Quân sư khó làm - C53
Hoàng hôn dần buông, từng vệt ráng chiều đỏ thắm cuối chân trời, mấy cánh chim lác đác bay về tổ. Dưới chân núi hoang vu, một suối nước nóng không tên ẩn mình trong hang động, giữa làn hơi nước mông lung huyền ảo, thấp thoáng bóng dáng hai người.
Nhưng tư thế của họ... không giống như đang ngâm mình trong suối, mà là sắp sửa đắm đuối trong nhau...
Nam tử thân thể thon dài trắng trẻo đang trần truồng quỳ bò trên cỏ, vành tai y đỏ ửng, đầu hơi cúi xuống chỉ lộ ra vầng trán cao cùng sống mũi thanh tú. Y khẽ quay đầu liếc nhìn nam nhân đứng sau, đôi môi đỏ hồng hơi mím thoáng chút chần chừ, nhưng rồi nhanh chóng hạ ngực xuống, chổng mông lên. Hai quả đào căng mọng múp rụp, hai lỗ thịt hồng hào ướt át đều phơi bày rõ ràng trước mắt người kia.
Nam nhân tóc bạc hai bên, mặt mũi anh tuấn, thân thể cường tráng, dương vật to lớn ngẩng cao, khẽ nuốt nước bọt cúi xuống nhìn chằm chằm vùng tam giác quá sức quyến rũ của y.
Hoa huyệt vừa trải qua đợt làm tình kịch liệt hai mép thịt còn đỏ ửng trơn bóng dính đầy tinh giờ vẫn tiếp tục ướt đẫm, nước dâm chậm rãi tràn ra hòa cùng tinh dịch nhỏ giọt xuống đất, cúc huyệt chưa bị xâm phạm thì ửng hồng e lệ rỉ nước trơn ướt, liên tục khép mở chờ đợi được lâm hạnh...
Càng nhìn hô hấp càng thêm nặng nề, hắn liếm môi nói một câu không biết là khen hay chửi: "Thân thể dâm đãng thiếu đụ thế này, hiếp chục lần chưa đủ, đúng là hồ ly tinh!"
"Lượng không phải hồ ly... chủ công đừng hiếp nữa mà..." Y bất lực phân trần, biết rằng có nói cũng như không.
"Không được! Phải đụ tới khi ngươi hiện nguyên hình!" Lưu Bị hung hăng nói, bàn tay to đánh bộp một cái vào mông Gia Cát Lượng, làm y giật nảy: "A..."
Cặp mông núng nính lắc lư, chỗ bị đánh liền hiện lên vệt hồng gợi cảm. Hắn phấn khích đánh thêm mấy cái. Y rên rỉ: "Ư... sao chủ công... đánh Lượng..."
"Nứng lồn hư hỏng, giơ mông cầu đụ, đáng đánh!" Lưu Bị hung hăng đáp, vừa nói vừa đánh, còn không quên bóp nắn mông y. Cứ nhìn Khổng Minh trong tư thế chịu đực thế này, hắn lại muốn hóa thú, cặc lại cương thêm mấy phần, máu nóng chảy rần rật xuống quy đầu, dương vật hùng dũng đứng thẳng thèm khát được xông vào công phá lỗ thịt non mềm hấp dẫn trước mặt.
"A... ưm... không phải.. a... không có hư mà..." Gia Cát Lượng xấu hổ giải thích nhưng không đáng kể, hơi thở gấp gáp, gò má đỏ ửng, hai đầu vú dựng đứng, dương vật cũng cương lên, hột le ở nơi không ai nhìn thấy lại tiếp tục sưng phồng...
Miệng y nói không nhưng cơ thể y ngược lại, không muốn phản kháng, không muốn né tránh, bởi càng bị đánh càng nứng, bàn tay thô to liên tục chạm vào da thịt mềm mại ở gần khu vực nhạy cảm nhất, khiến hai lỗ nhỏ đều chảy nước ướt đẫm, bên trong kêu gào được vật cứng chèn vào chữa nứng, nhất là hậu huyệt đã lâu chưa bị hắn đâm vào.
Y nghĩ hắn không thích chơi lỗ sau của mình, nên ngại không dám nói, mà gần đây y cũng quen với việc bị hắn đụ lỗ trước, lên đỉnh bằng hoa huyệt cũng thỏa mãn lắm rồi nên y cũng ít để ý tới phía sau... Nhưng mà bây giờ hắn chịch lồn xong còn bắt y bú cu, còn đánh mông xoa đít y, kích thích tình dục dâng lên làm cúc huyệt cực kỳ ngứa ngáy, cực kỳ mong đợi được cặc bự chịch vào...
Lưu Bị còn ngại chưa đủ, lại đem cây gậy thịt to bự đó gõ vào mông y! Thân cặc cương cứng đầy gân cọ tới cọ lui vào cặp đào căng tròn, cố tình đảo quanh lỗ hậu, đầu nấm thô to chọc chọc vào cúc hoa nho nhỏ đang khép mở, làm cho huyệt động lại càng thèm khát khó nhịn, càng co bóp dữ dội chảy nước dâm trơn ướt mời gọi hắn đâm vào.
Nhưng Lưu Bị không để y được thỏa mãn ngay, hắn nhích xuống một chút để cặc chèn vào giữa hai mép lồn y, chậm rãi đưa đẩy để con cặc nóng rẫy mài qua lỗ âm đạo nhạy cảm, đầu khấc đâm tới đâm lui vào hột le y.
Y nghĩ hắn lại muốn chơi phía trước, nhưng lỗ sau y đã nứng điên, ngứa ngáy thèm cặc chịu không nổi nữa rồi! Không lẽ bắt buộc phải nói ra sao? Y bất đắc dĩ lên tiếng: "Đừng... hiếp chỗ đó nữa..."
"Vậy hiếp lỗ nào bây giờ?" Lưu Bị giả bộ ép y phải nói.
Y xấu hổ mím môi, hắn hung hăng đe doạ: "Không nói ta sẽ đụ lồn tiếp, chịch nát lồn ngươi, chịch cho ngươi té đái, chịch tới khi lỗ lồn mở toang toác không khép vào được nữa, phải cầu xin cặc cắm vào chặn nước dâm!"
Nghe thấy sướng hơn là thấy sợ... A, không phải, y vội lắc đầu, lí nhí mở miệng: "Lượng... còn có phía sau..."
"Phía sau là chỗ nào, ta không biết?" Lưu Bị biết thừa còn hỏi, cặc giả vờ đâm lung tung xung quanh cúc huyệt, đầu khấc liên tục ma sát bên ngoài lỗ, cố tình bắt y phải chủ động vạch đít ra.
Gia Cát Lượng hít một hơi, dứt khoát dùng hai ngón tay banh lỗ hậu đang nứng tưng bừng của mình ra.
Lưu Bị chỉ chờ có thế, hăm hở đem cặc chịch thẳng vào!
"A..." Hai người đồng thời bật ra tiếng rên thỏa mãn.
Y không biết, Lưu Bị không phải không thích chơi lỗ sau của y, mà vì hắn lo lắng cho y, nghĩ rằng nơi đó vốn dĩ không dành riêng cho việc giao hợp, sợ chơi nhiều sẽ bị giãn ra, làm y bị thương, sau này để lại di chứng đi đứng khó khăn... Nên hắn rất hạn chế, chỉ thỉnh thoảng mới chịch lỗ này.
Nhưng thực tế chứng minh hắn đã lo lắng nhiều rồi. Hai lỗ của y sinh ra là để đụ!
Cúc huyệt y trơn ướt mềm mại lập tức mừng rỡ tiếp đón dương vật, tường thịt ấm nóng chặt chẽ vừa mút mát vừa mời gọi hắn đâm vào sâu hơn. Lưu Bị bóp mông đâm tới tấp vài chục phát để xoa dịu cơn nứng, sau đó mới thong thả đưa đẩy, tận hưởng cảm giác khoan khoái không gì sánh được khi con cá chà bặc lại được vẫy vùng trong lỗ dâm đầy nước, vừa cúi xuống hôn liếm vai y, bàn tay mò tới se nắn hai đầu vú: "Lỗ nào cũng biết bú cặc, đúng là sinh ra để bị đụ!"
Gia Cát Lượng bị khoái cảm bủa vây, không còn tâm trí trả lời, hắn biết rõ điểm sướng của y, nên cứ cố tình mài qua nơi đó, lúc nhanh lúc chậm, làm y vừa thích vừa thèm, mông bất giác đưa đẩy theo nhịp của hắn.
Lưu Bị cười gian, cố tình dừng lại, y không để ý vẫn tiếp tục ủn mông về phía hắn. Được vài cái mới nhận ra mình đang chủ động dùng đít chơi cặc người ta, ngượng chín mặt không dám cử động nữa.
Hắn cười khoái chí: "Sao vậy, tiếp tục đi chứ?"
Y quay đầu liếc Lưu Bị, vẻ mặt bị ức hiếp mím môi không nói. Làm hắn càng muốn bắt nạt y hơn, liền vỗ mông y: "Không được dừng, nhanh lên!"
"Ứmm..." Y vừa đau vừa sướng, lỗ nhỏ co rút hút chặt dương vật làm Lưu Bị suýt nữa xuất tinh. Hắn vội vàng hít một hơi kiềm chế, tay lại càng ra sức, vừa đánh vừa kéo mông y về phía háng mình.
Âm thanh da thịt va chạm không ngừng vang lên, xen lẫn tiếng rên rỉ của người phía trước và hơi thở gấp gáp của người phía sau. Hoa cúc của y mềm xốp trơn trượt, tuy không nhiều nước như hoa huyệt nhưng vẫn rất ướt át, rất biết mút mát chìu chuộng dương vật, khiến cho dục vọng nam nhân càng thêm tăng vọt, cường độ giao hợp càng lúc càng kịch liệt.
Gia Cát Lượng bị kích thích liên tục ập tới, theo quán tính bò về phía trước muốn trốn, Lưu Bị liền ôm eo y kéo ngược trở lại, để y không thể nào thoát khỏi cặc mình. Hai bên đưa đẩy lại khiến cho hoạt động tính dục càng thêm hưng phấn, sâu bên trong y luôn khát vọng bị theo đuổi ép buộc, mà sâu bên trong hắn chính là bản năng chinh phục đàn áp.
Ma sát càng nhiều, khoái cảm càng tăng, điểm gồ bên trong y càng phình to, gân trên cặc hắn càng nổi rõ, ham muốn bắn tinh càng thêm mãnh liệt! Lưu Bị nghiến răng cưỡi lên người y, hai tay bóp vú y, con cặc dập phầm phập vào lỗ đít y, thấp giọng gầm gừ: "Hồ ly tinh, nói đi, ai đang giao phối với ngươi?"
"A... là... chủ công... a..." Gia Cát Lượng phủ phục dưới thân hắn, trả lời trong tiếng rên ngắt quãng.
"Gọi tên ta..." Hắn cắn vành tai y, giọng trầm khàn dụ dỗ.
Lòng y rung động, không do dự kêu tên hắn: "Huyền Đức... là Huyền Đức... đang đụ Lượng... Á! Huyền... Đức... chậm...chút... a... a..."
"Không chậm, ta sắp bắn, bắn đầy bên trong ngươi, thụ tinh cho ngươi!"
Động tác giao hợp càng thêm dữ dội, Gia Cát Lượng chỉ còn biết cong người chịu đụ, mông càng nhổng cao hứng cặc dập vào, ngửa cổ há miệng rên rỉ, nước miếng tràn ra khóe miệng, hai mắt mê ly khuôn mặt đắm chìm trong hoan lạc, đầu óc trống rỗng không còn biết gì khác ngoài giao phối, giác quan toàn thân tập trung hết vào chỗ bị đụ, mong đợi được thụ tinh...
Cơ thể hai người chồng lên nhau, phần thân dưới không ngừng va chạm kịch liệt, tư thế hoang dã hệt như hai con thú đang điên cuồng giao phối.
Nằm dưới cơ thể cường tráng của Lưu Bị, bị hắn khống chế, xâm phạm, đụ tới tấp không thương tiếc, nhưng Gia Cát Lượng không hề có ý định phản kháng mà trái lại hoàn toàn thuần phục dưới háng hắn, giờ phút này y cảm thấy mình thật sự là thú cái của hắn, muốn bị hắn đè dưới thân tùy ý giao phối, muốn hắn cứ tiếp tục ép buộc mình thế này, cưỡng bức mình, hiếp dâm mình mạnh bạo thế này...
Lỗ đít y nhạy cảm không khác gì lỗ lồn thứ hai, điểm cực khoái gần tuyến tiền liệt được cặc chịch sướng điên đảo, nước dâm cũng tràn ra nhầy nhụa, bên trong không ngừng co rút thèm khát được tinh trùng lấp đầy.
Lưu Bị bị mút sướng đến tê dại cả da đầu, khoái cảm mãnh liệt từ cặc truyền tới làm hắn không nhịn thêm được nữa, đâm thật sâu vào trong y, tinh trùng mạnh mẽ bắn ra.
Gia Cát Lượng bị từng đợt tinh dịch nóng hổi bắn tới tấp vào lỗ thịt, cũng lập tức lên đỉnh, cu nhỏ bắn ra mấy dòng chất lỏng trắng đục...
Cả hai thỏa mãn nằm bệt xuống cỏ tận hưởng dư vị sảng khoái của trận làm tình mãnh liệt.
Lưu Bị ôm Gia Cát Lượng để y nằm trên ngực mình, nhẹ nhàng hôn trán y, tay xoa xoa bờ vai nhẵn mịn của y, hỏi nhỏ: "Sao rồi, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Khóe môi Gia Cát Lượng hơi cong lên, y nhắm mắt thân thể áp sát vào hắn, cảm nhận khuôn ngực cường tráng, vòng tay rắn chắc hơi thở nam tính mạnh mẽ của hắn bao bọc toàn thân mình, y hít một hơi đầy, tủm tỉm: "Hiếp người ta xong lại hỏi người ta có ổn không? Cả người từ trên xuống dưới Lượng đều không ổn..."
Lưu Bị ngáo ra: "Ủa? Nhưng... chính ngươi kêu ta hiếp đi mà..."
Nói tới đây liền cảm nhận bàn tay y đang chậm rãi vuốt ve từ ngực xuống bụng mình, liền hiểu con hồ ly này chỉ nói vậy để trêu mình thôi. Hắn nhanh chóng phối hợp, bàn tay to cũng sờ nắn mơn trớn thân thể mịn màng dẻo dai của y, vừa vuốt ve vừa mò mẫm xuống dưới.
Gia Cát Lượng không những không ngăn cản, trái lại còn có ý hùa theo, tay y chạy dọc theo múi bụng của hắn xuống thấp hơn, nghịch ngợm vân vê đám lông cu rậm rạp: "Lượng có nói vậy sao? Ta không nhớ. Chỉ nhớ... có người đè ta ra hiếp rất thô bạo... "
Y vừa nói vừa thong thả mò tới dương vật còn chưa mềm hẳn của hắn, nhẹ nhàng nâng nó dậy, ngón tay xoa xoa quy đầu, chậm rãi kể lại quá trình làm tình lúc nãy: "Hắn đem thứ vừa to vừa dài này chọc vào cơ thể ta, xem ta như thú cái mà hãm hiếp, ép ta phải giao phối với hắn, liên tục đâm tới tử cung ta, bắn đầy bên trong ta, bắt ta mang bầu sinh con cho hắn... Kẻ đó chính là ngươi, Lưu Huyền Đức..."
Y nói tới đâu, Lưu Bị nứng tới đó, chưa kể tay y còn đang sục cặc hắn! Hơi thở lại Lưu Bị trở nên gấp gáp, dương vật lại hùng dũng đứng lên muốn đụ nữa. Nhưng không biết hồ ly này chịu tiếp được không, tay lập tức sờ lồn y xem thử tình hình. Không ngoài dự đoán, hột le y cũng lại căng phồng, âm đạo cũng đang ướt nhẹp nước dâm, rõ ràng đang nứng!
Nhưng hồ ly không để hắn kịp làm bậy, đột nhiên đẩy mạnh hắn ra, đứng dậy bước xuống hồ nước.
Chó đần còn ngơ ngác chưa hiểu gì, hồ ly đưa một ngón tay lên lắc lắc, cười bảo: "Định hiếp ta nữa à, không dễ vậy đâu..."
Hành động này còn khiêu khích hơn gấp mười lần. Lưu Bị đầu trên đầu dưới đều nổi gân xanh, nhanh chóng nhảy ùm xuống nước tóm lấy y: "Con hồ ly thiếu đụ này, hôm nay ta phải hiếp nát cái lồn hư hỏng của ngươi!" Lưu Bị hung hăng nhấc một chân y lên, cặc nứng lại một lần nữa chịch vào lồn.
"Aa... ưm..." Gậy thịt to lớn mạnh mẽ chọc vào âm đạo nhỏ hẹp ướt át, nước ấm cũng len lỏi ùa vào theo từng nhịp đâm rút, bên trong vừa bị vật cứng xâm phạm đàn áp vừa được nước mềm dịu dàng an ủi, Gia Cát Lượng sung sướng rên rỉ, âm thanh phát ra từ cổ họng chứa đầy thỏa mãn cùng khuyến khích đàn ông phạm tội: "Đừng mà... Huyền Đức... đừng hiếp lồn Lượng nữa mà... a... a... sao lại to hơn rồi... rách mất... hức..."
"Đừng hả? Miệng bảo đừng mà lồn không ngừng bú cặc? Hồ ly gian xảo, ta đụ tới khi ngươi thành thật mới thôi!" Lưu Bị đứng thẳng hai tay ôm đùi y nhấc bổng lên, cặc dập như máy đóng cọc vào lỗ lồn dâm đãng mở rộng, nước xung quanh bị đánh văng tung tóe, âm thanh giao hợp càng thêm vang dội. Khổng Minh không cách nào chống cự, chỉ có thể ôm cổ hắn dâng lồn chịu đụ: "Á... đừng mà... tha cho Lượng... nhanh quá... á... á..."
Giữa núi rừng hoang vắng, trong hang động hoang sơ, hai người cũng trở nên hoang dã để mặc cho bản năng chi phối, hai cơ thể trần trụi lại một lần nữa dính chặt vào nhau, hai bộ phận tính dục tựa như sinh ra để dành cho nhau, cứ cọ sát vào nhau triền miên không dứt, quấn quýt lấy nhau khắng khít không rời.
Tiếng nước sóng sánh, tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ không thể kiềm chế vang vọng khắp hang động, tràn ra đến bên ngoài cửa hang. Nơi hoang vu hẻo lánh không sợ ai nghe thấy, hai người họ cứ thỏa thích làm tình, mặc kệ âm thanh nhạy cảm kia tự do phiêu lãng giữa không gian rộng lớn, trong tiếng gió vi vu mát mẻ của buổi chiều tà...
...
Hôm sau, Gia Cát Lượng không dám nhìn thẳng mặt Lưu Bị.
Nhờ được hắn 'hiếp dâm' liên tục ở suối nước nóng kia, y đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý. Giờ mỗi lần nhắc tới suối nước nóng, trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng giao hoan với hắn cuồng nhiệt đến quên trời đất... Nhưng cũng chính vì vậy mà y xấu hổ gần chết.
Nhớ lại mình đã dâm đãng thế nào, chủ động khiêu khích, dụ dỗ hắn như nào, cho hắn chơi không biết bao nhiêu lần, đến khi mệt đến thở không nổi, hai lỗ đều sưng húp đến không còn cảm giác, mới chịu dừng. Cũng không biết về tới phòng là khi nào, chỉ biết mở mắt ra đã là chiều hôm sau... Y đã ngủ suốt một ngày.
Lưu Bị nói với mọi người, quân sư cùng ta đi khảo sát địa hình, chẳng may trúng gió nên cần nghỉ ngơi, không ai được làm phiền y, tất nhiên ngoại trừ hắn. Nhân lúc y ngủ hắn đã tranh thủ tắm rửa sạch sẽ cho y từ trong ra ngoài, nên khi tỉnh dậy Gia Cát Lượng cảm thấy cả người mát mẻ khoan khoái, chỉ có chỗ nào đó ở phía sau vẫn còn ê ẩm...
Vốn định nói một tiếng cảm ơn, nhưng nhìn vẻ mặt hí hửng, ánh mắt đầy ẩn ý của hắn, y lại mắc cỡ không mở miệng được.
Lúc mọi người cùng ăn cơm tối, hắn còn liên tục gắp thức ăn vào chén y, nháy mắt cười bảo: "Quân sư thân thể mệt mỏi, nên ăn nhiều cho lại sức."
Tai y đỏ ửng, cắm mặt ăn cơm không thèm nhìn hắn. Lưu Bị đã quá quen với cái thói xuống giường liền trở mặt không nhận chồng này của bé cưng nhà mình, hơn nữa, hắn lại rất thích dáng vẻ ngại ngùng này của y, nên ngoài mặt chỉ cười cười không nói, trong bụng đắc ý vô cùng.
Vụ án Lý Dụ đã xử xong, cả đoàn chuẩn bị lên đường về kinh.
Nếu đi theo lộ trình cũ thì cũng mất 5-7 ngày, mà Gia Cát Lượng trong lòng vẫn ôm mối hoài nghi, lo lắng không yên về mưu đồ của nhóm Hứa Tĩnh, sợ ở nhà có biến, muốn về thật nhanh, nên đề nghị đi đường tắt.
Đường này y cũng mới biết gần đây, do Mã Tốc chỉ cho. Tuy sẽ phải đi vòng qua đỉnh Vu Sơn, đường núi khá gập gềnh, nhưng Gia Cát Lượng muốn về nhanh nên lập tức bàn với Lưu Bị. Hắn dĩ nhiên đồng ý, hôm sau liền khởi giá hồi kinh.
Lúc đi cần phô trương thanh thế, lúc về lại cần phải kín tiếng, nên Lưu Bị đã lệnh cho một toán nhân mã áp giải nhóm người Lý Nghiêm về trước chịu phạt, hiện tại tai mắt của hắn không còn, chỉ có binh sĩ cận vệ cùng thuộc hạ thân tín, Lưu Bị cũng không sợ bị dòm ngó, muốn Gia Cát Lượng ngồi chung xe với mình.
Nhưng y vẫn đang ngại, nhất quyết không chịu. Lưu Bị không dám ép, chỉ có chút tiếc nuối.
Qua một ngày, đoàn người ngựa đã tới chân núi Vu Sơn.
Đỉnh Vu Sơn cao vun vút, khắp sườn núi cây xanh bao phủ, dưới chân núi sông lớn chảy qua. Non nước hữu tình, đẹp như tranh vẽ.
Trên đoạn đường núi gập ghềnh, một đoàn nhân mã rầm rập phi nhanh, theo sau là mấy chiếc xe ngựa lục tục nối đuôi.
Hoàng hôn, bọn họ rốt cuộc đã lên tới đỉnh núi, nơi đây đất khá bằng phẳng, lại có cánh rừng thưa mát mẻ, Lưu Bị liền cho cả đoàn dừng lại nghỉ ngơi, cắm trại qua đêm.
Nhìn núi non hùng vĩ, Lưu Bị liền rủ Gia Cát Lượng xuống xe đi dạo ngắm cảnh.
Đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa, một dãy non sông trải dài, đất đai trù phú cây cối xanh tươi ruộng đồng bát ngát...
Gia Cát Lượng cũng quên mất ngại ngùng, bắt đầu hào hứng vung quạt, chỉ về phía những địa phương y từng đi qua từng ghé thăm, kể hắn nghe phong tục tập quán từng nơi.
Thư sinh diện mạo như ngọc, khoác cẩm bào trắng tinh nho nhã, ánh mắt tự tin phấn khởi, vung quạt lông chỉ điểm giang sơn. Gương mặt nhìn nghiêng tuấn tú mà không kém phần nam tính, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt màu hoa đào, khóe môi cong lên như đang cười...
Giữa làn sương chiều chạng vạng, cảnh vật càng thêm mơ hồ mộng ảo, thấp thoáng như đang ở chốn bồng lai. Lưu Bị ngắm cảnh thì ít, ánh mắt đa phần dán trên người quân sư của hắn, không giấu vẻ say mê...
Chợt một cơn mưa rào ập đến. Lưu Bị không nghĩ ngợi gì đã nhanh tay kéo y chạy vào xe mình trú mưa.
Hai người mặt đối mặt trong không gian hẹp, Gia Cát Lượng cảm thấy ngại ngùng, chỉ đành giả vờ chăm chú nhìn ra cửa sổ.
Sương mù bị bóng đêm dần bao phủ khiến cho cảnh vật xung quanh càng trở nên mông lung, hết thảy đều bị mưa bụi vẽ lên một màu nhu hoà, làm ánh mắt Gia Cát Lượng cũng trở nên huyền ảo, bất giác nhớ tới một sự tích xưa, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Dương Đài... mộ vũ."
"Hả?" Lưu Bị không nghe rõ y nói gì, vì đang bận nhìn y.
Gia Cát Lượng thuận miệng nói một câu, lại nghe Lưu Bị thuận miệng hỏi lại, mới khỏi mơ hồ, quay lại thì thấy hắn đang ngẩn ngơ nhìn mình, bất đắc dĩ cười, nhẹ giọng gọi một tiếng. "Chủ công?"
"A... Khổng Minh vừa nói gì?"
"Lượng nói, mưa thế này làm Lượng nhớ lại một truyền thuyết", vừa nói vừa mỉm cười, ánh mắt lấp lánh thoáng vẻ tinh nghịch hỏi hắn: "Chủ công đoán được không?"
Lưu Bị loáng thoáng nhớ lại nhiều năm trước khi còn đi học ở chỗ Lư Thực, hình như cũng có nghe qua, cái gì thần nữ, cái gì miếu thờ, cái gì...
"Không biết." Hắn hơi mỉm cười lắc đầu.
Gia Cát Lượng có vẻ đắc ý, phe phẩy quạt lông: "Nghe nói, năm xưa Sở Tương Vương đi đến Dương Đài ngắm cảnh thì trời đổ mưa, trong lúc ngủ mơ đã gặp Vu Sơn thần nữ. Sau đó..."
Nói tới đây đột nhiên im bặt. Gia Cát Lượng khẽ cắn môi, trong bụng than thầm: Mình làm sao vậy, tình cảnh này, sao lại vô ý nói ra một điển tích ám muội như vậy?
Lưu Bị nhướng mày: "Sau đó, cùng nhau mây mưa?"
Im lặng nhìn nhau. Lưu Bị dịch sang ngồi cạnh Gia Cát Lượng: "Ta cũng muốn 'mây mưa' với ngươi ngay tại đây, được không Khổng Minh?"
Vừa hỏi vừa vươn tay vuốt ve khuôn mặt đã hơi ửng đỏ của y, ngón tay khẽ vờn qua phiến môi hồng nhạt.
Đối diện ánh mắt nhiệt tình nóng bỏng của Lưu Bị, Gia Cát Lượng từ trước tới nay vẫn không thể nào kháng cự, đáy lòng y rung động, tim bất giác đập nhanh, thân thể bất giác chầm chậm mở ra chào đón hắn. Gương mặt hắn càng lúc càng gần, hơi thở y càng lúc càng nặng, tâm trí càng lúc càng mơ hồ...
Cho đến khi bị nụ hôn nóng bỏng của Lưu Bị đặt lên môi. Đầu lưỡi mút mát môi y, đưa vào miệng y, tham lam quấn quýt truy đuổi. Y vô thức thuận theo đón nhận hắn, phối hợp với hắn.
'Sở Tương Vương' bạo dạn ôm 'thần nữ' vào lòng, bàn tay thô ráp mò vào vạt áo, nhẹ nhàng xoa nắn vuốt ve.
Đầu vú nhạy cảm bị vân vê, miệng bị nụ hôn nóng bỏng kích thích, Gia Cát Lượng hơi thở gấp gáp, cả người vô lực, đầu óc mơ màng...
Bỗng có tiếng cười nói của binh sĩ vọng vào, y lập tức giật mình, chút lý trí sót lại khuyên y: đừng cho hắn làm, xung quanh đang có nhiều người, rất có thể sẽ bị nhìn thấy, không được!
Y vội vàng ngăn tay hắn lại, hổn hển nói: "Chủ công là Sở Tương Vương... nhưng Lượng... không phải thần nữ..."
"Ừ, ngươi không phải nữ, nhưng vẫn là thần của ta. Nam thần, đúng không?" Lưu Bị mỉm cười hôn lên tay y, sau đó tụt xuống ngồi dưới sàn xe, khụy một chân cầm tay y hỏi: "Thần tiên đại nhân, ngài có thể đáp ứng một thỉnh cầu của Bị không?"
Y biết hắn sắp nói mấy câu làm mình xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được hỏi hắn: "Thỉnh cầu gì?"
Lưu Bị chỉ chờ có vậy, ánh mắt lấp lánh: "Cùng ta ân ái suốt đêm có được không?"
"Nhưng hôm qua vừa mới..." Y liếm môi, tìm cớ tránh né.
"Là hôm kia, đã hai ngày rồi." Hắn áp sát vào, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đùi y.
"Đường đường là Hán trung vương, sao có thể sa đà sắc dục như vậy?" Y đem quạt lông chặn tay hắn, cố tìm cách hướng hắn về chính đạo.
Nhưng Lưu Bị quyết tâm đi đường tà, giả bộ oan ức nói: "Vốn ta không ham sắc dục, ai ngờ bị hồ ly tinh dụ dỗ... Chính ngươi khơi gợi lên, phải chịu trách nhiệm..." Tay hắn dần tiến vào khu vực nhạy cảm.
"Lượng có khơi gợi gì đâu?" Y giữ bàn tay đang làm loạn của hắn.
"Vậy sao tự nhiên kể điển tích mây mưa kia?" Lưu Bị tủm tỉm.
Gia Cát Lượng đang bối rối không biết nên giải thích sao thì hắn đã gục mặt vào chỗ giữa hai chân y, hít ngửi mấy hơi: "Đại tiên, nơi này của ngài sao lại thơm như vậy, có thể cho ta xem bên trong giấu cái gì không?"
Y đỏ mặt không dám kêu, lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cửa xe này vốn rộng, mà binh sĩ đang đứng rất gần, nếu mình phát ra tiếng động bất thường họ sẽ nghe thấy, lỡ như họ tò mò chạy tới nhìn... hơn nữa mình không nên cho hắn chơi liên tục như vậy, không thể sa đọa như vậy được...
Nhưng hình như trời lại muốn cổ vũ y sa đọa.
Mưa đột nhiên nặng hạt, binh sĩ ở gần đó đã dựng xong lều trại, nhanh chóng chui vào trú mưa.
Không ai hay biết bên trong xe ngựa của Hán trung vương sắp diễn ra cảnh 'mây mưa' vô cùng sống động.
Quân sư lúc nãy còn trang phục chỉnh tề, giờ vạt áo hở hang để lộ ngực trần hờ hững, quần đã bị lột đi mất phơi bày đôi chân thon dài cặp đùi trắng nõn, mặt y đỏ như gấc, tay bối rối che đi chỗ nhạy cảm.
Đại vương lúc nãy còn nghiêm trang đứng đắn, giờ đang ngồi bệt dưới sàn xe, một tay giữ đùi không cho quân sư khép chân lại, một tay ngăn không cho y che chắn, mắt nhìn chằm chằm vào khu vực tam giác của y, nuốt nước bọt ừng ực: "Ngươi thật ra là thần tiên hay hồ ly tinh? Sao chỗ đó lại gợi dục đến thế?"
Dù đã nhìn bao nhiêu lần, đụ bao nhiêu bận, cái lồn y vẫn khiến Lưu Bị say mê điên đảo, mỗi lần nhìn thấy đều nứng cặc tưng bừng. Hỏi xong không đợi y trả lời, lập tức đưa mặt sát vào, vươn lưỡi liếm.
"A... đừng...ưmm..." Gia Cát Lượng cố gắng đẩy đầu hắn ra, nhưng giống như những lần bị liếm lồn trước đó, y chưa từng ngăn cản được. Hay vốn dĩ y không hề thực sự muốn ngăn...
Mu lồn múp rụp, hột le căng mọng, mép lồn hồng hào đầy đặn, âm đạo ướt át ấm nóng... đều lần lượt trở thành món ngon trong miệng hắn, bị gặm cắn bú mút liếm láp không sót chỗ nào.
Y ngăn cản không xong, dần bị khoái cảm chinh phục, chỉ có thể ngoan ngoãn dạng chân dâng lồn vào miệng hắn, để hắn tùy ý bú mút.
Lưỡi hắn điêu luyện kích thích những nơi nhạy cảm bên trong âm đạo, tay hắn không ngừng day ấn hột le, làm dục vọng y cháy bùng đến không thể kiềm chế, toàn thân rạo rực khát khao. Hai mắt y khép hờ, miệng rên rỉ khe khẽ, hai đầu vú đỏ hồng dựng đứng, tay theo thói quen ấn đầu hắn vào, hạ thân đưa đẩy hẩy lồn vào miệng hắn, mong muốn ma sát nhiều hơn mạnh bạo hơn...
Đến khi dương vật cứng rắn của hắn cạy mở mép lồn chịch vào âm đạo, y mới sực tỉnh, đưa tay ngay bụng hắn, yếu ớt năn nỉ: "Đừng... chơi Lượng ở đây mà... sẽ bị nghe thấy..."
Hắn cười khẽ trấn an: "Mưa lớn thế này, ngươi kêu rên ầm ĩ bọn họ còn chưa nghe được, yên tâm đi..." Cầm tay y đặt ngay chỗ giao hợp của hai người, thấp giọng dụ dỗ: "Thay vì ngăn cản, thì banh lồn ra cho ta đụ có hơn không?"
Gia Cát Lượng chưa kịp lên tiếng, hoa huyệt đã hào hứng run nhè nhẹ hưởng ứng, y có chút giận cái lỗ dâm đãng này của mình, thật sự rất hư hỏng, chỉ cần được vuốt ve đã nứng, nghe mùi cặc là ướt, bị cắm vào liền chảy nước ràn rụa, tham lam bú cặc không chịu nhả, làm y có muốn rút ra cũng không được... Y mím môi nhìn ra ngoài, đúng thật chỉ thấy một màn mưa trắng xóa, xung quanh chỉ còn ào ạt tiếng mưa, không khí cũng lạnh dần, chỉ có ấm áp tỏa ra từ thân thể Lưu Bị, từ vòng tay rắn chắc lồng ngực cường tráng, từ dương vật cứng rắn thô to của hắn...
Y chậm rãi ôm cổ hắn, hai chân vòng qua eo hắn bắt chéo khóa chặt để cặc hắn đâm lút cán vào lồn mình, trở thành dáng vẻ sẵn sàng chịu đực: "Ừm... chơi Lượng đi..."
Lưu Bị đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi, từ lần đầu ngồi chung xe với y. Trong đầu hắn toàn là cảnh tượng đè y ra đụ, bắt y làm đủ các tư thế từ ngồi dạng háng, nằm trên ghế dài, ngồi trên đùi hắn nhún xuống, cho tới quỳ bò dưới sàn xe...
Bây giờ ước nguyện đã thành sự thật, Lưu Bị mừng như điên, hào hứng chơi y đủ hết các kiểu mình muốn, để thỏa lòng khao khát bấy lâu.
Gia Cát Lượng bị đụ kịch liệt đến mức không còn rên nổi, cũng không biết đã bị chơi bao lâu, lên đỉnh mấy lần, chỉ đến khi cảm giác mắc tiểu dâng lên, y mới hơi hoảng: "Chủ công... dừng... một chút..."
Lưu Bị chậm lại, thong thả vuốt ve cặp mông đỏ ửng của y: "Sao vậy thần tiên đại nhân, chưa đụ xong không được bỏ chạy đâu..."
Nghe hắn gọi thần tiên, y càng mắc cỡ hơn, có thần tiên nào mà lại... thế này... Y mím môi không lên tiếng, hắn đâm sâu vào thúc giục: "Ngài không hài lòng chỗ nào cứ nói, ta chịch chưa đủ sâu hay sao?"
Y hoảng hốt, bên trong đã căng đầy lắm rồi, sợ tiếp tục sẽ không nhịn được nữa tiểu ra xe mất! Y ấm ức quay đầu nhìn hắn: "Không phải... mà... Lượng..."
Dáng vẻ này của y làm hắn càng muốn ăn hiếp, vừa chịch vừa hỏi "Ngươi làm sao?"
Y đỏ mặt cúi đầu lí nhí: "Mắc tiểu..."
Lưu Bị nghe xong chỉ muốn đụ cho y đái ra liền ngay lập tức.
Nhưng chợt thấy cửa sổ xe mở rộng, bỗng trong đầu hắn nghĩ ra cách khác.
Hắn nhấc bổng y lên, dùng tư thế xi tiểu vừa đụ vừa bước tới cửa sổ: "Thì cứ đái ra đi..."
Y nhận ra ý hắn, hoảng kinh vội ngăn cản: "Không được, đừng, họ sẽ thấy..."
Lưu Bị cười trấn an: "Đừng sợ, mưa che hết rồi, không ai thấy đâu..."
Hắn võ công tốt, nhãn lực cực tốt, mà căng mắt chỉ nhìn thấy lều của binh sĩ chứ không thấy người, nên chắc chắn bọn họ không thể thấy mình.
Hắn không phải là thích phô dâm, nhưng không hiểu sao cảm giác đụ Khổng Minh trước mặt thiên hạ luôn khiến hắn kích thích kỳ lạ. Mà hắn nhận ra, y cũng có cùng suy nghĩ với mình.
Mỗi lần chơi kiểu này bên trong y đều mút chặt hơn, co bóp dữ dội hơn, dù miệng y bảo đừng nhưng cơ thể y nứng hơn bình thường, núm vú hột le đều phồng to hơn. Gia Cát Lượng cũng ý thức được bản thân mình thích chuyện này, nhưng ngoài chút xấu hổ ra thì trong lòng lại cực kỳ hưng phấn, đến mức không muốn kêu hắn dừng lại nữa, chỉ có thể vừa cho hắn chơi vừa cảnh giác nhìn xung quanh.
Hai người đụ nhau ngay cửa sổ, nếu không có mưa chắc chắn binh sĩ sẽ thấy rõ ràng chủ công cùng quân sư đang làm tình! Quân sư có lồn, chủ công đụ vào lỗ lồn của y! Binh sĩ sẽ vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chỗ hai người giao hợp, xì xầm bàn tán... Nghĩ đến đây Gia Cát Lượng ngượng chín người, chút sợ hãi nho nhỏ xen lẫn phấn khích kỳ lạ, làm cơ thể càng thêm rạo rực tột cùng, nước bên trong càng muốn trào ra!
"Hức... dừng lại đi mà... sẽ... tiểu ra mất.."
Y càng năn nỉ, động tác Lưu Bị càng thêm thô bạo, banh chân y ra rộng hơn, cặc liên tục từ dưới đâm lên chịch tới tấp vào lỗ lồn đỏ bừng ướt át đang mở rộng của y.
Tư thế giao hợp này khiến cho trọng tâm cơ thể dồn hết xuống âm đạo, nơi đang chứa đầy nước lại bị đụ kịch liệt như thế, khoái cảm điên cuồng chạy khắp cơ thể làm y rùng mình mấy cái lập tức lên đỉnh, nước sướng phun xối xả, bàng quang làm sao nhịn nổi nữa, nước tiểu cũng lũ lượt tuôn trào.
Lưu Bị bị dòng nước nóng hổi của y ập vào đầu cặc, nhanh chóng rút ra, đưa hạ thân y ra bên ngoài cửa sổ. Nước tiểu lẫn nước dâm từ âm đạo y bắn ra phun rào rào xuống đất.
Bộ phận nhạy cảm nhất bị phơi ra giữa trời, từng hạt mưa tí tách rơi trên hột le, mu lồn, mép huyệt, cả hoa cúc phía dưới cũng bị nước mưa xối tới tấp, những nơi đang nóng bừng lại được cảm giác mát lạnh của mưa xoa dịu... Ban ngày ban mặt lại ngang nhiên giao hợp giữa chốn đông người, dám đi tiểu qua cửa sổ, lại còn đưa nơi bí mật nhất ra hứng mưa, bất chấp có thể bị nhìn thấy... Y chưa bao giờ trải qua cảm giác kích thích mới mẻ đến thế, hơi căng thẳng xấu hổ nhưng lại thỏa mãn cực kỳ...
Thấy y đái xong, Lưu Bị ôm y trở vào trong xe, tiếp tục công việc cấy giống còn dang dở...
Chiều mưa hôm đó, Vu Sơn lại chứng kiến thêm một màn mây mưa vô cùng đặc sắc. Đáng tiếc không có sử sách nào dám ghi chép lại..
...
Đúng với lo lắng của Gia Cát Lượng, ở Thành Đô quả thật xảy ra binh biến.
Lão cáo già Hứa Tĩnh bí mật cấu kết với phản quân, định nhân Lưu Bị Gia Cát Lượng vắng nhà mà âm thầm tiến vào đoạt lấy binh quyền, Lý Nghiêm chỉ là một con cờ nhằm thực hiện kế 'điệu hổ ly sơn', dụ Lưu Bị ra khỏi thành.
Chỉ có điều Hứa Tĩnh không ngờ tới, Pháp Chính lại về phe Lưu Bị!
Hắn một mặt âm thầm sắp xếp binh mã cố thủ, một mặt gửi thư ra biên giới kêu Mã Siêu về tiếp viện.
Thư đi được nửa đường, lại thấy Trương Phi lù lù xuất hiện, hỏi ra mới biết hắn nhận được thư của Gia Cát Lượng từ mấy ngày trước, bảo hắn về trông nhà giúp Lưu Bị.
Pháp Chính nghe xong trong bụng không khỏi khen ngợi Gia Cát Lượng mấy câu, hóa ra quân sư đã có tính toán.
Quân Trương Phi dĩ nhiên dũng mãnh, đánh cho bọn phản quân ngáp ngáp sắp đứt hơi, lại thêm Mã Siêu chạy tới, hai bên nội công ngoại kích, phản quân bị bắt gọn. Tên đầu sỏ liền khai ra Hứa Tĩnh.
Dù sao Hứa Tĩnh cũng là nguyên lão tam triều, lại còn là ân sư của mình, Pháp Chính không vạch tội, mà khuyên Hứa Tĩnh tự viết sớ xin cáo lão về quê.
Hứa Tĩnh tức đến run rẩy, chỉ mặt Pháp Chính nguyền rủa: "Ta thật sự không ngờ, ngươi dám phản ta, đúng là nuôi ong tay áo! Pháp Chính, cái loại ăn cháo đá bát, lừa thầy phản bạn như ngươi, chắc chắn chết không toàn thây!"
Pháp Chính cúi mặt không đáp, chỉ phất tay ra hiệu cho lính lôi lão nhốt vào ngục chờ Lưu Bị về xử lý.
Mã Siêu đứng cạnh nhìn nhìn Pháp Chính một hồi, khều hắn hỏi nhỏ: "Này, ngươi không sao chứ, cần gì để ý lời của lão..."
Pháp Chính ngẩng lên, vẻ mặt thoáng chốc trở lại bình thản như thường, cười cười khoác vai Mã Siêu: "Ta có làm sao đâu, dĩ nhiên không để ý lời ổng rồi. Thôi, xong việc rồi, Tiểu Mã, Trương tướng quân, chúng ta đi uống vài ly nào!"
Trương Phi nghe nhậu lập tức khoái chí gật đầu lia lịa, chỉ có Mã Siêu trừng mắt: "Ngươi gọi ai Tiểu Mã?! Ta đã nói không được gọi vậy!"
Pháp Chính càng cười lớn: "A, quên mất Tiểu Mã lớn rồi, vậy thì Đại Mã, được chưa?"
...
*Tác giả: Có ai thấy chán vì mấy ch gần đây H nhiều không?
Tui không 🤣
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip