Chương 96 + 97 + 98 +99 + 100
CHƯƠNG 96. CỐ Ý HÃM HẠI
Thỉnh qua Trình đại nhân, thị vệ chạy trở về, gật đầu với các thị vệ cấp cao.
"Được rồi." Bạch Tử Dạ cũng không nhiều lời cùng bọn họ, tự ý ôm Hoàng Phủ Dật đi.
Mà Hoàng Phủ Dật còn ôm Đóa Đóa... Thế là mọi người lại bị sét đánh ngã.
Đây là cái gì với cái gì thế a!
Đã rời khỏi ánh mắt mọi người, Hoàng Phủ Dật gấp hỏi, "Vết thương của Phụ hoàng và mẫu hậu có nặng không? Những người khác đâu?"
"Ta cũng không có xem qua, lúc tiến cung nghe nói không nguy hiểm tính mạng, nhưng còn hôn mê, những người khác cũng như vậy."
"Ngoại thương hay hạ độc?"
"Ngoại thương," Bạch Tử Dạ nhíu mi, "Trong một đêm toàn bộ người hoàng gia bị đả thương, vết thương như đúc, đều là một đao chém vào lưng, ngay cả mấy người trong lao cũng không bỏ qua."
"Cao thủ làm?" Đóa Đóa không nhịn được xen vào, "Vậy sao mọi người lại hoài nghi đến hắn?"
Chuyện lần này xảy ra khi Hoàng Phủ Dật rời cung, thoạt nhìn hắn xác thật rất khả nghi, nhưng người trong cung không biết hắn biết võ a.
Theo lý mà nói, bọn họ phải nghĩ đây chỉ là trùng hợp mà thôi.
Bạch Tử Dạ thay phiên nhìn hai người bọn họ, "Chuyện hắn biết võ chuyện hiện giờ ai cũng biết, không biết là ai truyền ra tin tức, nhưng lại chứng thật ở chổ Vân Tri Dao."
"Dao Dao?"
Đóa Đóa đau đầu, sao mới ba ngày, trở về liền cảm giác trong cung nghiêng trời lệch đất?
"Là nàng ta, nghe nói có người nói đến tin đồn này, nàng mở miệng hỏi một câu 『 ngươi cũng biết à 』, mọi người mới tin tưởng chuyện này."
Hoàng Phủ Dật cười lạnh một tiếng, "Rồi hung án liền phát sinh?"
"Phải, ngươi vẫn giấu giếm chuyện biết võ, hung án phát sinh lại không ở trong cung, ngày hôm sau lời đồn liền nổi lên bốn phía, nói người làm là ngươi."
Đây hiển nhiên là cố ý hãm hại a, còn lợi dụng lời đồn tạo thế.
Đóa Đóa thực bất đắc dĩ thở dài, cuộc sống trong cung thực sự có tính khiêu chiến, đúng là trò đàu của người có năng lực to lớn.
"Ta đi trước xem phụ hoàng mẫu hậu bọn họ, ngươi mang Đóa Đóa trở về."
Bạch Tử Dạ nhíu mày, "Cẩn thận, hiện ngươi chính là hiềm nghi lớn nhất."
"Ta biết, việc này không hạ gục được ta."
Cùng bạn tốt nói chuyện, lại an ủi Đóa Đóa một chút, Hoàng Phủ Dật thi triển khinh công rời đi.
Đóa Đóa và Bạch Tử Dạ chậm rãi đi đến tướng quân phủ, Đóa Đóa bất đắc dĩ, "Vì hãm hại người liền chém mọi người bị thương, xuống tay thật đúng là độc."
"Ngươi nên vui mừng người xuống tay không trực tiếp giết hết mọi người."
Trên khuôn mặt yêu nghiệt của Bạch Tử Dạ lộ ra nụ cười lạnh, "Vì tranh quyền đoạt vị, có người coi tánh mạng người khác còn không bằng con kiến, đại đa số người ngồi trên cao đều giẫm lên vô số xương trắng."
Hắn đang nói liền nhìn Đóa Đóa một cái, "Hoàng Phủ Dật nhà ngươi cũng không phải thông suốt tất cả mọi việc đâu, ngươi nên chuẩn bị tâm lý."
"Ta tin tưởng hắn sẽ không lạm sát vô tội, cho dù có người chết trong tay hắn, cũng nhất định là người đáng chết."
"Không chút nghi ngờ?"
"Không chút nghi ngờ."
Bạch Tử Dạ đột nhiên nở nụ cười, "Ánh mắt Dật thật không tệ, có thể chọn được nương tử tin tưởng hắn như thế."
Hắc hắc... Đâu có đâu có, Đóa Đóa lộ ra nụ cười "khiêm tốn".
Ở trên vai Đóa Đóa, Cửu Vương gia nghe nửa ngày nghi hoặc.
"Hai người các ngươi không phải tình địch? Sao nói chuyện một chút mùi thuốc súng cũng không có?"
"..." Đóa Đóa cùng Bạch Tử Dạ đều bị sét đánh đầu bốc khói nhìn Cửu Vương gia.
Cửu Vương gia cảm thấy bọn họ thật kỳ quái, "Thế nào?"
Bạch Tử Dạ khóe miệng run rẩy chỉ hắn, "Nó không phải Phá điểu? Cô lại tìm đâu ra con quái điểu này?"
Hắn còn tưởng là phá điểu thay lông, thì ra không phải.
"Quái cái gì quái! Thân phận ta rất tôn quý!"
"..." Đóa Đóa rơi lệ, giải thích với Bạch Tử Dạ, "Hắn là đệ đệ của phá điểu, tính cách... cũng rất bất thường."
Cửu Vương gia khinh bỉ hắn, "Chỗ các ngươi hình dung tính cách người khác đều dùng từ quái như thế?"
"..." Rõ ràng là tính cách huynh đệ các ngươi kì quái, tìm không thấy từ thích hợp...
Náo loạn vài câu, bọn họ lại quay về chính sự.
"Thời gian này các ngươi sẽ ngụ ở tướng quân phủ, hiện cả hoàng gia mọi người trọng thương hôn mê, làm chủ chỉ còn lại có Trình đại nhân, còn may hắn tương đối công chính, hơn nữa ta trở về, chỉ cần có thể kéo qua vài ngày, để Dật có thời gian điều tra là được."
"Uhm." Đóa Đóa bắt đầu cân nhắc mình có thể giúp gì không.
Sau đó nàng chỉ chỉ tiểu hồng điểu trên vai, "Mấy người có hiềm nghi kia, có cần nó bay qua các nhà nhìn xem thế nào hay không."
CHƯƠNG 97. TÌNH ĐỊCH À TÌNH ĐỊCH
"Chờ Dật về rồi nói sau."
Bạch Tử Dạ không tin tưởng lắm nhìn Cửu Vương gia, lo lắng rằng hắn chẳng những không tìm hiểu được tin tức, mà ngược lại còn rút dây động rừng.
Nhan Đóa Đóa vội vàng giữ Cửu Vương gia sắp nổi bão lại, "Mộ Dung đã nói ngươi phải nghe ta."
Cửu Vương gia phẫn hận cắn răng, "Mộ Dung chính là thấy sắc quên nghĩa!"
Nói xong hắn trừng mắt Bạch Tử Dạ, "Không vui gì hết! Ta còn tưởng ngươi thật sự muốn cùng nàng ta cướp Hoàng Phủ Dật nữa, thật uổng công ta vui mừng!"
"..." Đóa Đóa cùng Bạch Tử Dạ đều quả quyết lựa chọn không đếm xỉa đến hắn.
Khi đã tới Tướng quân phủ, vì để an toàn, Bạch Tử Dạ an bài cho Đóa Đóa bọn họ căn phòng ngay cạnh phòng hắn, có việc cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy sang.
Đợi hơn một canh giờ, Hoàng Phủ Dật mới trở về.
"Phụ hoàng, mẫu hậu bọn họ có ổn không?" Đóa Đóa vô cùng quan tâm hỏi.
"Ta bí mật nghe trộm được vài câu, xác thực không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là còn chưa tỉnh lại thôi."
Ấn đường của Hoàng Phủ Dật nhăn chặt, "Ở ngoài phòng bọn họ đều có trọng binh canh chừng, trừ phi ta động thủ giết người, bằng không không có khả năng xông vào mà không bị phát giác."
Hắn nói xong liền nhìn về phía Cửu Vương gia, "Ngươi còn có thể biến nhỏ đến mức nào? Ta cần ngươi giúp cho bọn họ uống thuốc.
"Đương nhiên có thể, chút việc nhỏ như thế sao có thể làm khó ta được!"
Vù một tiếng, Cửu Vương gia biến thành nhỏ như trứng gà, "Cần nhỏ hơn không?"
"Nhỏ hơn một chút."
Thế là tia sáng chợt lóe, trước mắt Đóa Đóa bọn họ xuất hiện một quả anh đào...
Đóa Đóa trợn mắt há mồm, thật cẩn thận nhặt "quả anh đào" kia lên, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bóp chết hắn.
"Thần kỳ quá đi..."
Hoàng Phủ Dật cũng cười, nhận lấy con chim màu đỏ nho nhỏ kia, "Như vậy là tốt rồi, tuyệt đối sẽ không có ai chú ý ngươi."
"Hừm, nể tình sự hiếu thuận của ngươi, liền giúp ngươi một lần!"
Buổi tối hôm đó bình yên vô sự, người bị thương cũng đều được ăn linh dược của Hoàng Phủ Dật, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Phủ Dật kêu Cửu Vương gia giúp hắn chăm sóc tốt cho Đóa Đóa, còn mình thì theo Bạch Tử Dạ cùng đến Tể tướng phủ, đi gặp văn võ cả triều.
Hắn vừa đi chưa bao lâu, hạ nhân đã đến báo rằng Trình đại tiểu thư tới chơi.
Đóa Đóa không biết nói gì, tối hôm qua bọn họ mới trở về, sao Trình Tuyết Y có thể tìm đến sớm như vậy?
Hiện giờ trong cung trên dưới rối loạn, nàng ta hẳn sẽ không vào lúc này mà vẫn còn quan tâm đến chuyện muốn gả cho Hoàng Phủ Dật đấy chứ?
Đến khi Trình Tuyết Y được hạ nhân đưa vào, Đóa Đóa lại thực không biết nói gì mà phát hiện nàng ta là một bộ dáng sôi sục ý chí chiến đấu.
Ài... Đây là tình trạng sắp phải ra chiến trường rồi.
"Trình tiểu thư, ăn điểm tâm chưa?"
"Vẫn còn chưa ăn, vội vả đến đây tìm ngươi."
Trình Tuyết Y nhiêm mặt nhìn về phía hạ nhân xung quanh, "Các ngươi đều lui xuống hết đi."
Hạ nhân nhà Bạch Tử Dạ đương nhiên sẽ không nghe theo lời nàng ta, đều nhìn về phía Đóa Đóa.
"Khụ, tất cả mọi người đi ăn sáng đi, ta không cần người hầu hạ."
"Dạ, Thái tử phi."
Hạ nhân nhà Bạch Tử Dạ, hiển nhiên là về phe Đóa Đóa, tiếng Thái tử phi này gọi còn đặc biệt vang dội, làm Trình Tuyết Y nghe đến sắc mặt thay đổi mấy lần.
Ài... Nàng giống như nghe được kèn phát lệnh chiến đấu đã thổi lên vậy!
Hu hu, nàng còn chưa ăn sáng mà, nàng đói nha!
Thừa dịp Trình Tuyết Y còn chưa nói chuyện, Đóa Đóa vội vàng cúi đầu, điền đầy bụng trước rồi nói sau.
"Xem ra sư huynh đã đến nhà của ta rồi, ta đến đây trước, có ống, đặt bên cạnh cái bát.
"Hai chúng ta thử thi đấu, xem ai có thể húp hết bát cháo này trước."
Cửu Vương gia có lòng háo thắng mạnh mẽ, lại không coi trọng loài người lắm, vì thế không nói hai lời liền tham gia tỷ thí.
Thế là một người một chim liền bắt đầu vùi đầu húp cháo...
Trình Tuyết Y bị không ai đếm xỉa thì nắm chặt nắm tay, cuối cùng vẫn áp chế lửa, không đánh ra.
"Tỷ tỷ, tình hình trong triều hẳn là tỷ cũng đã nghe nói, tuy rằng Bạch tướng quân đã trở về kịp, nhưng những người khác đều nghiêng về một phía cho rằng sư huynh là hung thủ."
"..." Húp cháo húp cháo, ăn no chóng lớn, hôm nay nàng còn có chuyện phải làm mà.
Cửu Vương gia trái lại nghe đến thật sự muốn cười, nhưng vẫn vùi đầu húp cháo, một rảnh nói chuyện, chỉ có thể khua hai cánh qua lại.
"Vân Tri Hiểu!" Cuối cùng Trình Tuyết Y cũng không nhịn được mà phát hỏa, vỗ mạnh bàn một cái rồi cướp đi cái bát trước mặt nàng.
"Ta đang nói chuyện với ngươi!"
"..." Hu hu, vẫn chưa ăn xong...
Đóa Đóa thống hận tốc độ ăn của mình như rùa, sau này nhất định phải tập luyện đặc biệt mới được! Hu hu...
Cửu Vương gia trái lại cực kỳ đắc ý, sau khi húp xong ngụm cháo cuối cùng, còn giật khăn lụa của Đóa Đóa, thực ưu nhã mà lau miệng.
"Ta thắng."
"..." Đóa Đóa ném sang hắn một đôi mắt vừa ghen tị vừa hâm mộ, ngay cả một con chim cũng ăn nhanh hơn nàng... Hu hu.
Trình Tuyết Y đã sắp dùng ánh mắt giết chết nàng rồi, Đóa Đóa đành phải nhìn nàng ta, trả lời, "Ta biết."
"Chỉ một câu này thôi sao?" Trình Tuyết Y hừ một tiếng, "Tỷ nghe không hiểu ý của ta sao?"
"Nghe hiểu."
Đóa Đóa vô cùng ai oán nhìn... bát cháo bị nàng ta cướp đi.
"Ý của ngươi là nếu như ngươi gả cho Hoàng Phủ Dật, Trình đại nhân sẽ đứng về phái hắn sao, như vậy rất nhiều đại thần cũng có thể sẽ sửa đổi trận tuyến mà hỗ trợ Thái tử, Hoàng Phủ Dật cũng bình an vô sự."
"Biết là tốt rồi." Trình Tuyết Y cố hết sức duy trì sự lạnh lùng nhất quán, tuy nhiên không che dấu được sự đắc ý trong mắt.
"Này..."
Đóa Đóa thực đau đầu, Trình Tuyết Y không phải sư muội của Hoàng Phủ Dật à?
Vậy hẳn nên hiểu con người hắn dù là chút ít chứ, sao lại đưa ra đề nghị vớ vẩn thế nhỉ?
Đóa Đóa nhắc nhở nàng ta, "Này... Hoàng Phủ Dật hắn sẽ không đồng ý loại biện pháp bán mình này đâu..."
Đóa Đóa dùng từ làm cho Trình Tuyết Y vô cùng tức giận, cưới nàng có uất ức đến vậy à, lại còn đánh đồng với bán mình?
Nàng kìm nén lửa giận, lấy dáng vẻ của thiên kim cửu vương ra, "Sư huynh đương nhiên sẽ không đồng ý, nhưng tình huống giờ đã khác trước, nếu tỷ tỷ chủ động nhắc tới đề nghị này với huynh ấy, có lẽ huynh ấy sẽ không cự tuyệt đâu".
"... Sao ta phải chủ động nhắc với hắn?"
Có nữ nhân nào chủ động yêu cầu chồng đi cưới vợ bé không?
Đóa Đóa bi phẫn, chẳng lẽ Trình Tuyết Y vẫn coi nàng là kẻ ngu ngốc sao? Ô ô...
"Bằng không ngươi muốn nhìn thấy sư huynh phải làm tù nhân sao?"
Đương nhiên không muốn, có điều nàng tin Hoàng Phủ Dật có năng lực vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Lý do này tám phần Trình Tuyết Y sẽ không chịu thua, cho nên Đóa Đóa thay đổi bằng một phương phải giải thích phù hợp hơn.
"Khụ, cho dù là ta đề nghị, hắn cũng sẽ không đồng ý bán mình."
Hơn nữa rất có thể hắn sẽ tức giận đến nỗi đem nàng đi "bán mình" -- đương nhiên là bán cho hắn... Ô ô!
Nghĩ nghĩ, Đóa Đóa con tỏ ra thật sự nghiêm túc nói, "Ca múa thật ra cũng không tệ lắm".
Nhưng mà để hắn mặc váy cỏ ra ngoài múa may hiển nhiên là không được, cơ mà ở nhà múa cho nàng xem thì có vẻ được ra phết...
"Tí tách", "Tí tách"...
Cửu Vương gia liếc mắt nhìn Đóa Đóa một cái, "Cô chảy máu mũi".
Ô ô, nàng về sau sẽ không bao giờ nghĩ chuyện lung tung trong đầu nữa...
Vì vậy... chứng bệnh một dòng sông xuân chảy hướng đông thường xuyên phát tác thành quen, Đóa Đóa lại quay về vẻ trấn tĩnh như thường.
Vô cùng bình tĩnh lấy khăn lụa che mũi, nàng giải thích, "Gần đây uống nhiều thuốc bổ quá, có chút nóng".
"Thân thể cô không tồi, còn bổ gì nữa?"
Cửu Vương gia lại liếc nhìn nàng một cái, "Chuẩn bị mang thai?"
Đóa Đóa vội vàng rơi lệ, ô ô... Có thể nói con chim kia cũng không phải là đứa trẻ ngoan...
Phát hiện mặc kệ mình có nói gì Đóa Đóa cũng không để tâm, Trình Tuyết Y quyết định xuất ra đòn sát thủ.
Trình Tuyết Y cười lạnh nhìn nàng, "Sao thấy ngươi chẳng tỏ ra áy náy chút nào nhỉ? Đừng quên hiện giờ sư huynh bị hiểu nhầm đều do ngươi làm hại".
Quả nhiên, lời của nàng ta cuối cùng cũng hấp dẫn được lực chú ý của Đóa Đóa, "Ta làm hại?".
Đóa Đóa kinh ngạc địa chỉ vào mũi mình, "Ta làm gì?".
"Vốn có nghe đồn Thái tử biết võ công, hơn nữa còn là cao thủ trong cao thủ, những lời này cũng không có vài người tin, nhưng cô em gái bảo bối kia của ngươi nói một câu kinh ngạc "ngươi cũng biết" lập tức khiến cho lời đồn biến thành sự thật."
Liếc mắt nhìn Đóa Đóa một cái, nàng ta lạnh lùng hừ một tiếng, "Hồng nhan họa thuỷ".
Tuy Cửu Vương gia không tin phục Đóa Đóa nhưng hắn biết Mộ Dung thích nàng, trong lòng đã coi nàng là hoàng hậu của Vũ Linh quốc.
Cho nên hắn có thể mắng nàng, nhưng nếu thấy người khác nói nàng, hắn cảm thấy không thể nhìn nổi, phải bảo vệ nàng.
Hắn lạnh lùng nhìn Trình Tuyết Y, "Ngươi muốn làm hồng nhan họa thuỷ mà được hả, nhiều lắm chỉ bị người ta nói một câu "sửu nhân hay tác quái" là cùng!".
Bạn học Cửu Vương gia thật là sắc bén...
"Ngươi..." Trình Tuyết Y giận dữ đứng lên, tiến đến muốn bắt lấy Cửu Vương gia.
Đóa Đóa im lặng nhìn thấy hai người bọn họ mắng chửi đánh nhau, trong lòng còn đang suy nghĩ việc khác.
Người biết Hoàng Phủ Dật có võ công chỉ có mấy người kia a, cũng là Dao Dao bị người ta lợi dụng tiết lộ bí mật này, aizz.
"Ta phải về nhà một chuyến, cửu... Khụ, Tiểu Cửu, đừng đánh."
Cửu Vương gia vỗ cánh một cái, đánh bay Trình Tuyết Y ra góc tường, đứng lên vai Đóa Đóa, "Giá ~"
"..."
Đóa Đóa đang bước ra khỏi cửa, Trình Tuyết Y ở phía sau gọi nàng lại, "Vân Tri Hiểu! Ngươi không nghe đề nghị của ta sẽ hại chết sư huynh!".
Đóa Đóa bất đắc dĩ, quay lại đi đến trước mặt nàng ta, "Trình tiểu thư, cô đang cố ý làm ta sợ hay là thật sự nghĩ như thế?".
"Ta mà phải hù dọa ngươi à? Ngươi nghĩ ta và ngươi hy vọng nhìn thấy sư huynh như hiện giờ sao?!"
Nhìn thần sắc của nàng ta, hẳn là thật sự không phải đang hù dọa nàng.
Kết luận được điều này, Đóa Đóa càng muốn thở dài hơn, chỉ số thông minh nho nhoi của Trình Tuyết Y... nhất định là dưới cả bần cùng.
"Trình tiểu thư, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của có lẽ sẽ có thu hoạch, nhưng phải xem xem người ngươi chặn đường cướp bóc là ai, ngươi quen biết Hoàng Phủ Dât lâu như vậy, hẳn là phải có một chút hiểu biết về hắn chứ?"
"Ta đương nhiên hiểu."
"Vậy cô cũng nên biết hắn vốn sẽ không bao giờ là loại dựa vào kiểu quan hệ bám váy đó để vượt qua khó khăn, hơn nữa cô không tin vào năng lực của hắn đến vậy sao? Hay cô cho là người thật sự do hắn chém, cũng không đi điều tra ra chân tướng gì để chứng minh trong sạch cho hắn sao?"
"..." Thần sắc Trình Tuyết Y thật cổ quái, không nói gì.
Mồ hôi lạnh trượt vèo vèo trên mặt Đóa Đóa, nàng thật không biết nói gì, "Cô thật sự nghĩ là hắn làm...".
Aiz, đại khái là nàng ta nghĩ hung án này thật sự do Hoàng Phủ Dật gây ra, hơn nữa bí mật hắn biết võ công lại đúng dịp này mà bị tiết lộ.
Cho nên nàng ta nghĩ Hoàng Phủ Dật đã sớm đi hại người, trong tình huống bất ngờ không đề phòng nên thuộc dạng tình nghi, vì vậy hiện giờ đang rơi vào thế rối loạn.
Chẳng trách nàng ta tự tin như thế, ngay cả tiếng "tỷ tỷ" cũng gọi được.
Đóa Đóa không nói gì đỡ trán, "Nhất định là câu thông không có hiệu quả rồi...".
Trình Tuyết Y quả thực là hoàn toàn không biết chút gì về tính tình của Hoàng Phủ Dật, làm nàng ngay cả muốn giảng đạo lý cũng không biết nói thế nào.
"Khụ, Trình tiểu thư, cô vẫn nên về nhà đi, cũng tạm thời đừng đi tìm Hoàng Phủ Dật, bằng không hắn có thể sẽ nổi bão."
Đóa Đóa tốt bụng nhắc nhở nàng ta.
Aiz, Hoàng Phủ Dật đã đủ bận rồi, nàng ta cũng đừng có đi trêu chọc hắn nữa.
Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử chính là thế này đây... Trình Tuyết Y hoàn toàn không tin lời Đóa Đóa nói.
Không đạt được mục đích, nàng ta hừ một tiếng, lập tức ra khỏi cửa, chuẩn bị nghĩ tiếp đối sách rồi lại đến.
Nh́n bóng dáng nàng ta như vậy, Đóa Đóa không nói gì lắc đầu, "Sao lại chạy đến tận cửa như thế chứ, còn gọi tỷ tỷ nữa cơ đấy..." Aizz.
Cửu Vương gia cũng không lấy làm ngạc nhiên, "Loại nữ nhân như thế nửa đời sau sẽ trông cậy vào nam nhân của mình, nếu gặp được người tốt, sự cuồng nhiệt đó không cách nào hình dung nổi, nàng ta vậy coi như là rụt rè rồi đấy, ngươi không biết mấy phụ nhân năm đó muốn theo đuổi Mộ Dung đâu, bát tự còn chưa xem mà họ đã bắt đầu lo liệu việc bài trí vương phủ, tự coi mình là nữ chủ nhân".
"... Kết quả thì sao?"
Cửu Vương gia thực bình tĩnh, "Bị Mộ Dung gọi người bán vào thanh lâu".
"..."
"Gia đình họ đương nhiên lập tức chuộc về, có điều tiền chuộc thân đều bị Mộ Dung lấy hết."
"..." Đóa Đóa rơi lệ, cướp ở cổ đại thật sự là nhiều lắm.
CHƯƠNG 98. COI NHƯ ĐỦ TƯ CÁCH LÀM HOÀNG HẬU
Khi về đến Vân gia, Đóa Đóa vừa xuống xe lập tức thấy cửa lớn Vân gia đóng chặt, trong sân không có lấy một tiếng động nào, khác hẳn với cảnh tượng náo nhiệt ngày thường.
Ngăn thị vệ đi gọi cửa, Đóa Đóa tự đi qua, nhẹ nhàng gõ cửa hai cá, "Ta Vân Tri Hiểu".
Cửa mở ra trong nháy mắt, bên trong vươn tay ra mạnh mẽ kéo nàng vào.
"Đại tiểu thư, người đã trở lại!"
Cả khuôn mặt Phúc thúc đều là sầu thảm, nhìn thấy Đóa Đóa cứ như là thấy cứu tinh.
"Trong nhà làm sao vậy? Chuyện của Thái tử đã liên lụy đến nhà ta sao?"
Đóa Đóa nhìn cả sân nhà có chút lộn xộn, đám hạ nhân thành đàn trước kia ở nơi này không biết đã đi đâu.
"Còn chưa có, nhưng tất cả mọi người đều lo lắng đề phòng, ngay cả cửa cũng không dám mở, tất cả đều trốn đi, nếu không phải hiện giờ không thể tuỳ tiện ra khỏi thành thì mọi người đã chạy hết rồi."
Đóa Đóa có chút bất đắc dĩ, nếu trong cung thật sự muốn bắt người thì có đóng cửa hay không cũng vô dụng a, aizz.
"Lão gia phu nhân, cả nhị tiểu thư nữa đâu hết rồi?"
"Lão gia ở phòng chính, phu nhân ở trong viện của mình, nhị tiểu thư lần này gây rắc rối, bị lão gia dùng gia pháp đánh một trận, hiện giờ đang nhốt trong phòng củi."
"... Nhốt phòng củi?"
Đóa Đóa bắt đầu đau đầu, "Đi nói với lão gia phu nhân là ta đã về, trước tiên cứ mời nhị tiểu thư đi, ta có việc muốn nói với nó".
"Dạ" Phúc thúc lập tức nghe lệnh, thấy Đóa Đóa ở vị trí này mà không rối loạn, nỗi sợ hãi đến mức run rẩy mấy ngày nay cũng bình ổn hơn.
Thực ra mọi người đều không nỡ thấy nhị tiểu thư bị nhốt như vậy, nhưng lão qua còn chưa hết giận nên không ai dám ho he gì cả.
Cửu Vương gia đứng trên vai Đóa Đóa, "Còn tạm được, có chút cảm giác như tiểu thư khuê các ấy nhỉ".
Cho dù có làm hoàng hậu ở Vũ Linh quốc bọn họ thì cũng phải có phong phạm thế này.
Vậy nên Cửu Vương gia từ bỏ ý định rằng nếu Đóa Đóa làm hoàng hậu sẽ sai người làm một cái mũ to để miễn cho nàng làm lộ chỉ số thông minh nhỏ nhoi của mình ra ngoài.
Tuy Đóa Đóa không biết ý nghĩ dọa người của hắn như vẫn buồn bực, "Ta vốn rất thục nữ mà".
Khụ, rất thục nữ.
"Ai nói cô không thục nữ đâu, ta là nói cô nhìn như một đứa ngu ngốc."
Có điều hiện giờ xem ra còn cứu được, cũng coi như đủ tư cách làm hoàng hậu rồi.
Ngu ngốc thì có sao, trứng chim ngốc cũng còn đáng giá cơ mà...
CHƯƠNG 99. MỸ NHÂN NHIẾP CHÍNH VƯƠNG KHẢ NGHI
Đóa Đóa ném ý tưởng sét đánh này đi, biện bạch, "Ta là đại trí giả ngu."
Ô ô, vì cái gì không ai tin tưởng nàng là thông minh không hiện rõ!
Cao thấp liếc nhìn nàng một cái, Cửu Vương gia khinh bỉ nàng, "Chỉ nhìn ra ngu."
"..." Đóa Đóa ném cho hắn một ánh mắt nhỏ bi phẫn.
Không tranh cãi với hắn, nàng còn chính sự phải làm.
Vân Tri Dao vừa được hạ nhân đỡ ra từ phòng chứa củi, lớn như vậy lần đầu tiên bị phạt nặng, cũng lần đầu tiên thấy Vân lão gia nổi giận, nàng có chút bị dọa đến choáng váng.
Giờ nhìn thấy Đóa Đóa, nàng lại sợ đến rụt về phía sau, ánh mắt đỏ lên, "Muội thật không phải cố ý, thật không phải..."
"Được được được, không sao." Đóa Đóa an ủi nàng.
Nói xong nàng phân phó hạ nhân, "Đến, chậm chút, trước đỡ nhị tiểu thư về phòng đi."
"Dạ" Các nha hoàn thật cẩn thận đỡ Vân Tri Dao trở về phòng.
Mông bị đánh, Vân Tri Dao chỉ có thể ghé vào giường, động một chút liền đau đến hít thở không thông.
Aiz... sao lại đánh người chứ, Dao Dao nói thế nào cũng mới mười lăm tuổi.
Đóa Đóa không đường chọn lựa, gọi người cầm ghế đẩu nhỏ đến, ngồi bên giường.
"Dao Dao, giờ có thể nói chuyện không?"
Vân Tri Dao bị thương, theo lý phải để nàng nghỉ ngơi trước, nhưng Hoàng Phủ Dật không có nhiều thời gian, nàng phải mau giúp hỏi ra chút manh mối.
"Có thể." Vân Tri Dao thật sự bị dọa, cũng không còn điêu ngoa như trước, quả thực là có chút sợ hãi Đóa Đóa.
"Vậy muội nghĩ lại xem, ngoại trừ ta, muội có nói với người khác chuyện Thái tử biết võ không?"
"Không có," Vân Tri Dao không chút do dự lắc đầu, "Lúc nhỏ người lớn đã nói với muội, không thể tin ai, cho nên chuyện nhìn thấy chưa từng nói ra."
Sau đó nàng rất sợ hãi giải thích, "Cho nên ngày đó muội rất kinh ngạc, buột miệng hỏi ngươi cũng biết à, trà quán nhiều người, lời liền như thế truyền đi."
"Muội chắc chứ?"
"Muội chắc."
"Ừm..."
Đóa Đóa nghĩ nghĩ, "Bình thường không phải muội rất ít ra đường sao? Ngày đó thế nào lại chạy đến trà quán?"
"Muội đi ăn điểm tâm."
"Đầu bếp ở nhà không làm được à?"
"Điểm tâm kia chỉ có bán ở một nơi trong kinh thành, tên là bánh trứng, đầu bếp trong nhà không biết làm."
Bánh trứng? Đóa Đóa sửng sốt, cổ đại có bánh trứng sao? Sẽ không phải là đầu bếp người hiện đại xuyên tới chứ?
Có điều nàng tạm thời ném vấn đề này qua một bên, "Sao muội lại nghe nói về món điểm tâm này?"
Cửu Vương gia khinh bỉ nàng, "Còn nói cô không ngu ngốc, giờ thời gian khẩn cấp, cô còn ở đây hỏi những câu vô dụng?"
Đóa Đóa không đếm xỉa đến hắn, dùng ánh mắt dò hỏi Vân Tri Dao.
Nàng hỏi như thế đương nhiên là có nguyên nhân, khuê tú ở cổ đại sẽ không tùy ý ra cửa, Dao Dao ra khỏi nhà đều là ngồi kiệu đến nhà đại hộ nào đó thăm hỏi, căn bản sẽ không tùy ý đi trà quán xuất đầu lộ diện.
Nếu bánh trứng này là hạ nhân trong nhà nghe nói rất ngon, nhất định trực tiếp mua về cho Dao Dao, sẽ không để nàng bởi vì chuyện này phải đi một chuyến.
"Biểu ca ăn, muội nghe hương vị cảm thấy rất thơm, liền hỏi huynh ấy."
Mạc Lương Ngôn?
Đóa Đóa sửng sốt, nàng gần như quên mất vị mỹ nhân biểu ca kiêm Nhiếp Chính Vương thần bí này, giờ nghĩ lại, hắn rất có hiềm nghi.
Hắn thích Vân Tri Hiểu a, hại Hoàng Phủ Dật, Vân Tri Hiểu có thể là của hắn.
Aiz, chữ tình đả thương người a.
"Vậy sao không sai người mua về, lại muốn tự mình đi ra?"
Đóa Đóa hỏi nàng, muốn chứng thật một chút suy đoán.
"Biểu ca nói mang về không ngon như ăn ở trà quán."
"Nơi muội đi là?"
"Như Ý Cư."
Như Ý Cư rất gần a, nếu tìm người biết võ, mua xong về ngay, cũng chỉ mất hai ba khắc.
Bánh trứng nguội xác thật ăn không ngon, nhưng chỉ trễ hai ba khắc, Đóa Đóa chắc chắn Mạc Lương Ngôn là cố ý.
"Ta đã biết," Đóa Đóa đứng lên, "Muội dưỡng thương cho tốt trước, vài ngày nay ta có thể phải bận nhiều việc, một thời gian nữa sẽ đến thăm muội, việc hôm nay ta hỏi muội, nhất định không được nói với người khác, biết chưa?"
"Muội hiểu rồi." Vân Tri Dao liên tục gật đầu.
Trải qua chuyện lần này, nàng cũng không dám... tùy tiện nói chuyện nữa.
"Muội... muội gây đại họa như thế, tỷ không trách muội sao?"
"Muội cũng không phải cố ý," Đóa Đóa cười an ủi nàng, "Sau này cẩn thận thì tốt rồi."
Lại nói Mạc Lương Ngôn là nhân vật gì, hắn muốn lợi dụng Dao Dao, thật sự là chuyện chỉ nhấc ngón tay.
Dao Dao cho dù lần này không trúng kế, hắn cũng sẽ có thủ đoạn cao cường hơn ở phía sau.
Từ phòng Vân Tri Dao đi ra, Đóa Đóa bước nhanh về phía cửa lớn, ngay cả chỗ của Vân lão gia cùng Vân phu nhân cũng không đi, thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Cô đi gấp như thế làm gì?" Cửu Vương gia hỏi nàng, "Cô cảm thấy biểu ca có vấn đề?"
Giờ hắn cũng không cười Đóa Đóa ngốc, không nghĩ đến nàng lại từ những vấn đề vụn vặt ấy tìm ra manh mối.
"Phải." Đóa Đóa thấp giọng thừa nhận.
"Cô sợ cái gì? Có ta ở đây."
"Ngươi không đánh lại hắn," Đóa Đóa vẫn bước nhanh ra ngoài, "Giờ tìm tới hắn, chính là tự đưa đầu vào lưới."
Cho nên phải nhanh chút quay về cung, đem chuyện này cho Hoàng Phủ Dật biết mới là quan trọng.
Cửu Vương gia chưa trả lời, đã nghe xa xa có người kêu, "Biểu muội ~"
"..." Vẫn bị hắn bắt gặp...
Đóa Đóa bất đắc dĩ, lập tức khẽ dặn dò Cửu Vương gia, "Đừng vọng động."
Hắn là người lỗ mãng vậy sao?
Cửu Vương gia liếc mắt xem thường; nghiêm chĩnh đứng trên vai Đóa Đóa đảm nhiệm chức tiểu hồng điểu.
Bất quá hắn đã chuẩn bị tốt, nếu nam nhân này nghĩ muốn động thủ, hắn có thể lập tức mang Đóa Đóa bay đi.
"Biểu ca." Đóa Đóa thần sắc không qua1 tự nhiên.
Bất quá cũng không có gì khả nghi, nàng cùng Mạc Lương Ngôn là thanh mai trúc mã, từng tư định chung thân, nhưng giờ nàng đã gả cho người khác, ngượng ngùng cũng là bình thường, cho nên Mạc Lương Ngôn không hoài nghi cái gì.
Kỳ thật Mạc Lương Ngôn cũng coi nàng ngu ngốc, sẽ không phòng bị nàng...
Khụ, cho nên "thông minh không hiện rõ " vẫn rất có chỗ tốt.
"Ta nghe nói Thái tử có chuyện, tình huống trong cung tốt không?" Mạc Lương Ngôn rất quan tâm hỏi.
"... Không biết, hắn sáng sớm đã ra ngoài, cũng không biết thế nào."
Đóa Đóa đối với chút bản lĩnh của mình trong lòng không nắm chắc, kỹ thuật nói dối của nàng không đến nỗi vụng về vừa thấy liền biết, nhưng từ kinh nghiệm "đấu tranh" huyết lệ cùng Hoàng Phủ Dật--
Nàng nhất định không gạt được loại người tâm tư cẩn mật như bọn họ, hoặc là nói... người xảo quyệt.
Cho nên nàng cố gắng nói thật, có điều không nói đến phần quan trọng trọng nhất thôi, như vậy không dễ dàng bị người phát hiện sơ hở.
Ô ô, thì ra đó một lão công phúc hắc cũng có chỗ tốt.
Bình thường tích lũy "kinh nghiệm đối địch " phong phú, đợi đến khi nàng đối mặt nguy hiểm thật sự, trong nháy mắt liền cảm thấy mình là người túc trí đa mưu...
"Có cần ta giúp gì không?"
Trong mắt Mạc Lương Ngôn tràn đầy quan tâm lẫn dịu dàng, "Ta có thể tạo áp lực với Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt quốc, vì bang giao, bọn họ sẽ không làm gì với Thái tử đâu."
Giả vờ giống quá...
Tay Đóa Đóa để trong tay áo, dùng hết sức lực véo đùi mình một cái.
Hu hu, đau...
Vành mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu đảo quanh vành mắt.
"Biểu ca..."
Mạc Lương Ngôn đau lòng thở dài, "Sao lại khóc vậy? Đừng sợ, có ta ở đây, ai cũng không gây thương tổn cho muội được."
Hu hu, nàng là bởi vì không giả vờ nổi nữa, sợ bị nhìn ra sơ hở qua ánh mắt, nên chỉ có thể lấy nước mắt cản lại thôi...
Đóa Đóa khóc ròng, nàng nhất thời quên mất mình đã học chút võ công, lúc véo lại ra sức quá... Hu hu.
Mạc Lương Ngôn cũng bất chấp mình đang ở trong đình viện của Vân gia, những hạ nhân đi qua đều sẽ nhìn thấy mà dang tay ôm lấy Đóa Đóa, thương tiếc lau nước mắt cho nàng.
"..." Ngoại trừ Hoàng Phủ Dật, Đóa Đóa cũng chưa hề tiếp xúc thân mật với một nam nhân nào như thế, hiện giờ tóc gáy đều dựng thẳng lên hết rồi.
Nhưng nàng vẫn phải chịu đựng, cũng không thể trực tiếp đẩy hắn ra.
Hu hu, lúc này thật đúng là tức phụ đường cùng cũng phải giả lưu manh!
Nhưng thân thể cứng ngắc rất rõ của Đóa Đóa vẫn khiến cho Mạc Lương Ngôn hoài nghi, ánh mắt hơi lóe lên, hắn nhỏ tiếng hỏi, "Làm sao vậy?"
"Muội sợ bị nhìn thấy..." Hu hu, rất bi phẫn!
Đóa Đóa nước mắt lưng tròng, cũng không nhìn rõ được ánh mắt, nhưng âm thanh bi phẫn nhỏ kia vẫn nghe rất rõ ràng.
Thế là Mạc Lương Ngôn cũng bị nàng lừa...
"Sợ bị Thái tử biết sao?"
"Ừm," Giọng Đóa Đóa khẩn trương, "Để hắn biết được muội sẽ rất thảm."
Sự khẩn trương của Đóa Đóa là thật, nên một chút sơ hở cũng không có, bây giờ gấp quá, cũng không còn cách khác, nhưng chờ việc này qua đi...
Hu hu, Hoàng Phủ Dật nhất định sẽ giả vờ hiểu lầm nàng "bất tuân nữ tắc", mượn cớ trừng phạt, để làm chuyện không thuần khiết mà ăn nàng sạch sẽ...
Rất bi phẫn! Nàng đều có thể dự liệu được hành vi của Hoàng Phủ Dật, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản hắn!
Lúc Đóa Đóa đang lẩm bẩm trong lòng, liền cảm giác được tay Mạc Lương Ngôn ôm nàng cuối cùng cũng bỏ ra.
CHƯƠNG 100. "HỒNG HẠNH XUẤT TƯỜNG" BỊ BẮT
Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, nàng liền nghe thấy Mạc Lương Ngôn lạnh nhạt lên tiếng, "Tham kiến Thái tử điện hạ."
"..." Hoàng, Hoàng Phủ Dật đến rồi?
Đóa Đóa choáng váng, huhu, cuộc sống nho nhỏ của nàng... sao lại tàn khốc như thế chứ!
Nàng run sợ trong lòng quay đầu lại nhìn, Hoàng Phủ Dật chậm rãi đi tới, trên mặt cũng không nhìn ra thần sắc gì, nhưng mà ở thái dương lại có một sợi gân xanh đang nảy lên --
Một hai ba bốn, hai hai ba bốn... Khụ, còn nảy rất có nhịp điệu nữa.
Đưa lưng về phía Mạc Lương Ngôn, Đóa Đóa ném cho hắn một đôi mắt nhỏ đầy hâm mộ ghen tị cộng thêm khinh bỉ.
Quả nhiên vẫn là hắn giỏi nhất, giả vờ giống quá!
Hoàng Phủ Dật lạnh lùng liếc Đóa Đóa một cái, trong lòng muốn cười, nhưng hắn vẫn có thể giữ nguyên mặt không biểu cảm mà chuyển tầm mắt sang Mạc Lương Ngôn.
Mạc Lương Ngôn cũng mang vẻ mặt bình tĩnh đối diện với hắn, "Biểu muội lo lắng về việc trong cung, ta chỉ an ủi muội ấy vài câu mà thôi."
"Mạc công tử cần gì phải giải thích? Ta đương nhiên là tin tưởng nàng."
Sắc mặt Hoàng Phủ Dật mặc dù bình tĩnh, nhưng câu này lại bị hắn nói đến nỗi nghe có chút quái gở, bên trong còn mang theo một tia hung tợn.
Hắn diễn hình tượng một người sắp nổi bảo, rồi lại đến một phu quân ghen tuông nhưng vì ngần ngại mặt mũi mà cố giả vờ bình tĩnh thật cực kỳ hay.
"..." Đóa Đóa thán phục không thôi, hắn lại còn có khuôn mặt như thần tượng thế kia, tuyệt đối có thể nhòm ngó được ngôi vị ảnh đế dành cho diễn viên thực lực đấy!
Thật xúc động! Nếu không có Mạc Lương Ngôn ở đây, nàng sẽ vỗ tay rồi xông lên tặng hoa... Khụ.
Ánh mắt Mạc Lương Ngôn hơi lóe lên, không nói gì nữa.
"Mạc công tử, trong cung còn rất nhiều chuyện, chúng ta cáo từ trước."
Nói xong câu này, hắn phẩy tay áo một cái, liếc cũng không liếc nhìn Đóa Đóa một cái, xoay người bước đi.
Mạc Lương Ngôn lễ độ hơi khom người, "Cung tiễn Thái tử điện hạ."
Tuy rằng con đường phía trước có thể vô cùng "gập ghềnh", nhưng mà có thể trốn thoái khỏi bên người Mạc Lương Ngôn, Đóa Đóa vẫn rất cao hứng.
Nàng cúi thấp đầu vẫy vẫy tay với Mạc Lương Ngôn, cố sức khiến bước chân mình đừng quá vui sướng mà đuổi theo Hoàng Phủ Dật.
Tiếng bước chân của bọn họ đã đi xa, Mạc Lương Ngôn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia sáng lạnh, khóe miệng lại còn có một chút ý cười quỷ dị.
Hoàng Phủ Dật vẫn không để ý tới Đóa Đóa ở phía sau, cứ như thế mà đi thẳng đến xe ngựa ở ngoài cửa Vân gia.
Bát quái giật gân như thế dĩ nhiên sẽ truyền rất nhanh, lúc chuyện vừa xảy ra, hạ nhân của Vân gia đều biết, hiện giờ đều mang vẻ mặt vừa khẩn trương vừa lo lắng nhìn hai người bọn họ.
Ôm ôm ấp ấp với biểu thiếu gia lại bị Thái tử tình cờ bắt gặp... Hơn nữa còn vào đúng thời kỳ then chốt như hiện giờ.
Vậy phải làm sao bây giờ, ài, đại tiểu thư sao có thể hồ đồ như vậy chứ!
Vì vậy lúc Đóa Đóa còn chưa ra khỏi đình viện Vân gia, dọc đường đi cứ như thế mà chịu đựng ánh mắt mọi người như đang nói "Kẻ hồng hạnh như ngươi sao lại chọn thời điểm này mà xuất tường vậy."...
Hu hu, trước kia nàng luôn ầm ĩ nói muốn tìm "gian phu", nhưng lần này là nàng bị ép!
Nàng là vì không muốn để kẻ địch nghi ngờ, nàng là nằm vùng!
Bởi vì không có cách nào giải thích, Đóa Đóa trong nháy mắt liền có loại tâm trạng "anh hùng luôn cô độc" vừa quang vinh vừa bỉ tráng...
Bởi vì sắc mặt Hoàng Phủ Dật bình tĩnh đến dọa người, sợi gân xanh ở thái dương kia lại vẫn luôn nảy, cho nên Vân lão gia cùng Vân phu nhân tuy rằng đã nhận được tin báo mà chạy tới, nhưng vẫn không dám đi tới nói đỡ cho Đóa Đóa.
Vân phu nhân mang vẻ mặt lo lắng, liên tục ra hiệu cho Đóa Đóa.
Đóa Đóa nhìn thế nào cũng cảm thấy động tác kia có ý là... dùng sắc dụ để qua chuyện đi.
Hu hu, đó là đẩy nàng xuống hố lửa thì có!
Dọc đường liền tâm trạng cực kì phức tạp như thế mà lên xe ngựa, đóng cửa xe, Đóa Đóa lập tức lùi đến góc xe.
"Ta đã biết hết âm mưu của chàng rồi! Chàng giả vờ hiểu lầm ta cũng vô ích thôi!"
"Hả?" Hoàng Phủ Dật nhướng mày nở nụ cười, "Nếu đã như vậy, ta liền bỏ ý nghĩ ban đầu vậy."
Dễ nói chuyện như thế sao?
Đóa Đóa nghi hoặc nhìn hắn, "Tâm trạng chàng rất tốt à? Tình hình của phụ hoàng và mẫu hậu chuyển biến tốt đẹp rồi sao?"
"Ừ, họ đều tỉnh lại rồi, chỉ là còn rất yếu, tạm thời còn chưa thể nói chuyện cũng chưa thể cử động, thái y nói cần đợi thêm vài ngày nữa."
"Thật sao?" Đóa Đóa rất kinh ngạc vui mừng, "Tỉnh lại là tốt rồi."
Bằng không cho dù thái y nói không có nguy hiểm đến tính mạng thì trong lòng cũng không thể yên tâm.
"Chàng vì vậy mà sẽ "đại xá thiên hạ" phải không?" Đóa Đóa thắc mắc.
Hu hu, thiên hạ ấy, chính là ám chỉ nàng!
Tất cả mọi người đều tỉnh lại rồi, việc vui lớn như thế, hắn tha cho nàng đi mà!
"Đương nhiên." Hoàng Phủ Dật cười thật dịu dàng, "Không những thế, ta còn muốn thưởng cho nàng".
"..." Đóa Đóa cảm thấy không ổn, "Điều này... mọi người tỉnh lại nhanh như vậy đều là do tác dụng thuốc của chàng, ta không có công gì cả, không cần thưởng, hắc hắc hắc".
"Ta thưởng cho nàng không phải vì việc ấy, hôm nay Mạc Lương Ngôn ôm nàng mà nàng cũng không động lòng, ta đương nhiên phải thưởng cho nàng rồi."
"... Chàng thật sự là cớ gì cũng lấy ra được!"
Ô ô, việc ấy thì có gì mà thưởng chứ, rõ ràng nàng luôn đi theo con đường con gái nhà lành hẳn hoi! Hắn hoàn toàn cưỡng từ đoạt lý!
"Yên tâm đi." Hoàng Phủ Dật cười ôm lấy nàng, "Hai ngày nay ta bận quá, chờ sau khi giải quyết xong thì sẽ thưởng cho nàng "thật tốt"".
"..." Hai chữ "thật tốt" nặng trịch kia làm Đóa Đóa rơi lệ, còn có đoạn phim báo trước cơ đấy...
Ô ô, đấy không phải là để tâm hồn yếu ớt rụt rè của nàng rơi vào trạng thái căng thẳng sao? Rất vô đạo đức a!
Nhìn hai người ở bên đó liếc mắt đưa tình, Cửu Vương gia giơ cánh che mắt.
Không nhìn không nhìn, càng nhìn càng thấy Mộ Dung gặp phải bi kịch!
"Ta có một phát hiện trọng đại, có thể xin khấu trừ phần thưởng ấy không?"
Hoàng Phủ Dật cười cực dịu dàng, "Không được".
"..." Ô ô!
Kháng nghị không có hiệu quả, Đóa Đóa chỉ có thể bắt đầu nói việc chính, "Tình hình trong triều thế nào rồi?"
"Trừ Tử Dạ, không ai tin người không phải do ta giết, có điều bọn họ còn e ngại binh quyền trong tay Tử Dạ, tạm thời không dám quá phận."
"Vậy điều quan trọng nhất hiện giờ là tìm ra hung thủ thật sự đúng không?"
Nhìn thấy biểu cảm như đứa trẻ chờ tranh công của nàng, Hoàng Phủ Dật cười gật đầu, "Ừ".
"Hắc hắc, ta đây có phát hiện trọng đại nhá!"
Sau đó Đóa Đóa kể lại chuyện biết được từ Vân Tri Dao, "Hắn rất khả nghi nhỉ?"
Hoàng Phủ Dật gật đầu cười ôm chặt nàng, "Thật thông minh, lần này may mà có nàng".
Hắc hắc hắc... Có thể được nhân vật lợi hại như Hoàng Phủ Dật khen là thông minh, cảm giác thành tựu cũng tương đối lớn a!
Đã sớm bảo nàng bí mật ẩn thân mà, thông minh nhưng không thể hiện ra thôi!
Khụ, khiêm tốn khiêm tốn.
Hoàng Phủ Dật ôm nàng đung đưa rồi cười hôn nàng một cái, "Đóa Đóa, lần này nàng lập công lớn như vậy, ta nhất định sẽ thật thật tốt thưởng cho nàng".
"..." Lại là "thưởng"!
Đóa Đóa lấy ánh mắt nhỏ bi phẫn nhìn hắn, dốc sức biểu hiện oán giận mãnh liệt của mình - một cô nương thuần khiết không khuất phục trước quyền thế.
Vốn Đóa Đóa muốn trừng mắt nhìn để hắn "ăn năn hướng thiện", nào ngờ kết quả là --
"Đóa Đóa" Hoàng Phủ Dật tới gần nàng, "Nàng cứ nhìn ta như vậy, ta thấy cần phải thưởng trước cho nàng một chút rồi".
"..." Giọng nói có chút khàn khàn và ánh mắt rực lửa của hắn làm cho mặt Đóa Đóa nháy mắt bị đốt cháy, nàng vội vàng lùi ra sau né tránh.
"Á..." Động tác nhanh quá nên không kịp chú ý, đụng trúng vào chỗ lúc nãy bị mình véo trên chân, Đóa Đóa đau đến nỗi hít mạnh một hơi.
"Đụng vào chân hả?"
Hoàng Phủ Dật cũng bất chấp cái gì thưởng hay không, động tác vô cùng cẩn thận ôm lấy nàng, đau lòng muốn kiểm tra xem.
"Là do lúc nãy tự nhéo mình một chút."
Đóa Đóa lại kể lại chuyện khi nãy ở Vân gia, còn cường điệu hình tượng cơ trí dũng cảm của mình lên một chút.
Khụ, tuy nói phải khiêm tốn, nhưng mà nàng thật sự rất thích nghe hắn khen nàng thông minh a...
Chỉ là không đợi được khen ngợi, Hoàng Phủ Dật liền bắt lấy Cửu Vương gia nãy giờ vẫn không lên tiếng, mở cửa sổ sau đó quăng hắn ra ngoài...
Ách... Đóa Đóa ngây người, "Làm sao thế?"
"Đúng! Làm sao thế!" Cửu Vương gia đã ở bên ngoài dựng lông hỏi.
Hoàng Phủ Dật hé cửa sổ ra một chút, vô cùng bình bĩnh nói, "Đóa Đóa bị thương".
Nói xong liền "rầm" một tiếng đóng cửa lại, cũng không để ý xem hắn có hiểu không.
Cửu Vương gia sửng sốt một chút, đã hiểu.
"Hừ, cho dù có ở trong ta cũng không thèm nhìn a!"
Cao ngạo vỗ vỗ cánh, Cửu Vương gia tự bay trở về cung.
Trong xe ngựa, Hoàng Phủ Dật vừa đóng cửa xong lập tức vô cùng cẩn thận mà không chút do dự... vén váy Đóa Đóa lên.
Ách... Đóa Đóa bị chấn kinh.
"Là chỗ này bị thương sao?" Nhớ lại chỗ Đóa Đóa vừa đụng phải, Hoàng Phủ Dật cũng ước chừng được vị trí.
"Là chỗ này..." Đóa Đóa có chút máy móc chỉ ra vị trí cụ thể.
Trên đùi Đóa Đóa xanh xanh tím tím, chỗ bị nàng nhéo sưng lên thành một cục, Hoàng Phủ Dật nhìn thấy đau lòng nhăn mày lại.
Buông váy nàng xuống, Hoàng Phủ Dật mở cửa sổ dặn dò người đánh xe một câu, sau đó cẩn thận ôm lấy Đóa Đóa thi triển khinh công nhanh chóng bay về cung.
Động tác của hắn quá nhanh, lại quen thuộc địa hình trong cung, cho nên dọc đường cũng không có ai nhìn thấy.
Trở về tẩm cung, hắn đặt Đóa Đóa lên giường rồi lập tức lấy ra một hộp thuốc mỡ, lại vén váy Đóa Đóa lên.
Trên đường bị hắn ôm về, Đóa Đóa đã từ chỗ khiếp sợ ban đầu thanh tỉnh lại.
Hiện giờ nàng đỏ bừng mặt ngăn tay hắn lại, "Chàng chàng chàng..."
"Ngoan, " Hoàng Phủ Dật hôn nàng một chút rồi kéo tay nàng ra "Vết thương trên đùi phải bôi thuốc".
"Ta, ta tự bôi." Tay Đóa Đóa ngược lại giữ chặt lấy váy, ô ô...
Bộ dáng căng thẳng của nàng làm Hoàng Phủ Dật không khỏi bật cười, "Nàng còn đang bị thương mà, hiện giờ ta chưa ăn nàng đâu".
Nói xong hắn lại kéo tay nàng ra, động tác dịu dàng nhưng cũng dùng đủ lực, không làm đau nàng cũng không để nàng giãy ra được.
Ô...
Thuốc mỡ mát lạnh bôi lên làm cho chỗ đau rát trên đùi nháy mắt liền giảm đi rất nhiều, nhưng mà...
Ô ô, tâm hồn rụt rè của nàng đang phải chịu một trận khảo nghiệm ác liệt!
Để đẩy nhanh tác dụng của thuốc, Hoàng Phủ Dật dùng thêm một chút nội lực trên tay mát xa làn da hơi sưng lên của nàng...
Đóa Đóa rơi lệ càng nhanh, dụi đầu vào trong gối.
Ô ô, đôi chân nhỏ thuần khiết của nàng...
Tâm hồn rụt rè thuần khiết của nàng đang ở đâu, đừng bỏ rơi không để ý đến nàng a!
Hoàng Phủ Dật đau lòng nhìn vết thương trên đùi nàng, "Còn đau không?"
"... Mặc kệ nó có đau hay không," Giọng nói rầu rĩ của Đóa Đóa truyền ra từ trong chiếc gối, "Ta từ nó rồi...".
Hoàng Phủ Dật bật cười, cố ý trêu đùa cúi đầu hôn lên chân nàng một chút, "Nàng từ nó, vậy chân này là của ta".
Mặt Đóa Đóa đã nóng đến nỗi sắp làm cho không khí xung quanh xuất hiện đốm lửa rồi, đây là con sói háo sắc a a a a...
Nơi đâu có áp bức, nơi đó có phản kháng!
Đóa Đóa vô cùng bi phẫn, nộ khí đằng đằng ngẩng đầu nhìn hắn, "Chân hết đau rồi, chàng đi lo việc của chàng đi!".
Nhưng phản ứng của Hoàng Phủ Dật lại là...
Trực tiếp kéo nàng qua, hung hăng hôn lên môi nàng.
"..."
Sau khi nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, đối mặt với đôi mắt nhỏ lên án của Đóa Đóa, Hoàng Phủ Dật vẫn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Là tại nàng quá đáng yêu".
"... Ta rõ ràng đang trừng mắt!"
"Bộ dáng tức giận cũng đáng yêu," Hoàng Phủ Dật cười nói, "Bất kể là biểu cảm gì của nàng, trong mắt ra đều vô cùng đáng yêu".
"..." Ô ô, bị đánh bại rồi!
Đóa Đóa lấy gối đậy lên mặt, căm phẫn, "Đấy nhất định là do định lực của chàng quá kém!"
Hoàng Phủ Dật lôi cái gối ra, "Nữ nhân mình yêu thương đang ở trong lòng, định lực tốt mới không bình thường".
"..." Ô ô, nàng không nói nữa còn không được sao...
Lưu luyến hôn nàng một hồi, Hoàng Phủ Dật cuối cùng cũng đứng lên, "Ta còn có việc phải ra ngoài, buổi tối sẽ quay về với nàng".
"Ừ." Đi nhanh đi đi nhanh đi, nàng còn bận rơi nước mắt chạy ra góc tường vẽ vòng tròn...
"Đóa Đóa."
Hoàng Phủ Dật thần sắc nghiêm chỉnh lôi nàng dậy.
"Mạc Lương Ngôn hắn ta thích Vân Tri Hiểu, giờ có thể sẽ nghĩ mọi cách để tiếp cận nàng, sau này nhất định phải cẩn thận, nếu ta không ở đây, nhất định không thể để Cửu Vương gia rời khỏi nàng nửa bước."
Nếu thân thủ của Mạc Lương Ngôn đúng như lời đồn, Cửu Vương gia đương nhiên không thể đánh bại hắn ta, nhưng mà Cửu Vương gia biết bay, có thể tuỳ lúc mang Đóa Đóa chạy trốn.
"Ừ" Đóa Đóa thực nhu thuận gật đầu, "Ta biết rồi".
"Nàng ấy," Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ cười, lại cúi đầu hôn nàng một chút, "Ta thật sự phải trông coi nàng cho tốt".
Từ trước tới giờ Đóa Đóa cũng chưa từng giống như những người hay được gọi là mỹ nhân không lúc nào không chú ý đến dung mạo, vĩnh viễn thể hiện ra mặt đẹp nhất của mình. Nàng tựa như không quan tâm, tự nhiên đã vậy, nên bộ dáng gì chính là bộ dáng đó, nhưng kiều thái lơ đãng ấy là lại mê người nhất.
Đóa Đóa mơ màng, "Ta vốn rất ngoan, không cần trông coi".
"Phải, nàng rất ngoan."
Dùng sức ôm nàng một chút, Hoàng Phủ Dật tuy luyến tiếc nhưng vẫn phải rời đi.
Hắn vừa đi, Cửu Vương gia liền bay vào, đứng giữa không trung khoa trương run rẩy, "Hai người các ngươi cũng quá dính nhau rồi đấy".
"Khụ." Ngọt ngào mà...
Cửu Vương gia hừ một tiếng, "Xem ra tiểu tử Mộ Dung kia mơ mộng hão huyền rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip