Chương 1: Chiến hỏa.
Năm XXXX, sau khi dịch bệnh bùng nổ, thực vật biến dị, con người cũng cần có sự phân hóa để thích nghi với môi trường xung quanh, để chống lại thực vật biến dị, các nhà khoa học chế tạo ra thuốc cải tạo gen, nhóm người đầu tiên sử dụng loại thuốc đó dù mạnh lên cũng phải gánh chịu hậu quả vô cùng lớn- trở thành dị loại,có những người không ăn thực vật hay động vật nữa, thức ăn của họ chính là máu người, người uống máu người, sức mạnh vượt trội, dung mạo không đổi, những người này được gọi là Huyết tộc. Họ có thế sinh ra đã là Huyết tộc, cũng có thể tự nguyện hay bị ép buộc mà biến thành Huyết tộc.
Huyết tộc chia làm ba loại.
Thoái huyết- Dòng máu suy thoái: Con người bị biến thành Huyết tộc, cần uống máu của Thuân huyết để duy trì lí trí nếu không sẽ biến thành con rối, nghe lệnh Thứ huyết và Thuần huyết.
Thứ huyết- Dòng máu Huyết tộc thứ cấp: là những Huyết tộc lai, có cha mẹ hoặc nguồn gốc từ con người, hoàn toàn có thể biến thành Thoái huyết nếu không có máu của Thuần huyết duy trì.
Thuần huyết- Huyết tộc bẩm sinh: Huyết tộc được sinh ra bởi Huyết tộc đời đầu. được biến đổi từ trong gen, trong gia phả không có bóng dáng người thường nào cả, chỉ được Thuần huyết cho máu, lập tức trở thành Quý tộc, Thuần Huyết còn được gọi là Thủy Tổ. Người đứng đầu Thuần Huyết được gọi là Đức Ngài, là vua của Huyết tộc.
Sự tồn tại của Huyết tộc không xa lạ với con người, thậm chí con người con tình nguyện chia sẽ máu của mình cho Huyết tộc để họ duy trì sự sống, đổi lại Huyết tộc cũng bảo vệ con người khỏi những loài biến dị, để cho con người sinh sống bình yên.
Mối quan hệ hai bên cùng có lợi này luôn bị đe dọa bởi Thoái huyết và Thứ huyết, một nhóm có tư tưởng thống trị tự lập quần thể riêng, coi thường pháp luật, họ tự lập cho mình một giáo phái ở Cực Nam của thế giới, nơi đặt lâu đài của Đức Ngài, không ngừng bắt người thường về làm mồi ngon. Sức mạnh của tổ chức này sau hàng trăm năm phát triển ngày càng bành trướng kéo theo vô số môn đồ muốn trở thành bất tử - giáo phái này gọi là Độc Huyết.
Ngay từ khi Độc Huyết xuất hiện, con người nhiều lần đề nghị Thủ lĩnh huyết tộc đời thứ hai dẹp yên Độc huyết, không hiểu vì lí do gì y vẫn nhắm một mắt, mở một mắt, cho đến khi thủ lĩnh của Độc Huyết- Phạm Tư Uyên đồ sát hết Huyết tộc đang trấn giữ ven biên giới, ép họ vào giấc ngủ sâu, biến con người ở đó thành Thoái huyết, không ngừng vơ vét của cải, để mặc cho thực vật biến dị nổi dậy tấn công con người thì thủ lĩnh huyết tộc mới nhận ra sai lầm của mình. Đức Ngài đời thứ hai tự động rút hết máu chìm vào giấc ngủ sâu, ông truyền địa vị và giao hết máu của mình lại cho Lạc Thành, một Thuần huyết từng là tướng quân của con người, được con người đào tạo.
Lạc Thành không hổ là người cầm binh đã kết hợp với quân đội san bằng những căn cứ của Độc huyết, cắt đứt nguồn máu khiến cho các Thứ huyết dần suy thoái. Cách duy nhất để Thứ huyết ngăn chặn suy thoái là phải uống máu Thuần huyết mà Lạc Thành đang cất giữ, Phạm Tư Uyên cũng không ngoại lệ, hắn tập hợp tất cả con rối lại, chiến đấu một trận với Lạc Thành để cướp máu của Đức Ngài đời 2.
Dùng mọi cách không có hiệu quả Phạm Tư Uyên đã bắt Mộc Tiểu Thanh giam giữ tại địa cung- thánh lăng của thuần huyết yêu cầu Thánh tử Lạc Vi Chiêu, đứa "con" và "bạn đời" được Đức Ngài đời 2 công nhận mang máu của Đức Ngài đời 2 đến để cứu mẹ mình.
....
Vùng đất cực nam, quanh năm phủ tuyết trắng xóa nay lại được bao bọc bởi một mày sắc khác, đó không phải là màu của mầm xanh khi xuân đến mà là màu đỏ của máu, dòng máu không nên chảy.
-Lạc Thành, không ngờ mày cũng có ngày này, hãy yên tâm ngủ sâu đi, máu của mày và cả máu của Đức ngài nữa, hãy để ta thừa hưởng.
Phạm Tư Uyên chống gậy đi về phía Lạc Thành- tộc trưởng Huyết tộc đương nhiệm, lão cầm đầu gậy không hề do dự đâm xuyên xuống bàn tay đang bị mất máu mà khô cạn của Lạc Thành, lão liếc nhìn Mộc Tiểu Thanh đang nằm trong lòng Lạc Thành, lại hạ mắt nhìn xuống vùng bụng đang chuyển động của bà.Lạc Thành dường như không để ý đến Phạm Tư Uyên, chỉ ôm chặt Mộc Tiểu Thanh trong lòng mình.
-Nếu mày nói cho tao biết máu của Đức ngài được cất giấu ở đâu, biết đâu tao sẽ để cho vợ con mày được sống, vì vợ con mày đã liều mạng đến đây mà, à không, vì vợ mày chứ, vợ mày bị tao giam 9 tháng ở nơi này, xung quanh toàn con rối của tao, mày nghĩ xem thứ trong bụng cô ta có phải là Thuần huyết không, có phải là con mày không.
Lạc Thành bị mất quá nhiều máu đang trong trạng thái lơ mơ, khi nghe đến Phạm Tự Uyên xúc phạm Mục Tiểu Thanh ngước lên cắn răng nói:
-Đức ngài không giao máu cho tao, đứa bé cũng chỉ có một người cha , máu của tao mày đừng hòng lấy được.
Lạc Thành nói xong vùng đứng dậy, ông kéo théo Phạm Tư Uyên di chuyển cực nhanh về khoảng đất đẫm máu trong cuộc chiến vừa qua.
-Mày muốn làm gì.
Phạm Tư Uyên dạy giũa muốn trốn khỏi sự kìm kẹp của Lạc Thành, nhưng bản năng thuần phục của Thứ huyết không cho lão làm điều đó, hai chân lão như đóng băng trong lớp tuyết dày. Lạc Thành đập mạnh cánh tay đang chảy máu xuống nền tuyết, máu của ông càng lúc càng đậm theo tuyết cũng hình thành một vòng tròn loang đỏ như kết giới, dòng máu từ đỏ chuyển sang vàng rồi dần dần bốc cháy như lửa địa ngục.
-Mày muốn làm Thuần huyết mà, hãy nếm thử thứ mà thuần huyết phải chịu đựng đi.
Lạc Thành nhẹ nhàng trả lời, ngọn lửa dần bùng lên. Phạm Tư Uyên hét lớn:
-Dừng lại, thỏa hiệp, tao thỏa hiệp, mày mau dừng tay lại, Đức Ngài đã chết, không có máu của Đức ngài mày không tỉnh lại được đâu.
Lạc Thành là "con" của Đức Ngài đời đầu, anh em ngang hàng của Đức Ngài đời 2, còn Phạm Tư Uyên là người duy nhất biết máu của Đức Ngài đời đầu ở đâu, chỉ Thuần huyết mới đánh thức được thuần huyết, lão đang đánh cược để được sống.
Lạc Thành như không nghe lời Phạm Tư Uyên, tiếp tục khống chế cho ngọn lửa càng lớn hơn. Vào giờ khắc cuối cùng, ông cười nhẹ.
-Ai nói ta không biết Đức Ngài ở đâu.
Gương mặt Lạc Thành dần thay đổi, các đường nét sắc sảo hiện ra, rõ ràng, xinh đẹp, người này chẳng phải là Lạc Thành mà là Ân Phùng, Đức Ngài đời 2 của Huyết tộc, người mang dòng máu mà Phạm Tư Uyên thèm khác, y nhẹ nhàng tươi cười, nhưng lại khiến người khác rùng mình như thấy được loài hoa xinh đẹp có độc trong truyền thuyết.
"Đức Ngài" Phạm Tư Uyên trợn trắng mắt quỳ sụp xuống, mọi thứ đã quá muộn.
-Đúng là không nên cho trẻ con kẹo mà, cho một lần chúng sẽ nhận, cho nhiều lần lại thành nghĩa vụ, ta đã quá nhân từ với các người.
Cả vùng cực Nam lãnh lẽo chìm trong biển lửa đỏ, lửa cháy ba ngày ba đêm không dứt thiêu rụi đi hang ổ ba trăm năm của Độc huyết, thế nhưng ở một góc cách đó không xa Mục Tiểu Thanh vẫn nhắm mắt rất yên bình, điều duy nhất thể hiện cho việc bà vẫn còn sống là vùng bụng thỉnh thoảng còn chuyển động của bà.
Tiếng trực thăng ầm ầm xé tan màn đêm yên tĩnh, quân đội liên minh đang đến, từ không trung một bóng người mặc đồ đen đáp xuống, người đó đi về phía Mục Tiểu Thanh, ôm ôm bà vào lòng nhẹ gọi bà.
-Tiểu Thanh, anh đến rồi.
Lạc Thành thật sự vừa nói vừa cầm ống máu của mình đút cho Mục Tiểu Thanh, không bao lâu sau bà đã tỉnh lại.
"Anh, tiểu Phùng đến cứu em, nó giả làm anh, nó đã dùng Hỏa Huyết" với tình trạng sức khỏe đó, Ân Phùng dùng Hỏa Huyết khác gì tự tìm đường ngủ say.
-Anh biết, đã tìm được Đức Ngài rồi, còn chuyện này anh phải nói với em.
Lạc Thành chưa nói xong, một thiếu niên bước xuống từ chiếc trực thăng gần đó đi về phía họ - người đó không ai khác chính là con trai đầu của ông và Mục Tiểu Thanh- Lạc Vi Chiêu.
Lạc Thành không đợi con mình đến chào hỏi như mọi khi mà lại dìu vợ đứng dậy đi về phía Lạc Vi Chiêu, ông hướng về phía Lạc Vi Chiêu quỳ gối.
-Đức Ngài.
Ân Phùng- Đức Ngài đời 2, vị vua đầu tiên của Huyết tộc đã đi vào giấc ngủ sâu thật sự, truyền lại ngôi vị cho Đức Ngài mới của Huyết tộc, không phải Lạc Thành- là Lạc Vi Chiêu, dưới sự giúp đỡ của Lạc Thành, Lạc Vi Chiêu đã thu dọn sạch sẽ các thể lực, kí hiệp ước hòa bình với con người, lực lượng quân đội được gây dựng trong cuộc chiến chống lại Độc Huyết được đặt tên là Liệp Hội ( Hiệp hội thợ săn) – là đơn vị chuyên giải quyết các vấn đề liên quan đến Huyết tộc và con người. Sau khi ký hiệp ước Huyết tộc cũng dần ẩn mình vào con người, chịu sự giám sát của Liệp hội- Theo sách lịch sử chính quy ghi chép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip