Chương 20. Đón người
Lạp Hàn nhíu mày, trong lòng lại nghĩ tới điều khác. "Cha, Lạp Lệ Sa kiệt ngạo bất tuân như thế, cho dù gả nhập phủ Thuỵ Vương, sao có thể vì Lạp gia mà tranh thủ?"
*kiệt ngạo bất tuân: ỷ mình hơn người không nghe lời
Lạp Hạo là người từng trải, hắn tất nhiên hiểu rõ. "Một nữ nhân, có chút bản lĩnh thì thế nào? Không phải sẽ lập gia đình sao? Lạp Lệ Sa hiện tại kiêu ngạo, đến khi nàng gả vào phủ Thuỵ Vương thành thị thiếp, khi đó nàng sẽ minh bạch, có thể giúp nàng chỉ có nhà mẹ đẻ. Nàng không suy nghĩ cho nhà mẹ đẻ thì có thể thế nào?" Hắn nâng chung trà lên uống ngụm trà, "Bất quá ngươi nói cũng có đạo lý, cho nên ta sẽ bàn bạc cùng tổ mẫu của ngươi dạy dỗ nàng một chút, để nàng hiểu rõ quy củ Lạp gia. Nữ tử nên hiểu rõ làm thế nào dựa vào nam nhân để sinh hoạt."
Lạp Hàn gật đầu. "Con đã rõ ràng."
"Lời này ngươi không cần nói với Nhân nqhi cùng Huyên nhi. Các nàng không biết giữ mồm giữ miệng, lỡ truyền ra ngoài đối với thanh danh Thuỵ Vương cũng không tốt." Lạp Hạo dặn dò nói.
"Vâng, phụ thân." Lạp Hàn rời khỏi thư phòng. Nghĩ nghĩ, cảm giác giữ Lạp Lệ Sa tại Lạp gia chung quy vẫn là tai hoạ. Nếu muốn tặng cho Thuỵ Vương, sao không nhanh chóng đưa đi?
"Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi Thuỵ Vương Phủ." Lạp Hàn phân phó tiểu tư nói.
Thuỵ Vương Phủ.
Chính Duẫn Đế có ba vị hoàng tử, đến khi đủ mười sáu tuổi đều phong vương xuất cung lập phủ. Trưởng tử Trình Nghiêu phong hào Tề Vương, con thứ Trình Kiệt phong hào Thuỵ Vương, tam hoàng tử Trình Tuyên phong hào Thạc Vương.
Thuỵ Vương Trình Kiệt do Võ Hiền phi sinh ra. Võ Hiền phi Võ Du Nhiên xuất thân tử phủ Võ Ninh Hầu, cùng đại phu nhân Lạp gia Võ Tư Nhiên là tỷ muội. Theo quan hệ này mà nói, Lạp Hàn hiển nhiên là biểu đệ của Trình Kiệt. Cho nên, bình thường Lạp Hàn cùng Trình Kiệt lui tới nhiều hơn.
Lạp Hàn đến liền được phép đi vào thư phòng, Trình Kiệt gặp Lạp Hàn, cười nói: "Biểu đệ hôm nay rảnh rỗi sao?"
Lạp Hàn nhìn trái phải không có bóng người, thấp giọng nói: "Biểu ca, nghe ngươi nhìn trúng tỷ tỷ nhà ta mới nhận về, Lạp Lệ Sa?"
Trình Kiệt nghe vậy mặt lộ ra ý cười sâu xa. "Lạp Lệ Sa biểu muội quả thật là mỹ nhân hiếm gặp a! Hậu cung nhiều nữ tử giai lệ, nhưng không ai có thể sánh cùng nàng." Trình Kiệt vỗ Lạp Hàn vai, "Loại sự tình này biểu đệ lớn hơn sẽ hiểu được."
Lạp Hàn cười làm lành nói: "Nếu biểu ca thích Sa tỷ như vậy, vì sao không lập tức nạp nàng làm thiếp?"
"Làm thϊếp?" Trình Kiệt nhướng mày. "Biểu đệ, ngươi thực chán ghét nàng sao?"
Tâm sự bị nhìn thấu, Lạp Hàn cũng không giấu diếm. "Quả thật, không thích. Nàng lưu lại Lạp phủ, đại tỷ cùng nhị tỷ chịu nhiều ủy khuất."
Trình Kiệt gật đầu. "Ta hiểu được. Bất quá... ta đối với Lạp gia tôn trọng, còn là tôn trọng Lạp Lệ Sa biểu muội, ta sẽ lấy danh phận trắc phi cưới nàng. Trước mắt thời cơ chưa tới, ngươi liền nhịn một chút. Dù sao, nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi."
Trình Kiệt cũng đã nói như vậy, Lạp Hàn cũng không không tiếp tục nói. Đành phải gật đầu, tỏ vẻ để Trình Kiệt yên tâm, hắn sẽ không làm khó Lạp Lệ Sa. Hiện tại, Lạp gia đã vững chắc, nhất định phải toàn lực giúp Trình Kiệt tranh đoạt ngôi vị. Ân oán cá nhân, Lạp Hàn có thể dứt bỏ không cần so đo.
Vì trấn an hai biểu muội, Trình Kiệt sai người lấy ra hai bộ Xích Kim trang sức thượng hạng đưa cho Lạp Nhân và Lạp Huyên. Lạp Hàn cảm thấy kỳ quái, nếu Trình Kiệt thích Lạp Lệ Sa, vì sao không thuận tiện đưa cho Lạp Lệ Sa một bộ? Trình Kiệt lại nói, hắn không muốn xuất hiện quá sớm trước mặt Lạp Lệ Sa.
Hiển nhiên, với Lạp Lệ Sa, Trình Kiệt hạ quyết tâm. Điều này cũng không phải đơn giản như cá nước thân mật, hắn thật sự thích nữ tử này. Hắn không chỉ muốn người, còn có tâm nàng.
Lạp Hàn đem hai bộ trang sức về Lạp gia đưa cho tỷ muội của mình, hai tỷ muội Lạp Nhân cùng Lạp Huyên đều cao hứng. Nhất là Lạp Nhân, nói muốn chọn một ngày đi phủ Thuỵ Vương cảm ơn Trình Kiệt. Điều này làm cho người vừa mới hiểu rõ ràng tâm tử Trình Kiệt, Lạp Hàn ý thức được điều gì, tỷ tỷ của mình không phải đã thích Trình Kiệt đi? Không xong! Trình Kiệt nói sẽ lấy danh phận trắc phi cưới Lạp Lệ Sa, tất nhiên sẽ không thể cho Lạp gia danh phận trắc phi. Như vậy, cho dù Lạp Nhân cuối cùng có thể gả đến phủ Thuỵ Vương, lấy danh phận gì? Thị thϊếp sao? Điều này sao có thể? Lạp Nhân là Lạp gia đại tiểu thư!
Bất quá, lo lắng cũng dư thừa, Lạp Hàn cảm giác hiện tại hỏi vấn đề này cũng không thỏa đáng, hắn im lặng giấu tâm tư kia, trở về tiền viện.
Trời tối, xe ngựa phủ Trưởng Công Chúa dừng trước cửa Lạp gia. Trưởng Công Chúa Trình Dung đích thân giá lâm, lão phu nhân Lạp gia liền tự mình nghênh đón. Trưởng Công Chúa cười nói: "Cũng không phải đại sự, ta đến quý phủ muốn mời Lạp tiểu thư đến phủ ở vài ngày. Lão phu nhân cũng biết, Anh Anh thích cùng Lạp tiểu thư ngoạn nháo, không biết lão phu nhân có nguyện ý thả người?"
Một câu cuối cùng, Trưởng Công Chúa nói đến có chút thâm ý. Nàng cũng giống Hoàng đế, không tiện nhúng tay vào việc nhà Lạp gia. Nhưng tính tình Lạp Lệ Sa, nàng cũng coi như có chút hiểu được. Lạp Lệ Sa vừa nhận trở về liền cấm túc, hiển nhiên trên dưới Lạp gia đều có tâm tư riêng. Trưởng Công Chúa cũng có nghi vẫn giống Lạp Lệ Sa, một khi đã không thích nữ nhi này, vì điều gì nhận trở về? Lạp gia rốt cuộc có mục đích gì, Trưởng Công Chúa cũng muốn nhìn xem. Dù sao Lạp Lệ Sa cũng là ân nhân cứu mạng Phác Thái Anh, nói không chừng khi cần thiết Trưởng Công Chúa cũng muốn giúp đỡ một chút.
Lão phu nhân nghe ra ý tứ của Trưởng Công Chúa trong lời nói, lại thần sắc không biến nói: "Điện hạ khách khí. Sa nhi có thể được Phụng An Quận Chúa thích, là phúc khí của nàng. Điện hạ muốn nàng đến phủ, chỉ cần phái hạ nhân truyền lời một tiếng. Sao dám làm phiền điện hạ đại giá? Người tới, mời Lạp tiểu thư lại đây."
Không bao lâu, Lạp Lệ Sa mang theo Giang Mễ đi vào Hoa Vinh Trai. Sau khi hành lễ, Trưởng Công Chúa lôi kéo tay Lạp Lệ Sa tay, đau lòng nói: "Lạp cô nương, mấy ngày không thấy, sao liền ốm đi rất nhiều? Anh Anh nếu thấy, nhất định đau lòng."
Lạp Lệ Sa nghe vậy muốn cười lại cảm giác không khí có chút không đúng. Chính mình ốm đi chỗ nào? Cư nhiên, lời nói trong miệng Trưởng Công Chúa thật giống như nàng bị ngược đãi.
Lạp gia trên dưới nghe Trưởng Công Chúa nói có chút xấu hổ, một đám cúi đầu không nói lời nào. Trưởng Công Chúa cũng diễn đủ, liền lôi kéo tay Lạp Lệ Sa ly khai.
Lạp lão phu nhân nhìn xe ngựa Trưởng Công Chúa rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu phân phó nói: "Đi, gọi nha hoàn cũng bà tử của Thanh Tuyết Uyển đến đây."
Lý ma ma cùng Thu Nguyệt quỳ xuống đất, Lạp lão phu nhân trách cứ các nàng không hảo hảo hầu hạ tiểu thư, để người gầy như vậy. Kỳ thật, tất cả mọi người rõ ràng căn bản không có chuyện như vậy, bất quá chỉ diễn kịch một chút.
Phủ Trưởng Công Chúa, Khang Viên.
Thái độ của Trưởng Công Chúa đối với Lạp Lệ Sa so với lúc trước còn muốn tốt hơn. Sau khi, hồi phủ liền đem Lạp Lệ Sa an bài vào Khang Viên. Thế nhưng bộ dáng đã quen thuộc hơn nhiều, phảng phất Lạp Lệ Sa chính là một phần trong phủ Trưởng Công Chúa.
Phác Thái Anh lúc này vừa mới tắm rửa xong, chỉ khoác một lớp áo, chân trần bước vào phòng. Tiểu Mễ theo ở phía sau giúp nàng chải tóc.
Cửa phòng vừa mở ra, Lạp Lệ Sa đi đến. Liền thấy con sóc nhỏ khoác một lớp áo, cổ áo cũng không chỉnh tốt, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Vừa mới tắm rửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hệt như một quả táo chín.
Nhìn thấy Lạp Lệ Sa bước vào, Phác Thái Anh cao hứng chạy tới nhưng lại đứng không vững, trực tiếp ngã vào lòng Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa vội vàng đưa tay ôm lấy, sau đó bất đắc dĩ mà nhìn Phác Thái Anh ôm bản thân không buông tay.
Đường đường là Quận chúa làm ra hành động này, thật sự không thể lý giải. Lạp Lệ Sa cũng vì thanh danh Phụng An Quận Chúa, đem nàng đẩy nhẹ ra. Bất quá nghĩ lại, lần này không cần như vậy, đành ôm trong lòng.
Đại Mễ, Tiểu Mễ vừa thấy tình huống này, cũng không chờ phân phó, trực tiếp lui xuống, xoay người còn đóng cửa thật tốt.
"Sa tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây? Là nhớ Anh Anh sao?" Phác Thái Anh đưa tay vòng qua cổ Lạp Lệ Sa, toàn bộ thân mình co lại thành một đoàn, ghé sát vào người Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa hoàn toàn không có chú ý tới, không biết lúc nào bắt đầu, nàng luôn không thích người khác thân cận nhưng bắt đầu đã quen thuộc người này thân cận chính mình, "Động thủ động cước" tiểu Quận Chúa.
"Ngày mai là đầu tháng, ngươi quên sao?" Lạp Lệ Sa đại khái còn chưa học được làm thế nào an ủi nữ tử.
Phác Thái Anh mếu máo. "Sa tỷ tỷ là vì Viêm độc trên người ta a." Trong lòng nàng cao hứng, ít nhất Lạp Lệ Sa còn nhớ mong chính mình. Nhưng là... nàng hy vọng Lạp Lệ Sa vì nhớ nàng mới đến đây. Đây là lòng tham sao? Phác Thái Anh trưởng thành mười lăm năm, chưa từng có lòng tham với bất cứ điều gì. Thời điểm nàng không có lòng tham, toàn bộ gì gì đó sẽ có người mang đến trước mặt nàng. Trên người Viêm độc không thể cởi, nàng cũng không để ý. Nay, nàng rốt cục hiểu được cảm giác này chính là lòng tham.
Lạp Lệ Sa đi đến bên giường đem nàng đặt lên trên giường, "Ngươi nghỉ ngơi đi, có tình huống gì đến phòng bên cạnh tìm ta." Nàng xoay người, phát hiện ống tay áo bị nắm lấy.
Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ mà quay đầu nhìn Phác Thái Anh, phát hiện tiểu Quận Chúa ủy khuất nhìn nàng. "Có thể hay không, ở cùng ta nhiều một chút?" Nói tới đây nàng ý thức được có chỗ không đúng, lập tức sửa lời nói: "Không phải, là cho ta ở cùng Sa tỷ tỷ nhiều hơn một chút."
Lạp Lệ Sa một lần nữa ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Phác Thái Anh đỏ ửng, nhịn không được lại rối rắm hỏi. "Anh Anh, vì sao lại là ta?" Nếu Phác Thái Anh nói không vì nàng có thể áp chế Viêm độc, như vậy vì cái gì đối tốt với nàng?
Phác Thái Anh trống trống quai hàm, trên mặt cũng lộ ra biểu tình bất đắc dĩ. "Sa tỷ tỷ thực để ý vấn đề này a. Nhưng Anh Anh đã nói, chính là thích Sa tỷ tỷ, không có nguyên nhân khác."
Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ đổi góc độ, hỏi: "Thích tới mức độ nào?"
"Chính là thích cũng một chỗ với Sa tỷ tỷ." Phác Thái Anh đương nhiên mà nói.
"Cuối cũng cùng không thể cùng một chỗ cả đời? Ngươi vẫn phải lập gia đình." Lạp Lệ Sa muốn cho Phác Thái Anh hiểu được, bản thân nàng cũng không thể thay thế phu quân tương lai của Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh lắc đầu không ngừng. "Anh Anh không gả! Cha mẹ cùng Hoàng đế cữu cữu đều đồng ý. Anh Anh sẽ không gả cho người!"
Lạp Lệ Sa nhíu mày, tình huống này là thế nào? "Vì sao không gả cho người?"
Phác Thái Anh đưa tay ôm lấy đầu gối chính mình, ngón chân khả ái lộ ra ngoài. "Bởi vì, ta lấy đi Viêm độc trong cơ thể mẹ ta. Ta sợ về sau sinh hạ hài tử sẽ đem Viêm độc truyền cho hài tử, cho nên ta sẽ không sinh hài tử. Tự nhiên cũng sẽ không gả cho người." Phác Thái Anh thực nhận chân mà trả lời nói.
Lạp Lệ Sa có chút động tâm. "Như vậy, ngươi muốn một mình thừa nhận thống khổ của Viêm độc."
"Không quan hệ nha." Phác Thái Anh cười nói: "Dù sao ta đã muốn đã quen thuộc. Có thể giúp mẹ ta thoát khỏi thống khổ, Anh Anh thực vui vẻ."
Lạp Lệ Sa giữ chặt tay Phác Thái Anh, hỏi: "Ngươi không sợ sao?"
"Không sợ." Phác Thái Anh lập tức 'được một tấc lại muốn tiến một thước' ôm lấy Lạp Lệ Sa, "Thái y nói ta sống không đến mười tuổi. Nhưng Sa tỷ tỷ ngươi xem, Anh Anh liền tới tuổi cập kê. Cho nên, ta không sợ Viêm độc, bởi vì ta đã sống lâu như vậy. Ngươi nói đúng không?"
Đối mặt với tiểu Quận Chúa lạc quan còn có chút ngốc, Lạp Lệ Sa cũng không biết nên nói gì. Nàng chỉ có thể để mặc Phác Thái Anh ôm mình, chỉ cần như thế này, Phác Thái Anh liền mừng rỡ không thôi.
"Sa tỷ tỷ, ngươi đối với ta thật tốt." Phác Thái Anh hạnh phúc mà nói.
Cái này nên gọi là gì? Lạp Lệ Sa không hiểu. Thân là Quận chúa, nàng có thể đòi hỏi nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip