hai của khối tìm bạn ấy có chuyện gì không?”

Câu nói đậm mùi châm chọc, như có một nòng súng chỉa thẳng vào Tuấn Anh. Mà Nhất Huy nói đúng mà, Tuấn Anh năm ngoái top hai với điểm trung bình cả năm 9.74. Biết ai nhất khối không? Người đang cầm súng dí vào Tuấn Anh đấy.

***

Vote cho mình nha♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip