Chương 1


Chương 1: Đến cả đấu trí cũng không được

Đã 4 ngày trôi qua kể từ khi kỳ thi cuối kỳ bắt đầu. Giờ chỉ còn lại một ngày.

Nhưng kỳ thi này không phải điều quan trọng nhất.

Sau giờ học. Tôi nhớ lại dáng vẻ hôm qua của Kaju khi nhanh chân đi đến phòng CLB.

—Kaju dự định sẽ tặng socola honmei cho một cậu con trai vào ngày Valentine.

Tất nhiên, việc Kaju thích một cậu bạn trai cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng con bé mới chỉ học năm hai cấp hai thôi. Chẳng phải hơi sớm quá để tặng socola honmei sao?

Nếu cậu ta không có tình cảm như vậy thì sao?

Không, chắc chắn là cậu ta phải có chứ. Vì Kaju đáng yêu thế cơ mà—

Trong lúc nghĩ vậy, tôi bước vào tòa nhà phía tây. Vừa đặt chân vào góc cầu thang u ám, ai đó đã túm lấy tay tôi.

Người không chút do dự lôi tôi vào góc tối cạnh cầu thang là—phó chủ tịch hội học sinh, Tiara Basori.

Cô ấy ép tôi dựa sát vào tường, ánh mắt như muốn thiêu đốt.

"Nukumizu-san, dạo này cậu đang tránh mặt tôi phải không?"

"Ể? Làm gì có chuyện đó—"

Giọng tôi bỗng run lên, rồi tắt ngấm. Tôi quả thật có chút sợ người này.

Đôi mắt của Tiara-san cụp xuống khi thấy tôi im lặng.

"...Quả nhiên là cậu đang tránh tôi, đúng không?"

"Không! Không phải thế đâu. Chỉ là gần đây tôi bận ôn thi quá thôi. Vì thế mới không có thời gian. À mà, có chuyện gì sao?"

Tôi vội vã lái sang chủ đề khác. Vẻ mặt Tiara-san bỗng như trút được gánh nặng. Dễ đoán thật.

"Xin hãy dạy tớ thêm một lần nữa. ...Tất nhiên, đây là một cuộc trao đổi. Tớ sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng!"

Ể, chẳng phải bây giờ đã quá muộn rồi sao? Ngày mai là thi xong rồi còn gì.

Đúng là thành tích học tập của Tiara-san không mấy khá khẩm.

Cô ấy không muốn để người khác biết điều này. Thậm chí cuối năm ngoái, chúng tôi còn có chút cãi vã. Vậy mà (vì lý do nào đó) thỉnh thoảng cô ấy vẫn đến nhờ tôi dạy kèm.

Xin hãy nói chuyện với tôi như một người bình thường thôi mà.

"Ờm, ngày mai chủ yếu là môn xã hội đúng không? Tớ không giỏi môn đó đâu. Hơn nữa, môn này thiên về học thuộc lòng. Tốt hơn là cậu nên tự học thì hơn."

"Nhưng còn những môn khác nữa mà! Để tớ xem nào. Còn môn gì nữa—"

Tiara-san lấy từ cặp ra một tờ giấy. Cô ấy nheo mắt lại nhìn.

"...Giáo dục thể chất và sức khỏe."

Khoảnh khắc lặng thinh bao trùm.

Tiara-san gục đầu xuống, cả người run rẩy. Đôi tai đỏ ửng.

"...Ý tớ không phải vậy."

"Ừ, tớ biết."

"Không, thực sự không phải ý đó!"

"À, tớ thật sự biết mà. Vậy, chúng ta cứ quên chuyện học chung đi nhé?"

Tiara-san dang tay ra và chặn tôi lại khi tôi định bỏ chạy.

"Nhưng nếu vậy thì tớ không thể bày tỏ lòng biết ơn với cậu được!"

...Hả? Basori-san chỉ đang cố thể hiện sự cảm kích của mình bằng việc học chung thôi sao?

"Ờ, thật ra thì, cậu không cần làm thế đâu."

"Nh-nhưng không phải là- vào tuần tới? Cậu biết đấy, cái đó."

Tiara-san đang dùng mũi giày viết chữ "の" trên sàn nhà.

Tuần tới có chuyện gì nhỉ? Tiara-san không liên quan gì đến ngày Valentine, phải không?

...À, đúng rồi.

"Ý cậu là ngày mở cửa trường vào cuối tuần? Hội học sinh sẽ làm gì đó cho chúng tớ à?"

Ngày mở cửa trường trung học Tsuwabuki. Mục đích là giúp các học sinh trung học cơ sở trong thành phố tìm hiểu về việc học tập trong tương lai của họ. Khách mời cũng có thể tìm hiểu về các hoạt động câu lạc bộ. Đó là lý do tại sao chúng tôi đang cân nhắc xem Câu lạc bộ Văn học nên làm gì.

Tôi hiểu rồi. Cô ấy đang cố gắng giúp tôi như một sự đáp lại vì đã giúp cô ấy ôn thi.

"Hả? Ngày... mở cửa?"

Tiara-san trông có vẻ bối rối. Tôi nghĩ mình đã đoán sai rồi.

"Nếu không phải vậy, thì là cái gì-"

Tôi nuốt lại những lời của mình.

Góc cầu thang vốn đã đủ u ám rồi. Giờ đây, nó còn bị bao trùm bởi bóng tối hơn nữa.

"Cô bé hư, ...chị tìm thấy em rồi..."

Cô gái xuất hiện từ trong bóng tối với dáng người mảnh khảnh chính là thư ký hội học sinh, Yumeko Shikiya.

Shikiya-san đặt cằm lên vai Tiara-san và tựa vào cô ấy một cách nhẹ nhàng.

Chị gái này đã xảy ra nhiều chuyện vào cuối năm vì Tsukinoki-senpai. Dường như chị ấy có vẻ vui vẻ hơn sau đó. Chắc không phải tôi tưởng tượng.

"Senpai!? Sao chị lại ở đây...?"

Tiara-san lo lắng nhìn ra phía sau. Shikiya-san đang vẫy tay chào tôi.

"Nukumizu-kun, ...đã lâu không gặp..."

"Ừ, đã 3 ngày rồi, đúng không?"

Tôi chào lại cô ấy. Tiara-san lườm tôi một cách khó chịu.

"...Xin lỗi. Hai người có thể đừng tán tỉnh nhau khi tôi đang đứng giữa không?"

"Bọn chị đâu có tán tỉnh nhau...? Đúng không, Nukumizu-kun...?"

"Ừ, không có."

Chúng tôi gật đầu. Mặt Tiara-san tối sầm lại.

Shikiya-san dường như đã nhận ra điều đó. Chị ấy vuốt ve đầu Tiara-san từ phía sau.

"Để chị dạy em làm bài tập về nhà nhé...?"

"Hể? Ư- ừm, nhưng cái đó—"

Tiara-san giật nảy người. Cả cơ thể run lên rồi thẳng người lại. Shikiya-san thì nhẹ nhàng xoa lưng cô ấy.

Ngay sau đó, Shikiya-san nghiêng đầu vẻ khó hiểu.

"Tiara-chan... cái áo ngực của em... sao rồi...?"

"Fufu..."

Tiara-san ngẩng đầu lên, nở một nụ cười kiêu ngạo.

"Senpai, nếu chị nghĩ có thể muốn làm gì thì làm, muốn cởi áo ngực của em lúc nào cũng được thì nhầm to rồi."

Tiara nhanh chóng xoay người lại, ưỡn ngực ra một cách đắc ý.

"Thật đáng tiếc! Em đã đổi sang loại áo ngực cài khuy phía trước rồi! Giờ chị không thể tháo nó bất cứ khi nào chị muốn nữa!"

Khoan đã, chuyện gì đang xảy ra thế? Tôi vẫn còn ở đây đó.

"Ra vậy. ...Cũng... tốt thôi..."

Shikiya-san từ tốn đưa tay ra.

Rồi, từ khe hở giữa những dải ruy băng nơi áo sơ mi Tiara, chị ta thò tay vào, nghịch ngợm thứ gì đó.

"Senpai, sao chị lại đưa tay vào đó? Ể—"

"Nó bung rồi... phải không?"

Tiara-san vội vàng ôm chặt lấy ngực mình.

"Ể, khoan đã!? Thật sự bị tuột—"

Tiara cứng đờ người, rồi lúng túng quay sang phía tôi.

"À, thì... Nukumizu-kun. Cậu có thấy không?"

Tất nhiên rồi. Tôi gật đầu.

"Vậy thì đây là trò gì thế?"

"Không phải trò gì hết! Ngừng nhìn đi có được không!?"

Kể cả cậu có nói thế, tôi cũng không định ngừng đâu nhé.

Shikiya-san khẽ vẫy tay về phía Tiara-san rồi thì thầm.

"Tiara-chan... cỡ áo ngực của em... không đúng..."

"Cái gì!? E-Em đâu có cố làm màu gì đâu!"

...Tiara-san, cậu không cần phải giải thích chi tiết thế đâu.

Mà thôi, nếu tôi cứ ở đây nữa thì chẳng khác nào đang phá rối màn "tình tứ" của hai người này, đúng không?

Tôi lùi dần ra xa khỏi họ.

"Vậy thì, tôi đi trước đây. Hai người... cứ vui vẻ nhé."

"Ừm... đi đường cẩn thận..."

"Khoan đã!? Nukumizu-san! Không phải như cậu nghĩ đâu! Bọn tôi không phải như thế!"

"Không sao. Tôi hiểu mà. Hai người không phải như thế, đúng chứ?"

Tôi vội vàng rời đi ngay sau khi nói thế.

Nếu không phải như thế thì còn có thể là gì nữa? Mà thôi, có một điều tôi biết rõ: bất cứ gã đàn ông nào dám xen chân vào một mối quan hệ yuri thì chỉ có con đường chết.

*

Tòa nhà phía tây. Phòng câu lạc bộ Văn học.

Tôi điều chỉnh nhịp thở trước cửa. Chúng tôi sắp có một cuộc họp ngắn.

Đây là thời gian thi cử, nhưng lần này mọi thứ nghiêm trọng hơn. Kỳ thi chẳng là gì so với "khủng hoảng" của Kaju.

"Xin lỗi vì đã để các cậu chờ."

Tôi mở cửa. Có hai cô gái ở bên trong. Anna Yanami và Chika Komari.

Vì lý do nào đó, họ đang đứng sát vai nhau và nhìn vào tường. Họ đang lặng lẽ cắn thứ gì đó màu đen- đó là một cuộn sushi nguyên cây.

...Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Sau đó, Komari ho sặc sụa khi đặt cuộn sushi ăn dở xuống đĩa.

"T-Tớ không thể ăn một c-cái to như vậy..."

Cô ấy uống cạn cốc trà với đôi mắt đẫm lệ và lườm tôi.

"C-Cậu đến quá muộn. B-Bọn tớ đã để dành cho cậu một cái."

Tôi à? Tôi nhìn về phía Komari. Có một cuộn sushi dày được bọc trong lớp nhựa đang lăn lóc.

"Mỗi người một cuộn sao? Lại còn cái kích cỡ đó nữa?"

"I-Im đi và ăn nó ngay l-lập tức."

Không, ...kích thước của cuộn sushi này đúng chuẩn Yanami.

Tuy nhiên, ngay cả Yanami cũng không thể ăn hết cái này trong một miếng, phải không-

"Phù. ...Nukumizu-kun đến muộn, nên tớ ăn xong trước rồi."

"Ơ!?"

Tôi quay lại và thấy Yanami đang ngồi bắt chéo chân một cách thư thái. Cô ấy lau môi bằng khăn tay.

Cô ấy đã ăn hết toàn bộ cuộn sushi khi Komari đang lúng túng với tôi sao?

Tôi khá ấn tượng khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Yanami chỉ vào bức tường phía sau tôi.

"Hướng may mắn (eho) ở phía sau cậu đấy, cậu biết không? Đây. Ăn hết nó ngay lập tức đi."

Nói cách khác, ...cuộn sushi này là ehomaki sao? [TL: Eho là hướng may mắn. Bạn phải ăn hết cuộn sushi một cách lặng lẽ trong khi quay mặt về hướng đó. Thường có 7 nguyên liệu để tượng trưng cho Thất Phúc Thần. Không được cắt ehomaki ra, vì nó có nghĩa là cắt đứt vận may của bạn.]

"Nhưng Lễ Tiết Phân (Setsubun) là ngày hôm qua mà, phải không?"

"Đúng vậy, đây là đồ thừa. Tớ mang chúng đến đây."

Yanami xé lớp bọc nhựa của cuộn sushi và đưa cho tôi.

"Được rồi, không nói chuyện. Ăn hết nó ngay đi. Nhanh lên. Tớ đã cho thêm một đống bột cá sakura denbu cho Nukumizu-kun đấy, cậu biết không?" [TL: Đó là một loại bột cá màu hồng có vị ngọt.]

Thật ư? Nhưng tôi không thực sự thích sakura denbu...

Tôi do dự. Komari lườm tôi một cách giận dữ.

"Ă-Ăn đi như thể tính mạng cậu phụ thuộc vào nó vậy."

Cậu cũng không ăn của cậu mà.

"Ờ, tớ sẽ ăn hết cái này khi nào rảnh. À, Yakishio đâu rồi? Cậu ấy không ở đây à?"

"Lemon-chan vẫn còn trong lớp học phụ đạo."

"Lớp học phụ đạo? Chúng ta vẫn còn trong kỳ thi mà?"

Yanami bắt đầu ngấu nghiến cuộn sushi còn lại của Komari với vẻ mặt nghiêm trang. Cô gái này ăn rất nhiều, chắc chắn rồi.

"Kết quả của ngày đầu tiên đã có rồi. Các giáo viên trường Tsuwabuki đã thành lập một nhóm đặc biệt. Cậu ấy sẽ không lên lớp được vào năm tới nếu không bắt đầu học ngay bây giờ."

... Yakishio đã sa sút đến mức này rồi sao?

"Được rồi, chúng ta hãy để Yakishio cho các giáo viên. Có một lý do mà tôi gọi hai người đến đây hôm nay."

Tôi tưởng tượng ra tương lai khi Yakishio gọi tôi là senpai trong khi lấy một chiếc hộp ra từ cặp đi học của mình.

"Cái này là gì vậy, Nukumizu-kun?"

"Suỵt. Thử một cái đi đã."

Yanami reo lên khi mở hộp.

Chiếc hộp dẹt được chia thành nhiều ngăn nhỏ. Bên trong là những viên sô-cô-la đầy màu sắc.

Đây chính là hỗn hợp sô-cô-la đặc biệt của Kaju (thí nghiệm số 3).

"Ể, cái gì đây? Đáng yêu ghê. Tớ ăn một cái nhé? Tớ vốn kén chọn sô-cô-la lắm đấy."

Tớ biết. Nhưng cậu kén chọn ở chỗ nào cơ?

"Ah, cái này vị đắng, còn cái kia thì vị sữa hả? Uwah, còn có cả nhân sốt caramel nữa. Nhanh lên, Komari-chan. Không ăn nhanh là hết sạch đấy."

Komari rụt rè cho một viên vào miệng.

"C-Cái này là vị hạt dẻ cười phải không? N-Nó là đồ tự làm sao?"

"Ừ, là mẫu cho Valentine của em gái tớ. Ngoài ra, cái này nữa—"

Tôi cầm lên một viên sô-cô-la hình trái tim màu đỏ, giơ lên cho hai người thấy.

"Nó bảo cái này là để tặng cho người khác, không phải tớ."

Yanami và Komari bỗng khựng tay lại. Tôi bình tĩnh nhìn hai cô gái.

"Nó cũng chẳng chịu nói sẽ đưa cho ai. Nên, với tư cách anh trai, tớ muốn hiểu tâm lý của một đứa con gái năm hai cấp hai—khi nó chuẩn bị đưa honmei chocolate cho người mình thích."

...Không ai đáp lời.

"Komari-chan, cậu nghĩ bên trong cái này có gì?"

"T-Tớ... tớ không biết. Chắc là hạnh nhân?"

Cốp. Cốp. Cốp. Hai cô gái vẫn nhai sô-cô-la ngon lành.

"Ờ... hai cậu có nghe tớ vừa nói gì không thế?"

Yanami và Komari liếc nhau rồi đáp tỉnh bơ.

"Em gái cậu chắc là có người thích rồi."

"À, đàn ông đấy."

...Hai đứa này hoàn toàn không hiểu tình hình nghiêm trọng thế nào.

Tôi hắng giọng, nghiêm túc quay lại với họ.

"Được rồi. Tớ sẽ cho hai cậu vài gợi ý. Ngày 14 tới, em tớ sẽ gặp một cậu bạn trai. Nhưng tớ nghĩ đấy chỉ là nghi binh. Tặng sô-cô-la trong một dịp quá lộ liễu như thế thì chẳng khác nào cái bẫy trong tiểu thuyết hay phim, đúng không? Có khả năng nó sẽ bị kẻ xấu lừa gạt, hoặc bị kéo vào trò chơi sinh tử thì sao? Dù sao tớ cũng là anh trai nó. Tớ phải can thiệp đúng cách—"

Lời cầu khẩn chân thành của tôi chẳng ăn thua. Hai cô gái đã lôi sách giáo khoa và vở ôn tập từ trong cặp ra.

"Ừm, cũng có thể. Komari-chan, cậu có cần đề thi năm trước cho ngày mai không?"

"Ể? C-Cậu có cả cái đó nữa à?"

Cả hai lập tức chuyển sang chế độ ôn thi.

"...Hai cậu không thể suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này được sao?"

Yanami thở dài đầy sốt ruột. Cô ấy xoay cây bút bi đỏ trong tay.

"Câu trả lời rõ ràng rồi còn gì. Cậu cũng biết mà, đúng không? Chẳng phải em cậu đang băn khoăn có nên hẹn hò hay không sao? Cứ để tụi nó tự giải quyết đi."

Komari gật đầu.

"C-Cậu phải tỏ ra rộng lượng mới được. N-Nếu gia đình ngăn cản thì tụi nó càng bướng bỉnh hơn thôi."

"Nhưng mà, nhìn này, nó làm sô-cô-la ngay trước mặt tớ đấy. Có khi nó đang muốn nói gì đó với anh trai cũng nên. Khả năng ấy vẫn có mà."

"Không, Nukumizu-kun thậm chí còn chẳng biết tình yêu là gì."

"C-Có vẻ cậu không hiểu rồi. Suy ngẫm lại đi."

Trong khi chính hai cậu còn độc thân từ khi sinh ra đến giờ...

Dù sao thì, hiện tại hai cô gái trung học đều đồng ý với nhau. Vậy thì hãy nhìn nhận khách quan. Có lẽ Kaju đúng là đang thích ai đó. Rất có thể người đó chính là Tachibana-kun mà nó sẽ gặp vào ngày 14.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại—khách quan cũng chỉ là ước số chung lớn nhất của chủ quan. Thành viên Câu lạc bộ Văn học sống nhờ sự sáng tạo. Chúng ta có thể dễ dàng chấp nhận một kết luận như thế mà không nghi ngờ gì sao?

Rốt cuộc, chỉ vì nó tặng sô-cô-la handmade vào ngày 14 không có nghĩa đó chắc chắn là honmei chocolate. Việc loại bỏ những ngộ nhận như vậy còn liên quan trực tiếp đến hoạt động tương lai của CLB Văn học nữa, đúng chứ—

...Không biết tôi đã suy nghĩ linh tinh trong bao lâu.

Komari liếc nhìn đồng hồ treo tường. Cô cầm lấy cặp và đứng dậy.

"Komari-chan, cậu đi à?"

"T-Tớ được phân công trực thư viện."

"À, hôm nay Komari trực à."

Gần đây CLB Văn học cũng có hỗ trợ thư viện. Dù không thể mượn sách trong kỳ thi, nhưng phòng học vẫn mở cửa.

"Komari-chan, kỳ thi đang đến rồi mà cậu vẫn đi à? Hay để Nukumizu-kun thay cậu đi trực?"

Đừng có tiện tay đẩy tôi đi thế chứ, cô gái.

"T-Tớ chỉ ngồi trực quầy thôi. V-Vẫn có thể ôn tập được."

Sau khi Komari rời đi, Yanami vừa đọc sách giáo khoa vừa thò tay lấy thêm sô-cô-la.

"Nukumizu-kun, cậu ổn với kỳ thi chứ? Từ sáng đến giờ cậu cứ bồn chồn."

"Kaju đang gặp nguy hiểm. Sao tớ có tâm trạng mà ôn thi được? Tớ phải cho cái thằng vô dụng kia thấy tớ lợi hại thế nào."

Lý lẽ của tôi hoàn toàn hợp tình hợp lý. Ấy thế mà, chẳng hiểu sao Yanami lại lắc đầu, mỉm cười khổ sở.

"...Rồi khi nào em gái cậu sẽ đưa sô-cô-la cho cậu ta?"

"Hửm? Thì đúng Valentine's Day, ngày 14 chứ còn gì."

"Valentine năm nay rơi vào Chủ nhật đó. Nói cách khác, nó sẽ gặp một cậu con trai, đưa sô-cô-la cho cậu con trai ấy vào cuối tuần. Chẳng phải như thế nghĩa là hai đứa nó đã quen nhau, hoặc sắp sửa quen sao?"

Soạt. Yanami lật cuốn sách giáo khoa.

"Này, nhưng mà nhìn đi. Tớ chưa từng thấy dấu hiệu nào cho thấy Kaju đang thích ai cả. Bọn tớ sống chung trong nhà mà. Tớ chắc chắn lắm."

"Thế thì tức là hai đứa nó đang thân hơn ở trường. Đã gần đến trạm cuối rồi, đúng không? Đừng xen ngang nữa, được chứ?"

Không thể nào. Tôi lắc đầu.

"Có lẽ hôm 14 nó cũng đi chơi với những bạn khác nữa. Khác với tớ, Kaju có nhiều bạn lắm."

"Ừ thì, cậu nên xác nhận kế hoạch của nó đi. Nếu không phải là tỏ tình hay hẹn hò thì em gái cậu chắc chắn đã nói với cậu rồi, đúng chứ?"

Ra vậy. Cũng hợp lý.

Tôi lấy điện thoại ra.

"Có khi lịch nó đã được ghi sẵn trong calendar. Để tớ xem thử."

Yanami cau mày, ngẩng đầu lên.

"Tại sao điện thoại của Nukumizu-kun lại có lịch của em gái cậu?"

"Tớ không biết. Tớ với em gái chia sẻ chung calendar và drive."

Yanami khẽ dịch ghế ra xa tôi.

"...Nukumizu-kun, cái này hơi quá rồi đó."

"Em gái tớ tự thiết lập thế đấy. Nó còn đặt cả mật khẩu. Tớ đâu có thay đổi được—"

Tôi mở calendar của tháng Hai. Valentine rơi vào cuối tuần.

...Trống trơn. Không có gì cả. Tôi đành ngậm ngùi.

Ngón tay tôi khựng lại ngay trước khi tắt màn hình.

Có một mục hẹn lạ lẫm hiện lên vào thứ Bảy tuần này.

<Đi Toyokawa Inari với Tachibana-kun ♡>

...!

Tôi vô thức úp mạnh điện thoại xuống bàn.

Được rồi, bình tĩnh lại và sắp xếp lại mọi thứ nào.

............

............

...Đây chắc chắn là một buổi hẹn hò.

Tachibana-kun chắc là người mà Kaju đã gọi điện hôm trước.

Đã gọi bằng "-kun" thì hẳn là con trai. Có lẽ cậu ta bằng tuổi hoặc đàn em. Cũng có khả năng là một tên quái gở bắt con gái nhỏ tuổi gọi mình bằng "-kun". Thôi, gác khả năng đó sang một bên đã.

Thì ra chữ Tachibana viết như vậy, ...ra là Tachibana-kun, ...một thằng con trai...

"Rốt cuộc Tachibana-kun là thằng nào thế hả!?"

Tôi ôm đầu, chìm dần vào tuyệt vọng. Yanami gõ tay lên bàn.

"Nukumizu-kun, cậu bình tĩnh học hành đi được không? Đừng lo cho Imouto-chan quá."

"Không, chuyện này nghiêm trọng lắm! Kaju có hẹn hò cuối tuần này đó, cậu hiểu không!?"

Tôi đưa điện thoại cho Yanami. Cô nheo mắt nhìn màn hình.

"Hẹn hò? Đây rõ ràng là buổi học nhóm với bạn bè mà?"

...? Cô ấy nói cái gì thế?

Tôi nhìn lại màn hình, chết lặng. Lịch hẹn ban nãy biến mất.

Thay vào đó là—

<Buổi học nhóm với bạn>

...Hả? Là sao đây?

"Khoan, khoan, khoan, rõ ràng vừa nãy ghi <Đi Toyokawa Inari với Tachibana-kun> mà! Còn có cả trái tim đằng sau nữa cơ chứ!?"

Chẳng lẽ Kaju đổi lịch để tránh bị tôi nhìn thấy? Nếu vậy, tức là nó đang giấu mối quan hệ này với gia đình. Là anh trai, sao tôi có thể ngồi yên—

Yanami bất ngờ đứng cạnh tôi, vỗ vai.

"Cậu mệt rồi đó, Nukumizu-kun."

"Sự thật đấy. Kaju cuối tuần này đi hẹn hò bí mật với Tachibana-kun—"

Chưa kịp nói hết, Yanami đã nhét một viên sô-cô-la vào miệng tôi. Vị chua ngọt của quả lý chua đen lan khắp đầu lưỡi.

"Bình tĩnh lại nào, được chứ? Đây, tớ có pha trà cho cậu."

"Cảm ơn. ...Ừ, có lẽ đúng là chỉ là buổi học nhóm thật."

Đúng vậy, chắc là thế thôi. Tôi bỗng có cảm giác đó.

"Vừa nãy chắc là tôi hoa mắt thôi."

"Đúng rồi đó."

Yanami khẽ gật đầu.

"Kaju mới chỉ là học sinh năm hai cấp hai. Còn quá sớm để nó có bạn trai hay hẹn hò."

"Ừ, ừ. Chuẩn rồi"

"Ừ. Với lại, chuyện Kaju yêu ai đó ở tuổi này là không thể. Kaju nhà chúng ta là một học sinh trung học chăm chỉ, chẳng dính dáng gì đến tình yêu. Con bé tập trung cho công việc hội học sinh thôi. Komari với Yanami-san thì lại cứ suốt ngày nghĩ đến yêu đương, đúng không?"

"...Câm miệng."

Yanami lầm bầm như nuốt vào trong.

"Ể? Cậu vừa nói gì đó?"

"Cậu vẫn chưa hiểu sao, Nukumizu-kun. Nhất định đó là một buổi hẹn hò. Chuẩn, là hẹn hò."

Cô ấy bất ngờ quay ngoắt sang tôi.

"Nhưng lịch ghi là học nhóm mà."

Cô ấy phịch xuống ghế, cố tình vắt chéo chân.

"Học nhóm chỉ là nghi binh thôi. Imouto-chan với Tachibana-kun sẽ đến Toyokawa Inari để hẹn hò. Họ muốn xác nhận lại tình cảm của mình trước ngày Valentine sắp đến."

"...Không, vừa nãy mình chỉ bị ảo giác thôi. Không thể nào là hẹn hò được."

Hiện giờ, bằng chứng duy nhất tồn tại trong đầu tôi. Một lý luận hoàn hảo, không thể bác bỏ.

"Cho dù là ảo giác, Imouto-chan cũng nổi tiếng. Con bé hẹn hò với ai đó thì có gì lạ đâu?"

Lý luận của tôi ngay lập tức sụp đổ.

"Có thể một ngày nào đó sẽ xảy ra thật, nhưng không thể nào lại trùng khớp chính xác thời gian và địa điểm với ảo giác của tôi, đúng không? Với lại, khác với Yanami-san, Kaju là một đứa nghiêm túc. Con bé sẽ không lén tôi đi hẹn hò đâu."

Bộp. Yanami nhướng mày.

"Ồ hô... Nếu cậu đã nói vậy, thế thì đấu một trận đi."

Đấu? Tôi nhìn cô ấy đầy bối rối. Yanami đang trừng mắt khiêu khích.

"Là thứ Bảy, đúng không? Nếu Imouto-chan đi hẹn hò, tớ thắng. Nếu không, Nukumizu-kun thắng. Sao hả?"

"Tớ không ngại cá cược, nhưng làm sao để phán định?"

"Họ gặp nhau ở Toyokawa Inari mà, đúng chứ? Hôm đó thi xong rồi. Chúng ta chỉ cần đến tận nơi kiểm chứng thôi, nhỉ?"

Cô ấy định thân chinh chứng kiến sự thật.

"...Được, tớ đồng ý. Nhưng tớ dám chắc Kaju sẽ không có mặt ở đó. Chiến thắng của tớ là không thể lay chuyển."

Yanami khẽ nhếch môi, đáp lại sự khiêu khích của tôi.

"Thế này nhé? Ở thị trấn quanh đền Toyokawa Inari có rất nhiều món ngon. Ai thua thì phải bao tất cả những gì người kia gọi."

"Ờ thì—"

Dù gì cũng chỉ là vừa đi vừa ăn, kể cả khi phải bao Yanami. Tôi chỉ cần một, hai miếng inari sushi là được—

"Khoan đã, chẳng phải thế quá bất lợi cho tớ sao?"

"Nukumizu-kun đâu tin đó là hẹn hò, đúng không? Còn tớ thì tin là có. Điều kiện công bằng rõ ràng. Thậm chí tớ còn thiệt hơn, vì có khả năng bỏ sót Imouto-chan nữa kìa."

"...Ra vậy. Ừ, công bằng rõ ràng thật."

Tôi gật đầu. Yanami bắt đầu ngân nga một giai điệu trong khi tiếp tục ôn thi.

"Cậu biết không, ở đó có một quán chuyên inari sushi biến tấu đấy. Nhiều loại lắm, mà inari sushi thì ăn một miếng là hết. Vậy nên tớ nghĩ ta có thể thử hết mọi loại. À, Nukumizu-kun có muốn xem đề thi cũ môn Lịch sử Thế giới không?"

"Ờ, nếu cậu mang theo thì cho tớ xem với."

Tôi cầm lấy tờ đề, trong lòng nảy sinh hoài nghi.

...Khoan đã, có gì đó không ổn. Trận cá cược này thật sự công bằng ư?

"Ờ, Yanami-san này. Hay là thôi đi. Bám theo em gái mình thì hơi—"

"Đúng rồi, Nukumizu-kun. Đây, cái này là của cậu."

Yanami chặn lời tôi bằng cách dúi vào tay một cuộn sushi.

"Nhưng tớ không có tâm trạng ăn uống..."

"Tớ chỉ mong cuối tuần trời sẽ nắng thôi."

Thấy nụ cười của cô ấy, tôi chỉ còn biết im lặng ăn cuộn sushi, quay mặt vào tường

*

Kỳ thi cuối cùng dài dằng dặc rốt cuộc cũng kết thúc. Sáng thứ Bảy.

Kaju khẽ xoay người trước gương ở cửa ra vào. Em ấy chỉnh lại cổ áo khoác.

Hôm nay Kaju mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt viền lông trắng, thêm đôi bốt ngắn. Trên đầu còn có cả một chiếc kẹp hoa.

"Đi họp nhóm học tập" — nhưng trang phục này rõ ràng quá mức cho chuyện đó.

Em ấy bắt gặp ánh mắt tôi. Kaju mỉm cười.

"Onii-sama, cơm trưa em để trong tủ lạnh rồi. Anh nhớ hâm lại mà ăn nhé."

"Ừ, anh biết rồi. Đi tàu nhớ cẩn thận đấy."

Tôi ngập ngừng một chút. Rồi chợt nhận ra em ấy đang chờ được xoa đầu. Tôi vươn tay vò nhẹ mái tóc Kaju.

"Ehehe, vậy em đi đây. Hẹn gặp lại sau."

Sau khi xác nhận Kaju vẫy tay chào và bước ra ngoài, tôi nhìn đồng hồ.

Đúng 10 giờ. Tôi lấy điện thoại ra gọi.

...Chuông reo hai hồi. Đầu dây bên kia bắt máy, như thể đã chờ sẵn.

"Tình hình thế nào, Nukumizu-kun?"

Giọng Yanami vang lên, nghiêm túc hơn thường ngày. Tôi cũng bất giác căng thẳng theo.

"Ừ, Kaju đi đúng kế hoạch rồi. Ăn mặc thì đẹp đấy, nhưng thái độ vẫn như bình thường. Có lẽ em ấy thật sự chỉ đi học nhóm chứ không phải hẹn hò, đúng không?"

"Túi của Imouto-chan trông thế nào?" Yanami hỏi.

"Chỉ mang theo một túi xách nhỏ."

"Như thế thì đi học nhóm cái gì? Sách vở với bút thước đâu?"

...Không ngờ Yanami lại sắc sảo đến vậy. Tôi ra sức bám lấy chút hy vọng mong manh.

"Ờ thì... cũng có thể em ấy chỉ đi chơi với bạn thôi mà."

Yanami phớt lờ lời biện hộ yếu ớt ấy.

"Có thể. Nhưng mục tiêu của chúng ta là xác nhận, phải không? Chuẩn bị đi."

"Có nhất thiết phải đi cùng nhau không? Sao tớ không thể đi một mình?"

"Rồi nếu bất ngờ chạm mặt Imouto-chan, cậu định nói gì?"

"Ờ..."

Tôi cứng họng. Giọng Yanami lại vang lên, tươi tắn nhưng đầy uy lực.

"Thôi được rồi, Nukumizu-kun. Chúng ta thi đấu chứ?"

*

Tôi nhìn đồng hồ. Vừa hơn 11 giờ.

Tôi là người đầu tiên bước ra khỏi ga Toyokawa. Gió lạnh buốt khiến thân thể run rẩy.

Gió tây mùa đông ở Đông Mikawa vốn khô và mạnh.

"...Giá mà có khăn quàng cổ."

Tôi lẩm bẩm. Tôi vẫn còn chiếc khăn Tiara-san tặng dịp Giáng Sinh.

Nhưng vì ngại nên tôi đã không mang theo—

"Lạnh quá! Nukumizu-kun, sao cậu đi trước thế hả?"

Yanami ôm chặt vạt áo khoác, bước xuống bậc thang nhà ga. Cô đi sát bên cạnh, khẽ thúc cùi chỏ vào tôi.

"Là bởi vì cậu đang nhìn bản đồ trước cổng. Tôi nghĩ làm phiền cậu thì không tốt." "Chúng ta không đi cùng nhau sao? Chúng ta phải cùng nhau nhìn bản đồ chứ, phải không? Cậu không lạnh à?"

Yanami vỗ vào lưng tôi. À, chán thật, đáng lẽ tôi nên đi một mình... "Xin lỗi. Tôi sắp đóng băng rồi đây. Đi thôi. Nhìn kìa, chúng ta sẽ đi đến đó."

Tôi kết thúc cuộc trò chuyện một cách nửa vời và chỉ vào phía bên kia của những bức tượng cáo bằng đồng. Có một cổng torii ghi "Toyokawa Inari Monzencho" ở đó. Đó là lối vào khu phố mua sắm. Yanami chỉ vào tôi khi tôi chuẩn bị đi qua cổng torii. Cô ấy lên tiếng một cách nghiêm túc.

"Nukumizu-kun, cậu đã sẵn sàng chưa? Trận đấu đã bắt đầu rồi đấy, cậu biết không?"

"Ừ, Yanami-san thắng nếu Kaju hẹn hò. Tớ thắng nếu em ấy không hẹn hò."

Chúng tôi lại bước vào con phố. Có rất nhiều du khách vì hôm nay là cuối tuần. Đôi mắt tôi vô thức đuổi theo những cặp đôi. Tôi bừng tỉnh và nở một nụ cười gượng gạo. ...Chắc tôi đã nghĩ quá nhiều rồi. Tại sao một em gái cuồng anh trai như Kaju lại đi hẹn hò với con trai chứ? Xin lỗi, Yanami. Chiến thắng của trận đấu này đã thuộc về tôi rồi.

Tôi lẩm bẩm và tự an ủi mình khi chúng tôi đi bộ. Yanami đột nhiên nói chuyện với tôi.

"Này, này, Nukumizu-kun. Tại sao lại có nhiều mặt nạ trong hiệu sách đó vậy?"

Tôi định quay lại để xem. Yanami đột nhiên lại kéo cánh tay tôi. Lại gì nữa đây?

"Bỏ qua chuyện đó đi. Nhìn này, cậu có thấy biển quảng cáo của hiệu thuốc này dễ thương đến mức nào không!? Chụp cho tớ một tấm đi!"

Tại sao cô gái này lại phấn khích như vậy hôm nay? Thành thật mà nói, tôi hơi khó chịu... Yanami tạo dáng. Tôi chỉ có thể chụp ảnh cho cô ấy.

"Có được không?"

Được, tấm biển quảng cáo rõ ràng. Nó che khuất một nửa Yanami.

"Tuyệt vời. Tớ sẽ gửi cho cậu sau. Đi thôi."

Đám đông ngày càng đông đúc khi chúng tôi đến gần cuối con phố. Chúng tôi không thể nào nhìn thấy Kaju ngay cả khi cô ấy ở đây. Tôi rút lại lời nói. Mặc dù tôi nghĩ điều đó là không thể, nhưng nó vẫn hơi căng thẳng...

"Này, Yanami-san. Nếu chúng ta đi xa hơn một chút-"

Tôi quay lại. Không có Yanami ở đây. Ơ, cô ấy đi đâu rồi? Tôi bắt đầu nhìn khắp nơi. Rồi, Yanami lao về phía tôi với bánh senbei trên cả hai tay. [TL: Bánh gạo.]

"Đây. Đây là của Nukumizu-kun. Nó vừa mới nướng xong đấy, cậu biết không?"

Tôi vô thức cầm lấy, nhưng đây là một chiếc bánh senbei lớn. Nó to gần bằng khuôn mặt của Kaju.

"Tại sao cậu lại lấy cả phần cho tớ?"

"Chúng ta đã đồng ý là sẽ vừa đi vừa ăn hôm nay mà? Ăn hết đi. Nếu không thì chúng ta không thể xem cửa hàng tiếp theo được."

Tôi hiểu rồi. Nếu có thể, tôi muốn cậu hỏi ý kiến tôi về phần của tôi trước. Yanami nghiền nát chiếc senbei. Cô ấy sắp ăn hết rồi.

"Nghĩ lại thì, tại sao hôm nay cậu không rủ Komari và Yakishio đến đây?"

"Gì cơ? Cậu không thích đi chơi một mình với tớ à?"

Yanami ăn hết chiếc senbei và lườm tôi với đôi mắt sắc lẹm. Cô gái này thật nhạy cảm.

"Kỳ thi đã kết thúc ngày hôm qua. Tớ đã nghĩ sẽ rủ mọi người đến đây để ăn mừng."

"Bốn chúng ta rất nổi bật, phải không? Imouto-chan sẽ không bỏ chạy nếu em ấy nhìn thấy chúng ta chứ?"

Yanami cuộn ngọn tóc của mình bằng ngón tay và tiếp tục một cách ngượng ngùng.

"Hơn nữa, tớ đã thực sự rất mong đợi được đến đây hôm nay đấy, được chứ?"

"Ơ, cái đó thì-"

Yanami thực sự mong muốn đi chơi với tôi sao? ...Cái này nghĩa là sao?

Tôi ngạc nhiên. Yanami nhẹ nhàng gật đầu.

"Mm-hmm, thật ra- có một chi nhánh của chùa Toyokawa-Inari ở Akasaka, Tokyo. Đó là một địa điểm tuyệt vời để 'cắt duyên', cậu biết không?"

Tôi vừa nghe thấy điều gì đó không lành mạnh.

"Khoan đã, cậu đang nói về cái gì vậy? Cắt duyên?"

"À, đó là về phước lành. Nơi này giống như trụ sở chính. Tớ cảm thấy hiệu quả sẽ rất mạnh đấy, được chứ?"

Ngay cả chùa cũng có cơ chế như vậy sao?

"Ờ, tớ hỏi cái này để đề phòng thôi. Cậu có một mối quan hệ nào mà cậu muốn cắt đứt không? Mà, không trả lời cũng không sao đâu."

"...Ai mà biết được?"

Yanami mỉm cười và đi về phía cửa hàng sushi inari sáng tạo. Cô ấy thật đáng sợ.

Cảm thấy sợ hãi, tôi quyết định quan sát những du khách đi ngang qua con phố.

Không chỉ có những người lớn tuổi và gia đình có con nhỏ. Các cặp đôi trẻ cũng có thể được nhìn thấy.

...Kaju đã rất vui vẻ sáng nay. Em ấy thậm chí còn nhờ mẹ sơn móng tay.

Mặc dù em ấy không trang điểm, nhưng em ấy đã dành rất nhiều thời gian để ăn mặc. Ngay cả tôi cũng có thể nhận ra điều đó-

"Hả? Yanami-san?"

Cậu ấy biến mất khi tôi không chú ý. Cậu ấy đã đi đâu rồi?

Không còn cách nào khác. Tôi sẽ đợi cậu ấy trong khi ăn chiếc bánh senbei này.

Đây là lần đầu tiên tôi ăn một chiếc bánh senbei vừa mới nướng xong. Nó nóng hổi, và mùi thơm lan tỏa khắp mũi tôi. Nó ngon hơn mong đợi.

...Nhưng nó thực sự rất lớn.

Yanami nuốt nó như thể đó là một tờ giấy, nhưng đối với tôi thì cái này rất khó khăn.

Yanami quay lại với hai tay đầy đồ khi tôi cuối cùng cũng ăn xong.

Cậu ấy thậm chí còn ngậm một xiên chả cá trong miệng, giống như một con chó hoang từ một bộ phim hoạt hình cũ.

Tôi không biết cô ấy đang nói gì. Tuy nhiên, cô ấy cứ liên tục đưa cằm ra phía trước. Tôi đoán cô ấy muốn tôi lấy xiên ra khỏi miệng cô ấy.

Tôi miễn cưỡng làm theo những gì cô ấy ra lệnh. Yanami thở phào nhẹ nhõm.

"Phù, khó khăn thật. Tớ đã mua một cái cho Nukumizu-kun vì cậu cứ đứng đờ ra."

Tôi đã không yêu cầu cậu làm điều đó.

"Cậu mua nhiều thật. Cậu sẽ ăn hết chúng ngay bây giờ sao? Tất cả sao?"

"Ừ, tớ đã nói là tôi sẽ vừa đi vừa ăn mà?"

Cậu ấy đang đi đâu vậy?

"Có rất nhiều thứ. Bánh warabimochi, sushi inari nướng, thịt viên inari, và- cái này là bánh burger kitsune." [TL: Bánh warabimochi giống như mochi thông thường nhưng được làm bằng tinh bột thay vì gạo.]

"Bánh burger kitsune?"

Tôi nhìn một cái. Đó là một chiếc bánh burger có một miếng thịt thông thường, nhưng bánh kẹp lại được làm từ đậu phụ chiên.

Kẹp đồ chiên với đồ chiên, nó giống như một món đồ được thiết kế riêng cho Yanami vậy, giống như cơm nắm bọc thịt...

"Cái này nữa này. Trong đây có 10 miếng inari sushi sáng tạo. Mình muốn chia một nửa cho cậu."

À, là cái này đúng không? Tôi lấy một hộp trong đống đồ ăn chất như núi.

"Trong này chỉ có 5 thôi."

"Ừ, ngon lắm đó."

Cô ấy đã chia làm đôi từ trước rồi.

"Đây này, Nukumizu-kun. Không cần khách sáo đâu. Cậu cũng có thể ăn cả chả cá nữa."

Ể, cô muốn tôi ăn cái đó à? Cái mà cô vừa cắn một miếng ấy?

"Không, cảm ơn. Đây, mời Yanami-san."

Tôi đưa xiên chả cá đến sát môi Yanami.

"À, cắn ngang nha, cao hơn chút... Rồi, dừng."

Yanami cắn chả cá như đang gặm bắp ngô vậy.

Tôi nhớ mấy con gà hồi tiểu học cũng ăn kiểu đó. Nhìn hơi buồn cười...

Nhưng mà nếu bị người ngoài nhìn thấy thì chắc họ nghĩ cô ấy bị điên mất. Tôi cảm giác mọi người xung quanh đang nhìn tụi tôi.

"Yanami-san, giờ ăn xong rồi thì mình nên nhanh đi đến đền thôi."

"Ừ, ăn nốt đã. Đây, Nukumizu-kun cũng cố gắng nha."

Khóe môi Yanami vẫn còn dính chút chả cá. Nụ cười của cô ấy thật sự khá quyến rũ.

...À mà, tôi cũng phải ăn nữa hả?

*

Tụi tôi đang đi trên con đường lát đá dẫn về phía chính điện.

Yanami ngẩng đầu lên ngắm chiếc torii đá khổng lồ khi bọn tôi bước qua dưới nó.

"Ô, to ghê. Quả là một trong những ngôi đền nổi tiếng nhất ở Mikawa có khác."

"Yanami-san, Toyokawa Inari là chùa mà." [Chú thích: vừa là chùa vừa là đền.]

"...Thật hả?"

"Đúng rồi."

Cô ấy không biết sao? Rõ ràng là cô ấy biết nhiều chuyện về mấy cái cắt duyên mà?

"Thế thì... mình không cần bỏ tiền công đức à?"

"Không, vẫn phải bỏ."

Sao lại nghĩ đến chuyện đó trước tiên vậy chứ?

Cuộc trò chuyện tẻ nhạt cứ thế tiếp tục khi chúng tôi bỏ ít tiền vào hòm công đức của chính điện. Cả hai chắp tay vỗ và cầu nguyện.

Cầu cho gia đình mình luôn được bình an.

Đây luôn là điều ước của tôi từ khi còn nhỏ đến giờ.

Tôi vô thức liếc nhìn sang bên cạnh. Yanami đang nhắm mắt lẩm bẩm điều gì đó.

Cô ấy trông rất nghiêm túc. Không biết cô ấy ước gì nhỉ, ...nhưng tôi cũng không thật sự muốn biết.

Yanami cuối cùng kết thúc lời nguyền—à không, lời cầu nguyện. Cô mở mắt ra với vẻ hài lòng.

"Điều ước của cậu là gì vậy, Yanami-san? Tất nhiên, tùy tình huống thì cậu không cần trả lời cũng được."

"...Ai mà biết chứ?"

Cô ấy nghiêng đầu rồi quay đi. ...Thôi được, dừng chủ đề này ở đây.

Từ bậc thang của chính điện, tôi nheo mắt nhìn xuống khoảng sân rộng rãi. Không thấy bóng dáng ai giống Kaju cả.

"Sao thế, Nukumizu-kun? Tự dưng lại lén lút vậy."

"Mục tiêu ban đầu của chúng ta là xác nhận xem Kaju có hẹn hò ở đây không. Giờ không phải lúc tám chuyện đâu, đúng chứ?"

Yanami nhìn tôi, có vẻ hứng thú.

"Ồ? Chẳng phải cậu nói là Imouto-chan không thể nào đi hẹn hò sao? Vậy mà giờ bắt đầu lo rồi à?"

"Lỡ mà nó thật sự vậy thì sao? Tôi phải tận mắt thấy nó chứ. Kaju còn quá nhỏ để hẹn hò."

Yanami nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ.

"Cậu có biết không? Hẹn hò vốn không phải chuyện để căng thẳng thế đâu. Nukumizu-kun, tôi nghĩ cậu hoàn toàn chẳng hiểu gì cả."

Này nhé, lời từ một người chưa từng có bạn trai.

"Vậy hẹn hò là gì nào?"

"Đơn giản thôi. Con trai và con gái cùng dành thời gian, cùng nhìn một khung cảnh. Rồi họ xác nhận suy nghĩ và cảm xúc của nhau. Thế là hẹn hò."

Yanami nhẹ nhàng bước xuống bậc thang. Tôi theo sau.

"Chỉ cần đi chơi chung thôi mà... có biết được sao?"

"Có chứ, Nukumizu-kun. Chỉ cần nhịp bước chân, tốc độ đi có khớp nhau hay không, họ cũng cảm nhận được người kia có hợp với mình không."

Yanami bỗng dừng lại giữa cầu thang. Tôi vội tránh không thì đụng vào lưng cô ấy.

"Ờ... giống như kiểu con trai phải đi bên phía gần đường hơn ấy hả?"

"Cái đó thì hơi khác rồi. Nhưng mà quan trọng là phải luôn quan tâm đến nhau, hiểu chưa?"

Không hiểu sao Yanami lại nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc.

"À, nhưng mà mấy cô như Kawasaki-chan thì lại thích kiểu đàn ông áp đặt cơ. Họ không muốn người đi chung cứ khớp nhịp với mình. Nói chung là, ai cũng khác nhau cả."

Kawasaki-chan nào nữa? Tôi chưa từng nghe. Cô ta thích kiểu kiêu ngạo sao...?

Vừa nghĩ đến người xa lạ tên Kawasaki-chan, tôi vừa bước đi. Yanami bất ngờ nắm chặt tay tôi kéo mạnh.

"Nhìn kìa, đó là Reikozuka! Đi xem thử đi!"

Reikozuka... nếu nhớ không nhầm thì đó là một gò đất thờ vô số tượng cáo.

"Ừ thì được, nhưng đừng kéo mạnh thế chứ, này."

Bị Yanami hối thúc, chúng tôi rẽ theo con đường nhỏ dẫn về phía gò đất.

Không biết có phải tình cờ không, mà chẳng thấy du khách nào quanh đây.

Hai bên đường giăng đầy cờ phướn. Cảm giác như đang bước vào một thế giới khác vậy.

...Bất giác, tôi liếc nhìn gương mặt nghiêng của Yanami khi cùng đi cạnh nhau.

Anna Yanami. Tôi thường quên mất, bởi vì lúc nào cô ấy cũng thế này, nhưng thật ra cô ấy là một cô gái xinh xắn và nổi tiếng.

Tôi biết cô ấy gia nhập Câu lạc bộ Văn học chỉ để trốn tránh hiện thực sau khi bị cậu bạn thanh mai trúc mã, Hakamada Sosuke, từ chối.

Thế nhưng dạo gần đây cô ấy lại hay đi cùng Hakamada và Himemiya-san. Vai trò trú ẩn của Câu lạc bộ Văn học xem như đã hết.

Vậy thì tại sao Yanami vẫn ở lại một câu lạc bộ chẳng có chút giá trị nào, thậm chí còn sẵn sàng hy sinh cả kỳ nghỉ quý giá của mình vì Kaju—

"Hừm, sao thế, Nukumizu-kun?"

"Hả?"

Cô ấy gọi tôi. Lúc này tôi mới nhận ra mình đang chăm chú nhìn Yanami.

Yanami cũng khẽ nghiêng người về phía tôi.

"Tôi biết là cậu bị tôi mê hoặc, nhưng nhìn chằm chằm thế thì hơi quá rồi đó, phải không?"

"Hả? Không, tôi chỉ là... nhìn nghiêng nghiêng mặt cậu một chút thôi—"

Ơ, tôi vừa nói gì thế này?

Một nụ cười tinh nghịch thoáng hiện trên môi Yanami.

"...Ồ, cậu nhìn nghiêng mặt tôi à?"

"Ê, không, cái đó chỉ là—"

"Góc này được chứ? Hay là tớ buộc tóc lên? Cậu thấy thế nào?"

Yanami nghiêng đầu đưa cho tôi góc mặt nghiêng như thể đang tạo cơ hội.

Chết tiệt, đúng là cú lỡ miệng to nhất trong đời học sinh của tôi.

Thật sự không phải như mấy người nghĩ đâu, rõ chưa? Tôi chỉ liếc qua một chút thôi. Giống như coi video mèo ấy mà. Tôi không có hứng thú với Yanami đâu. Hơn nữa, tôi vốn là kiểu người thích chó hơn—à, Yanami, thôi đừng có đấm vai tôi nữa!

Tôi vội vàng chạy thoát khỏi cô ấy, đến tận cuối con đường nhỏ.

*

Reikozuka. Ngôi miếu này nằm sâu trong vòng vây của hơn cả nghìn tượng cáo đá. Những bức tượng ấy được dựng lên bởi những người đã được toại nguyện điều ước.

Khung cảnh đẹp đến nghẹt thở. Tôi và Yanami cùng há hốc mồm khi đứng cạnh nhau.

"Uwah, nhiều ghê! Nukumizu-kun, mình chia ra đếm nhé. Cậu bắt đầu từ bên trái đi."

"Ể, không cần đếm đâu nhỉ?"

"À! Con cáo kia trông giống hệt Nukumizu-kun kìa. Nhìn đi, cái thứ 25 từ chỗ đó."

"Cho dù cậu nói vậy thì tớ cũng không đếm đâu."

Trời ạ, đúng là ngây thơ khi nghĩ mấy câu đó sẽ tác động được đến tôi. Cậu nhầm rồi. Tất cả đều là tượng cáo cả, ngay cả nghĩ xem bắt đầu đếm từ đâu cũng đã nhức đầu rồi.

Nhưng mà... con cáo kia trông giống tôi sao? Con bên cạnh lại còn mảnh khảnh và ngầu nữa chứ.

Tôi nhỏ giọng hỏi Yanami:

"...Thế rốt cuộc tính từ con nào để đến con thứ 25 vậy?"

*

Sau khi quay lại phố mua sắm, tôi ngồi sụp xuống ghế dài trong tiệm bánh manju.

Tôi vừa phải ngăn Yanami khỏi trò đặt tên cho mấy tượng cáo, vừa canh chừng khi cô ấy cho cá chép ăn. Thật sự quá mệt mỏi.

"Nukumizu-kun, tớ không ăn thức ăn cá chép đâu nhé, yên tâm."

Yanami ngồi xuống cạnh tôi, đưa cho tôi một gói "Ngọc Manju."

Con nhỏ này lại tự tiện mua đồ cho tôi mà chẳng hỏi gì...

"Thế sao lúc nãy cậu còn tra trên điện thoại 'thức ăn cá chép' với 'có ăn được không' hả?"

"Thì tại lúc cá chép ăn trông ngon miệng lắm ấy. Nên tớ mới tò mò muốn biết hương vị nó thế nào thôi. Nukumizu-kun cũng tò mò chứ gì?"

Tôi thì không. Cũng đừng hỏi ý kiến tôi nữa.

"À mà Yanami-san, cậu còn ăn nữa sao? Chẳng phải trước khi vô chùa đã ăn quá trời rồi à?"

"Lúc đó là vừa đi vừa ăn. Giờ thì ngồi ăn. Khác nhau chứ."

Ờ thì, quả thật với Yanami thì thêm cái manju chẳng là gì. Lúc nãy cô ấy diễn giải sống động cho tôi thấy thế nào là "vừa đi vừa ăn." Đến mức du khách nước ngoài còn muốn vỗ tay khen ngợi cô ấy.

Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài. Cửa tiệm nằm ngay bên đường, khách khứa cứ thế ra vào tấp nập.

Tôi tìm kiếm bóng dáng Kaju trong đám đông, rồi dần dần bỏ cuộc. Mắt tôi chỉ còn đi theo dòng người trôi qua.

...Mình đang nghĩ cái gì thế này?

Chỉ vì một tin tức mơ hồ mà tôi lặn lội đến tận đây. Có ở đây thì cũng chẳng cách nào tìm ra Kaju được.

"...Ừ, Kaju không có ở đây."

Tôi bình thản nói ra.

"Ừ, Imouto-chan không ở đây."

Yanami cũng nói, như để xác nhận lời tôi.

Nghe kỹ giọng cô ấy, tôi mới nhận ra—Yanami hôm nay đến đây chỉ vì tôi mà thôi.

Chấp nhận một điều gì đó và để nó từ từ chìm vào lòng thật sự không dễ.

Không chỉ cần lý trí hiểu rõ, mà cả trái tim cũng phải có thời gian để tiêu hóa dần dần. Nó cần thời gian.

Vì vậy, Yanami không chỉ lo lắng cho tôi. Cô ấy đã đi xa đến mức này chỉ để ở bên tôi như một tiền bối.

Yanami nuốt miếng manju rồi điềm tĩnh lên tiếng.

"Cần rất lâu mới quen được cái cảm giác... bản thân không còn là người quan trọng nhất trong trái tim ai đó nữa."

Nụ cười của Yanami phảng phất một chút hoang mang và cô đơn.

"Đời là vậy sao...?"

"Ừ. Người quan trọng nhất trong trái tim họ đã thay đổi, nhưng với cậu thì người quan trọng ấy đâu thể thay đổi ngay được."

Nghe thì hơi tự luyến, nhưng tôi luôn nghĩ mình chính là người quan trọng nhất với Kaju.

Rồi sẽ có một ngày Kaju có "người quan trọng nhất" khác.

Tôi tưởng mình hiểu được, nhưng không hề chuẩn bị tâm lý để chấp nhận rằng cái ngày đó... chính là bây giờ.

Yanami cũng thế thôi. Chắc hẳn cô ấy đã có cảm giác này khi Hakamada và Himemiya-san bắt đầu quen nhau—

...Khoan đã. Nghĩ kỹ lại, Yanami có thật sự từng là "người quan trọng nhất" với Hakamada không nhỉ? Có lẽ là không... Nhưng dù sao thì kết quả cũng chẳng khác mấy.

Đúng lúc tôi còn đang nghĩ lan man—

"—Này, cậu không ăn à?"

Yanami liếc sang cái manju trong tay tôi, trở lại giọng điệu tươi tắn thường ngày.

"Tớ vừa ăn senbei rồi, giờ không còn thèm nữa."

Yanami nhìn tôi như thể không thể tin nổi.

"Senbei thì mỏng dính, đâu tính là đồ ăn chứ? Lại còn ít calo nữa. Trong mắt tớ thì nó coi như bằng không."

Lý thuyết Yanami nghe sao mà sai sai...

Tôi im lặng đưa cái manju cho cô ấy. Yanami mỉm cười nhận lấy.

"Nukumizu-kun gầy quá. Cậu nên ăn nhiều hơn mới phải. À mà này, cân nặng của cậu bao nhiêu?"

Cân nặng... tôi chẳng mấy khi để ý.

"Hình như... lần cuối đo là 52 ký."

"Ể—"

Yanami bật ra một tiếng "Ể."

Cô ấy ngừng tháo giấy gói, ngồi lặng thinh.

Gì vậy? Tôi vừa nói gì kỳ lạ sao...?

"Có chuyện gì à, Yanami-san? Cân nặng của tớ có vấn đề gì—"

"Không có gì hết! Mau cho tôi xem bức ảnh lúc nãy cậu chụp đi! Nhanh!"

Ể... gì thế này, sao tự nhiên lại nổi giận?

Ảnh lúc nãy tôi chụp, ý là cái bảng hiệu tiệm thuốc kia hả?

Tôi lấy điện thoại ra mở album. Sau đó tôi chưa chụp thêm gì, nên chỉ cần gửi cho cô ấy tấm mới nhất—

"...Hả?"

Không hiểu sao trong album lại có một bức ảnh lạ.

"Hửm? Có chuyện gì vậy, Nukumizu-kun?"

Yanami ghé sát lại nhìn điện thoại tôi, rồi nghiêng đầu, khó tin nổi.

"...Nukumizu-kun, cậu chụp bức ảnh này hồi nào thế?"

Tôi không trách nổi sự ngỡ ngàng của Yanami.

Trong ảnh là tôi và Yanami đang đi trên phố, tay cầm senbei. Có mấy tấm khác là chúng tôi ăn burger, tôi đút chả cá cho Yanami—thậm chí còn có cảnh cô ấy cho cá chép ăn nữa.

"Trong ảnh có cả tôi. Tôi đâu có chụp được."

"Thế thì tại sao những tấm ảnh này lại nằm trong máy Nukumizu-kun chứ?"

Tôi biết ai rồi—hay đúng hơn, chỉ có một người mới làm được chuyện này.

Một người vừa chia sẻ ứng dụng, vừa truy cập được vào thư mục ảnh trong điện thoại tôi, lại còn biết rõ tôi sẽ tới đây.

Ngay khi chúng tôi nhìn vào màn hình, thêm một tấm ảnh mới lại được tải lên.

"Hả!?"

Tôi bật dậy. Trong ảnh là một nam một nữ đang ngồi trên ghế trong tiệm.

—Chính là tôi và Yanami lúc nãy.

*

Chiều tối. Tôi thả lưng xuống bồn tắm ở nhà, buông một tiếng thở dài.

"Hôm nay mệt mỏi thật..."

Từng giọt nước nhỏ từ trần xuống, tôi ngước nhìn chúng và nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày.

—Sau khi nhận được mấy tấm ảnh lén đó, tôi với Yanami lập tức chạy ra khỏi tiệm. Nhưng Kaju thì chẳng thấy đâu.

Kaju nhất định đã ở đó. Nói cách khác, cái lịch <Đi Toyokawa Inari với Tachibana-kun ♡> không phải là ảo giác của tôi.

"Ừm... chắc coi như hòa nhỉ?"

Cuối cùng thì cũng chẳng biết có được tính là buổi hẹn hò không.

Nếu là hòa, thì mỗi đứa tự trả chi phí. Ừ, chắc hợp lý thôi—

............

...Khoan? Hợp lý thật hả? Tôi làm y chang lời Yanami, nhưng... chẳng lẽ cô ấy gài tôi?

Trong đầu tôi bắt đầu nảy sinh nghi ngờ. Ngay lúc đó, một cái bóng đen bất chợt xuất hiện trên tấm kính cửa.

"—Kaju?"

Tôi vô thức đứng bật dậy trong bồn.

"Onii-sama, nước có vừa không?"

Giọng nói quen thuộc, trong trẻo của Kaju vang lên.

Tôi thả người ngồi lại xuống bồn.

"À, vừa lắm. Mà, có chuyện gì vậy?"

"Hết dầu gội rồi, em mang chai mới tới. Xin phép."

Két...

Cánh cửa khẽ kêu, từ từ hé mở.

Kaju đưa bàn tay nhỏ bé vào, đặt chai dầu gội xuống sàn phòng tắm.

Bàn tay ấy rụt nhanh về, nhưng cánh cửa lại vẫn khép hờ.

"Cảm ơn, Kaju. Anh sắp tắm xong rồi. Em quay lại đi."

Không có tiếng đáp.

Kaju vẫn đứng yên ở phía bên kia tấm kính mờ.

Sự im lặng trở nên ngột ngạt. Tôi định cất lời, thì Kaju lại cất giọng đều đều quen thuộc.

"Hôm nay anh đi đâu thế?"

Ể? Sao lại hỏi vậy? Kaju chẳng phải chính là người đã chụp mấy tấm hình kia sao?

Không thể nào Kaju không liên quan... đúng không?

Tôi ngập ngừng một lát rồi mới trả lời.

"Ờ... anh đi chơi với bạn. Sao em hỏi vậy?"

"Bởi vì hộp cơm trưa trong tủ lạnh vẫn còn nguyên. Em tưởng anh gặp chuyện gì rồi."

...Tôi hoàn toàn quên mất chuyện đó.

Trên đường về, Yanami cứ nhét đủ loại đồ ăn cho tôi. Kết quả là tôi chẳng còn bụng dạ gì ăn cơm...

"Anh ăn bên ngoài rồi. Thế còn em, Kaju? Hôm nay em đi đâu?"

Tôi hỏi vu vơ. Một lúc sau, Kaju đáp lại với giọng thản nhiên như thường lệ.

"—Em học bài với bạn."

Lần này đến lượt tôi lặng thinh.

Loạt xoạt—Mái tóc dài của Kaju khẽ lay động sau tấm kính mờ.

"Bữa tối là inari sushi mà onii-sama thích. Trông anh có vẻ mệt, nên em làm ngọt hơn chút."

Két...

Cánh cửa khe khẽ đóng lại.

"Anh cứ thong thả nhé, onii-sama."

Hồi xen kẽ: Tất cả thành viên hội học sinh

Sau giờ học, phòng hội học sinh.

Phó hội trưởng Tiara Basori đạp mạnh cửa bước vào.

"Nghe em nói nè, Chủ tịch!"

Tiara lao thẳng tới chỗ ngồi của Chủ tịch và đập tay xuống bàn.

Chủ tịch hội học sinh trường Tsuwabuki, Hibari Hokobaru, ngẩng đầu khỏi mặt bàn. Cô nghiêng cổ, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

"Có chuyện gì vậy? Trông em hoảng dữ thế."

Tiara tiến lại gần. Khuôn mặt đỏ như cà chua chín.

"Shikiya-senpai lại cởi dây áo ngực của em nữa rồi! Lại còn trước mặt con trai nữa chứ!"

Hokobaru nhăn nhó cười, gấp cuốn sách tham khảo lại.

Đây đã là lần thứ ba cô nghe lời phàn nàn này trong năm nay.

Ngay lúc Tiara định nói tiếp, một bóng người xuất hiện phía sau cô.

Chính là thư ký hội học sinh, Yumeko Shikiya. Cô vòng tay ôm lấy Tiara từ phía sau, nhẹ nhàng tựa vào.

"Cỡ áo... không ổn... đâu..."

"C-Cỡ thì ổn mà! Nó sẽ vừa thôi!"

"Nhưng mà... dáng ngực... sẽ thay đổi... phải không?"

"Không có thay đổi gì hết! Mà em cũng chẳng hiểu chị đang nói gì nữa!"

Hokobaru ngồi nhìn hai người cãi qua cãi lại. Cô vẫy tay, chẳng buồn che giấu nụ cười.

"Shikiya vẫn y như trước nhỉ. Nhưng mà làm vậy trước mặt người khác thì không được đâu."

"Ừm... lần sau... em sẽ tìm chỗ vắng... để làm..."

"Biết thế là tốt."

Hai đàn chị gật gù đồng tình. Tiara thì hét lên.

"Tốt cái gì chứ!? Chị ta vốn dĩ không được phép cởi ra ngay từ đầu cơ mà! Chủ tịch, chị cũng phải nói gì đi chứ!"

"Nhưng chị có nói thì cũng đâu có tác dụng, phải không?"

Hokobaru mỉm cười chua chát rồi chau mày.

"...Hả? Sao lại không thể chỉ ra vấn đề chứ?"

"Không cần giấu đâu. Basori-kun với Shikiya là như thế, đúng không?"

"Không phải đâu, được chưa!?"

"Tình yêu thì có nhiều loại mà. Chị sẽ cố gắng gạt bỏ định kiến. Hai em cứ thoải mái nói với chị nếu có gì—"

"Em nói là không phải rồi mà!!"

Tiara phản bác dữ dội. Shikiya khẽ lắc đầu.

"Chủ tịch phát hiện rồi... không còn cách nào khác..."

"Chẳng ai phát hiện cả! Không, mà ngay từ đầu chúng em đã không như vậy! Phải nói là ngược lại—á-aaa! Cái gì đang xảy ra thế này trời!?"

Tiara rối loạn hét ầm lên. Ngay lúc đó, một giọng nói dịu dàng vang lên.

"Được rồi, tôi đã pha trà cho mọi người. Nghỉ ngơi một chút nhé."

Người đang quan sát ba cô gái ồn ào chính là thành viên cuối cùng của hội học sinh, thủ quỹ năm nhất, Hiroto Sakurai.

Cậu cũng là nam sinh duy nhất trong hội. Trên tay cậu cầm một ấm trà.

Sakurai-kun đặt tách xuống chỗ ngồi của Shikiya rồi rót trà nóng vào.

"Trà đào... chị thích..."

Bị mùi trà hấp dẫn, Shikiya ngơ ngác quay lại ghế.

"Basori-chan cũng nghỉ chút đi. Nào, ngồi xuống uống trà."

"Ừ, tớ mệt lắm rồi..."

Tiara ôm trán, uể oải ngồi phịch xuống ghế.

Sakurai-kun kiểm tra một vòng, rồi phát cho mỗi người một đĩa nhỏ.

"Có cả sô-cô-la ăn kèm nữa. Mọi người cứ tự nhiên nhé. Là đồ làm tay đấy."

"Ồ? Đồ làm tay hả. Ai cho vậy?"

Hokobaru nhìn mấy viên sô-cô-la với vẻ tò mò.

Sakurai-kun vừa rót trà vào tách của Chủ tịch, vừa mỉm cười hiền hòa.

"Mấy chị có biết Nukumizu-kun bên Câu lạc bộ Văn học không? Cậu ấy cho em đó."

"Ha!?"

Choang. Tiara làm rơi cái tách xuống sàn.

"Basori-chan, cậu không sao chứ?"

Sakurai-kun vội vàng chạy lại phía cô.

Tiara lập tức đứng phắt dậy, phớt lờ cả chiếc khăn tay cậu đưa. Cô nắm chặt lấy cổ tay Sakurai-kun.

"Sakurai-kun!? Cậu nhận sô-cô-la từ Nukumizu-san sao!?"

"Ừ-Ừm... Đúng thế. Cậu ấy nhờ tớ cung cấp thông tin về ngày hội trường năm ngoái. Rồi đưa mấy cái này để cảm ơn."

"Tên đó... Không thỏa mãn chỉ với Chủ tịch thôi. Giờ còn muốn lôi kéo cả Sakurai-kun nữa ư...?"

Tiara siết chặt tay Sakurai-kun, lẩm bẩm như thể vừa phát hiện âm mưu động trời.

"...Cậu vừa nói cái gì thế?"

"Sakurai-kun! Hãy kể cho tớ chi tiết lúc nhận sô-cô-la—"

Chưa dứt lời, Tiara đột ngột đưa tay che mũi lại.

"Hử? Có chuyện gì vậy, Basori-chan?"

Tiara ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Cô lắc đầu chậm rãi.

"Không có gì. Chỉ là... kích động quá thôi. ...Chảy máu mũi."

"...Tại sao?"

Sakurai-kun ngơ ngác. Đúng lúc đó, Shikiya xuất hiện từ đâu không biết, đặt tay lên vai Tiara.

"Không được... phải nghỉ ngơi... ở chỗ yên tĩnh..."

"À, ừ. Xin lỗi nhé, vậy mình ra sofa ở góc nghỉ một lát—khoan đã, sao lại kéo em ra khỏi phòng!? Shikiya-senpai? Chúng ta đi đâu vậy!?"

"Không sao đâu. ...Chị sẽ không làm gì cả... thật mà..."

"Nếu không làm gì thì kéo em đi đâu chứ—"

Rầm. Cửa phòng hội đồng học sinh đóng sập lại.

Sakurai-kun nhìn theo họ, rồi thở dài nặng nề.

"Chẳng còn cách nào khác. Hiba-nee, tụi mình uống một tách trước đi."

Cậu quay lại. Hokobaru đang đứng đó trong tư thế hết sức ngượng ngùng, trên tay chỉ còn... cái quai tách.

Một lần nữa, thứ duy nhất còn lại trong tay cô chính là quai. Toàn bộ ấm và nước trà đã vỡ tan trên sàn.

"Cái quai nó tự gãy khi chị định rót trà cho Hiroto đó. Chị thề là chị không làm gì cả."

"Chị không sao chứ? Ổn thôi, để em dọn. Chị cứ ngồi xuống đi."

Sakurai-kun vừa khẽ ấn bụng, vừa ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh ấm vỡ.

—Hội đồng học sinh trường Tsuwabuki. Dù là một tập thể tinh anh, nhưng không nhiều người biết rằng, có một người thứ tư đang thực sự gánh vác tất cả...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip