Chương 465 - 466

Không có chỗ để đi, chung quy vẫn phải trả xe lại cho Duật Nghị.

Cô lái xe đến cửa hàng tiện lợi, trong đầu liên tục suy nghĩ.

Cô không hiểu lắm, trước đó còn thích cô, cô cũng không làm gì sai.

Nên giải thích cũng đã giải thích, làm sao lại đột nhiên chán ghét.

Hay là anh không tin tưởng lời nói của cô?

Trong lòng đè nén, một mực bao phủ như mưa bụi.

Khó chịu, lại tìm không được lối ra.

Duật Nghị chờ thật lâu, đói bụng, ăn mì tại cửa hàng tiện lợi.

Anh nhìn thấy xe tới, cũng không ăn nữa, lập tức vọt ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ ngừng trước mặt anh, mở cửa xe xuống, đưa chìa khóa cho anh.

"Cô chạy xe của tôi, cũng phải có chút phí chứ, nói đi, cô chuẩn bị làm gì đây?" Duật Nghị nhận chìa khóa, liếc cô hỏi.

"Qua nhà tôi." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.

Trong mắt Duật Nghị lóe lên tia sáng:

"Lên giường sao? Nhanh như vậy, chờ tôi mười phút, để tôi chuẩn bị tâm lý tốt."

"Anh suy nghĩ nhiều, trong nhà của tôi có người lắp đặt camera đấy, tôi mời anh ăn cơm." Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.

"Hả?" Duật Nghị có chút mất mát, nhíu mày, như tên trộm nói:

"Này, tôi không muốn ăn cơm, có thể ăn cái khác không?"

Đôi mắt đen láy của Hoắc Vi Vũ co lại, biết anh nói gì, rất là bất mãn, không khách khí hỏi: "Phân, ăn không?"

Duật Nghị: "..."

"Này, cô không cảm thấy mình thô tục sao?" Duật Nghị ghét bỏ nói.

"Thô tục là gì vậy, ăn được không?" Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, nhếch miệng, xinh đẹp vạn phần:

"Ăn bánh phân không? Ba ba của anh là bánh bên trong thật nhiều phân!"

"Sao tôi có cảm giác cô đang mắng ba tôi? Cô không muốn sống nữa à." Duật Nghị đánh giá Hoắc Vi Vũ.

"Có đi hay không thì tùy anh." Hoắc Vi Vũ đi về phía trước.

Duật Nghị giữ chặt tay Hoắc Vi Vũ, bất đắc dĩ nói:

"Đi, thái tử phi tương lai nói, tôi có thể không nghe sao? Lên xe."

Duật Nghị cười hì hì nhảy lên xe.

Hoắc Vi Vũ mở cửa xe, ngồi ở ghế sau, nhìn ra cửa sổ.

Duật Nghị vừa lái xe vừa gọi điện thoại. Hỏi Hoắc Vi Vũ:

"Nhà cô ở đâu?"

"Long ngự thành 21 phòng 402." Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nói.

*

Sau một tiếng.

Nhân viên mặc đồ tay màu đen tìm thiết bị giám sát trong phòng.

Duật Nghị ngồi trên ghế sofa, cà lơ phất phơ ăn táo.

Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa ra vào, sắc bén nhìn đồng hồ trên tường.

Tổng thống lo lắng cô nói tất cả cho Cố Cảo Đình biết.

Mà cô cũng đã nói rồi.

Chắc ông ta sẽ phái sát thủ giết cô.

Đột nhiên,trong đầu Hoắc Vi Vũ hiện lên một ý nghĩ.

Cố Cảo Đình đuổi cô đi, dứt khoát với cô, chẳng lẽ là...Vì lo lắng cho cô?

Chỉ cần tổng thống biết cô vào Cố Cảo Đình chấm dứt, thì tạm thời cô sẽ không gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến điểm này, tim Hoắc Vi Vũ đập thật nhanh.

Ngồi ở trên ghế sofa, ngẩn người nhìn chằm chằm không khí.

Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ:

"Không phải mời tôi ăn cơm sao? Ăn cái gì? Ăn táo hả?"

Hoắc Vi Vũ cảm thấy anh quá ồn ào, đẩy mặt anh ra, đôi mắt đẹp híp lại, nhìn về phía đồng hồ treo tường.

Nói như vậy, cô giải thích với Cố Cảo Đình, lấy trí thông minh của anh, coi như không tin, cũng sẽ tìm người điều tra, xác định cô nói thật hay giả/

Nhưng mà anh, trực tiếp cự tuyệt cô, nói cách khác, anh không đi điều tra, liền tin tưởng cô tuyệt đối.

Theo thời gian trôi qua, trong mắt Hoắc Vi Vũ dần dần mông lung.

Thì ra anh tin tưởng cô, cô còn nguyền rủa anh, chắc trong lòng anh rất khó chịu...

Dinh Tổng thống

Tắng quản gia xem sắc mặt tổng thống hòa hoãn rất nhiều, hỏi: "Tiến triển có thuận lợi không?"

"Nói bên Nước G tạm thời không nên động thủ, nói không chừng, cô ta sẽ trở thành vợ của Duật Nghị, Du Tiệp Ngạo sẽ hữu dụng với tôi." Tổng thống dặn dò.

"vâng." Tắng quản gia nhìn về phía màn hình, cuối cùng một cây tuyến bị Duật Nghị kéo xuống.

Trên màn hình một mảnh bông tuyết.

"Tổng thống tin tưởng cô ta và Cố Cảo Đình đã đoạn tuyệt?" Tắng quản gia hồ nghi hỏi.

"Những ghi hình đó, bao gồm hiện trường Cố Cảo Đình tận mắt nhìn thấy Hoắc Vi Vũ và Lâm Thừa Ân phát sinh quan hệ, làm người cao cao tại thượng, quyền lợi trên đỉnh, không thể không ngại, dù cho không đoạn tuyệt, cũng là kính vỡ khó lành.

bây giờ tôi hoài nghi, tín vật của Giang Khả đang ở trên tay Hoắc Vi Vũ, nên nghĩ chọn biện pháp gì, để cho cô ta lấy ra?" Tổng thống hồ nghi nheo đôi mắt lại.

Tắng quản gia khẽ cười nói: "Chỉ cần xác định ở trên tay cô ta thì tốt, nếu có một ngày cô ta trở thành thái tử phi, tương lai là người phụ nữ của tổng thống, vì con trai mình, hoặc là cha của con trai mình gặp nạn, khẳng định cô ta sẽ lấy ra để củng cố hoàng quyền.

Lúc ấy, cô ta nói tín vật của Giang Khả thu được cũng tốt, nhặt được cũng tốt, người phụ nữ này, sẽ tự bào chữa cho mình, có quyết đoán và gan dạ sáng suốt.

Sợ là, điện hạ không trị được cô ta."

trong mắt Tổng thống xẹt qua một tia hung quang, gợi lên khóe môi, "Tắng quản gia, lần này Cố Cảo Đình lập chiến công, đáng lý nên để cả nước chúc mừng, làm cho anh ta bữa tiệc chúc mừng, anh ta đã là trung tướng đúng không, trực tiếp phong lên thượng tướng, lần này bữa tiệc chúc mừng lộng lẫy một chút, ai nên mời đều mời. Cố Cảo Đình đối với Hoắc Vi Vũ có tình hay vô tình, cũng có thể nhìn ra manh mối."

"Tổng thống anh minh."

*

trong nhà Hoắc Vi Vũ

Đến hai giờ sáng, nhân viên bộ phận giám sát chuyên nghiệp mới đem cameras siêu nhỏ và thiết bị nghe lén loại bỏ hết.

Duật Nghị làm người giữ cửa thân thiện, còn trang bị thiết bị phản giám sát.

Chỉ cần có người trang bị máy nghe lén và cameras, thiết bị phản giám sát sẽ nhảy lên đèn đỏ.

"Cổ Mẫn Tử, cô đắc tội với ai sao? Tên hỗn đản kia trang bị mười mấy cameras ở nhà của cô, cô tắm rửa đều nhìn thấy hết." Duật Nghị kinh ngạc nói.

Hỗn đản? Cái từ này dùng đúng.

"mấy ngày nay tôi không tắm rửa, hẳn là không bị nhìn." Hoắc Vi Vũ nói, vào phòng mình, lấy quần áo tắm rửa.

"A, sao cô không khẩn trương lên, mấy ngày không tắm, trách không được, có mùi lạ." Duật Nghị chà xát cái mũi, ghét bỏ nói.

Hoắc Vi Vũ khẽ cười một tiếng, chỉ cửa, "anh có thể đi rồi."

Duật Nghị vẻ mặt đần ra, "Không phải nói mời tôi ăn cơm sao?"

Hoắc Vi Vũ đi đến bên tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một lon bia, ném cho Duật Nghị.

Duật Nghị theo bản năng tiếp được, mày cau lại, ủy khuất nói: "cô mời tôi ăn cái này à, tôi không bao giờ muốn tin tưởng cô."

"bây giờ anh có cái này, tỉnh ngộ còn chưa muộn." Hoắc Vi Vũ lười biếng nói.

mặt mày Duật Nghị lập tức hớn hở, "Tôi thích nhất loại người giảo hoạt như cô, rất có cảm giác mới mẻ."

Hoắc Vi Vũ không thích dây dưa với người đàn ông này, tàn nhẫn nói: "kỳ thật, đã vài ngày tôi không có đánh răng."

Duật Nghị mím môi, sắc mặt trở nên trắng một ít, nội tâm kháng cự, "Được rồi, đau cũng vui sướng, về sau tôi cũng không đánh răng bồi cô."

Hoắc Vi Vũ: "......"

"anh không còn thuốc nào cứu được, có thể cút, lại không đi, bại lộ mục đích đánh động bọn họ." Hoắc Vi Vũ đẩy Duật Nghị đi ra ngoài.

Duật Nghị không chút sứt mẻ.

Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ, "Đã khuya, tôi muốn tắm rửa, anh ở lại không thích hợp."

"Ngày mai tôi tới tìm cô đi ăn cơm, cô mời khách, tôi trả tiền, ngủ ngon, A Tử." Duật Nghị sung sướng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dhtn