Chap 4

Lững thững đi dọc hành lang của ngôi nhà, Takemichi thừ người ra nhìn cánh cửa của căn phòng trước mặt. Tâm cậu hiện tại rối như tơ vò, một lúc sau mới từ từ đưa tay gõ lên cánh cửa hai tiếng thì bên trong liền có tiếng hỏi.

- Ai vậy?

- Là anh, Takemichi đây.

- Ah! Anh hai về rồi sao?! Anh mau vào đi.

Takemichi cầm lấy tay nắm cửa vặn nó rồi mở cửa tiến vào.

Đưa mắt nhìn vào căn phòng này, cậu lúc nào cũng thấy chua chát tâm hồn cả. Căn phòng với gam màu vàng ấm áp làm chủ đạo, đồ đạc đều là những món đồ xa xỉ cao cấp được cha mẹ đặt mua từ tận bên Châu Âu đem về trang trí cho đứa con nhỏ bé của mình. Đồ chơi toàn là những món đẹp đẽ, chiếc giường mới tinh, chùm đèn lộng lẫy treo trên trần nhà.

Một hoàng tử nhỏ đích thực.

Cả hai người bọn họ như kiểu hận không thể đem hết những điều đẹp đẽ nhất trần đời cho thằng bé.

Và đặc biệt hơn, căn phòng này ở ngay bên cạnh phòng của cha mẹ, ở ngay lối đi, cạnh khung cửa sổ lúc nào cũng có ánh mặt trời ấm áp chiếu vào.

Không như của cậu...

Căn phòng nằm tận dưới dãy hành lang khuất tầm nhìn, hiu quạnh và u uất không một ai muốn đến, là nơi mà cậu gắn bó suốt mười mấy năm trời.

Mỗi lần em trai bị ốm, mẹ là người luôn chạy đến chăm sóc cho em ấy. Nhưng đến khi cậu đổ bệnh thì chỉ có thể tự một mình lo cho bản thân, dù có bệnh đến không thể rời giường và tìm kiếm một tia quan tâm nhỏ nhoi từ người nhà của mình, luôn luôn thứ Takemichi nhận được lại chỉ là.

- Chỉ là cảm mạo bình thường thôi, con tự chăm sóc bản thân đi. Cha mẹ còn phải lo cho em trai của con nữa. Con là anh trai, lớn rồi nên đừng phiền cha mẹ nữa.

Lại là anh trai....

Câu này chẳng biết Takemichi đã nghe biết bao nhiêu lần rồi nữa.

Trên tay là đĩa bánh mà Nanase đòi ăn hôm trước, người được cậu gọi là mẹ lạnh nhạt vòng qua đứa con trai nhỏ do sốt mà mặt mũi đỏ bừng, bàn tay nhỏ níu lấy chân váy của bà bị tàn nhẫn gạt bỏ ra.

Vừa mệt mỏi vừa đau đớn, Takemichi nhỏ bé đứng thu lu âm thầm rơi nước mắt nép mình bên cánh cửa phòng im lặng nhìn bà vui vẻ từng thìa từng thìa một ân cần đút bánh cho Nanase.

Siết chặt nắm tay nhỏ, Takemichi âm thầm tự thôi miên đầu óc của mình rằng em trai từ nhỏ ốm yếu nên mẹ phải quan tâm em ấy nhiều hơn là chuyện bình thường.

Là anh trai thì không nên ghen tị với em mình.

Takemichi không muốn trở thành một đứa trẻ hư.

Cổ họng đau rát, Takemichi ho vài cái rồi lững thững đi xuống bếp lôi ra một chiếc thau nhỏ cho vào một chút nước ấm mà người làm đun dư ban nãy cho Nanase, Takemichi khó khăn bưng thau nước lên từng bậc cầu thang. Đến khi đến được phòng mình thì đã không còn sức lực rồi.

- Anh hai, sao anh đứng mãi ở đó vậy? Mau đi lại đây nè!

Takemichi giật mình khỏi dòng kí ức khi lúc xưa cũ, cậu cố gắng điều chỉnh cảm xúc lại để nặn ra trên mặt một nụ cười cậu cho là tự nhiên nhất. Vươn tay kéo lấy cái ghế, Takemichi ngồi xuống cạnh giường của Nanase ân cần hỏi han. 

- Em còn mệt gì không? Đã uống thuốc đầy đủ chưa?

Nanase lắc đầu nguầy nguậy.

- Em không sao nữa rồi, bác sĩ đã khám bệnh cho em nên anh đừng lo nha! Em còn khỏe lắm!

Đưa tay vuốt lấy mái tóc tóc của em trai, Takemichi mím môi một cái.

- Ah~ em thật sự muốn ra ngoài kia chơi, ở trong nhà mãi khiến em muốn mọc rễ luôn rồi. Em ghen tị với anh hai lắm luôn đó! Ước gì em được là anh thì tốt biết mấy...

Bàn tay đang vuốt ve mái tóc khẽ khựng lại, trái tim đập mạnh co rút từng đợt khiến cho Takemichi hít thở không thông.

Ghen tị với ai?

Với cậu ư?

Ánh mắt chất chứa đau đớn rồi dần dần chuyển thành lạnh lùng, Takemichi hít sâu một cái ổn định lại cảm xúc của mình.

Đau quá...

Dù biết rằng thằng bé đơn giản chỉ là ham chơi, nói cho vui thôi nhưng những câu nói ban nãy lại là điều khiến cho Takemichi thương tâm nhất.

Em ghen tị với anh sao Nanase?

Em ghen tị với cuộc sống của một người con không được cha mẹ quan tâm?

Ghen tị với cuộc sống không được ai để vào mắt, lúc nào cũng rụt cổ trong một góc, chuyện gì cũng chỉ có thể làm một mình? Sống mà chỉ như một hồn ma?

Ghen tị với con người lúc nào cũng phải hy sinh mọi thứ khi họ cần, nếu như không cần thì sẽ vứt qua một góc?

Và cả....em ghen tị với cuộc sống của một người chỉ còn có thể sống trên đời thêm 3 năm hay sao?

Nanase, rốt cuộc em ghen tị điều gì ở anh đây?

Với em, chỉ cần được hiến tủy thì về sau sẽ có một cuộc sống vô ưu vô lo, sống trong nhung lụa và tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ.

Còn anh? Chắc lúc đó đã nằm bên dưới phần mộ lạnh lẽo rồi. Luôn là vậy, luôn luôn cô độc một mình...

- Em nghe cha mẹ bảo rằng tuần này sẽ có người hiến tủy cho em đó anh hai! Vậy là em sắp khỏe lại rồi! Lúc đó anh hai phải mua thật nhiều đồ ăn ngon cho em nha. À, em cũng rất thích con gấu bông trong phòng anh nữa, anh nhường cho em nha? Anh hai thương em nhất mà phải không?~

Nanase nắm lấy tay cậu nũng nịu, nhìn đôi tay mềm mại chưa từng làm lấy bất cứ một việc nặng nhọc nào, hoàn toàn khác với cậu. Takemichi muốn gỡ đôi tay đó ra khỏi tay mình nhưng vẫn là để im cho em trai nắm.

Lần này em lại muốn anh nhường nữa sao?

Đó là con gấu bông duy nhất hồi nhỏ mà cha mua cho cậu, cậu quý nó lắm. Sợ nó bị bẩn nên Takemichi không dám đem ra chơi mà chỉ trưng nó trong tủ kính. Chỉ khi nhìn vào con gấu bông ấy, Takemichi mới có thể tự dặn lòng mình là bản thân không bị bỏ rơi.

Mím môi một cái, Takemichi nhẹ cười.

-....Ừm, chỉ cần em khỏe lại, con gấu đó anh sẽ nhường cho em.

Đúng vậy, chỉ là thêm một lần nữa thôi mà, đâu có gì xa lạ nữa đâu?

Bởi cậu là anh trai mà...

Tuy nhiên em trai à, đây là lần cuối cùng anh nhường cho em một thứ gì đó và cũng là lần cuối anh hy sinh cho cái gia đình này.

- Em nghỉ ngơi đi, anh hơi mệt nên anh về phòng nghỉ ngơi đây.

Nanase nghe cậu nói vậy liền vội buông tay ra.

- Thế à? Vậy thôi anh mau về phòng nghỉ ngơi đi nha! Chừng nào rảnh anh nhớ qua chơi với em nha!

Takemichi khó khăn gật đầu, tay bấu chặt lấy đầu gối chậm chạp đứng dậy trở về phòng của mình.

Mệt mỏi ngồi xuống ghế ngay bàn học cũ, cậu lôi ra trong balo của mình một tập xét nghiệm của bệnh viện hôm nay.

Takemichi cậu...chỉ còn sống được thêm nhiều nhất là 3 năm nữa.

Quả là một cái kết cay đắng cho cậu nhỉ? 

Cốc Cốc.

- Cửa không khóa, mời vào.

Takemichi cứ tưởng là người hầu theo lẽ thường sẽ đem lên phòng cậu thức ăn nhẹ nhưng lại không ngờ tới người xuất hiện lại là người cha quanh năm chẳng đoái hoài đến con trai của mình.

- Chuẩn bị nghỉ ngơi à?

Takemichi gật đầu đáp lại cho có lệ.

- Vâng, đang chuẩn bị.

Và cứ như vậy, chỉ đúng trong hai câu nói liền kéo theo sự im lặng bao trùm lấy cả căn phòng. Cha của Takemichi đứng ngoài cửa hắng giọng một cái ngụ ý bắt cậu phải chú ý đến mình.

- Ngày mai con theo cả nhà đi đến bệnh viện là xét nghiệm một lượt, thích hợp thì hôm sau bác sĩ liền sẽ phẫu thuật. Ta đến đây chỉ nói vậy thôi, nghỉ ngơi sớm đi.

Chỉ là đến nói những câu vớ va vớ vẩn thế thôi sao? Không thể giả vờ quan tâm dù chỉ là một chút.

Cái cảm giác bức bách len lỏi khắp trái tim, Takemichi nắm chặt lấy đầu gối ngăn không cho nước mắt chảy ra, giọng khàn khàn cất lên.

- Cha....cha thấy căn phòng này của con như thế nào?

Cha của Takemichi nghe cậu hỏi liền không khỏi thắc mắc, ông xoay lại nhìn một lượt căn phòng của con trai mình nhưng vẫn không thể hiểu ý cậu muốn nói là gì.

- Mà thôi, cha đừng quan tâm điều con nói ban nãy. Cha cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, đã trễ rồi.

Ông nhướng mày một cái nhìn chằm chằm vào Takemichi.

Thằng nhóc này hôm nay có điểm kì lạ khác mọi hôm.

Dù là nghĩ như vậy nhưng ông cũng không nói gì chỉ im lặng xoay người rời đi, ngày mai còn phải sắp xếp nhiều thứ cho Nanase nữa.

Cánh cửa phòng khép lại cũng là lúc cả không gian bao trùm trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn bàn lờ mờ chiếu cái thứ ánh sáng yếu ớt đấy khắp căn phòng.

Đến cuối cùng người ấy cũng không nhận ra rằng...căn phòng trống rỗng này...giờ đây cũng y như trái tim của cậu vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip