02.

11h đêm, Hoàng Tuấn Tiệp hâm lại đồ ăn một lượt rồi lại ngồi ở sofa đợi Hạ Chi Quang về, bình thường sẽ có Lưu quản gia phụ trách việc mở cửa nhưng hôm nay là anh làm vì còn ai ở nhà ngoài anh nữa đâu.

Hoàng Tuấn Tiệp đang lơ mơ ngủ gật thì bị tiếng chuông cửa làm giật mình, hẳn là Hạ Chi Quang đã về, anh vội vàng ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra thì anh đã bị hai bóng người dọa cho giật mình, thư kí của hắn đang dìu hắn say bí tỉ, hắn còn lè nhè lảm nhảm gì đó không rõ.

"A...xin chào, phó chủ tịch anh ấy say rồi."

"Xin chào ạ, tôi là giúp việc. Để tôi dìu thiếu gia vào, làm phiền anh rồi ạ."

Hoàng Tuấn Tiệp cúi người cảm ơn rồi dìu Hạ Chi Quang đang say khướt kia vào nhà, cẩn thận đóng cửa lại. Vừa đỡ hắn đến sofa, chưa kịp đặt hắn ngồi xuống thì anh đã bị hắn đè nghiến xuống sofa. Giọng hắn khàn đi vì say rượu, dường như đang gầm gừ nghiến răng, đôi mắt cũng hằn lên tia tức giận đáng sợ.

"Cô sao lại phản bội tôi? Tôi có chỗ nào không tốt hả?"

"Thiếu...thiếu gia, cậu say rồi, tôi là Tuấn Tiệp mà." - Anh bị bộ dạng kia của hắn làm cho sợ hãi, vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không thể, sức lực của anh không bì nổi với hắn.

Lí do hôm nay Hạ Chi Quang uống đến say mèm như vậy là vì lúc sáng hắn phát hiện ra cô ả người yêu của hắn cắm cho hắn cái sừng dài mấy mét, ả ta lại cùng gã đàn ông kia đi du lịch nước ngoài bằng tiền của hắn. Hạ Chi Quang tức giận đùng đùng, đập phá một trận rồi lôi thư kí đi uống rượu, hắn vốn cũng chẳng đặt nhiều tình cảm vào cô ả kia nhưng mà hắn tức, hắn thì có chỗ nào không tốt, không yêu chiều cô ả mà lại bị cô ả cắm sừng chứ.

Và hắn hiện tại đang lầm tưởng người con trai bị hắn đè dưới thân kia là cô ả người yêu đó. Hắn tàn nhẫn cắn mạnh vào cổ anh như trút giận, rồi lại cưỡng hôn anh.

"Ư...thiếu...thiếu gia..."

Hoàng Tuấn Tiệp bất lực vùng vẫy, anh sợ lắm, thà rằng hắn cứ đánh hay mắng chửi anh đi, hắn làm như vậy thật sự làm anh rất sợ, nước mắt cũng vì thế mà chực trào ra.

"Khóc cái gì? Không phải thích lắm sao hả? Bị tôi chơi không phải làm cô sướng lắm à?"

Hắn gằng giọng bóp lấy cằm anh rồi vác anh lên vai mặc kệ anh la hét chống cự, lên đến phòng ngủ, hắn không chút lưu tình quăng anh xuống giường, cởi cà vạt trói hai tay anh lại.

Chiếc áo pijama màu vàng đáng thương của anh bị Hạ Chi Quang xé thành 3 mảnh quăng sang một góc, phần thân trên trắng trẻo cứ thế phơi bày trước mặt hắn. Hạ Chi Quang cúi xuống cắn vào xương quai xanh của Hoàng Tuấn Tiệp, rồi lại tiếp tục thoát y cho cả hai mặc cho anh có chống cự như nào.

Đêm đó, Hoàng Tuấn Tiệp bị Hạ Chi Quang cưỡng bức, hắn thô bạo hành hạ anh một cách đau đớn trong khi miệng vẫn luôn gọi tên cô ả kia. Anh đau lắm, cả thể xác lẫn tinh thần đều đau, dường như chẳng thể thở nổi nữa, nước mắt cứ lăn dài như thế, anh khóc đến nấc nghẹn, chẳng còn sức để hét hay chống cự nữa rồi.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Hạ Chi Quang mới chịu buông tha mà cởi trói cho anh, anh cứ vậy mà mệt mỏi ngất đi, không còn biết gì nữa.
------------

Sáng hôm sau, Hạ Chi Quang tỉnh dậy liền thấy bên cạnh mình là Hoàng Tuấn Tiệp, hắn nhíu mày nhìn rồi sắc mặt tối sầm lại.

"Chát" một tiếng, hắn không chút thương tiếc vung tay tát anh làm người con trai vẫn ngủ say kia giật mình tỉnh dậy. Anh sau khi định thần lại liền tái mặt, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn hắn, vội quấn chăn lùi vào một góc giường.

"Thiếu...thiếu gia...tôi..."

"Cút xuống khỏi giường tôi ngay!!"

Hắn tức giận quát lớn, anh lại càng sợ hãi hơn, lê tấm thân đầy thương tích xuống khỏi giường, run rẩy đứng cúi mặt.

"Cái đồ đồng tính chết tiệt! Thiếu hơi trai đến thế à? Thèm đàn ông đến điên rồi sao? Nhân lúc tôi say mà bò lên giường tôi? Ha...kinh tởm thật đấy!"

"Tôi...tôi không có..."

"Không có? Lừa ai thế tên bệnh hoạn? Vậy ý anh là tôi ép anh lên giường à? Nói cho anh biết, nội trong hôm nay phải dọn đồ cút khỏi Hạ gia ngay, không thì đừng trách sao Hạ Chi Quang này ác!"

"..."

"Đem đống chăn ga này vứt hết đi, kinh tởm chết đi được!"

Hắn sau khi tuôn một tràng chửi rủa lăng nhục anh thì tắm rửa rồi lái xe đi mất, để anh lê lết tấm thân nhức mỏi mà dọn dẹp tàn cuộc.

Hoàng Tuấn Tiệp rấm rức khóc, anh không hiểu nổi vì sao bao năm rồi hắn vẫn kinh tởm anh như thế, đồng tính nào phải bệnh gì đâu.

Hoàng Tuấn Tiệp dọn dẹp căn phòng của Hạ Chi Quang, đem ga giường vứt đi theo lời của hắn rồi thay một bộ mới, xong xuôi anh lại dọn dẹp đồ đạc rời đi. Anh lặng người đứng ở phòng khách nhìn ngắm một lượt rồi buông tiếng thở dài, nước mắt nóng hổi rơi khỏi khóe mắt, lại lăn trên má anh, anh lại khóc nữa rồi.

Anh vẫn có chút luyến tiếc với căn nhà anh đã gắn bó suốt hơn 5 năm qua, nhưng mà cũng đến lúc anh rời đi rồi, nơi này vốn không nên có anh, anh đi rồi, có lẽ thiếu gia của anh, người anh yêu sẽ vui vẻ hơn, không cần phải nhìn thấy tên đồng tính bệnh hoạn như anh nữa. Hoàng Tuấn Tiệp cứ thế lặng lẽ kéo hành lí rời đi...
----------------

Hoàng Tuấn Tiệp gọi điện thoại nói với Lưu quản gia là anh đã tìm được công việc mới, đã xin thiếu gia nghỉ làm rồi. Lưu quản gia cũng xem anh như cháu trai, có chút luyến tiếc nhưng rồi cũng chúc anh thuận lợi.
---------------

Hạ Chi Quang trong vòng một tuần đầu khi Hoàng Tuấn Tiệp rời đi cảm thấy vô cùng sảng khoái, hắn thầm nghĩ cuối cùng cũng không cần phải ngày nào cũng chạm mặt tên đồng tính bệnh hoạn kia nữa, hắn vui vẻ vô cùng.

Nhưng rồi cảm xúc vui vẻ ấy chẳng tồn tại được lâu, Hạ Chi Quang cảm thấy bản thân dạo này cứ bứt rứt lạ lùng, đôi lúc sẽ mất tập trung, ngồi thất thần một lúc lâu, hắn không thể hiểu nổi bản thân, đôi khi hắn sẽ mơ hồ nhớ lại hình ảnh Hoàng Tuấn Tiệp vui vẻ chăm sóc vườn hoa, hắn lắc đầu phủ nhận, nghĩ bản thân bị điên rồi, sao tự dưng lại nhớ về tên bệnh hoạn ấy.

Tính tình Hạ Chi Quang ngày càng cáu gắt đến khó hiểu, vô cớ nổi giận hay sa thải nhân viên dù họ chỉ phạm lỗi nhỏ, ngay cả thư kí đã theo hắn nhiều năm cũng không thể hiểu nổi sếp của mình rốt cuộc bị làm sao.
--------------

Hôm nay cuối tuần nên Hạ Chi Quang không đến công ty, hắn rảnh rỗi check lại camera an ninh trong nhà, tiện thể kiểm tra luôn camera trong phòng ngủ. Sở dĩ lắp camera trong phòng ngủ như vậy là để đề phòng người giúp việc trong nhà quá phận trộm tài liệu mật của công ty trong phòng hắn đem bán cho bên đối thủ, dù khâu tuyển chọn người giúp việc nghiêm ngặt nhưng vẫn đề phòng là trên hết mà.

Tình cờ thế nào, hắn lại bấm ngay vào đoạn trích camera buổi tối hôm đó, hắn bàng hoàng đến sững người khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, hắn chẳng thể ngờ bản thân hắn lại làm cái trò đồi bại ấy với Hoàng Tuấn Tiệp. Vậy mà...vậy mà hắn cứ nghĩ anh lợi dụng lúc hắn say mà leo lên giường hắn, hóa ra người kia đã bị hắn dày vò đến đáng thương như thế. Hắn tự tát mình một cái rõ đau, thầm mắng bản thân là đồ khốn, hắn chẳng hiểu vì sao tim lại nhói đau, như bị ai đó bóp nghẹt, thật khó thở, cảm giác này hắn chưa trải qua bao giờ, hắn cứ vậy ngồi thất thần cả một ngày.
----------------

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Hạ Chi Quang hắn đi đâu trong nhà cũng sẽ bắt gặp hình ảnh thoáng qua của Hoàng Tuấn Tiệp, đôi khi sẽ thấy anh nấu ăn ở bếp, lên sân thượng lại thấy hình ảnh người kia phơi quần áo. Hắn thật sự không hiểu nổi vì sao bản thân lại như thế, ngẩn người ngồi ở sofa phòng khách.

"Thiếu gia, cậu có tâm sự gì sao?"

Lưu quản gia quan sát hắn mấy ngày nay, vị thiếu gia này chưa bao giờ mất tập trung như vậy, đến rót nước mà cũng lấy nhầm chai tương cà bên cạnh, ông không ngăn lại là hắn uống tương cà thay nước luôn rồi, ông cũng cảm thấy rất kì lạ, liền đi đến hỏi một chút.

"À...chỉ là...có một số chuyện cháu không thể hiểu nổi."

Hạ Chi Quang thở dài, nhích sang một bên, ý muốn Lưu quản gia ngồi xuống. Lưu quản gia làm ở đây trước khi hắn ra đời, trong nhà ngoài Hạ lão gia và phu nhân ra thì người Hạ Chi Quang xem trọng là Lưu quản gia, hắn coi ông như trưởng bối, có vài phần tôn trọng ông.

"Vậy thiếu gia có thể nói với tôi, biết đâu tôi có thể giúp thiếu gia một chút thì sao?"

Lưu quản gia ngồi xuống cạnh Hạ Chi Quang, hắn ấp úng một lúc rồi mới mở lời.

"Hmmm...cháu dạo này lạ lắm, không hiểu sao cứ luôn nghĩ về một người, làm gì cũng dường như thấp thoáng thấy bóng dáng của người ấy..."

"Ha...thiếu gia cậu biết yêu rồi, thiếu gia là đang tương tư người đó đấy. Không biết vị tiểu thư nhà nào có phúc thế."

Lưu quản gia giọng điệu xem ra rất vui, xem ra vị thiếu gia mặt lạnh này của ông biết yêu rồi, lại còn tương tư mà không nhận ra nữa chứ.

"Yêu sao? Tương tư? Không thể nào!!! Hạ Chi Quang cháu sao có thể...?"

Hạ Chi Quang sửng sốt, hắn yêu sao? Tương tư rồi sao? Người hắn tương tư không ai khác lại là cái tên Hoàng Tuấn Tiệp kia? Hắn sốc đến không nói nên lời, cứ liên tục lắc đầu phủ nhận. Hắn cùng lắm là áy náy một chút vì đêm đó hành hạ anh thôi mà.

"Hmmm...nếu thiếu gia chưa tin thì cứ từ từ suy nghĩ nhé. Tôi phải đi tưới hoa nữa, từ ngày Tiểu Hoàng đi, vườn hoa cũng chẳng ai chăm cả."

Lưu quản gia rời đi để lại Hạ Chi Quang vẫn bần thần ngồi đó, hắn vẫn đấu tranh tư tưởng phủ nhận việc hắn yêu Hoàng Tuấn Tiệp. Hắn vò rối mái tóc của bản thân, đi đến tủ lấy một chai rượu ra rồi uống.
--------------

Mấy ngày sau vẫn thế, hắn vẫn cứ uống rượu cốt để quên đi cái xúc cảm kì lạ kia. Nhưng lạ thay, càng uống hắn lại càng cảm thấy nhớ anh, cảm giác ấy cứ day dứt trong tim làm hắn cực kì khó chịu, hắn bất giác nhớ lại mấy lần hắn vô tình đi ngang lúc anh đang chăm sóc vườn hoa, anh lúc đó hình như rất vui thì phải, hắn nghĩ thế rồi cười một mình mà chẳng nhận ra.

Rồi chẳng biết con ma men dẫn lối thế nào, Hạ Chi Quang lại đi đến căn phòng mà Hoàng Tuấn Tiệp từng ở. Hắn đẩy cửa đi vào, căn phòng nhỏ chẳng còn đồ đạc gì, bên bệ cửa sổ có một chậu cúc họa mi đã sớm héo vì chẳng ai chăm sóc.

Hạ Chi Quang đảo mắt nhìn khắp phòng một lượt, sự chú ý của hắn va vào chiếc khung ảnh nhỏ đặt ở kệ tủ cạnh giường, hắn cầm bức ảnh lên nhìn, đó là bức ảnh chụp lúc anh khai giảng lớp 10. Hoàng Tuấn Tiệp trong ảnh ôm một bó hoa, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt như có sao sáng tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, anh tựa như một thiên sứ vậy, thật sự rất đẹp. Dáng vẻ động lòng người này của Hoàng Tuấn Tiệp, Hạ Chi Quang chưa từng thấy qua, tuy cũng thấy anh cười nhưng đôi mắt chẳng được sáng trong lấp lánh như thế.

Hạ Chi Quang nhìn đến ngơ ngẩn, hắn không ngờ bản thân vì bức ảnh này mà con tim lại loạn nhịp như vậy, chẳng biết vì men rượu hay sao mà tai hắn đỏ lên, hắn bất giác cũng cười nhưng nụ cười lại có phần chua chát, hóa ra người con trai ấy cười lên lại xinh đẹp đến như vậy. Hắn lúc trước lại chẳng nhận ra, lại cứ sỉ vả, thương tổn anh. Hắn vuốt ve bức ảnh, thì thầm lên tiếng, giọng có phần nghèn nghẹn, dường như có gì âm ấm chảy ra từ khóe mắt hắn, lăn dài trên má.

"Hoàng Tuấn Tiệp...hình như tôi...động tâm rồi... yêu anh thật rồi..."

Lúc này hắn mới đau đớn nhận ra, bản thân tự bao giờ đã yêu anh. Nhưng như vậy thì sao chứ? Đã muộn rồi, người kia chính là bị hắn đuổi đi kia mà.
--------------

Hôm sau, Hạ Chi Quang ra lệnh cho thư kí tìm kiếm Hoàng Tuấn Tiệp, không phải hắn muốn đem anh về hay gì cả mà chỉ là muốn biết tình hình hiện tại của anh thôi. Nhưng mọi việc lại chẳng như hắn muốn, một chút thông tin về anh hắn cũng không tìm được, hắn nổi giận với thư kí rồi lại thở dài.

Hắn rõ ràng là người đuổi anh đi, lại còn liên tục nhục mạ anh như thế, chẳng phải hắn bảo anh cút cho khuất mắt hắn hay sao? Giờ anh đi thật rồi thì hắn lại ra sức tìm kiếm, như vậy có phải là nực cười lắm không?
---------------
.
.
.
.
.







Lại là 🌸 đây, mới đầu tui hông nghĩ ra tên cho cái fic này đâu, định không đặt tên luôn cơ.

Nhưng mà trong giờ học văn tui thấy chứ "Luyến" cũng hay nên là về tra từ điển.

Tui tra rồi mới thấy cái chữ "Luyến" cũng khá hợp với cốt truyện nên lấy nó làm tên fic luôn.

- "Luyến" đó có nghĩa là yêu thầm nè, giống tình cảm lúc ban đầu của Tiệp.

- Xinh đẹp cũng dùng là "luyến".

- "Luyến" còn có nghĩa là tiếc nuối, hối hận, giống cảm xúc của Quang Quang.

*Theo tui tìm hiểu là cũng chữ luyến mà phiên âm Hán khác là nghĩa khác nữa.

****

Văn phong còn non nớt, mong mọi người góp ý thêm nha.

Iu mọi người lứm 😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip