Chương 6: Hạnh phúc yên bình

Bố mẹ của Lý Vân Tiêu đã bận rộn với công việc kinh doanh từ nhiều năm trước và luôn cảm thấy có lỗi với việc họ đã không dành đủ thời gian để ở bên con gái. Sau nhiều năm nỗ lực và cố gắng, họ đã tích mua được một ít tài sản. 

Khi trở về Lâm Hải, họ luôn cố gắng bù đắp cho con gái. Ngôi nhà trang nhã này chính là một trong những sự bù đắp đó, từ vị trí đến phong cách đều được thiết kế theo sở thích của Lý Vân Tiêu. 

Ngoài trừ Tiểu Viên Tử, chỉ có Trần Lệ Quân là biết mật khẩu cửa chính của căn nhà.

Hai người đi dạo trong khuôn viên nhà một vòng, tay trong tay không rời. Trần Lệ Quân thậm chí còn cuối xuống dựa bên vai Lý Vân Tiêu. 

"Quân Quân, chị đứng dậy đi, như vậy thắt lưng sẽ khó chịu đó"

Lý Vân Tiêu nhìn thấy cô như vậy, không khỏi bật cười, ai có thể ngờ Trần Lệ Quân lại có thể dễ thương đến vậy, đối với nàng, điều này hoàn toàn khác biệt so với Giả Đình trong "Tân Long Môn". 

Không phải có người cho rằng chị ấy luôn muốn Trấn phu cương mình sao? Nana tỷ và những người khác thực sự nên được thấy hình ảnh này của chị ấy.

" Không, như thế này mới thoải mái~~, Vân Tiêu, Tiêu Bảo, em thơm quá.."

Vân Tiêu không biết nên cười hay khóc đây, người chồng nhỏ của nàng sao lại quá đáng yêu đến như vây. Nàng không đẩy cô ra nữa, mà để cho cô tựa vào, chỉ là nàng lo lắng lưng chị ấy có thể bị ảnh hướng. 

Sau đó, nàng ôm chặt vòng eo của Trần Lệ Quân và từ từ dẫn cô đi.

Ánh nắng vừa phải, và người trong lòng nàng vừa phải cũng rất dễ thương. 

Khi đến trước cửa, Trần Lệ Quân đã đứng dậy, vòng tay ôm vai của Lý Vân Tiêu và thành thục nhập mật khẩu nhà. 

Từ khi Vân Tiêu chuyển đến đây, cô không biết đã đến đây bao nhiêu lần rồi.

Nhưng có điều lần này là khác, đó là mối quan hệ của hai người giờ đã được xác nhận ah. 

Trần Lệ Quân tự hào khi thay đôi dép lê mà Lý Vân Tiều chuẩn bị cho mình, và nhanh chóng cùng nàng vào phòng cho Miu Miu và Hôi Hôi ăn.

Cô ôm Vân Tiêu từ phía sau và đi vào phòng tắm, mĩm cười hỏi: "Vân Tiêu, em có đói không? Chị  nấu mì tươi cho em nhé." 

Lý Vân Tiêu không biết Trần Lệ Quân có thể có một mặt bám dính đến như vậy, nếu trước đây chị ấy còn kiềm chế, bây giờ chị ấy  như hoàn toàn giải phóng bản năng của mình. 

"Hảo ah, chị đi nấu, sau đó em giúp chị gọt táo nhé," Lý Vân Tiêu quay mình lại, ôm chặt lấy Trần Lệ Quân phía sau, đầu nàng tựa vào vai cô. 

Hiện tại, nàng thực sự đói, sau một ngày chỉ uống một cốc cà phê không có hương vị kia, thì bây giờ nên để "mối quan hệ" của nàng bận rộn một chút!

"Được rồi, chị đi làm đây." Người được nhận lệnh, Trần Lệ Quân vui vẻ đi thực hiện . 

Ai có thể chăm sóc Lý Vân Tiêu tốt hơn cô chứ? Cô vừa đun nước, vừa rửa rau, Trần Lệ Quân bận rộn nhưng rất vui vẻ. 

Lý Vân Tiều ngồi trên ghế sofa, nhìn vào hình bóng bận rộn trước mắt không kìm được sự hồi tưởng. 

Lần cuối cùng Trần Lệ Quân chăm sóc nàng như vậy, hình như  là khi nàng bị sốt. Lý Vân Tiêu được phép nghỉ việc từ đoàn kịch và nghỉ ngơi ở nhà, nhưng hôm nay lại khác, nhớ lại những trải nghiệm của hai người  trên đường về và cách họ vừa mới nắm tay và sát vai nhau vừa rồi, nàng không kìm nén được cảm xúc, nước mắt trào dâng, liệu điều này có phải là sự thật không? Vân Tiêu nghĩ đến điều này liền đứng dậy khỏi ghế sofa, đi vào trong bếp, ôm chặt Trần Lệ Quân từ sau lưng. 

"Trần Lệ Quân, Quân Quân, điều này là thật phải không? em sợ rằng mình đang mơ ." 

"Đúng rồi, tiểu nha ngốc, nhìn vào chị đi, chị là Trần Lệ Quân mà, là người của em đấy." 

Trần Lệ Quân đang rửa rau thì bất ngờ  từ phía sau bị một thứ ấm áp ôm lấy, cuối đầu mỉm cười, quay người lại.

Hai tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của Lý Vân Tiêu, nhẹ nhàng nhéo vào cái mũi của nàng, 

"Ôi chúa ơi, đau quá!" Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang ôm mũi của mình ra, xoa xoa lưng của chị ấy từ phía sau.

 "Thật tốt, Quân Quân của em, em mong chúng ta sẽ luôn như thế này." "Chắc chắn rồi, chúng ta sẽ luôn cùng  nhau mà." 

Trần Lệ Quân mỉm cười rạng rỡ, trong mộng cô cũng không dám mơ thấy cảnh tượng như vậy. Cô không ngờ ông trời lại đối tốt với cô như thế. Không chỉ Lý Vân Tiêu không thể tin vào điều này, mà cô cũng đang trong trạng thái xuất thần, không khỏi thắc mắc: Một cô gái tốt như  Lý Vân Tiêu thực sự đã là bạn gái, người của cô rồi sao? 

Ăn xong tô bún quen thuộc, Lý Vân Tiêu cảm thấy vô cùng hài lòng. Nhìn Trần Lệ Quân lại "hiền lành" vào bếp rửa chén, thật là một khoản thời gian yên bình! 

Lý Vân Tiêu nghĩ vậy trong lòng, sau đó nhẹ nhàng bước đến cửa, đối mặt với chị ấy đang lưng về phía nàng, liền chụp một loạt ảnh, rồi tự mãn đến sofa, nhàn nhã vui đùa với MiuMiu chạy đến.

Ngân nga một bài hát, mở weibo và đăng bài: "Chồng của ai đó lại không "Trấn phu cương" được rồi! và đính kèm là bức ảnh lưng của Quân Quân mà nàng vừa chụp lén vừa rồi.

Mọi người trong đoàn thì quá quen thuộc với việc này , không phải là chuyện ngày một ngày hai. Cho nên không có gì phải bất ngờ  khi trong phần bình luận:

Tạ Đình: Ôi ôi, tôi đã nhìn thấy cái gì thế này? Sao lại mang chồng về nhà nữa vậy?

Na Na tỷ: Tối nay phải diễn "Hà Văn Tú", cho chị mượn chồng nhỏ của em một đêm nhé. 

Á Châu: Lại nữa này. 

Thái Minh: Đôi Hôn thê bỏ trốn. 

Lý Vân Tiêu nhìn vào điện thoại và trả lời từng tin nhắn, cảm thấy có chút tự hào và ngượng ngùng nha. 

Trong khi đó, Thái Minh và Viên Tử đang đối mặt với một vấn đề. 

"Em ăn đi, chị đã chọn món rồi," Thái Minh nhường nhịn nói với Viên Tử. "Không cần, em không thể ăn nữa, chị ăn hết  mấy thứ chị đã đặt đi"

 Viên Tử đối diện không thể ăn nữa, nhìn vào cảnh bàn ăn bừa bộn, kinh ngạc: Tất cả đều là do hai người các nàng gây ra à?! 

Thái Minh quyết định tạm dừng, chờ thức ăn tiêu hóa trước khi giải quyết phần cuối cùng, không biết tình hình của Tiểu Quân như thế nào, liệu Vân Tiêu đã hẹn hò xong chưa, liệu cả hai đã nói chuyện chưa.

Đứa trẻ ngốc này cũng không trả lời tin nhắn nữa, Thái Minh nằm trường trên ghế, liên tục làm mới trang trò chuyện với Trần Lệ Quân, tin nhắn dừng lại ở câu cuối cùng "Chờ một lát, mình sẽ cập nhật tình hình" 

Muốn gọi điện nhưng lo rằng có thể Lệ Quân đang ẩn nấp ở góc nhỏ nào đó để nghe lén, cuộc gọi này có thể khiến cậu ấy bị lộ mất. 

Đang trong tình thế khó xử, Viên Tử kêu lên "Chị Thái Minh, Chị Thái Minh! Chị nhanh lên nhìn weibo của Vân Tiêu" 

Viên Tử hiếm khi kinh ngạc như vậy, điều này làm cho Thái Minh cũng hốt hoảng, không kịp nghĩ nhiều, truy cập vào weibo, bài đầu tiên là sự yêu thương mật ngọt mà Lý Vân Tiêu vừa chia sẻ, thường thì cô không thấy có gì lạ, nhưng hôm nay, Lý Vân Tiêu không phải là đang hẹn hò sao?  Lệ Quân không phải nói rằng sẽ hành động sao? Có phải... Cái Minh và Viên Tử tự nhiên thấy rằng bài weibo này được đăng rất kỳ lạ, họ đều cho rằng: Chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra!

Vì không dám hỏi Lý Vân Tiêu, Thái Minh liền gọi điện cho Trần Lệ Quân, "Tut-tut-tut." Trần Lệ Quân vẫn đang vui vẻ rửa bát, còn nghĩ: Dọn dẹp lại những cái này, cái này phải mua mới,...

Ở bên này trên bàn, nhìn thấy điện thoại của Quân Quân hiện ra cuộc gọi từ Thái Minh, không nghĩ nhiều, nàng ta liền nhấc máy và trả lời: "Alô, chị Thái Minh~" "Ồ, Vân Tiêu à, Quân Quân đâu rồi em?"

Thái Minh không ngờ là Vân Tiêu, tiểu tử ngốc này đi đâu rồi? Còn đang rửa bát sao?

 "Chị Quân vẫn ở trong nhà bếp ạ, để em chuyển điện thoại cho chị ấy..." Vân Tiêu chạy nhanh về phía phòng bếp, đặt điện thoại vào gần tai Trần Lệ Quân.

Nàng nhìn một vòng nhà bếp: "Ồ~ Thực sự làm việc rất nhanh nhẹn ah~~." Trần Lệ Quân hơi cúi người xuống để nghe cuộc gọi, thao tác lanh lẹ rửa tay, cười nhẹ nhàng và ôm chặt Lý Vân Tiêu, ngẩng đầu kiêu ngạo nói vào điện thoại:"Alo, Thái minh?"

"Thế nào rồi, không phải hai người đang ở quán cà phê à? Sao bây giờ lại đang ở nhà rồi, Cậu nói thật đi, có chuyện gì rồi đúng không?  Viên Tử nghe thấy Thái Minh đang đặt câu hỏi đối với người bên kia điện thoại, không kìm được lại gần hơn để nghe.

Ở bên kia, khi Lý Vân Tiêu nghe thấy Thái Minh chất vấn cô qua điện thoại như vậy, nhanh chóng đặt tay lên miệng Trần Lệ Quân đang tươi cười, làm dấu im lặng. 

Nàng không thể để mọi người trong đoàn biết nhanh như vậy, hai người cần phải cân nhắc kỹ lưỡng vấn đề này...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip