Chương 497 - 498

Hoắc Vi Vũ tiếp nhận di động của Cố Cảo Đình đưa qua, nắm ở trong lòng bàn tay.

trên di động còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, là độ ấm cô thích.

Anh xoay người đi ra ngoài lấy sủi cảo.

Một cổ chua xót, dần dần chảy xuôi trong lòng.

Cô không thể ngồi chờ chết, cũng không thể nhìn Cố Cảo Đình bị hủy diệt.

Hoắc Vi Vũ mở ra di động Vương Đông, ở danh bạ điện thoại tìm kiếm có số di động Duật Nghị hay không.

Cô tìm được một cái tên điện hạ, lập tức đem dãy số điện thoại đưa vào di động.

Cô đem di động chính mình cất vào ngăn kéo tủ đầu giường, đứng dậy, mặc quần áo, đi ra cửa.

Cố Cảo Đình ở phòng bếp bận rộn, liếc cô một cái, "anh chuẩn bị xong sẽ kêu em, vì sao em đi lên?"

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn bóng dáng anh cao lớn.

Cởi ra tây trang và nhung trang, bây giờ anh chỉ mặc áo lót bình thường.

Ấm áp như là người trượng phu, yêu vợ.

Anh càng tốt, trong lòng Hoắc Vi Vũ càng khổ sở.

Không có nhịn xuống, tiến lên một bước, ở sau lưng Cố Cảo Đình ôm lấy anh.

Khuôn mặt dựa vào trên lưng anh, nhắm hai mắt lại.

"Nếu anh xuất hiện sớm một chút thì tốt rồi." Hoắc Vi Vũ mở miệng.

Vừa ra khỏi miệng, giọng đã nghẹn ngào.

Phát hiện giọng mình không đúng, cô không có nói nữa.

Cố Cảo Đình đem sủi cảo bỏ vào trong nước, vài phần bất đắc dĩ, vài phần tự giễu, "lúc em một tuổi liền xuất hiện, còn không sớm sao? Muốn hay không bò từ trong bụng mẹ đi bồi em."

Hoắc Vi Vũ vừa muốn cười, vừa muốn khóc.

Đúng vậy, anh đã sớm xuất hiện.

Chỉ là, lúc ấy anh quá cao cao tại thượng, là cô không có khả năng chạm đến thái dương.

Cô căn bản không có hướng phía đó suy nghĩ.

Còn cảm thấy anh thực chán ghét cô.

Bởi vì nhận định anh chán ghét cô, người kiêu ngạo như cô, đương nhiên cũng chán ghét anh, chán ghét thành tự nhiên, chán ghét ăn sâu bén rễ.

"Thực xin lỗi, Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ ý vị thâm trường nói.

Này tiếng xin lỗi, bao quát muôn vàn, thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói rõ ràng.

Cố Cảo Đình xoay người, nhìn về phía đôi mắt Hoắc Vi Vũ đầm đìa nước.

"anh không tha thứ cho em." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ hơi ngừng lại.

đôi mắt anh âm trầm vài phần, ổn định uy nghiêm, "Nếu biết xin lỗi, liền nỗ lực yêu anh, hiểu chưa?"

Đã yêu rồi.

Cô thật sợ, có trời, cô cần thiết phải rời đi anh, khẳng định anh sẽ không tha thứ cho cô.

Hoắc Vi Vũ không có nói nữa.

"Lấy cái đĩa, đôi đũa, muốn dấm chua chính mình đổ." Cố Cảo Đình nói.

Cô sợ bị anh phát hiện cảm xúc không đúng, cầm cái đĩa, đôi đũa liền đi ra ngoài.

Ngồi ở ghế trên phát ngốc.

rốt cuộc cô phải làm sao mới có thể theo Duật Cẩn lấy chứng cớ đây?

cho dù lấy được, Cố Cảo Đình đem phiếu công trái đưa cho Nước B là sự thật, Duật Cẩn có thể điều tra.

biện pháp duy nhất chính là, cô muốn có nhược điểm quan trọng nhất của Duật Cẩn, tiến hành uy hiếp.

Cô muốn không nhiều lắm, chỉ cần cùng Cố Cảo Đình ở bên nhau thì tốt rồi.

"Suy nghĩ cái gì?" Cố Cảo Đình đem mâm đặt lên bàn, hồ nghi liếc Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại.

"trước kia đồng sự giới thiệu cho em một việc làm, là làm phong đầu, nghề cũ của em, ngày mai em muốn đi phỏng vấn." Hoắc Vi Vũ nói, nhìn thẳng không dám chống lại ánh mắt Cố Cảo Đình.

Anh cầm lấy đôi đũa ăn sủi cảo, che dấu mình mất tự nhiên.

"công ty nhà ai, anh điều tra trước một chút." Cố Cảo Đình kéo ghế dựa ra ngồi xuống, lại bỏ thêm một câu, "ông chủ là nam hay nữ?"

"đầu tư tài chính Quốc Thịnh, ông chủ còn không biết là nam hay nữ." Hoắc Vi Vũ xoay đầu nói.

"Là anh ta?" 

"anh biết anh ta sao?" Hoắc Vi Vũ tò mò.

một người có thể làm Cố Cảo Đình biết tới, lai lịch không nhỏ.

"lúc trước gặp qua một lần lúc cạnh tranh đấu thầu ở nước ngoài, bối cảnh thân phận của anh ta còn là câu đố, có người nói anh ta xuất thân từ Nước M Katel Lam Bảo, người này quá nguy hiểm, tốt nhất em không cần đi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

"Katel Lam Bảo là nơi nào?" Hoắc Vi Vũ nghe đều chưa có nghe nói qua.

"Nước M là trung lập, quốc gia này có vũ khí tiên tiến nhất, cho nên, rất nhiều quốc gia hy vọng được quốc gia này trợ giúp, mà Katel Lam Bảo là nơi thiết kế ra vũ khí cao cấp." Cố Cảo Đình nói, dừng một chút, thâm trầm nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, "em có muốn trở về Cố thị hay không?"

Hoắc Vi Vũ nghĩ đều không nghĩ lắc đầu.

"Nếu em muốn làm phong đầu, anh có thể mở một công ty phong đầu cho em làm chơi, chính mình làm chủ tốt hơn làm công cho người khác." Cố Cảo Đình bá đạo nói.

Hoắc Vi Vũ biết tâm ý anh không muốn cô ở bên ngoài công tác chịu khổ.

Chỉ là, bây giờ anh cũng không thể giúp cô mở công ty, nếu không, bên Duật Cẩn bao che không được.

"bây giờ em ra bên ngoài rèn luyện thêm mấy năm, về sau chờ khi chúng ta kết hôn, nói không chừng em sẽ chuyên tâm ở nhà chăm bảo bảo." mặt Hoắc Vi Vũ đỏ lên nói.

ánh mắt Cố Cảo Đình dịu dàng xuống.

Cái ý tưởng này anh tương đối tán thành.

"anh ăn xong phải đi, còn phải mở mấy cái hội nghị khẩn cấp, buổi tối hôm nay không có khả năng tới, sẽ có binh lính ở đây bảo hộ em, nếu có việc, tìm anh ta cho anh biết." Cố Cảo Đình dặn dò.

"Vậy buổi tối anh không có ngủ?" Hoắc Vi Vũ lo lắng cho anh.

Cố Cảo Đình gợi lên khóe môi, "Vừa rồi ngủ qua."

trong lòng Hoắc Vi Vũ trầm xuống.

Đó chính là ý anh đêm nay thượng thật không thể ngủ.

Cố Cảo Đình nỗ lực vì bọn họ có thể ở bên nhau, cô cũng muốn dùng hết toàn lực.

*

sau khi cơm nước xong, Cố Cảo Đình rời đi.

Binh lính nhận ca, bảo hộ ở trong đại sảnh.

Hoắc Vi Vũ trở về phòng, khóa cửa lại.

Cô gọi điện thoại đi.

Điện thoại đổ chuông ba tiếng đã được tiếp nghe.

"Ai vậy?" tiếng Duật Nghị không kiên nhẫn từ đầu bên kia di động truyền qua.

tiếng nhạc ầm ĩ bên anh ta khiến Hoắc Vi Vũ đau đầu.

"Hoắc Vi Vũ."

Duật Nghị dừng một chút, gọi: "Đem âm nhạc tắt đi, tất cả câm miệng cho tôi, ai phát ra tiếng động, liền cút xéo cho tôi."

"Vi Vũ, tìm tôi có việc à." Duật Nghị cười hì hì hỏi.

bên anh yên tĩnh lại, thật sự một chút âm thanh đều không có.

"Cái kia, bây giờ tôi có việc nói với anh, anh không cần nói lại với bất luận kẻ nào." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.

"Cái gì nha?" Duật Nghị tò mò hỏi.

"Tôi sẽ xuất hiện ở Lễ Chúc Mừng hôm thứ Bảy, nhưng mà, anh không cần tuyển tôi, có thể chứ?" Hoắc Vi Vũ thương lượng với anh.

"Vì cái gì? Cái này rất nhiều người đều tha thiết ước mơ, cô không thích tôi sao?" Duật Nghị có chút thất vọng.

"Không thích, nếu anh vì hạnh phúc của anh, thì không nên tuyển tôi, đúng không." Hoắc Vi Vũ nói gọn gàng dứt khoát.

bên kia Duật Nghị trầm mặc thật lâu.

trong lòng Hoắc Vi Vũ dây cung vẫn luôn căng chặt.

"Không chọn cô cũng được, nhưng mà tôi có một yêu cầu." Duật Nghị nói sang sảng.

"Cái gì?" Hoắc Vi Vũ phòng bị.

"Hai ngày này chơi với tôi, cô đáp ứng, tôi liền đồng ý." Duật Nghị tươi cười nói, nhướng mày.

Anh tin tưởng, hai ngày này làm cho cô đối với anh lau mắt mà nhìn.

Hắc hắc.

"Hai ngày không được." Hoắc Vi Vũ nghĩ đều không có nghĩ từ chối, rũ xuống đôi mắt, phóng xạ ra một ánh tinh quang, "đêm nay, đêm sau, anh cần thiết hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho dù tôi tham dự Lễ Chúc Mừng, anh cũng không cần tuyển tôi." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dhtn