PN 7.28. Chuyển sinh
Chương 28. Tứ thiếu trưởng thành rồi
Bôi thuốc xong, Quân Ngạn Thần đeo balo lên đi học.
Hắn không đi xe A Uy mà ngồi xe Triệu Diệp, tài xế của hắn... Đêm qua sau khi trở về phòng hắn liền sắp xếp Triệu Diệp, Quân Ngạn Thần chuẩn bị sẵn sàng những thứ hắn có thể nghĩ ra bao gồm bị đuổi thẳng khỏi biệt quán, hoặc bị đánh một trận sau đó mới đuổi ra biệt quán.
Đến lúc ấy, trên dưới Mặc Quân kể cả sư phụ nhất định sẽ không dám manh động, chủ tớ Hạ Phàm cũng đã rời đi trong đêm. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn gọi điện thoại bảo Triệu Diệp chờ ở biệt quán sáng nay.
Bảy giờ rưỡi sáng, Triệu Diệp nhìn thấy Quân Ngạn Thần đi ra biệt quán, mặc áo khoác đồng phục học sinh rất chỉnh tề, đeo khẩu trang màu lam, bước chân không nhanh thế nhưng rất ổn. Triệu Diệp thấy người đi tới, vội vàng xuống xe mở cửa sau, Quân Ngạn Thần khom lưng lên xe, phát hiện còn một người ngồi bên trong.
Mẹ của Quân Ngạn Thần, Tần Vũ.
"Mẹ, sao mẹ tới đây?" Vừa nói, Quân Ngạn Thần vừa quay đầu nhàn nhạt liếc Triệu Diệp một cái, hắn đã dặn dò Triệu Diệp qua điện thoại, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai về việc này.
Cái nhìn này khiến tài xế trẻ tuổi khoảng hai mươi phát lạnh cả người.
"Thiếu gia..."
"Đừng trách cậu ấy," Tần Vũ trong xe mềm mỏng nói, "Mẹ thấy cậu ấy ra ngoài sớm như vậy thì ắt hẳn là con gọi... Thần nhi, con có khỏe không?"
Quân Ngạn Thần ngồi lên xe liền đón lấy ánh mắt lo lắng của Tần Vũ, hắn cố ý tránh né rồi nói, "Con không sao, mẹ, mẹ đừng lo lắng..."
Sao có thể không lo lắng, mắt Tần Vũ như dán chặt lên mặt lên người con trai, càng nhìn càng cảm thấy không ổn. Người mẹ dịu dàng uyển chuyển thường ngày vươn tay gỡ khẩu trang trên mặt thiếu niên xuống liền nhìn thấy dấu tay trên mặt và thái dương bầm tím.
Quân Ngạn Thần vốn muốn ngăn cản nhưng nhấc tay đến một nửa thì dừng lại. Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu*, mẹ có quyền biết tình huống con trai... tuy rằng có thể sẽ khiến mẹ thương tâm.
* "Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu, bất cảm hủy thương hiếu chi thủy dã" là một câu trong Hiếu kinh, nghĩa là "thân thể, hình hài, tóc tai, da thịt là do cha mẹ sinh ra, không được gây hư hại là nết đầu của chữ hiếu".
Quả nhiên, mắt Tần Vũ đong đầy nước, cô duỗi tay nhẹ nhẹ vỗ về vết thương trên mặt thiếu niên, vô cùng đau lòng nói, "Con... Mẹ nói con thế nào? Đêm qua sao con muốn theo Quân... Quân Ngạn Ninh đi? Con có biết lúc ba con nói với mẹ chuyện này, lòng mẹ lo lắng bao nhiêu. Nó từng bắt cóc con. Nó còn muốn mạng con nữa."
Triệu Diệp lái xe rất ổn.
Vẻ mặt Quân Ngạn Thần cũng rất ổn.
Hắn nắm tay Tần Vũ an ủi, "Mẹ, con biết chừng mực..."
"Đây là cái gì?" Vô tình sờ thấy tổn thương ở lòng bàn tay Quân Ngạn Thần, tâm Tần Vũ đau đớn như bị cắt một dao. Cô lật tay thiếu niên lên, một vết máu đỏ sẫm vắt ngang lòng bàn tay, lại nhìn một chút, quần ở đầu gối cũng mơ hồ có vết máu. Nước mắt Tần Vũ không nhịn được nữa, cô nhìn con trai chồng chất vết thương, hỏi, "Trên người con có bao nhiêu vết thương vậy hả? Đêm qua rốt cuộc con đã trải qua những gì? Tại sao con nhất quyết phải đi theo nó chứ? Ba con cũng không cho mẹ đến tìm con. Con là con trai duy nhất của mẹ, Thần nhi!"
Quân Ngạn Thần rất áy náy, hắn bị thương, vốn không nên để Tần Vũ phát hiện.
Vết thương trên đầu gối có lẽ do quỳ lên sứ vụn, có điều thước đánh quá ác liệt khiến hắn tạm thời không chú ý đến.
"Mẹ, mẹ biết nửa năm nay Quân thị xảy ra chuyện gì không?" Quân Ngạn Thần lau nước mắt cho Tần Vũ đồng thời cảm nhận được động tác cô khẽ gật đầu, hắn nhẹ nhàng xoay người nỗ lực bày ra dáng vẻ như không có việc gì, dựa lưng vào ghế ngồi mềm mại bằng da thật, chất giọng non trẻ lộ ra tâm tư và tính toán không phù hợp tuổi tác.
Hắn nói, "Nửa năm qua Quân thị gặp kiếp nạn liên quan đến tồn vong của gia tộc, ông nội và bác cả đã tra được là anh Ngạn Ninh làm. Mẹ, anh hận Quân Thị bởi lẽ năm đó Quân thị vì sự sống còn của gia tộc mà thỏa hiệp với Ninh thị để anh ấy chào đời, thế nhưng trừ việc viết ba chữ "Quân Ngạn Ninh" vào tộc phổ, Quân thị chưa từng thừa nhận đứa nhỏ là nỗi nhục không thể nói ra của Quân thị là người nhà, phụ thân cũng không xem anh ấy là con dù chỉ một ngày... Huống chi mười năm trước, tên anh ấy trên gia phả cũng đã bị xóa đi... Vậy nên anh muốn trả thù Quân thị, đánh nát hoàn toàn thương nghiệp đế quốc Quân thị vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, để tính toán mấy chục năm của Quân thị tan thành bọt nước..."
Tần Vũ nghiêng người lắng nghe Quân Ngạn Thần nói, trong xe khép kín, người mẹ được chăm sóc tốt cũng được bảo vệ rất tốt chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày biết được những ân oán tình thù liên quan đến tồn vong gia tộc từ chính miệng đứa con trai mười sáu tuổi của mình.
"Lý do thứ hai anh hận Quân Thị, là con." Quân Ngạn Thần quay đầu nhìn Tần Vũ, vẻ mặt trịnh trọng, nghiêm túc không hề thấp thỏm lo âu, "Do năm đó Ngạn Thần vô tâm hại chết Trần Mặc nên nửa năm qua anh thật sự không gây hại cho người nào của Quân thị, ngoại trừ... bắt cóc Ngạn Thần."
Tần Vũ lần nữa căng thẳng cầm lấy tay con trai.
Quân Ngạn Thần nắm ngược lại tay cô, đôi mắt đôi tay đầy dỗ dành, "Mẹ, mẹ vẫn chưa rõ sao? Một tháng trước con bình an về nhà từ Đông Hải, sáng nay con có thể an toàn đến trường, điều này nói lên cái gì? Ngạn Thần có quý nhân tương trợ, con không sao rồi. Anh sẽ không giết con nữa đâu."
"Thật vậy không? Quý nhân con nói ... là Hạ tiên sinh?" Đứa con trước mắt quá khiến lòng người yên ổn, dù biết rõ trên người hắn chồng chất vết thương, Tần Vũ vẫn bằng lòng tin tưởng mỗi một câu hắn nói.
"Dạ, là Hạ tiên sinh." Quân Ngạn Thần tựa lưng vào ghế ngồi, vẫn nắm tay mẹ nói, "Mẹ, cửa ải khó khăn nhất đã qua, mẹ tin tưởng con, tất cả... đều sẽ tốt lên..."
Thiếu niên nói nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi thế nhưng Tần Vũ vẫn cảm thấy đáy lòng như bị đập một tảng đá vừa nặng vừa to, nặng trình trịch, ép người không thở nổi. Cô là một người mẹ thất trách, cô ấy vậy mà không biết bắt đầu từ khi nào đứa con như vĩnh viễn chưa trưởng thành của cô đã có thể gánh vác toàn bộ sống còn của Quân thị.
Ngay cả tài xế Triệu Diệp cũng không nhịn được mà quan sát thiếu niên trưởng thành trong nháy mắt này từ kính chiếu hậu.
Nửa giờ đi xe trôi qua rất nhanh, trước khi xuống xe, Quân Ngạn Thần dặn Triệu Diệp đưa Tần Vũ về nhà, tan học đến cửa trường đón hắn.
"Thần nhi..." Tim Tần Vũ dường như lại bị treo lên.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt bản thân," Quân Ngạn Thần vỗ vỗ tay Tần Vũ trấn an, "Mỗi tối con sẽ gọi điện thoại báo bình an cho mẹ, có được không ạ?"
Tần Vũ vội vàng gật đầu.
Quân Ngạn Thần cười cười chuẩn bị xuống xe, đột nhiên hắn nghĩ đến gì đó, quay đầu lại nói, "Đúng rồi, mẹ, khoảng thời gian sắp tới mẹ trông chừng ba một chút, đừng để ba đi tìm anh con gây phiền phức."
Tần Vũ nghe đứa con gọi người anh trai bị Quân thị xoá tên vô cùng thân thuộc và thân mật, bất đắc dĩ gật đầu.
Quân Ngạn Thần xuống xe đi vào cổng trường, xem thời gian đã trễ rồi, hắn đeo khẩu trang chạy thẳng đến phòng học. May là Quân tứ thiếu gia tiền án dày đặc, đến trễ một chút cũng không thể coi là chuyện gì lớn. Tiết thứ hai, hắn đã yên yên ổn ổn ngồi ở chỗ rồi.
Tổn thương trên lưng lên đau đến có chút gian nan. Chủ yếu do thời tiết nóng nực, hắn sợ áo sơ mi mỏng không ngăn được thương thế bên trong bị người khác phát hiện nên mặc thêm áo khoác tay dài. Mấy tiết trôi qua, vết thước bầm tím bị mồ hôi ngâm ướt, đau đớn râm ran âm ỉ không giây phút nào không chui vào phế phủ.
Chiều thứ ba có một tiết thể dục.
Buổi tối ngày này tuần trước mông ăn thước nên không học được, tuần này... vẫn không học được.
Quân tứ thiếu gia dùng gương mặt tuấn tú phờ phạc xin giáo viên thể dục nghỉ, giáo viên thể dục đương nhiên không thể không cho.
Quân Ngạn Thần đi đến tàng cây dã hương tuần trước, vết thương ở trên lưng chỉ có thể ngồi không thể dựa, hắn bèn khoanh chân ngồi dưới tàng cây, lấy từ trong balo một quyển từ vựng Tiếng Anh bỏ túi yên lặng học thuộc.
Ánh mặt trời sáng rực rỡ đầu hạ chiếu xuống sân tập. Trên sân bóng rổ cách đó không xa, mấy nam sinh phấn chấn, sôi nổi, mồ hôi như mưa chơi bóng rổ, thỉnh thoảng khiến cho các nữ sinh xem cuộc so tài thích thú, sùng bái thét chói tai.
Quân Ngạn Thần mặc nhiều lớp quần áo nên càng lúc càng nóng, tuy tâm lặng như nước nhưng vết thương sau lưng rốt cuộc không chịu nổi mặt trời thiêu đốt, hắn không thể không vận khởi Ẩn Long Tâm Quyết để chống cự đau đớn, để tĩnh tâm học tập.
Vận động, reo hò, nóng bức, cuối cùng đều bị ngăn bên ngoài, Quân Ngạn Thần tâm lặng như nước học thuộc lòng từ vựng Tiếng Anh. Mỗi ngôn ngữ là một văn hóa, lúc ở Trung Châu tiên sinh đã từng dạy hắn thế giới rất lớn, tồn tại rất nhiều văn hóa, làm vua một nước nhất định phải có khí phách hải nạp bách xuyên* mới có thể có lòng giúp đất nước tiếp nhận đủ loại văn hóa đến từ bên ngoài.
* Hải nạp bách xuyên ý chỉ biển đến từ mỗi giọt nước, biển là sự kết nạp từng con sông nhỏ mà thành. Hay nói cách khác, từng giọt nước tích tụ lại tạo thành biển mênh mông. Con người cũng phải làm tốt từng việc nhỏ mới đạt được thành tựu nhân sinh vĩ đại, có thể bao dung được tất cả thì mới có thể trở nên rộng lớn.
Lúc đó, tiên sinh lấy một triều đại tên "Đường" và một cái khác là "Thanh" làm làm thí dụ.
Bởi thế nên trừ việc ký tên bài kiểm tra mỗi tuần theo thông lệ sẽ khiến hắn ăn đòn, Quân Ngạn Thần thật sự rất thích tiếng Anh.
Trong lúc Quân Ngạn Thần trầm mê học tập không tự thoát ra được, bên tai hắn bất thình lình truyền đến tiếng các nữ sinh kêu lên sợ hãi, hắn vừa ngẩng đầu lên, một quả bóng rổ màu cam đã bay tới trước mắt, theo sau là một nam sinh đang cố cứu vãn tình hình chạy như bay về phía hắn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Quân Ngạn Thần duỗi tay đỡ theo bản năng, Ẩn Long Tâm Quyết đang vận chuyển trong người xuất ra, quả bóng rổ kia lấy tốc độ và lực độ gấp mấy lần bay như tên bắn về hướng ngược lại, trong tình huống mọi người trố mắt đứng nhìn chằm chằm, "bộp" một tiếng nện vào nam sinh đang chạy tới.
Quân Ngạn Thần đứng bật dậy.
Trong phòng y tế trường, bác sĩ cầm phim X-quang chỉ trỏ, cuối cùng nói với thầy Trần Cẩn Thao, "Thầy Trần xem, chỗ này, gãy xương rồi, phải đưa đi bệnh viện bó thạch cao."
Quân Ngạn Thần nhìn người anh em bị đánh gãy tay bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài.
Trần Cẩn Thao xoay người, cũng bất đắc dĩ nói, "Quân Ngạn Thần, mời phụ huynh nhà em đến một chuyến đi... Xin lỗi, bồi thường, vẫn phải làm..."
"Em biết, thầy Trần..." Tứ thiếu gia đã trưởng thành, hắn tỏ ý những điều này đều nên làm.
-----------------------------
Nhìn thằng nhỏ học Tiếng Anh rồi nhìn lại mình, hổ thẹn, thật là hổ thẹn =))))))))))
Đoán xem em bé mời ai tới đây 😌
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip