Sao cơ thể nàng lại câu người như vậy?

Trần Mỹ Linh rên một tiếng, nàng tỉnh lại.

Nàng rất nhanh phát hiện tình cảnh của mình có chút không đúng, toàn thân trần truồng, hình như nàng đang dựa trên một thân thể nóng rực, xương cốt nàng rã rời, giống như vừa bị chết đi một lần.

Quan trọng nhất là... Bụng nàng vừa tê dại vừa căng trướng, ngực vừa tức vừa đau, tựa hồ bị gì đó gắt gao đè lên, rất khó chịu.

Mở hai mắt ra, trước mắt nàng là lồng ngực màu đồng, cơ thịt rắn chắc, tràn ngập sức mạnh.

Đây là... Nàng chậm rãi nhớ lại những chuyện trước lúc ngất đi, kinh hô một tiếng.

-" Tỉnh rồi sao? " - Một bàn tay nâng cằm của nàng lên, sau một khắc, Trần Mỹ Linh đối diện với một gương mặt thanh tú, sắc sảo.

Khuôn mặt tuấn dật phi phàm, giữa hai lông mày mang khí thế oai hùng, hai mắt có thần.

Tuy rằng nàng không yêu phu quân của mình, nhưng không thể không thừa nhận, Quảng Linh Linh thực sự là một mỹ nam tử, mặc dù nàng cũng đã thừa nhận thân phận của người này, biết rằng có sự quái lạ, nhưng nhân sinh tương quan thì đôi khi phải gặp chuyện lạ lẫm như vậy, huống hồ gì ngoại trừ một số đặc điểm thì Quảng Linh Linh hoàn toàn là một nam tử, tuấn tú, khiến nữ nhân quỵ luỵ. Mà nàng không to gan như Quảng Linh Linh, không dám không đem cuộc hôn nhân này để trong mắt.

Mỹ Linh biết rõ, thế giới này nữ tử xem phu quân làm trời, nàng có thể không yêu phu quân của mình, nhưng không thể không để cô ta trong lòng. Cho nên, nàng biết rõ những thứ Quảng Linh Linh yêu thích, cân nhắc tính cách của cô ta. Nàng dám nói, Quảng Linh Linh không biết một tí gì về nàng, nhưng nàng hiểu Quảng Linh Linh đến nổi có thể nói là hiểu còn hơn cả bản thân mình nữa.

Vẻ mặt như cười như không như vậy... Kẻ này đang ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể rút đao ra khỏi vỏ.

Mà vào giờ phút này, làm cho cô ta phải rút đao ra khỏi vỏ, còn có thể là ai?

Mỹ Linh theo trực giác lui về phía sau, cánh tay hơi động, còn không kịp rút ra, chân đã mềm nhũn, khuỵ trở lại.

Tuy rằng hai chân mất cảm giác, nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ ràng được, một vật to lớn đang cắm ở nơi nào đó, đem tiểu huyệt của nàng đút đến tràn đầy, chặn một bụng tinh dịch dâm dịch ở trong tử cung.

Trướng đến lợi hại, khiến cho nàng nghĩ muốn thải ra.

Vào lúc này, đối với Quảng Kinh Linh đã " rút đao ra khỏi vỏ", lại ở trong tình huống lúng túng như vậy, Trần Mỹ Linh cực kỳ đau đầu.

-" Quảng Hầu gia trở về, tại sao không báo một tiếng? "

Nàng há miệng mới phát hiện, giọng nói nàng trầm thấp đến lợi hại. Tuy rằng lần hoan ái vừa rồi nàng không có kêu thành tiếng, nhưng cổ họng chắc chắn vẫn bị kích thích.

Kỳ thực nàng rất muốn châm cọc một câu, tưởng là mình ở đây trộm hương, kết quả lại trộm lên người của phu nhân mình, cảm giác như thế nào? Nhưng nàng đè nén lại. Quảng Linh Linh này vốn không vô hại giống như vẻ bề ngoài, nếu nàng dám nói như thế, cô khai chiến một cái, lập tức sẽ dùng đao với nàng.

Ngày tháng làm Vũ Chiêu Hầu phu nhân cũng không tệ lắm, nàng không muốn tìm phiền toái cho mình - Tuy nhiên sự kiện trộm hương ở Ôn Tuyền đã mang đến phiền phức cho nàng.

Mặc kệ như thế nào, trước hết cứ đuổi Quảng Linh Linh đi rồi lại nói.

Quảng Linh Linh dựa trên giường nhỏ, một tay đặt trên mông của nàng, một tay nâng cằm, lười biếng nói:

- " Bản hầu muốn ở lại Tây Sơn biệt viện nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó mới vào kinh, thế nào phu nhân có ý kiến gì? "

- " Không có!" - Trần Mỹ Linh cắn môi.

- " Rất tốt! " - Tựa như rất hài lòng nàng thuận theo, tay cô đang đặt trên mông nàng chậm rãi trượt khắp trên da thịt như tơ lụa của nàng.

-" Phu nhân không có ý kiến vậy trả lời vấn đề của bản hầu đi ".

Trần Mỹ Linh nuốt một bụng lửa giận trở về, nhu thuận trả lời:

- " Xin Quảng Hầu Gia cứ hỏi ".

Quảng Linh Linh hơi hơi nheo mắt, tầm mắt qua lại trước ngực nàng.

Trên người của cả hai không có mặc gì cả, vẫn cứ duy trì tư thế dính sát vào nhau như trước. Có điều, hiện tại là Quảng Linh Linh đang ngồi, còn hai chân Trần Mỹ Linh khoá bên hông cô, tiểu huyệt của nàng đang ngậm lấy gậy thịt của cô.

Vừa mới kia trải qua mấy trận hoan ái, hai tay Mỹ Linh vẫn luôn bị trói, thể lực tiêu hao rất lớn, vào lúc này có chút không chịu nổi. Bụng dưới truyền đến cảm giác muốn bài tiết, khiến nàng hơi cựa quậy thân thể một chút. Loáng một cái, hai khối khổng lồ trước ngực rung động nhè nhẹ, tạo thành đợt sóng sữa dập dờn.

Quảng Linh Linh thầm cảm thấy kỳ quái, làm sao trước đây cô không có phát hiện ra, phu nhân của mình có dáng người quyến rũ thế này? Một làn da trắng hơn tuyết, mỹ ngọc tốt nhất cũng không sánh bằng, ngực lớn mông cong, eo nhỏ chân dài. Đặc biệt là hai khối trước ngực này vô cùng mê người, ánh mắt dính lên liền không thể rời đi chỗ khác được.

A, đúng rồi, còn có chỗ tuyệt vời giữa hai chân, tiểu huyệt chật hẹp lại mẫn cảm, sức mút cực mạnh, những mỹ nhân được dạy dỗ để chuyên hầu hạ các quan to hiển quý đều không tiêu hồn bằng nàng.

Trước đây cô luôn cảm thấy nhìn nàng chỗ nào cũng không vừa mắt, bây giờ vô tình biết điểm tuyệt vời của nàng, mới thấy phu nhân của mình chính là một bảo bối thâm tàng bất lộ. (*)

(*): giấu nghề, giấu tài.

Trần Mỹ Linh đợi một lúc, cũng không thấy Quảng Linh Linh lên tiếng, ngược lại thấy cô ta đưa tay đến trước ngực nàng, ôm lấy bầu ngực đẫy đà của mình, giống như đang cân đo nó vậy.

Không phải là nàng không biết tình cảnh của mình, chỉ là nếu Quảng Linh Linh biểu hiện như bình thường, nàng sẽ nhẫn nhịn. Thế nhưng lúc này Quảng Linh Linh lại có những động tác tuỳ tiện đối với nàng như vậy, Trần Mỹ Linh cảm thấy gò má nóng như lửa, không khống chế được nổi giận.

Quảng Linh Linh trước đây sẽ không đối xử với nàng như vậy. Thậm chí cô còn chưa từng cởi hết xiêm y của nàng, cũng chưa hề không che không đậy nhìn thẳng hai khối ngọc nhũ của nàng như vầy.

Cô luôn luôn sờ lung tung bên ngoài lớp xiêm y, sau đó cởi quần nàng xuống, đi thẳng vào vấn đề. Tính ra đây là lần đầu tiên nàng hoàn toàn trần trụi ở trước mặt Quảng Linh Linh.

Trần Mỹ Linh biết mình bẩm sinh đã có hai bầu ngực rất lớn, nhưng nàng luôn cảm thấy chúng che lấp đi thân thể xinh đẹp của bản thân, nên có một đôi ngực to như vậy, giống như là một chuyện rất xấu hổ. Lúc này bị Quảng Linh Linh nhìn như vậy, thì càng cảm thấy xấu hổ.

Quảng Linh Linh mở miệng, ngữ khí bình thản, nội dung lại rất dâm đãng:

- " Bộ ngực này của phu nhân lớn như vậy, thực làm người ta lo lắng sẽ rơi xuống ".

Sắc mặt Trần Mỹ Linh đỏ bạo, cắn răng khắc chế sự xấu hổ, ở trong lòng đọc thầm. Người này là phu quân của nàng, cơ thể này, muốn thì phải cho, bị nhìn cũng không có gì ghê gớm...

Mặc dù như thế, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Thậm chí tiểu huyệt còn vì vậy mà co thắt lại. Lập tức, Trần Mỹ Linh cảm thấy cự vật đang mắc ở trong tiểu huyệt của nàng trướng lớn hơn một vòng, nhồi đầy nàng đến mức không thoải mái, cảm giác muốn bài tiết càng mạnh...

Quảng Linh Linh ngồi dậy, khiến cho nàng hơi hơi ngửa ra sau, ngực liền không che không đậy gì lộ ra ngoài. Tay cô nhẹ nhàng nâng bầu ngực của nàng từ dưới lên, sau đó buông tay, nâng lên một chút rồi lại buông tay, tạo thành những đợt sóng lắc lư. Lúc nâng lên thì nụ hoa vểnh cao,đột nhiên buông tay khiến chúng rơi xuống.

- " Phu nhân, trọng lượng trên người nàng đa số đều là của bộ ngực này sao?"

Trần Mỹ Linh khống chế xúc động muốn đẩy cô ra, nhẹ nhàng nói:

- " Quảng Hầu gia muốn hỏi chuyện này ư?"

Quảng Linh Linh nở nụ cười, nhãn thần tà khí:

- " Không chỉ vậy! Còn nữa, da thịt của nàng sao lại trơn bóng như thế? Hút một cái là để lại dấu ngay" - Nói xong, Quảng Linh Linh chẫm rãi đến gần, đôi môi dán ở trên bầu ngực mềm của nàng, đầu lưỡi khẽ liếm một cái, lại hút một cái, quả nhiên để lại cái dấu hồng hồng.

-" Eo này sao có thể nhỏ như vậy? "

Lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua bụng dưới của nàng.

-" Đôi chân này sao có thể vừa dài vừa thẳng thế này? "

Mỹ Linh vốn đang ngồi quỳ trên hông cô, Quảng Linh Linh đưa tay qua, lôi bắp chân của nàng đến phía trước, đặt ở trên vai của mình, vuốt ve từ trên xuống dưới.

Hai chân bị cô khiêng trên vai, Mỹ Linh chỉ có thể ngửa ra sau, hai tay chống lên bắp đùi của cô, nỗ lực gắng gượng chống đỡ bản thân. Cho nên, hình ảnh ngực nàng nhô cao, tiểu huyệt thì bị gậy th*t nhét đến tràn đầy, càng bị cô nhìn rõ ràng trong mắt.

Chơi đủ rồi, Quảng Linh Linh mở chân của nàng ra hai bên, một chân bị đặt ở trên thành giường, một chân bị cô cằm giơ lên thật cao.

Lần này, toàn bộ hoa huy*t, cánh hoa đều bị kéo mở, hoàn toàn nở rộ ở trước mặt Quảng Linh Linh.

-" hoa huyệt của phu nhân, thật là vừa đẹp vừa mềm, nàng xem bất quá chơi qua hai lần, liền trông đáng thương như thế, giống như bị người ta giày vò...

Quảng Linh Linh đưa tay ra, gảy vài cánh hoa của nàng. Cô chọc chọc vài cái, lúc đầu bên ngoài miệng huyệt vẫn còn có thể chịu đựng chút kích thích, đến khi cô chơi đùa vào bên trong, tách hoa môi nàng ra, xoa xoa nhụy hoa...

Trần Mỹ Linh nhanh chóng không chịu được.

Nàng bị trút một bụng chất dịch, lúc cao trào thuỷ dịch cũng đều bị cô đổ về, bụng nhỏ phình trương lên, cực kỳ muốn bài tiết. Trời ạ! Cô ta còn chơi như vậy...

-" Quảng Hầu gia! Đừng..." - Giọng nói nàng yếu đuối, khí tức không ổn, làn da tuyết trắng nổi lên màu hồng phấn.

-" Bản Hầu còn chưa nói hết đâu. " - Quảng Linh Linh cười nhạt, ngón tay tiếp tục đi xuống dừng lại tại nơi hai người giao hợp. Cô từ từ kéo dãn miệng huyệt chặt chẽ kia ra, một chút thuỷ dịch tràn ra ngoài, khiến phần rậm rạp của hai người đều ướt nhẹp.

-" Phu nhân, cái miệng nhỏ phía dưới của nàng rất sâu, lại biết cắn mút, nàng xem xem ăn toàn bộ gậy th*t của bản Hầu rồi. Cái miệng nhỏ làm sao có thể chịu nổi mà không hỏng đây?"

Khoé mắt Trần Mỹ Linh đã ứa lệ, nàng hở hổn hển:

-" Quảng... Hầu gia..." - Không được rồi, sắp không nhịn nổi rồi...

Quảng Linh Linh vẫn cười như vậy, ngón tay chậm rãi dừng ở trên hoa châu của nàng:

-" Phu nhân, nàng trả lời xem, sao cơ thể của nàng lại khiến người ta mất hồn như thế?".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip