Chớm nở (1)
"Ư ưm"
"Ôi cái lưng ta"
"Cột sống đệ gãy rồi, gãy thật rồi"
"Ma quỷ.."
Các Bạch tử bối đang cố lê lết cái thân thể đau đớn, dính đầy bùn đất của mình về Bạch Mai Quan .
Họ vừa kết thúc cuộc huấn luyện địa ngục của tên ma quỷ được cho là bị Diêm Vương phái tới vì địa ngục không chứa nổi.
" Nếu cứ thế này chắc ta tẩu hỏa nhập ma mất.. ư.. ư "
Rắc
"Aaaaaaaa eo ta "
" Mấy đệ mang đá đến đây hộ ta với hức "
" Chân đệ chuột rút rồi ''
"Đệ không còn sức nữa sư huynh ư.."
Mấy tiếng rên rỉ cứ vang lên không ngừng. Họ biết là huấn luyện sẽ vất vả và khó khăn nhưng ai ngờ nó lại như thế này??
Buộc đá vào tay, chân, vác lên lưng mấy tảng đá nặng bỏ xừ ra rồi chạy vòng quanh núi Hoa Sơn, nếu đi từ từ thì không đến nỗi nhưng chạy, chạy đó, không chạy là chết mà chạy lâu cũng chết.
Vì sao chết? Vì có con cuồng khuyển sẽ nhe răng gầm gừ, dùng cái miệng tuôn ra những lời mắng chửi sát muối vào vết thương tinh thần aka cả những cái đập free từ thanh kiếm gỗ.
Vậy nên họ không chỉ chịu mỗi chấn thương về tinh thần mà còn cả thể xác.
Địa ngục là đây chứ đâu .
Dù vậy họ vẫn cố gắng kiên trì mà tập luyện tới cùng.
Tuy họ cũng có chút bất mãn nhưng biết làm sao được, nếu cứ mãi giữ cái tôi cao cao tại thượng ấy thì bao giờ có thể mạnh lên, bao giờ có thể vượt qua những sư điệt nhỏ tuổi, làm tấm lưng che chở cho chúng?
Ken két
Các Bạch tử bối nghiến chặt răng.
Những kí ức từ trận Hoa Tông chi hội bỗng chốc hiện về.
Khi đó tất cả các đệ tử đời hai bọn họ đều thua nhưng ngược lại mọi đệ tử đời ba chúng đều chiến thắng hết.
Nói họ không ghen tị thì đó là nói dối, sao lại không ghen tị được chứ ? Họ cũng cố gắng mà, cũng tập luyện mà nhưng sao lại chả thắng nổi một trận thế? Lúc ấy, niềm vui chiến thắng đã lấn át mọi cảm xúc cá nhân của họ, đến lúc này, sau một thời gian trôi đi nó mới trỗi dậy và làm họ khó chịu vô cùng.
Thế nên dù có bị sỉ nhục, chê cười thì có làm sao chứ, họ sẵn sàng vứt bỏ cái tự tôn của một vị sư thúc mà trở thành một võ giả, một đồ đệ muốn được hướng dẫn để có thể mạnh lên, mạnh hơn nữa.
Nhưng vẫn có một điều làm họ có chút buồn.
" Từ khi nào lũ nhỏ lại thành ra như thế?"
'' sao ta biết được, lúc rời Hoa Sơn tu hoành chúng vẫn còn nhòm ngó, nhìn trộm chúng ta như đám trẻ nhỏ bé nuối tiếc không muốn chúng ta rời xa chúng mà"
" còn bây giờ? "
"..."
Nói sao nhỉ? Một lũ sơn tặc ? Hay những tên sư điệt vô lễ??
Hức
Khóe mắt họ cay cay khi nhớ đến chuyện cũ .
Hình ảnh các đệ tử đời ba nở nụ cười gian xảo, vén đến tận mang tai đem dụng cụ (?) chạy tới chỗ họ vẫn chưa bị phai mờ trong tâm trí.
" mà nhắc mới nhớ, sư huynh đâu rồi?
" Sư huynh nào?"
" cái lão già khởi xướng ra chuyện này ''
'' À à lão già đó ngất lâm sàng luôn rồi ''
'' Hả gì cơ ? ''
'' Huynh có bị mù không? bộ huynh không thấy sau khi con cuồng khuyển đó kêu kết thúc thì lão đó đã nằm thẳng cẳng trên sân tập luôn rồi à ''
" ờ ha, vậy sao giờ?''
'' mặc kệ lão ''
'' ừ đúng vậy"
Bạch Thương ở một bên nhìn đám sư đệ đang trò chuyện mà muốn gớt nước mắt.
' các đệ cũng khác gì chúng nó đâu '
' tha hóa hết rồi '
' Hoa Sơn rồi sẽ đi về đâu '
Dù bên ngoài bình thản nhưng bên trong là nước mắt trào sâu biển rộng, Bạch Thương vẫn cố lê cái thân ra ngoài để nhặt xác (?) Bạch Thiên về .
Và khi hắn mở cửa ra, khí lạnh tràn vào làm tất cả nổi hết cả da gà da vịt
Cái gì vậy?
Cả người hắn run như cầy sấy, đảo mắt ngó nghiêng xung quanh, và hắn đã nhận ra.
Nơi mà Bạch Thiên vừa nằm úp mặt xuống đất giờ đã không còn một ai cả.
Gì thế?
Sống lưng hắn lạnh buốt, bàn tay run rẩy nằm chặt cánh cửa và khi hắn quay đầu lại .
Không có ai cả.
Phía sau hắn là các sư đệ vừa mới đứng và trò chuyện với nhau giờ không còn một ai cả .
Gió se lạnh buốt của núi cao thổi qua.
Không gian yên tĩnh tới bất thường.
Bạch Thương đột nhiên cảm thấy có ai đó ở sau lưng quay đầu lại và hắn thấy một bóng đen .
Một bóng đen có đôi đồng tử màu xanh đang nhìn chằm chằm vào hắn.
'' Đi thôi "
" hả..a ngươi gì cơ..o"
"Phản ứng với tâm trí của một con quái vật "
Vụt
Bạch Thương cũng đã biến mất.
Giờ đây, cả Hoa Sơn đến một bóng người cũng chẳng có.
______
Tình hình thời điểm thứ hai cũng chẳng khác gì.
Khi Ngũ Kiếm và Tuệ Nhiên đang nằm thở hổn hển trên sân vì cuối cùng cũng leo lên tới đỉnh Hoa Sơn.
Sự im lặng bất thường khiến họ phải dừng những nhịp thở khó khăn, và họ cuối cùng phát hiện rằng:
Xung quanh họ không còn ai cả.
Ngước mắt lên thì Thanh Minh cũng đã biến mất từ bao giờ.
Ực
Tiếng nuốt khan của Chiêu Kiệt khiến họ run rẩy.
Lẽ nào đây là lí do mà càng lên cao tiếng rên rỉ của các sư đệ, sư huynh, sư thúc càng nhỏ dần rồi biến mất như hiện tại?
"Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra vậy?''
Không có câu trả lời.
Đường Tiểu Tiểu cố ngước mặt lên, gương mặt của nàng đột nhiên tối xầm lại.
Biến mất rồi.
Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và cả tiểu sư phụ Tuệ Nhiên.
Không có ai cả.
Sự sợ hãi ngập tràn trên mặt nàng.
Nàng cố đứng lên rồi nhìn xung quanh.
Yên tĩnh quá.
Không có ai cả.
Tiểu Tiểu cố nuốt nghẹn nước mắt vào bên trong.
Khi nàng đang chuẩn bị chạy đi tìm mọi người.
Tỏm
Một hố đen xuất hiện dưới chân nàng, nó hút nàng vào trong nhanh đến nỗi khiến nàng chẳng kịp hét lên.
Thời điểm thứ hai cũng đã rơi vào ý đồ của nữ thần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip