Chương 475 - 476
Cố Cảo Đình không nói gì.
Hoắc Vi Vũ có chút hoảng hốt.
Từ trước tới giờ không yêu đến yêu, chuyện này không quan trọng.
Cái cô sợ nhất chính là, từ yêu chuyển thành không yêu.
Là người từng trải, lúc ấy cảm thấy như mọi thứ sụp đỗ.
Hận không thể chết, có thể tan thành mây khói, không cần chuyển kiếp nữa.
"Nếu như anh không thích tôi, vậy tôi cũng sẽ không thích anh, coi như cắt lòng đi mất, xóa sạch sẽ trí nhớ, tôi cũng sẽ không thích." Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.
"Đồ ngốc, tôi không nói, chỉ làm. Cô là vợ duy nhất của tôi, nên cô không được yêu ai ngoài tôi! Sau khi kết hôn, sẽ có chút cãi vả va chạm, chúng ta nhường nhịn lẫn nhau." Cố Cảo Đình lý trí nói.
Anh nói không phải là tình thoại, nhưng là lời chân thành nhất.
Cho nên, bước đầu tiên, cô nhất định phải gả cho anh.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ cong lên, dựa vào người anh.
Nhớ ngày đó, vì không muốn gả cho anh, chạy khắp nơi, trốn tránh đủ kiểu, hận không thể giết được anh.
Hiện tại, vô cùng vô cùng muốn gả cho anh.
Cái thế giới này tràn đầy bất ngờ.
"Về sau, chúng ta chỉ có thể lén lút yêu đương thôi." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói.
Cố Cảo Đình hôn thật sâu vào tóc của cô.
Đó là trầm mặc, là ẩn nhẫn, là không thể làm gì, cũng là chua xót.
Rất muốn rất muốn, lập tức lấy cô về, tuyên bố với thế giới, cô là của anh!
Nhìn thấy ai ngấp nghé phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ mời hắn ăn kẹo đồng.
Hai người bọn họ lẳng lặng rúc vào nhau.
Không nói lời nào, cái gì cũng không làm, nhưng thật giống như làm rất nhiều chuyện, nói rất nhiều.
Bời vì biết lén gặp mặt cũng không dễ dàng, phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, cho nên, từng giây từng phút không muốn lãng phí.
"Cốc, cốc, cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Mắt Cố Cảo Đình quét về phía cửa.
Người nào không có mắt đến gõ cửa.
"Đừng để ý." Cố Cảo Đình hạ giọng nói, xoay người, gặm nuốt lấy môi của cô.
Chậm rãi dời xuống, đến cổ của cô.
Gặm cắn da thịt của cô.
Rất ngứa, một cỗ tê dại xâm chiếm lấy cơ thể.
"A..." Hoắc Vi Vũ yêu kiều rên lên.
Giống như ái muội, mập mờ, kiều diễm, uyển chuyển.
Môi của anh đến gần tai cô, khàn khàn trầm giọng nói:
"Rất muốn bên cô."
Tim Hoắc Vi Vũ nhảy loạn.
Anh nói có chút sắc, nhưng là, không có chút nào phản cảm, còn có chút kích động.
Anh phun ra khí tức, ở bên tai của cô, trêu chọc cô ngứa ngáy khó nhịn, trong đầu cơ bản không thể suy nghĩ.
"Đông đông đông. Cổ Mẫn Tử, mở cửa, cô có ở bên trong không?" Âm thanh của Duật Nghị truyền tới.
Cố Cảo Đình cắn vành tai của cô.
"A." Đột nhiên đau đớn, Hoắc Vi Vũ che lỗ tai của mình, oán hận nhìn anh.
Cố Cảo Đình nguy hiểm nói:
" Cổ Mẫn Tử là ai? Là tên giả của cô à."
"Không muốn quan tâm anh ta, nên tùy tiện nói ra một cái tên giả." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
Cố Cảo Đình trở mình.
Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, thân thể anh nóng hổi bao phủ phía trên.
Bên tai cô khàn khàn nói:
"Không quan tâm đến anh ta là tốt, cho địa chỉ là sai, cô muốn tôi trừng phạt cô sao đây."
"Tôi có thể giải thích." Hoắc Vi Vũ nhìn anh.
Anh khẽ cắn môi của cô:
"Cảm thụ cho tốt."
"Cái gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu anh nói gì, chỉ thấy anh rút thắt lưng ra.
Hoắc Vi Vũ: "..."
"anh......" Cô muốn hỏi anh làm gì.
Anh nâng lên cằm cô, hôn lên môi cô.
Khoang miệng ấm áp, như là muốn đem sông băng đều tan thành nước.
Hoắc Vi Vũ tâm tùy ý động, lông mi run rẩy, chậm rãi khép đôi mắt lại.
Trong mắt có chút mê mang, có chút ngây thơ, có chút huyễn hoặc.
Mặc dù bước xuống là núi đao chảo dầu, cô đều sẽ đi cùng anh.
Có phần tín nhiệm này, cô không có khẩn trương và bài xích.
Cố Cảo Đình lại hôn nhu tình như nước.
Cô ngưỡng cổ có chút đau, trở mình, đối diện với anh.
Cố Cảo Đình hôn càng tinh tế, mày gắt gao nhíu lại.
Vừa rồi có xúc động, anh muốn tiến tới nơi cô, chỉ cần là của cô, anh đều muốn, chỉ là, như vậy cô sẽ rất đau, dù sao cũng là lần đầu tiên.
Anh luyến tiếc, buông môi Hoắc Vi Vũ ra, nhìn cô thật sâu, tràn ngập thương tiếc.
Hoắc Vi Vũ bối rối nhìn anh.
Không phải nói muốn cô cảm thụ sao?
Đã không có sao......
Cô lật người qua, ghé vào trên giường, quay đầu nhìn anh.
Cố Cảo Đình giơ lên tươi cười, điểm một chút mũi cô, "Ngốc."
"vốn dĩ anh muốn làm gì?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu hỏi.
Cố Cảo Đình hắng giọng một cái, đứng dậy, ngồi ở trên mép giường, trên mặt có màu hồng khác thường, giấu trong bóng đêm.
"vì sao không nói lời nào?" Cô cũng ngồi ở bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh.
"mặc kệ tôi thế nào, đều không có quan hệ với cô sao?" Cố Cảo Đình khàn giọng hỏi cô.
Trên thực tế, bây giờ anh căng chặt sắp nổ mạnh.
Hoắc Vi Vũ dừng một chút.
Anh để cho cô nằm úp sấp, chẳng lẽ là?
"anh muốn tiến nơi đó?" Mặt cô đỏ hồng hỏi.
"Có thể chứ?" Cố Cảo Đình hỏi.
tim cô đập nhanh, như là muốn nhảy ra từ cổ họng.
Như vậy, sẽ rất thẹn thùng.
"Vậy anh chậm một chút." Hoắc Vi Vũ nói, nói xong, muốn đem đầu lưỡi cắn rớt.
Nghe câu nói này, bất luận người đàn ông nào đều sẽ nhiệt huyết sôi trào.
Anh yêu chết bộ dáng bây giờ của cô.
Hoắc Vi Vũ cũng đủ dứt khoát, cũng đủ dũng cảm.
Anh hôn lên môi cô, bàn tay nắm chặt eo cô, kéo tới bên người, hận không thể đem cô hòa lẫn xương thịt, vẫn luôn đặt ở bên người, có thể giơ tay với tới, trợn mắt có thể thấy được.
Anh hận hiện tại không thể ở bên nhau.
Hô hấp càng ngày càng nặng, càng ngày càng dồn dập, cắn chặt răng, buông cô ra, "Chờ cô khỏe đã, nơi nào tôi cũng phải vào."
Hoắc Vi Vũ cảm thấy trên mặt mình nóng bỏng, "hôm nay anh có thể ở chỗ này ngốc bao lâu?"
"Một hồi sẽ đi, tôi phải về quân khu, mở hội nghị khẩn cấp, kéo Duật Cẩn xuống đài không phải trong một sớm một chiều, tôi cần thiết trở về bố cục, không thể có một chút sai lầm." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ biết khó khăn thật lớn, cái gì cô cũng giúp không được.
"Mặc kệ ra sao, tôi sẽ bồi bên cạnh anh, chỉ cần có anh, không phải không thích tôi rồi." Hoắc Vi Vũ ngượng ngùng nói.
Cố Cảo Đình khẽ cười một tiếng.
được cô thích, anh bất chấp gian nguy cũng không tiếc, cuối cùng có hy vọng để phấn đấu.
"Có bút không?" Cố Cảo Đình hỏi.
"Có." Hoắc Vi Vũ lấy ra bút ở ngăn kéo.
Cố Cảo Đình ở trên lòng bàn tay cô nhanh chóng viết xuống một dãy số, "Có việc gọi điện thoại cho anh ta, anh ta hỗ trợ xử lý, anh ta tuyệt đối tin được, tạm thời không cần gọi điện thoại cho tôi, biết không?"
"uh." Hoắc Vi Vũ lên tiếng, rất là luyến tiếc, "anh phải đi sao?"
Anh cũng muốn cùng cô ở bên nhau, nhưng mà, ở chỗ này thời gian dài thêm một phân, nguy hiểm liền nhiều thêm một phần.
Anh vốn dĩ không thể ở lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip