Chap 22
Từ bên ngoài phòng khách, Takemichi đau khổ không phải không thể mà là không dám chống trả lại Sanzu. Cậu sợ gã thấy mình loi nhoi ngứa mắt rồi đè xuống bóp chết hồi nào không hay chỉ có thể im lặng bị Sanzu nắm lấy cổ áo lôi xềnh xệch vô phòng bếp.
Mỗi bước đi loạng choạng của người kia lại khiến cậu lo sốt vó lên vì sợ không may lại đâm đầu vô tường hay thành cầu thang thì chết dở, lúc đó chỉ có một mình cậu làm chỗ để trút giận thôi...
Tới lúc đó là ăn đủ luôn.
Sanzu kéo tay cậu lôi lại đằng phía bếp rồi hất hất cái mặt tiền của mình.
- Tao đói rồi, mày làm cái gì đó cho tao ăn đi.
12 giờ đêm gần 1 giờ sáng mà còn hành xác bắt người ta nấu ăn cho, làm con nợ nhưng cũng là người giúp việc, cũng được kí hợp đồng lao động hẳn hoi mà sao cứ khoái bóc lột sức lao động của người ta là sao thế nhỉ?
Giờ cậu có quyền chạy lên phòng của Mikey đòi thêm tiền phụ trợ làm thêm ngoài giờ không ta?
Bốp!
Đang suy nghĩ vẩn vơ, Takemichi ngơ ngác bị Sanzu thẳng tay tán ngang vào đầu của mình một cái.
Má ơi....bạo hành người làm kìa....
Nè nha, tôi nếu như không phải nợ tiền nhà các người chưa trả hết thì tôi đã dùng đôi đũa đang cầm trên tay này này chọt thẳng vô cái lỗ mũi của anh rồi đó!
- Còn đứng ngơ đó ra làm gì? Nấu mau cái tay coi!
Sanzu hằn học giơ chân đá đá vào người của cậu, trong mắt gã thì Takemichi chẳng khác gì một trái banh lông để im cho gã đá đã chân hết.
Người ta đang là chủ của mình, Takemichi uất ức lắm cũng chỉ im lặng mà rấm rứt trong lòng đi tới tủ lạnh mở tủ ra nhìn vô trong xem có gì để nấu được hay không.
Takemichi từ khi sinh ra chỉ biết rằng ông nội của mình đã về chầu với ông bà từ lâu rồi nhưng ngày hôm nay cậu mới được gặp thêm một ông nội nhỏ mà bản thân cần phải cẩn thận hầu hạ nữa.
- Anh muốn ăn gì để tôi nấu.
- Ăn gì cũng được.
Giật mình một cái, Takemichi mơ hồ nhớ tới cái mô típ câu trả lời mà tụi con gái hay dùng để trả lời với người yêu của mình mà rùng mình " Em ăn gì cũng được." nhưng khi hỏi cái quái gì thì cũng chê này chê nọ mà nhìn phát sợ luôn.
Mong là do bản thân nghĩ nhiều...
- Anh ăn mì không? Mì nước hay mì xào? Vẫn còn rau củ nữa nè.
- Mày bị thiểu năng trí tuệ à? Biết ăn mì giờ này là nóng với mập lắm hay không? Không ăn!
- Hay là ăn cháo? Cháo gà hay cháo hải sản?
Sanzu nhăn mặt khó ở đưa tay đập bàn một cái đùng.
- Mày giỡn mặt với tao à? Đã làm người hầu ở đây thì phải biết nếu như tao ăn cháo sẽ bị tiêu chảy. Mày không biết hay là đang cố ý hại chết tao đây? Tin tao cho mày một trận hay không?
Takemichi cả người tuôn mồ hôi như thác nước mặc dù hơi mát từ chiếc tủ lạnh vẫn thay phiên nhau thổi ra bên ngoài.
Câu nói của Sanzu ban nãy làm cậu nhớ tới mấy bộ phim cung đấu hay chiếu trên tivi khi mà vị phi tần với chức vị nhỏ hoặc là nô tỳ đối mặt với qúy phi ác độc luôn bày mưu tính kế hãm hại mình. Sanzu rất hợp với vị trí qúy phi độc ác với lời thoại " Là ngươi cố ý muốn hại chết bổn cung? Người đâu, lôi con tiện tì này ra đánh chết cho ta! " và vai người nô tì bị lôi đi đánh đến chết sẽ do cậu đảm nhận.
Ông, bà, Chúa, Phật tổ, Thánh Allah...nếu như người còn thương đứa con tội nghiệp dưới trần gian này thì làm ơn đem cho con một vị cứu tinh đi hoặc là con sẽ bị tên điên sau lưng hành tinh thần đến chết mất thôi!
-.....Nếu như ăn mì sợ nóng, ăn cháo sợ tiêu chảy chi bằng ăn cơm nhé được không? Trong nồi vẫn còn một ít cơm, tôi rang nó cùng thịt bò cho anh nhé?
Takemichi cẩn thận cầm ra hộp thịt bò lắc lắc cho Sanzu xem, thấy vậy thì gã cũng chỉ im lặng không đáp lại tiếng nào khiến cho cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Từ ông nội lên thành ông cố nội luôn rồi, thiếu điều phải đội anh ta lên đầu luôn.
Lấy một chén cơm nóng ra, Takemichi bỏ thịt bò vào chảo rồi xào sơ đảo qua đảo lại một chút.
- Xào cho chín vào, tao không thích ăn mấy cái sống nhăn nhạt nhẽo đâu.
Sanzu đứng ở phía sau lưng cậu càu nhàu đôi chút, thân thể cao lớn của gã đứng phía sau che mất cơ thể nhỏ trước mặt khiến người ta có cảm tưởng rằng người phía trước tựa như lọt thỏm vào trong lồng ngực của người đứng phía sau mình, ánh sáng trắng lờ mờ từ phía phòng bếp càng khiến cho không khí thêm phần mờ ám nhưng người trong cuộc lại không hề nhận thấy điều này.
Takemichi nghe lời của Sanzu gật đầu như gà mổ thóc thành thật làm theo, mất tầm khoảng 5-10 phút là đã hoàn thành bữa ăn khuya cho người nọ.
Món cơm rang chan nước mắt của cậu đó, ăn cho ngon vô không thôi tối nay cậu do tức mà giật cà đùng cà đùng đến độ không thể ngủ được luôn bây giờ.
Thấy Sanzu ngồi xuống lơ mơ cầm muỗng múc từng thìa cho vào miệng nhai nhai, Takemichi tốt bụng mở tủ lạnh ra cầm bình trà lúa mạch ướp lạnh mà mình làm sẵn rót ra một ly cho gã rồi để bên cạnh.
- Ai mướn mày rót nước cho tao? Mày nghĩ tao què tay rồi không tự đi rót được à? Mày khinh tao chứ gì?
Cái gì nữa vậy cha nội này? Sao nãy giờ im ru tưởng im chuyện rồi tự dưng nói nhảm như bị vong nhập vậy?
Takemichi méo mặt, tay run run nắm chặt lấy bình trà thủy tinh cố gắng tịnh tâm lại tránh bản thân một tay cho nguyên cái bình này vô đầu của cái tên say xỉn trước mặt.
Người ta là chủ nợ của mày đấy Takemichi à, bình tĩnh lại nào...
- Tôi không có ý đó, chỉ là tôi thấy anh cũng có chút mệt rồi, nhớ ra bản thân có làm ít trà lạnh nên rót ra cho anh uống thôi nếu anh không chê.
- Chê.
Thôi, cậu im miệng luôn cho rồi tránh bị lên tăng xông xỉu ngang ở đây lại không có ai lo cho mình nữa.
- Không còn việc gì nữa thì cút về phòng đi, ở đây hết chuyện của mày rồi. Sáng mai dậy sớm rửa đống chén đĩa này.
Vâng vâng, tôi đợi câu nói này từ nãy giờ muốn bay nửa cái thanh xuân rồi.
Tiểu nhân tạ ơn đại nhân nhiều lắm, không thân!
Takemichi nhẹ nhàng mỉm cười từ từ lùi về sau rồi nhanh chóng cong đuôi chạy tít về phía cầu thang. Sanzu miệng ngậm cái muỗng không khỏi vừa tức vừa buồn cười đến độ cơm cũng nghẹn ngay cuống họng.
Cái con rùa ngu ngốc kia có vẻ sợ gã lắm thì phải.
--------------------------------------------------
Tiểu kịch trường nho nhỏ.
Rindou: * Đi vào phòng bếp tính rót nước uống thì nhìn thấy Sanzu * Oi đầu cắt moi, sao giờ này chưa ngủ mà ngồi một mình như ma đói trong nhà bếp vậy?
Sanzu: *Ngó lơ Rindou không thèm để ý + men rượu trong người vẫn còn nên đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn * Mẹ nó, sao từ cái đĩa cơm đến cáily nước đâu đâu cũng thấy mặt con rùa rụt cổ ngu ngốc kia vậy chứ?
Rindou: * Âm thầm nhìn lịch * Nay đâu phải ngày cúng cô hồn đâu nhỉ? Chẳng lẽ đi đêm nhiều quá nên bị vong nhập rồi? Bố thằng điên, nói nhảm một mình.
--------------------------------------------------
❄ Nghỉ Tết sẽ không ra chương mới, chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip