Chap 9

Trong không gian tĩnh lặng của buổi sáng là chỉ có tiếng lạch cạch nho nhỏ vang lên từ phía trong của căn bếp chính. Người con trai thân hình nhỏ nhắn trên người mặc bộ đồ của người giúp việc đang chăm chú để pha ra một tách cà phê thật ngon cho con người đang ngồi ở phía bàn ăn.

Bàn tay cầm lấy chiếc thìa khuấy khuấy không khỏi run nhè nhẹ, lòng bàn tay ướt đi một mảng mồ hôi. Takemichi đau khổ gào thét trong lòng nhưng không thể làm được gì mà chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Ahhh!!!! Mắc cái gì mà người kia từ nãy giờ cứ nhìn cậu chằm chằm mãi thế?! Không khéo vừa đục thêm trên người cậu vài cái lỗ cũng còn được luôn kìa.

Cố gắng ổn định tinh thần thật nhanh, Takemichi nở nụ cười bưng tách cà phê bản thân vừa pha đến cho Baji.

Mong là con người này không khó để phục vụ.

- Ừm, cũng không tệ. Sau này mỗi sáng cứ y như thế này pha cho tôi một tách là được.

Hương vị đậm mạnh từ tách cà phê lan tỏa trong miệng khiến cho Baji vừa lòng. Lúc trước những người giúp việc khác mỗi lần gã yêu cầu pha cà phê thì đều cho rằng ra cái hương vị vô cùng kì hoặc không thể nuốt nổi, thế nhưng tên nhóc trước mặt này thì lại khác.

Không đắng lắm cũng không có vị chua, uống rất vừa miệng.

Xem ra cũng được việc đi, không quá vô dụng.

Nghe ra được sự hài lòng từ phía Baji, nắm tay nắm chặt phía dưới do căng thẳng của cậu khẽ buông lỏng, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một phần.

May mà lúc trước cậu có học pha chế...

- Anh có muốn dùng bữa sáng luôn không? Tôi chuẩn bị cũng sắp xong rồi.

- Không cần, tôi ăn sáng hơi muộn, giờ cũng chẳng thấy quá đói nên khi nào muốn ăn thì tôi sẽ gọi.

Takemichi im lặng gật đầu, chợt nhớ tới cái người ban sáng bị bản thân nhét vô trong tủ đồ rồi khóa  chốt lại bên ngoài, cậu hoảng hốt nhanh chóng nói lại với Baji.

- À đúng rồi, ban sáng có một người vô cùng kì lạ xuất hiện trong phòng của tôi, tôi không biết phải xử lý ra sao nên đành phải nhốt người đó lại trong tủ đồ đợi đến khi gặp ai đó trong nhà rồi sẽ nói lại chuyện này.

- Người kì lạ? Nói cụ thể đi.

Baji tò mò nhướng mày.

- Vâng...người đó hình như do say rượu thì phải, dáng người trung bình với làn da ngăm cùng với mái tóc trắng. Tôi không biết đó là ai nên đã trói lại, nếu là người quen của mọi người thì không sao còn nếu như không phải thì tôi liền lập tức báo cảnh sát vì tội đột nhập trái phép.

Takemichi ngoan ngoãn đứng kế bên tường thuật mọi chuyện trong sự câm lặng của Baji, ngụm cà phê trong miệng khiến gã cảm thấy đắng hơn bao giờ hết.

Tên nhóc này mới bữa đầu tiên đã chọc phải chó điên rồi, không biết nên khen cho sự dũng cảm vì dám trói thằng Izana lại hay là nên mắng một tiếng ngu ngốc nữa đây?

Mệt mỏi đưa tay bóp trán, nói gì thì nói, người ta bữa đầu tiên ở đây nên không biết mấy chuyện này cũng không thể trách được.

- Giờ cậu...đi dọc dãy hành lang, rẽ hướng tay trái ở căn phòng thứ ba tìm một người tên Kakuchou, nói với tên đó toàn bộ sự việc đi để tên đó giải quyết. Nhanh, không thôi cái nhà này lại chìm trong sự hoang dại của một con khỉ đầu chó đó.

Con khỉ đầu chó?

Ở đâu cơ?

Takemichi hoang mang không hiểu đầu cua tai nheo là như thế nào chỉ có thể nhanh chân chạy đi kiếm căn phòng kia theo sự chỉ dẫn của Baji.

Cốc Cốc.

Đưa tay lên gõ cửa hai tiếng, Takemichi chắc chắn bản thân đã tìm đúng phòng rồi nên liền đứng đợi.

- Là ai vậy?

Từ bên trong bước ra là một người con trai cao ráo, mái tóc được cắt gọn gàng nhưng quần áo có chút xộc xệch trông như vừa mới thức giấc.

Kakuchou đêm qua phải mệt mỏi vật lộn với một đống giấy tờ mà tên Izana ném qua cho mình để xử lý, bản thân thì thỏa thích đi đua xe uống rượu cả đêm mãi chẳng thấy về nên tâm trạng đâm ra có chút bực bội. Giải quyết xong tất cả cũng đã là 2 giờ sáng, vừa mới ngủ được có vài tiếng đã bị phá giấc ngủ rồi.

Nghe tiếng gõ cửa, không biết có phải là thằng dở hơi Izana trở về hay không, Kakuchou cau mày tiến ra mở cửa không thấy người đâu, chỉ thấy một thằng nhóc ốm tong teo lùn tịt như con gà bệnh đang tròn mắt ngạc nhiên nhìn mình không chớp mắt, trong lòng tự hỏi thằng nhóc này từ đâu chui ra đây.

- Tôi hỏi, cậu là ai? Tại sao lại ở đây? Sáng sớm kiếm tôi có việc gì?

Takemichi ban đầu ngạc nhiên đến ngớ người là do nhìn phải khuôn mặt của Kakuchou, bên trên khuôn mặt điển trai kia là một vết sẹo trải dài từ đỉnh đầu đến phía mắt trông vô cùng dữ tợn, nay kết hợp thêm dáng đứng khoanh tay cùng giọng nói chất vấn như tra hỏi tội phạm khiến Takemichi trong lòng khẽ run lên vì sợ nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

- X-Xin lỗi vì đã vô tình quấy rầy giấc ngủ của anh. Tôi là Hanagaki Takemichi, người giúp việc mới ở đây, thật ra tôi đến tìm anh vào giờ này là có việc ạ!

- Có việc?

Takemichi lén nuốt một ngụm nước bọt sau đó kể lại mọi chuyện cho Kakuchou nghe nhằm nhờ sự giúp đỡ.

- Thôi được rồi, phòng của cậu ở phía trên có đúng không? Tôi lập tức lôi tên kia xuống ngay nên yên tâm, không phải người lạ đâu nên không cần phải báo cảnh sát mà dù cho có báo thì cũng chẳng thể làm được gì đâu.

- Vâng, vậy thì nhờ anh vậy.

Thấy mọi việc đã giải quyết ổn thỏa, Takemichi cúi đầu chào Kakuchou một cái rồi xoay đầu bỏ đi để lại phía sau lưng Kakuchou đang im lặng dõi mắt về phía mình quan sát.

Tên giúp việc mới này thế mà tâm cũng vững thật, không hề có chút run sợ nào khi nhìn thấy khuôn mặt của anh cả. Nhớ lại lúc trước, trong nhà này người giúp việc đa phần về ấn tượng ban đầu đều tỏ ra e dè với hai người đầu tiên đó là anh cùng thằng Sanzu bởi vết sẹo trên mặt. Tuy nhiên tên nhóc ban nãy tên là gì nhỉ? Phải rồi...là Takemichi lại không hề tỏ ra run sợ hay có biểu cảm ghê tởm khi đối diện trực tiếp với anh.

- Hừm...cũng cứng cỏi đấy chứ.

Suy nghĩ một lúc, Kakuchou nhớ ra việc chính cần làm thì liền mệt mỏi đưa tay gãi gãi đầu bắt đầu lê thân đi lôi cái tên Izana về đúng chỗ của mình, lần nào cũng vậy, uống rượu vào liền cứ thế mà đi lung tung. Hên là còn phân biệt đâu là phòng ngủ chứ có cái kiểu chui xuống gầm cầu hay chui xuống cống như mấy tên say xỉn khác thì bố ai cản kịp.

Về phần của Takemichi, sau khi trở về phòng bếp liền nói lại mọi chuyện với Baji rồi tiếp tục làm cho xong việc nhà của mình.

- Phải rồi anh Baji, cho tôi hỏi là trong nhà có vải cùng kim chỉ hay không? Tôi muốn xin một ít để dùng.

- Kim chỉ? Tính may vá gì sao?

Takemichi ậm ừ đảo mắt một vòng.

- Mấy thứ đó tốt nhất nên kiếm thằng Mitsuya, nó là nhà thiết kế nên mấy thứ đó không thiếu. Mà sau này nếu như có thiếu thứ gì trong nhà cứ kiếm nó mà hỏi mặc dù không biết nó có rảnh hay không nhưng chắc chắn thằng đó sẽ giúp cậu.

- Cảm ơn vì lời nhắc nhở, tôi sẽ ghi nhớ.

Nghĩ đến mấy tấm rèm cửa bị rách nát được treo ở phía cửa khiến Takemichi mỗi khi nhìn liền nhức mắt.

Nhà trông giàu có thế này mà sao mấy tấm rèm cửa cũ mèm mãi không chịu thay mới vậy?

Không lẽ người giàu nào cũng ki bo như mấy người trong nhà này ư?

Cậu không thích sự bề bộn, nếu như có kim chỉ thì chắc chắn cậu sẽ có thể biến nó trở lại như mới. Với lại trời cũng chuyển đông rồi, sẽ lạnh lắm mà cậu lúc chạy trốn chẳng mang theo quần áo gì giữ ấm trong người nên nếu như may mắn thì có thể sẽ xin được thêm vài cuộn len để may khăn choàng cổ luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip