03
Sáng hôm sau, em kéo chiếc xe đạp cũ rích của mình đến nhà anh. Đúng như dự đoán, bà Thúy mỉm cười đón em ở cửa, nhưng nụ cười ấy chẳng đủ làm ấm không khí lạnh lẽo trong lòng em.
Bà Thúy:
- Con vào đi, đừng ngại. Mẹ đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Con có thể giúp mẹ dọn bàn nhé.
Y/N (khẽ gật đầu):
- Dạ, con giúp được.
Bà Thúy (vui vẻ):
- Rất tốt, con gái. Mẹ biết con sẽ không làm mẹ thất vọng mà.
Em bước vào, mắt nhìn quanh căn bếp lớn. Mọi thứ đều sáng sủa, ngăn nắp, nhưng cảm giác của em lại khác. Đây không phải là nơi dành cho em. Mẹ anh cứ gọi em là "con gái" nhưng em biết rõ, em chỉ là công cụ để bà tiện tay sai vặt.
Y/N(thầm):
- Osin trong nhà, chẳng khác nào kẻ làm thuê không công...
Tiếng bước chân vang lên phía sau. Anh - Quang Hùng - đi vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn em một cách không chút cảm xúc. Anh không nói gì, chỉ ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu bữa sáng với vẻ mặt khó ưa.
Quang Hùng(lạnh lùng):
- Đừng làm ồn. Lo làm cho xong đi.
Em cúi đầu, lặng lẽ bày thức ăn ra bàn. Những công việc nhỏ nhặt trong nhà khiến em cảm thấy mình như một bóng ma, chỉ xuất hiện khi có người cần. Đến bữa ăn, em chẳng dám ngồi cùng họ. Đã quen với sự xa lánh, em đứng bên ngoài lặng lẽ, chẳng dám mở miệng.
Bà Thúy (mỉm cười, vui vẻ):
- Con gái, vào ăn cùng mọi người đi. Con cũng đã giúp mẹ rồi mà.
Y/N:
- Con không đói, bác ăn trước đi ạ.
Quang Hùng (cười khẩy):
- Được rồi, làm osin mà còn không dám ăn chung, đúng là trò hề.
Lời anh vừa nói càng làm em cảm thấy vô giá trị hơn bao giờ hết. Nhưng em không thể phản kháng, chỉ đành đứng đó, khuôn mặt mệt mỏi khi bữa sáng dần kết thúc. Bà Thúy lại vui vẻ, còn anh vẫn chẳng bao giờ thay đổi.
---
Giữa lòng nhà anh, em là người lạ,
Vì sao em lại phải chịu đựng thế này?
author: minhie.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip