59_60

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 59 + 60

11 THÁNG MƯỜI HAI, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 5 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân

Tác giả: Ngân hà rực rỡ

Edit: Alice Aplisevi

Thể loại: cổ đại, mỹ thực, xuyên không

_________

Chương 59: Mỳ lạnh

Thời khắc cuối xuân đầu hạ, đã có chút nóng. Ngồi bên trong kiệu, thì lại càng thêm khó chịu.

Chờ khi kiệu nhỏ trở lại hẻm Hạnh Hoa, lúc Nguyệt Nha Nhi xuống dưới kiệu, thoáng nhìn mây đỏ hồng như lửa phía chân trời, khiến toàn bộ ngõ nhỏ đều phác hoạ thành màu vàng đỏ.

Ngô Miễn đứng giữa bức tranh vẽ màu vành đỏ này, một thân bạch lam sam bị ánh sáng mạ thành màu đỏ, không biết đã đợi bao lâu.

Vừa thấy Nguyệt Nha Nhi, hắn lập tức tiến lên đón.

E ngại người bên ngoài, Ngô Miễn không tiện nói nhiều, chỉ là vẻ mặt hắn rõ ràng rất hồi hộp. Mãi đến tận khi đánh giá trên dưới Nguyệt Nha Nhi một phen, thấy quanh người nàng không có việc gì, lúc này mới mặt giãn ra.

“Trở về?”

“Ừm.” Nguyệt Nha Nhi lấy ra vài đồng tiền trong tay áo, kín đáo đưa cho kiệu phu, thần thái bình tĩnh.

Vừa vào Hạnh Hoa quán, ngũ tẩu, Lục Cân cũng vây quanh.

Nhưng hiện nay Hạnh Hoa quán còn đang kinh doanh, nhiều người như vậy vây quanh cũng không được tốt, Nguyệt Nha Nhi cười một cái, nói: “Không có chuyện gì, chỉ là mời ta đi làm chút điểm tâm mà thôi. Các ngươi đi làm việc đi.”

Ngũ tẩu thấy nàng vẻ mặt như thường, cũng thở phào nhẹ nhõm, liền lôi kéo nữ nhi đi làm việc trong cửa hàng.

Nguyệt Nha Nhi chào hỏi với một ít khách quen trong Hạnh Hoa quán, dáng vẻ rất bình tĩnh, nửa điểm cũng nhìn không ra hoảng loạn.

Dù là ai thấy, đều cảm thấy nàng không gặp phải chuyện gì lớn.

Ngoại trừ Ngô Miễn, hắn nhìn chằm chằm bàn tay phải đang nắm chặt của nàng, liền biết nhất định có việc. Ngay cả Nguyệt Nha Nhi cũng không phát hiện, mỗi khi nàng căng thẳng sẽ nắm chặt bàn tay phải, ngón tay cái đè lên các ngón còn lại, giống như con nhím bị kích thích mà cuộn tròn.

Hắn yên lặng đi sau lưng nàng, cách xa hai, ba bước, cũng không lên tiếng, giống như một cái bóng.

Mãi đến tận khi Nguyệt Nha Nhi động viên xong mọi người, xuyên qua Hạnh Hoa quán đi trở về nhà. Đã tới lúc không còn người ngoài, nàng lúc này mới thở ra một hơi dài, tay vịn cái ghế ngồi xuống, nói: “Hôm nay khiến ngươi sợ rồi phải không?”

Trước khi nàng đi, đã để lại một tờ giấy trên bàn, nếu trước khi mặt trời lặn nàng vẫn chưa về, nhờ Ngô Miễn tìm người hỗ trợ.

“Trở về là tốt rồi.” Ngô Miễn nhìn thấy nàng thuận tay cầm lên cây quạt quạt gió, biết nàng nóng, do dự một lúc, rót cho nàng một chén trà lạnh. Kỳ thực hắn không tán thành Nguyệt Nha Nhi uống trà lạnh, một là chưa từng nghe qua loại cách uống này, hai là cảm thấy lạnh như vậy, sợ nàng bị cảm lạnh.

Tay Nguyệt Nha Nhi chạm được chén trà, cười lên: “Đúng là nhân họa đắc phúc, người cứng đầu như ngươi vậy mà cũng rót trà lạnh cho ta.”

Nàng uống liền mấy ngụm lớn trà lạnh, cái nóng trong lòng cuối cùng cũng bị ép xuống.

“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyệt Nha Nhi xưa nay có một tật xấu, đối người thân cận chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, lo sợ bọn họ sẽ lo lắng. Vào lúc này Ngô Miễn đặt câu hỏi, nàng không trực tiếp đáp, chỉ là kéo lấy ống tay áo Ngô Miễn, nhẹ nhàng lắc: “Ta đói.”

Ngô Miễn nhíu lại mày, quay mặt đi: “Ta đi nấu cho ngươi bát mì.”

“Muốn mì lạnh.”

“Không được, hôm nay đã uống trà nguội rồi.”

Hắn lạnh lùng nói, nhưng cũng không nghĩ phất ống tay áo ra.

“Hừ, ngươi không muốn làm mì lạnh cho ta.” Nguyệt Nha Nhi nhỏ giọng thầm thì, buông tay ra, lại đi uống trà nguội.

Ngô Miễn lén lút liếc nhìn nàng một cái, khóe miệng hơi hạ, trực tiếp đi về phía nhà bếp.

Cuối cùng là vẫn nâng lên hai bát sợi mì, hai đĩa nhỏ thịt cắt thành từng miếng mỏng, một cái đĩa nhỏ thả rau thơm hành thái nước tương, một cái đĩa nhỏ cắt hai nửa quả trứng vịt muối, hai đĩa nhỏ là rau xanh đã trần qua, hai cái thìa, hai đôi đũa. Xếp đầy một cái bàn vuông.

Thích ăn rau thơm, chỉ có Nguyệt Nha Nhi. Nàng đem đĩa nhỏ này với nước tương lấy tới, đổ vào trong bát mì, cùng trộn với thịt lợn. Vốn dĩ trên lớp thịt còn tưới một lớp mỡ lên, sau khi trộn, mỗi một mì sợi đều nhiễm sắc, bóng loáng, rất thơm.

Ngô Miễn cũng cầm lấy chiếc đũa, lấy lòng đỏ trứng vịt muối Hoàng Toàn, bỏ vào trong bát Nguyệt Nha Nhi, mình ăn lòng trắng trứng mặn.

“Ngươi đừng có bỏ lòng đỏ trứng cho ta tất nha, một người một nửa là được rồi, loại lòng đỏ trứng muối này ăn rất ngon.”

“Ta thích ăn lòng trắng trứng mặn.”

Nguyệt Nha Nhi cắn một ngụm mì lớn, nghe vậy, nở nụ cười.

Gió lùa tự động mở ra song cửa, đưa tới một chút mát mẻ, bát sứ cầm trên tay, mì trong bát cũng nhúng qua nước lạnh, ăn vào rất thoải mái.

Một bát mì lạnh lớn vào bụng, tính tình căng thẳng trong phủ Trịnh công công, cũng giống như đĩa sứ trống trơn này, đều tiêu tan.

Nguyệt Nha Nhi ngồi trên ghế, không động đậy, nhìn Ngô Miễn kéo ống tay áo thu thập bát đũa bỗng nhiên cười lên.

“Làm sao?” Ngô Miễn không hiểu chuyện gì, cho rằng trên ống tay áo mình dính đồ, cúi đầu kiểm tra.

“Không có chuyện gì.” Nguyệt Nha Nhi mặt mày tươi tắn: “Vốn cảm thấy, tình cảnh này có chút quen mắt. Ba mẹ ta… Phụ mẫu ta trước đây chính là như vậy.”

Nghe xong lời này, Ngô Miễn lặng lẽ đỏ tai, cũng không nói lời nào, chỉ thu thập xong mặt bàn, đưa đến trong phòng bếp.

Nguyệt Nha Nhi đuổi theo hắn.

“Ngày hôm nay thật sự không có việc gì lớn. Trịnh công công gọi ta đi, là để ta làm cho hắn một phần bánh xanh ăn. Sau đó lại hỏi Lý Tri phủ có mua đất ở hẻm Hạnh Hoa không, điều này cũng không phải bí mật gì, sau đấy ta quay về, cũng không còn gì nữa.”

“Đúng rồi, hắn còn nói lần trước ta hiến cách làm bánh kem giấy thiếp vàng, đến cả quý phi nương nương trong cung cũng ăn thử, ăn cảm thấy được! Còn nói có ban thưởng đấy.”

Chén dĩa ở trong chậu nước gột rửa, khi thì lao vào nhau, nhẹ nhàng vang động. Ngô Miễn nghe nàng líu ra líu ríu như vậy, hơi yên tâm, nhưng vẫn còn có chút hơi nghi ngờ, không biết vì sao lúc đầu nàng có chút sốt ruột.

Lúc ngũ tẩu cầm tờ giấy kia đưa đến cho hắn, tim của hắn gần như ngừng đập, vạn nhất Nguyệt Nha Nhi xảy ra chuyện gì…

Suy nghĩ kia, hầu như hết thảy những chuyện đáng sợ, đều luân phiên xuất hiện trong đầu hắn. Mà làm cho hắn đau khổ nhất, là cho dù Nguyệt Nha Nhi thật sự đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không có cách nào bảo vệ nàng. Ban đầu sau khi khiếp sợ, Ngô Miễn ép buộc mình tỉnh táo lại, lúc này hắn cần phải giữ đầu tỉnh táo, xin nghỉ ở huyện học, đi thẳng đến Hạnh Hoa quán.

Chờ Nguyệt Nha Nhi chậm rãi trở về, là cực kỳ chậm rãi. Đầu hẻm Hạnh Hoa người đi đường đi tới đi lui, tình cờ có người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ngô Miễn, không biết vì sao hắn đứng ở chỗ này. Ngô Miễn đối với những người này hoàn toàn làm như không thấy, chỉ mắt nhìn phương xa, tìm kiếm bóng dáng Nguyệt Nha Nhi. Ngô Miễn một mình lẻ loi đứng ở đầu hẻm Hạnh Hoa chờ người, nhìn bóng dáng của mình, từ một hình nhỏ dần dần kéo dài, trái tim cũng giống như mặt trời lặn về phía tây, chìm xuống chút một.

Nếu như nàng thật sự xảy ra chuyện, thì hắn có thể làm gì đây?

Xưa nay hắn chưa từng căm hận sự bất lực của bản thân như vậy. Loại cảm giác đó thật giống như, hắn vẫn là một đứa bé mới học được bước đi, được cha cõng, đi viếng mồ mả cho nương của hắn. Cơn mưa tiết Thanh Minh, phụ thân kéo một chân tàn tật, loạng chà loạng choạng, đi vài bước thì một bước lảo đảo, hắn nằm nhoài trên lưng phụ thân, mũi ngửi thấy mùi bùn đất do mưa, mắt nhìn màn mưa giống như một cái võng lớn, bao phủ toàn bộ thiên địa vạn vật, càng dệt càng dày. Mãi đến tận khi xuất hiện trong tấm võng lớn, bia mộ của mẫu thân. Phần mộ của nàng mọc lên rất nhiều cỏ dại với bụi gai.

Một đời khuynh thành, lại thành một nắm cát vàng.

Khi đó hắn còn nhỏ không hiểu, đến cùng là vì cái gì, nhân gian lúc nào cũng có mưa gió?

“Miễn ca nhi?”

Một tiếng khẽ gọi, kéo hắn từ trong tâm tình ra. Nhấc mắt lên xem, Nguyệt Nha Nhi quay lưng về phía ánh chiều tà, có chút lo lắng nhìn hắn: “Làm sao không?”

Cũng còn tốt, cũng còn tốt. Nàng bình yên vô sự trở về.

Ngô Miễn khẽ thở dài một hơi: “Không có chuyện gì, chẳng qua ta cảm thấy, làm sao thi hương còn chưa tới?”

“Người ta đọc sách đều mong cuộc thi vĩnh viễn không tới mới tốt, riêng ngươi lại cảm thấy chậm.” Nguyệt Nha Nhi nói, cầm dao rửa sạch: “Đúng rồi, ta nhận được một cái thiếp mời, là Trình Gia Chí cùng trường với ngươi đưa tới, mời ta đi ăn ngư yến.”

“Có chuyện như vậy.” Ngô Miễn đem chén dĩa bỏ vào trong tủ bát, giải thích: “Hắn cũng đưa cho ta một tấm thiệp, Lôi Khánh cũng có, xem như là tiệc sinh nhật của hắn.”

Âm thanh hắn bỗng nhiên nhẹ đi: “Cùng đi?”

“Đương nhiên cùng đi.”

Quyết định như vậy.

Sau khi tạm biệt Ngô Miễn, Nguyệt Nha Nhi khẽ hát, ngồi xuống trước bàn sách, mở ra một tờ giấy, mài mực, đề bút, viết bước tiếp theo của kế hoạch.

Hôm nay cùng Trịnh Thứ Dũ nói câu kia, cũng không phải tâm huyết dâng trào. Từ lúc thuyết phục Lý Tri phủ, nàng liền rõ ràng một đạo lý: Ở triều đại như vậy, học giả nông công thương, học giả dẫn đầu, thương nhân đứng cuối. Cho dù mậu dịch của triều đại phồn vinh, làm cho địa vị của thương nhân không đê tiện như vậy, nhưng đến cùng cũng không sánh bằng học giả quan lại. Ngay cả thương muối giàu nhất ở Lưỡng Hoài, cũng muốn phí hết tâm tư chuẩn bị cùng quan hệ. Không phải như vậy thì tiếp phong yến của Trịnh Thứ Dũ, bọn họ cũng không thể ra nhiều lực như vậy.

Nói cách khác, nếu không có một chỗ dựa, muốn làm được vị trí như thương muối Lưỡng Hoài, là quyết định không thể.

Tuy nói hai người quen biết, có điều chỉ là cấu kết lợi dụng, điều này cũng có tiền vốn bị lợi dụng. Giống như Nguyệt Nha Nhi, tuy kết nối với bàn cờ nhưng tư cách để làm một con cờ cũng không đủ.

Cái gọi là dưới gốc cây đại thụ có thể hóng gió mát, Nguyệt Nha Nhi nếu muốn đem chuyện làm ăn làm to, tất nhiên cần phải tìm một cây đại thụ.

Nàng vốn cho là Lý Tri phủ có thể làm chỗ dựa cho nàng, nhưng lại hiểu được người này bề ngoài nhìn tốt, nhưng bên trong lại không giống.

Đã như vậy, chẳng bằng đổi một thân cây.

Lúc này một thân cây to lớn nhất, không gì bằng hoàng gia. Mà Trịnh Thứ Dũ, chính là cây cầu kết nối với hoàng gia. Phải biết, có thể có cơ hội được tấu lên, không phải người nào cũng có. Đại thái giám giống như hắn, tùy tiện một câu nói, một người bừa bãi vô danh, có khả năng có thể lưu lại ấn tượng kế tiếp với hoàng gia.

Hồng Lâu Mộng bên trong Tiết gia, lấy người Thương gia, lại đứng hàng tứ đại gia tộc ở Kim Lăng. Không phải là bởi vì, nhà hắn là hoàng thương sao?

Nguyệt Nha Nhi luôn luôn dám nghĩ dám làm. Triều đại bây giờ tuy rằng không có hoàng thương, nhưng chuyện gì, cũng không phải vừa bắt đầu thì đã có.

Chuyện như vậy, nói ra thì đáng sợ, nhưng nếu nghĩ cũng không dám nghĩ tới, vậy thì không phải Nguyệt Nha Nhi.

Nàng cũng không thể phí phạm một lần xuyên không, đến cả cái tên cũng không được lưu lại?

Miêu tả bản kế hoạch của mình, là một việc rất vui vẻ, phảng phất như đang đi qua một hang đá, quả thực không biết đêm nay là năm nào.

Ngay cả Liễu Kiến Thanh trở về lúc nào, Nguyệt Nha Nhi cũng không phát hiện.

Nàng ở ngoài cửa gọi vào: “Ngươi không thành tiên được, lúc này còn chưa ngủ?”

Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn bản kế hoạch của nàng, chưa hết thòm thèm.

Nàng ngậm lấy ý cười, gấp kỹ một trang giấy lớn này lại, nhét vào trong hộp nhỏ, lại bỏ hộp nhỏ vào rương gỗ. Lúc này mới đẩy cửa ra, đi bắt chuyện Liễu Kiến Thanh.

Ngày hôm nay thực sự rất nóng, sau khi Liễu Kiến Thanh tắm rửa, thay đổi một bộ lụa mỏng, dáng người yểu điệu.

Nguyệt Nha Nhi thấy, tâm muốn trêu đùa nổi lên, cùng nàng nói đùa: “Ngươi là yêu quái nào. Hóa thành mỹ nhân? Tiểu sinh một lòng đọc sách, kính mời nhanh chóng rời đi.”

Liễu Kiến Thanh cũng bồi tiếp nàng chơi: “Ta ngưỡng mộ công tử, cố ý đến giúp đỡ chuyện giường chiếu.”

Nói xong nàng còn yểu điệu, hướng Nguyệt Nha Nhi quăng một ánh mắt mê hoặc.

Nguyệt Nha Nhi phù phù một tiếng bật cười.

Còn đang đùa giỡn, chợt nghe có người gõ cửa.

Đến lúc này rồi, còn có ai đến?

Ở tại gian ngoài ngũ tẩu vội vã đứng dậy, khoác lên kiện xiêm y đến xem.

Trong sân vang lên âm thanh của ngũ tẩu: “Cô nương, nói là Trịnh công công phái người tới, đưa ban thưởng đến cho ngươi.”

Liễu Kiến Thanh nghe xong, liền trở về phòng.

Nguyệt Nha Nhi đẩy cửa ra xem, chỉ thấy hai người giơ lên một cái hòm nhỏ tinh tế, khách khí mà nhấc đồ đạc bỏ vào phòng của nàng.

Trước khi đi, quản sự kia còn nói: “Trịnh công công nói rồi, lời hứa đáng giá đạo lý nghìn vàng, Tiêu lão bản phải hiểu.”

Bọn người đi rồi, Nguyệt Nha Nhi đem cửa phòng đóng chặt, mở hòm ra.

Đó là một hòm bạc trắng như tuyết.

________

Chương 60: Bánh hoa tươi (2)

Nguyệt Nha Nhi cất cẩn thận hòm bạc nhỏ này, đẩy cửa ra, ở trong phòng đi tới đi lui, chính là như vậy còn chưa đủ. nàng di chuyển băng ghế tựa, ngồi ở dưới gốc cây, nhìn sao trời. Lúc này đèn đuốc ở nhân gian thưa thớt, bởi vậy sao cũng đặc biệt sáng. Lại là trời đêm, ánh sao mọc khắp bầu trời đêm, liếc mắt nhìn qua vô số.

Sau khi ngắm sao, nàng hài lòng, nhưng mà làm nàng hài lòng nhất, chính là ngụ ý phía sau một hòm bạc nhỏ này.

Ý tứ của Trịnh Thứ Dũ chính là đồng ý cho nàng nương nhờ.

Bên trong gió đêm bỗng nhiên chen lẫn một chút mùi thơm, là Liễu Kiến Thanh đi ra.

Nàng cũng chuyển ghế gỗ nhỏ ra, an vị ở bên cạnh Nguyệt Nha Nhi.

“Nói tới Trịnh công công cũng đủ kỳ quái, làm sao lại phải một mực chọn buổi tối mới đưa thưởng đến?”

“Hay là có chuyện gì đó.”

Kỳ thực không phải, trong lòng Nguyệt Nha Nhi rõ ràng, sở dĩ lúc này Trịnh Thứ Dũ mới cho người ban thưởng đến, chủ yếu là không muốn gióng trống khua chiêng kinh động người bên ngoài. Cũng có khả năng là tích trữ một phần tâm tư thăm dò. Nếu nàng vừa ra khỏi Trịnh phủ, quay đầu liền đi đến Lý Tri phủ, đem chuyện hôm nay nói thẳng ra, khả năng lại là một kết quả khác.

Có điều lời này nàng không thể trực tiếp nói với Liễu Kiến Thanh. Liễu Kiến Thanh cũng thức thời, hiểu được lúc nào nên hỏi, lúc nào không nên hỏi.

Liền nhất thời im ắng.

Hai người ngồi dưới tàng cây hóng mát, một bên xem sao, tình cờ nói chuyện phiếm hai câu.

“Ngươi mấy ngày nay đều vội vàng làm bánh hoa tươi, làm được chưa? Vị thế nào?”

Nàng vừa hỏi, Nguyệt Nha Nhi lập tức ngồi thẳng. Một ngày bận bịu, nàng vậy mà lại quên mất bánh hoa tươi?

Nguyệt Nha Nhi vội đi về hướng phòng bếp, không lâu lắm, tay nâng một cái đĩa bốn cái bánh hoa tươi ra.

“Nếu không nhờ ngươi nhắc nhở, ta kém chút nữa quên mất, may mà vật này ăn nguội cũng còn được.”

Bánh hoa tươi không lớn, vừa vặn có thể đặt lòng bàn tay, bánh còn ấn một chữ “Tiêu” nho nhỏ.

Liễu Kiến Thanh cầm lấy một cái bánh hoa tươi, suy nghĩ một chút, còn nói: “Nếu là vậy thì chúng ta chia đôi một cái đi.”

“Được.” Nguyệt Nha Nhi thoải mái nói.

Chia bánh hoa tươi làm hai phần, một chút bột phấn rơi xuống tinh tế, sắc hoa hồng lộ ra trong nhân bánh, tỏa ra một hương mùi hoa nhàn nhạt. Vỏ giòn rõ ràng, một tầng lại một tầng, lúc Liễu Kiến Thanh ăn, cần dùng một tay hứng, sợ vỏ giòn rơi xuống xiêm y.

Sau khi xử lý xong bánh hoa hồng, tuy mềm nhưng dai. Nhân bánh hoa ngọt, bao quanh bởi lớp vỏ hoa mỏng, từng điểm từng điểm lộ ra, từ cạn đến sâu, giòn mềm nhuyễn, nồng nặc vị hoa. Cắn xuống một cái, miệng thơm ngát toàn mùi hoa hồng.

“Hoa hồng này còn có thể ăn như vậy?” Liễu Kiến Thanh ăn nửa cái, ánh mắt không nhịn được hướng về bên trong đĩa nhỏ: “Không thì… chúng ta lại chia đôi một cái đi?”

Nguyệt Nha Nhi trực tiếp cầm một cái bánh hoa tươi nhét vào tay nàng.

“Kỳ hoa ngắn ngủi, ngươi thừa dịp có ăn, ăn nhiều một cái đi. Bỏ qua hoa quý, một năm này đều không được ăn.”

Lời này cũng không giả, hoa hồng nhiều nhất nở được năm tháng, mà có thể làm bánh hoa hồng tươi, lúc thưởng thức hương vị càng ngắn ngủi, tổng cộng cũng ở trong một tháng đó. Bởi vậy khi bánh hoa tươi ra bán dưới danh nghĩa Hạnh Hoa quán, đánh cho bảng hiệu là “giới hạn theo mùa”.

Lỗ Đại Nữu kinh doanh cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ này, bởi vì chuyện làm ăn vô cùng tốt, Nguyệt Nha Nhi liền thêm chút tiền cho nàng, muốn nàng mở một quán mới.

“Tốt thì tốt, nhưng cửa hàng bánh ngọt nhà chúng ta, làm sao đến cả cái tên cũng không có. Đều là sản nghiệp của cô nương, làm sao còn bất công vậy?” Lỗ Đại Nữu đến đây lấy tiền, hướng Nguyệt Nha Nhi ai oán nói.

“Là do ta sơ sẩy.” Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một chút, cố ý lấy tên mới chi cửa hàng bánh ngọt, liền gọi “Hạnh Hoa ký”, vẫn cứ trên danh nghĩa vẽ một đóa Hạnh Hoa, biểu hiện đây là sản nghiệp của Hạnh Hoa quán.

Chọn một ngày hoàng đạo, khai trương Hạnh Hoa ký. Lần này Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng được toại nguyện cắt băng khánh thành, dây ruy băng đỏ cắt một đoạn, những khách cũ liền vội vàng tràn vào đi xếp hàng.

Bây giờ danh tiếng Hạnh Hoa quán triệt để truyền ra trong thành. Ai kêu nhà hắn mỗi lần đều có thể làm ra nhiều loại điểm tâm mới ăn ngon như vậy đâu?

Lần này Hạnh Hoa ký bánh ngọt vừa mở cửa, cư dân ở phụ cận, chỉ cần khi nhàn rỗi, đều muốn chạy ra xem náo nhiệt. Vừa đến đã thấy cửa hàng, trước cửa dựng thẳng một tấm bảng hiệu cao bằng người. Phía trên vẽ một mỹ nhân nâng một đĩa điểm tâm. Trung tâm đĩa điểm tâm hoàn chỉnh, mà bên trong tay mỹ nhân cầm đĩa điểm tâm, lại đẩy ra một nửa, lộ ra bánh hoa hồng bên trong. Bảng hiệu này vẽ, còn dùng chữ to viết: “Giới hạn theo mùa—— bánh hoa tươi” .

Bánh hoa tươi là món gì? Mấy người còn đang mơ mơ hồ hồ, lúc đám người vây xung quanh nhận ra tấm bảng hiệu. Khách hàng cũ của Hạnh Hoa quán, cũng không quay đầu lại chen vào trong đội ngũ. Vừa nhìn thấy mấy chữ giới hạn theo mùa này, bọn họ liền đã hiểu, thứ này nhất định giới hạn số lượng mỗi ngày bán ra. Không câu nệ là loại điểm tâm nào, xếp hàng chắc chắn không sai. Nói đến Hạnh Hoa quán khai trương lâu như vậy, điểm tâm bán ra, ngoại trừ giá tiền hơi đắt, cũng sẽ không có người khách nào không hài lòng.

Ngày mới ra loại bánh hoa tươi, ròng rã một buổi sáng, hồn vía Viên cử nhân đều lên mây, vẫn nhìn cửa nhà hắn.

Một buổi sáng sớm liền khiến cho người đi ra ngoài xếp hàng, làm sao đến lúc này còn chưa quay về?

Từ khi có một hồi, hắn đi đến Hạnh Hoa quán, sau khi Tiêu Nguyệt tiểu nha đầu này ở ngay trước mặt hắn đọc một bài thơ《 Liên Nguyệt bình 》, Viên cử nhân cũng không dám đi Hạnh Hoa quan nữa. Tuy rằng Tiêu Nguyệt chỉ đùa giỡn, còn cùng hắn bảo đảm sẽ không nói cho người ngoài biết, mà thật sự không nói cho người khác. Nhưng mà vì bận tâm mặt mũi già nua, Viên cử nhân chỉ có thể nhịn không tự mình đến Hạnh Hoa quán mua đồ ăn, mà đổi lại phái người đến mua điểm tâm về cho hắn, ở nhà ăn.

Lúc hắn đang đứng ngồi không yên, người làm cuối cùng cũng trở về. Đầu đầy mồ hôi, trong tay mang theo hai bao điểm tâm, nói với Viên cử nhân: “Người thực sự quá nhiều, giống như không có tiền, một đám người vây quanh ở chỗ này. Ta thật vất vả mới mua được phần bánh hoa tươi giới hạn cuối cùng.”

Toàn bộ tâm tư của Viên cử nhân đầu đặt trên hai bọc điểm tâm trên tay hắn, vội vã nhận lấy, mở ra xem. Bọc này không phải, bọc này mới là bánh hoa tươi.

Viên cử nhân bất mãn nói: “Làm sao chỉ có bốn cái?”

“Có bốn cái là tốt lắm rồi.” Người làm kể khổ nói: “Chỉ có bốn cái này, nô tài còn phải bỏ thêm tiền mua từ tay người khác đấy.”

“Đám người kia chưa từng ăn điểm tâm à? Sáng sớm liền ngồi xổm ở chỗ này, sinh trưởng ở trước cửa nhà người ta đúng không?” Viên cử nhân nghe xong, mắng to.

Mắng xong một trận, hắn cầm lấy một cái bánh hoa tươi, đang định cắn xuống.

Nhưng lại thấy trưởng tôn nữ đến thỉnh an, Viên cử nhân không thể không đem bánh hoa tươi thả xuống, đi bắt chuyện tôn nữ.

Sau khi thỉnh an, tôn nữ nhìn thấy bánh hoa tươi trên bàn hắn, hiếu kỳ nói: “Gia gia đang ăn cái gì? Sao lại thơm như vậy?”

“Là bánh hoa tươi, là điểm tâm mới do Hạnh Hoa ký đưa ra.”

Viên cử nhân luôn luôn thương yêu cháu gái này của hắn, nhìn thấy người làm mua về bốn cái bánh hoa tươi, liền muốn chia một cái cho nàng ăn.

“Có muốn nếm thử mùi vị không, làm rất ngon?”

Tôn nữ cười lên, gật gù, nhận lấy bánh hoa tươi ăn.

“Thật sự ăn rất ngon.” Nàng thành thạo ăn xong toàn bộ, ngửa mặt lên, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Viên cử nhân: “Ta có thể ăn nữa một cái sao?”

Viên cử nhân trầm mặc một chút, nhịn đau lại cầm một cái.

Muốn đưa đi, hắn lại đưa rút tay về, bẻ cái bánh hoa tươi kia thành hai nửa, đưa cho một nửa nhi cho tôn nữ: “Ngươi còn đang thay răng đấy, không được ăn nhiều đồ ngọt.”

“Không quá ngọt.” Tôn nữ ăn hết nửa cái bánh hoa tươi, ôm hắn tay làm nũng: “Gia gia thương ta nhất, đúng không?”

Thật khiến người đau đầu. Viên cử nhân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đem nửa kia cũng đưa cho nàng: “Ngươi lấy về ăn đi, thật sự hết rồi.”

“Cảm ơn gia gia, gia gia đối với ta thật tốt.”

Tôn nữ cầm nửa cái này, nói cảm tạ xong, như một làn khói chạy đi, vú em đi theo phía sau nàng.

Cuối cùng cũng có thể yên lặng ăn điểm tâm. Viên cử nhân nhìn hai cái bánh hoa tươi còn sót lại, bỗng nhiên có chút không nỡ ăn. Liền đem một bẻ thành hai cái, chậm rãi cắn, tinh tế thưởng thức.

Hắn mới ăn một cái, bỗng nhiên tôn tử lại chạy tới, ủy ủy khuất khuất nói: “Tỷ tỷ có ăn, tại sao ta lại không có? Gia gia bất công.”

Còn chưa ăn xong đâu?

Viên cử nhân hận không thể đá tôn tử của hắn một cái, nhưng đến cùng vẫn là bẻ một phần tư cái bánh hoa tươi cho hắn ăn: “Ăn đi.”

Nói xong, vẫn cứ đem tôn tử của hắn đẩy ra ngoài cửa, tự mình đóng cửa thư phòng.

E sợ đêm dài lắm mộng, một hơi ăn hết cái bánh hoa tươi còn lại.

Sau khi ăn xong, lại lưu luyến.

Làm sao lại ăn xong nhanh như vậy?

Viên cử nhân có chút oan ức.

Trên án thư cái chặn giấy đè nặng một tờ giấy trắng. Từ sau khi viết sau bản nháp kia, hắn không thể viết tiếp được, cũng không biết nên viết gì. Nhưng mà vào lúc này, Viên cử nhân lại có linh cảm.

Hắn đơn giản ghi chép những mỹ thực này vào sách thôi.

Nhấc bút lên, liền không dừng được rồi.

Chờ đến khi hắn viết xong hết linh cảm, lúc ngẩng đầu lên, thấy mưa đánh vào cây chuối tây ngoài của sổ.

Tiếng mưa rơi này cũng không nhỏ.

Một tia chớp xé tan sự vắng lặng, trong phòng cũng theo đó mà sáng ngời, chiếu rõ ràng bản kế hoạch trên án thư. Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, đi tới cửa xem chớp giật. Nói đến cũng kỳ quái, không biết tại sao, nàng lại yêu thích bầu trời đêm chớp giật đêm nay.

Trịnh Thứ Dũ đưa bút tiền thưởng này, nàng ghi lại hoàn chỉnh vào trương mục, tính toán làm sao để dùng khoản tiền này đầu tư. Trong lúc nhất thời có thêm nhiều tiền mặt như thế, Nguyệt Nha Nhi tự nhiên cũng bỏ ra công phu rất lớn tìm cách một phen, thấy nên mở rộng kinh doanh như thế nào mới tốt, cũng phải thay Trịnh Thứ Dũ ghi chép lại tin tức. Sau đó lại có người của Trịnh Thứ Dũ đến đây cùng hắn tỉ mỉ thương lượng một phen, Nguyệt Nha Nhi nghe cẩn thận.

Trên thực tế Trịnh Thứ Dũ càng nghĩ càng phải thấu hiểu, không ngoài chút chuyện liên quan đến dân tình. Bao quát giá lương thực, giá gạo, giá đất, quan phủ thu bao nhiêu thuế, bách tính có bao nhiêu lời oán hận oan tình, gần nhất đề tài nổi lên có cái gì… Những tin tức này cũng không có thần bí như vậy, chỉ là rất vụn vặt, lúc trước người muốn tìm phải bỏ công sức rất lớn, đi khắp hang cùng ngõ hẻm khắp nơi nói chuyện phiếm, mới có thể sưu tập hoàn chỉnh.

Mà Nguyệt Nha Nhi có thể giúp được việc khó khăn này, chính là dựa vào các quán nhỏ được mở khắp nơi, làm cho người thu thập tin tức có thể thoải mái chút.

Ngược lại cũng không phải chuyện gì quá đáng, chỉ là phải tính toán kỹ một lần.

Sấm vang ba tiếng, trong trời đất vừa nặng vừa yên tĩnh, mưa rơi nặng hạt.

Không biết Liễu Kiến Thanh có mang theo ô không, Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, mấy ngày nay nàng đều đi quan sát tình hình làm ăn của các quán Liễu thị xương sườn, chung quy phải đến lúc trời tối kiệu nhỏ mới về.

Bên trong tiếng mưa rơi, nghe thấy một tiếng gõ cửa gấp gáp.

Nguyệt Nha Nhi cầm lấy ô giấy dầu bên góc tường, một bên mở ra một bên chạy về phía cửa: “Có thể trở về, ta còn lo lắng ngươi không mang ô.”

Nàng đẩy cửa ra, lại sững sờ.

Ngoài cửa có hai cô gái đứng, xiêm y trang dung đều bị mưa ướt đẫm, làn váy còn có dính chút bùn, rất chật vật.

Nữ tử che áo choàng trên đầu ngẩng đầu lên, là Tiết Lệnh Khương.

Má bên phải của nàng sưng lên, có một  dấu tay đỏ tươi.

“Ta thực sự không có nơi để đi.”

Nguyệt Nha Nhi lấy lại tinh thần, cầm ô trong tay nghiêng về phía trước, thay nàng che khuất mưa gió.

“Đi vào thôi.”

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 55 + 5611 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 31 + 3223 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 49 + 5025 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 57 + 58

BÀI SAU

Tôi nấu ăn khắp các vì sao: Chương 1

5 thoughts on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 59 + 60”

azurelamlam nói:

5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 04:29

Cuộc đời của Tiết cô nương phải chính thức lật sang một trang mới gòi a

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

lbuisite nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 17:34

tội nghiệp tiểu thư TLK

Số lượt thích

PHẢN HỒI

lan trần nói:

8 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 14:45

Thôi thì tam nương tử về đội của tiểu Nguyệt đi. Những cô gái mạnh mẽ cùng nhau bắt tay tạo ra chuỗi cửa hàng đồ ăn mỹ vị cho cánh đàn ông lác mắt ra nhìn

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

Lạc Hề (Ayu') nói:

16 THÁNG SÁU, 2021 LÚC 13:14

Hoà ly ngay và luôn!

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Bang nói:

22 THÁNG SÁU, 2021 LÚC 18:08

TLK Ngày lành đã đến. Người còn sống, còn chí sợ gì không có đường đi.

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25

Tháng Mười Hai 2020HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th11   Th1 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip