1. Tuyển vệ sĩ

Hoàng Tuấn Tiệp không ngờ, chỉ vì một lần suýt bị ăn hiếp ở trường, mà ba mẹ đã mở hẳn một buổi tuyển chọn vệ sĩ cho cậu. Còn là ở trước mặt mọi người dõng dạc tuyên bố, chỉ có một người đánh thắng tất cả mới được chọn.

Đợi đã, cách chọn này sao giống như tỷ võ kén rể ấy nhỉ? Ba mẹ có chắc là không thấy nó lạ không?

Hoàng Tuấn Tiệp cực kỳ nghi ngờ nhân sinh mà nhìn ba mẹ đang phấn khích. Xem họ đánh nhau vui dữ vậy sao? Sao cậu thấy nó chán vậy?

Trong khi cậu đang tự bổ não, trận đấu phía trước dường như đã gần tới hồi kết, mặc dù chỉ là mấy trận đầu, nhưng đúng là không tệ đâu. Thân thủ mỗi người đều rất cừ, dù không muốn để tâm lắm, nhưng cậu ít nhiều vẫn bị thu hút.

Sau khi trận vừa rồi kết thúc, 2 trong số những người còn lại tiếp tục tiến lên, Hoàng Tuấn Tiệp như cũ liếc một cái cho có, ít nhất cũng để họ biết cậu vẫn đang xem.

Ừm, người này cũng bình thường. Còn bên này.. Hửm? Người này so với đối thủ hình như có chút nhỏ con? Không biết có đánh lại không?

Ánh mắt cậu như bị thu hút, dán chặt lên người đàn ông ở phía bên phải, rồi cậu âm thầm đánh giá người nọ một lượt. Dáng người cân đối, mắt phượng, dưới mắt có hai nốt ruồi, mũi cao, cả người toát lên khí chất nhã nhặn, tuy nhỏ con hơn đa số những người khác, nhưng lại khiến cậu cảm thấy có cảm giác an toàn. Điều này khá hi hữu. Một người không thích tiếp xúc với người lạ như cậu lại có hảo cảm với anh. Vậy thì chính anh là người thích hợp rồi.

Có lẽ ánh mắt cậu nhìn anh quá đỗi chăm chú, vì thế khi cậu vừa quay người, đồng thời cũng là lúc anh nhìn về phía cậu. Sau đó không hiểu vì sao, cả hai cùng đồng thanh lên tiếng

"Ba mẹ! Con muốn.."

"Chủ tịch, phu nhân! Tôi muốn.."

Hoàng Tuấn Tiệp: "..." Trùng hợp vậy.

"Anh có muốn nói trước không?" Hoàng Tuấn Tiệp ra hiệu cho anh, rồi ngồi im chờ đợi. Bất giác lại nghĩ đến tên của anh. Lúc nãy người kia có nói..là gì ấy nhỉ?

"Tôi là Hạ Chi Quang!"

À đúng! Là Hạ Chi Quang! Tên khá đẹp đó chứ.

Hạ Chi Quang: "Tôi có thể mạn phép xin hai người một điều không?"

Xem, thật là lịch sự, rất chuẩn mực.

Hạ Chi Quang: "Tôi muốn đấu hết với những người có mặt ở đây hôm nay. Nếu muốn thêm cả vệ sĩ hiện tại ở nhà chủ tịch và phu nhân, cũng không thành vấn đề."

Đó, thật là có khí phách.

"!!!" Hả? Khoan! Chờ chút! Anh vừa nói gì cơ?

Hoàng Tuấn Tiệp trố mắt nhìn Hạ Chi Quang ở phía trước. Vẻ mặt điềm tĩnh của anh khiến cậu có chút khó tin. Anh vừa khiêu chiến hết mọi người đó biết không hả? Cậu lại nhìn quanh một lượt, thấy sắc mặt của những người khác liền quay lại nhìn anh.

Kìa, họ tức muốn bốc khói luôn rồi kìa.

Mặc cho Hoàng Tuấn Tiệp đang lo lắng, Hạ Chi Quang vẫn hiên ngang đứng đó, gương mặt thậm chí còn vươn chút ý cười. Cơ hồ là không lo sợ gì cả.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn đến ngẩn ngơ, nét mặt kiêu ngạo này.. Hình như cậu đã thấy ở đâu? Cậu nhìn anh thêm một lần, người nào đó vẫn rất ngạo mạn. Hoàng Tuấn Tiệp tức thì phủ nhận, chắc là cậu nhớ lầm rồi.

Im lặng xem diễn biến tiếp theo của câu chuyện. Rất nhanh cậu đã nghe thấy giọng ba mình, ông hỏi anh vài câu. Sau khi chắc chắn rằng anh thật sự muốn như thế, ông lần nữa lên tiếng hỏi ý kiến của mọi người, cũng không quên hỏi luôn vệ sĩ hiện tại đang ở nhà mình.

Kết quả không cần nói cũng biết, nhìn là thấy những người kia muốn đánh Hạ Chi Quang lắm rồi. Tin chắc rằng bây giờ chỉ cần ba Hoàng hô bắt đầu, bọn họ lập tức bổ nhào vào người anh như sói đói tìm thấy con mồi, đánh đến đã thì thôi. Lòng tự trọng cùng sĩ diện, tuy khác nhau về mặt chữ lẫn ý nghĩa, vẫn là rất dễ hiểu lầm.

Dự là sẽ có một màn ỷ đông hiếp yếu đây.

Hoàng Tuấn Tiệp có hơi lo lắng nhìn Hạ Chi Quang, người này đánh được hết thật không?

Hạ Chi Quang cảm nhận được ánh mắt ai đó, anh quay qua thì thấy cậu đang nhìn mình. Trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Chẳng lẽ bé con đang lo lắng cho mình?

Bị suy nghĩ cùng ánh mắt của cậu đánh gục. Hạ Chi Quang nháy mắt trông như cỗ máy nạp đầy điện, tràn đầy khí thế hô lên "Bàn xong rồi thì nên bắt đầu thôi." Để anh còn chứng tỏ cho bé con thấy là anh rất mạnh nữa chứ.

Không có động tĩnh thì thôi, có rồi thì sẽ lập tức như ong vỡ tổ. Một tiếng hô này của Hạ Chi Quang cũng tương tự như vậy. Anh vừa dứt câu, đám người đã trực tiếp lao đến chỗ anh nhanh như chớp.

Hạ Chi Quang ở trung tâm quét mắt một vòng, chọn ra nhóm 4 người gần nhất ở bên phải mà xông tới. Anh nhắm chuẩn người gần nhất, lấy đà lên gối vào ngực người đó, sau đó dùng tốc độ ban nãy đạp lên ngực hắn ta, đá một phát vào vai người phía sau. Trong lúc hạ xuống, dùng tay phải bóp cổ một người đè xuống. Khi đáp đất an toàn lại dùng một động tác ném người qua vai tiêu chuẩn, dùng người ta như khúc cây hạ luôn người còn lại.

Tất thảy đều xảy ra trong khoảng thời gian rất ngắn, nhóm người còn lại nhất thời bất động. Đều cùng là người được huấn luyện, nhưng họ cảm thấy người này không giống với họ. Đám người nhìn Hạ Chi Quang, không hẹn cùng nuốt một ngụm nước bọt. Bọn họ hình như mới chính là con mồi.

Trong khi đám người đang do dự, Hạ Chi Quang đã đứng thẳng người, phủi tay mấy cái, gương mặt hiện rõ ý tứ ghét bỏ với mấy người đang than đau ở dưới chân. Yếu như vậy mà còn đòi đi bảo vệ người ta? Thật không biết mấy người tới để bảo vệ bé con hay là hại bé con nữa.

Hạ Chi Quang âm thầm lôi mấy người kia ra mắng. Tầm mắt khẽ lướt qua đám người đang đơ ra, anh khó chịu lên tiếng "Sao? Không đánh nữa?"

Đám người nhìn anh, rồi nhìn nhau, định mở miệng nói lại bị một giọng nói khác cắt ngang "Cậu được chọn rồi!"

Hạ Chi Quang nghe được, xoay người lại. Người vừa nói là mẹ của cậu, người đang dùng vẻ mặt tán thưởng nhìn anh. Dường như là rất hài lòng.

Bất quá, anh không phải đến đây để làm vệ sĩ. Dùng từng ấy năm mới có cơ hội ở gần cậu, anh mới không thèm cái danh vệ sĩ nhạt nhẽo này.

Hạ Chi Quang vừa nghĩ vừa nặn ra một nụ cười kiểu mẫu, hòa nhã nói "Thưa phu nhân, tôi không muốn mình chỉ đơn thuần là một vệ sĩ. Mà tôi muốn trở thành một quản gia, là quản gia riêng của tiểu thiếu gia."

Mẹ Hoàng bất ngờ, hiền hòa mở lời "Nhưng không cần thiết cho lắm. Tiểu Tiệp bây giờ chỉ thiếu một vệ sĩ."

Đây hẳn là đang muốn từ chối. Hạ Chi Quang âm thầm tính toán, mỉm cười đáp lại "Tôi có thể dạy tiểu thiếu gia học."

Mẹ Hoàng cười nói: "Nhưng.."

Hạ Chi Quang thản nhiên ngắt lời: "Tôi có thể dạy tiểu thiếu gia đàn."

Mẹ Hoàng cười gượng: "Nhưng.."

Hạ Chi Quang: "Tôi cũng biết nấu ăn."

Mẹ Hoàng miễn cưỡng nói: "Nhưng mà.."

Hạ Chi Quang nói như không: "Lái xe, thể thao, tính toán, phản ứng, khả năng ứng đối. Đều tốt thưa phu nhân."

Mẹ Hoàng: "..." Được. Cậu là giỏi nhất!

Nụ cười trên môi cứ thế biến mất, mẹ Hoàng xoay người trừng ba Hoàng một cái. Ý tứ kêu ba giải quyết cũng rất rõ ràng. Họ mới không để một người lạ ngày ngày kề cận bên con trai của mình đâu.

Ba Hoàng ở đối diện thấy ám hiệu liền hiểu, quay người quan sát Hạ Chi Quang. Có hơi tiếc nuối lắc đầu, thân thủ tốt như vậy, không nhận thật đáng tiếc. Nhưng dám đánh chủ ý lên con trai ông thì giỏi cách mấy, cũng không được chọn. Cùng lắm thì ông chọn người khác là được.

Không khí bỗng chốc căng thẳng, ngay khi mọi người thầm nghĩ Hạ Chi Quang tiêu rồi. Bỗng nhiên giọng nói của cậu lại vang lên "Con muốn chọn anh ấy làm quản gia." Tuyển một người đổi đi được một số người. Vậy hằng ngày cậu không cần gặp nhiều người nữa. Chuyện tốt như vậy sao cậu có thể bỏ qua được.

Đúng, nhất định không được để anh ấy đi.

_____________

12.03.2024

Tui k hiểu s mình lại hay có chữ giờ này nữa. H này vt nó dễ ưng hơn ban ngày nhìu, riết tưởng tuổi con dơi k á🤦‍♀️

Vs thông cảm 1 chút vì chương 1 có 1k6 từ thôi, chương 2 sẽ cố dài hơn nha.

Cảm ơn cả nhà.😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip