.30. Đừng giận nữa mà

"Kim Taehyung khi nào mới bỏ được cái tật hở giận là không chịu nói cái gì được không. " Cậu khó chịu gặng hỏi

"..."

Đúng lúc Jimin về, cậu cũng chẳng buồn hỏi Taehyung nữa, nói chuyện với hắn thì thà nói với hai cái đầu gối còn vui hơn.

Gì vậy nè, sao Jimin lại lấy tôm cho cậu. Lười bóc chết mất, bình thường nếu có Kim Taehyung thì hắn đã chủ động bóc hết cho cậu rồi. Hôm nay hắn cứ bị làm sao ý nên chẳng ai bóc cho, Jungkook chính là bị chiều đến hư rồi đến tôm còn không muốn đụng tay đến.

"Không ăn đi ngồi ngẩn ra đó làm gì." Jimin khó hiểu hỏi

Taehyung cũng liếc sang để ý thấy Jungkook cứ ngồi nhìn đĩa tôm mà chẳng thèm đụng đến.

"Tớ lười bóc quá, cậu bóc hộ tớ đi." Jungkook quay sang làm mặt đáng yêu với Jimin, chỉ cầu xin một chút thương hại.

"Có tay tự mà bóc đi." Jimin trao cho Jungkook cái nhìn khinh khỉnh rồi quay ngoắt đi tiếp tục chuyên tâm vào đồ ăn của mình.

"Người yêu ơi, cậu mà bóc hộ tớ thì tớ nguyện cưới cậu luôn đó!" Thấy Jimin quá lạnh lùng cậu bắt đầu dở chiêu chí mạng, đến Kim Taehyung còn phải đổ đứ đừ đừ thì bắt Jimin chết chắc.

"Thiệt hả." Đôi đồng tử giản hết sức, Jimin như cá gặp nước lập tức mừng rỡ sắn tay áo lên.

"Vậy.."

Vừa định đụng tay vô thì phía đôi diện đã có một đĩa tôm được đẩy qua, nó được bóc một cách tỉ mỹ vô cùng, một chút vỏ thừa cũng chẳng có.

"Ăn đi ồn ào quá." Taehyung nhíu mày rồi tiếp tục ăn phần của mình.

Jungkook cười tít hết cả mắt, Kim Taehyung cứ luôn ấm áp như vậy đấy. Cậu thề là thiếu Kim Taehyung thì cậu vẫn sống, nhưng sống một cách hờ hững chứ chẳng quan tâm đến bản thân như bây giờ đâu. Taehyung dạy cậu cách yêu bản thân minh, dẫn bước cậu khỏi vỏ bộc của mình. Không thể tưởng tượng nổi nếu một ngày cả hai chia tay thì sao nhỉ, Jeon Jungkook lúc đó liệu có ổn không.

...

Sau khi đi học về, Taehyung đi về nhà thay đồ rồi cũng đi mất hút. Thật sự chẳng giống như lúc trước, KimTaehyung lúc trước một bước cũng không thể rồi cậu. Bây giờ Jungkook đã tự nguyện hủy buổi học với Hoseok để bù đắp cho hắn, nhưng chính Kim Taehyung đang đẩy cậu ra xa.

Khi đồng hồ điểm đúng 11 giờ đêm, tiếng mở cửa từ ngoài vọng vào. Thân ảnh người thanh niên cao ráo đang từ tốn bước vào, hắn cởi chiếc áo khoác da nặng trì ra khỏi người. Cơ thể bao phủ một làn hơi nóng nhẹ, đôi chân mỏi nhừ loạn choạng như vô thức, hắn lại đảo mắt khắp căn nhà rộng lớn, xám xịt tìm kiếm thân ảnh thân thuộc của mình.

Đôi con ngươi ngưng trệ lại khi bắt gặp hình ảnh quen mắt, thân người nho nhỏ đang cuộn mình nằm gọn ở chiếc sofa dài. lòng ngực phập phòng nhẹ nhàng, có vẻ là đang ngủ. Kim Taehyung chầm chậm bước tới, hắn ngồi xổm xuống để khuôn mặt mình đối diện với khuôn mặt kiều diễm đang say ngủ kia.

Hàng mi mỏng dài khẽ rung rinh, đôi môi mọng không ngừng móm mém trong vô thức. Tay còn cằm cái điện thoại đã tắt ngủm từ khi nào. Nhìn bộ dạng đáng yêu này của Jungkook thật sự là không ai có thể nào kiềm được, Kim Taehyung cũng không là ngoại lệ. Hắn cúi đầu đặt xuống trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng thoáng qua đầy cưng nựng, cưng như thế nhưng hắn vẫn thật sự chưa hết giận.

Khẽ nhích người, tạo ra một khoảng cách nhỏ để ngắm nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp này. Taehyung dùng tay vuốt những lọn tóc vươn trên khuôn trán sáng lạn của cậu, hắn mê đắm ngắm nhìn khuôn mặt mà mình luôn yêu thích này. Kim Taehyung thật sự không phải là con người nhỏ nhen nhưng khi yêu Jeon Jungkook hắn lại ích kỉ muốn giữ cậu là của riêng, Thậm chí Taehyung còn có suy nghĩ sẽ nhốt cậu khi vừa thấy tin nhắn mập mờ kia nữa.

Đang mãi mê nhìn ngắm cậu, ngắm đến say mê, bộ dạng Jungkook khi ngủ y như một thiên thần vô tội đến đáng yêu.

Đột nhiên Jungkook mở bừng mắt, nhìn hắn mà mĩm cười đến híp cả mắt, không cần nói mặt Taehyung lúc đấy buồn cười tới mức nào, hắn đang giận người ta bây giờ là đang hôn trộm Jungkook đó. Ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy lúng túng thôi.

Cậu từ đầu không hề ngủ, chỉ giả vờ để xem Taehyung về sẽ làm gì. Không ngoài dự đoán hắn lại nhẹ nhàng hôn cậu, tim cậu lúc đó rúng động còn hơn là nụ hôn đầu của hai đứa. Phải kiềm chế dữ lắm cậu mới không bật cười.

Jungkook chủ động đưa hai tay quấn lên cổ hắn, cậu dùng lực để rút ngắn khoảng cách của cả hai lại. Hai đôi môi ẩm ướt, nóng bỏng chạm vào nhau, cậu vụng về mút mát lấy cánh môi mềm của Taehyung. Sau đó nhẹ nhàng đưa lưỡi thăm dò vào trong, nhưng Taehyung có vẻ chẳng cuồng nhiệt như lúc trước. Hắn chỉ ngồi im mặc câu làm loạn, chứ chẳng có vẻ gì là muốn đáp lại.

Bổng Jungkook có một ý nghĩ táo bạo, Jungkook giả vờ chua sót đẩy hắn ra, môi bĩu ra đầy uất ức. Cậu ngồi hẳn lên đùi của hắn, rút đầu mình vào cái cổ màu bánh mật đầy nam tính của Taehyung. Jungkook tinh nghịch vươn lưỡi đi nhẹ qua phần da thịt muốn bỏng rát của Taehyung.

Hành động đó đối với Taehyung như một luồn kích thích chạy dọc khắp cơ thể xơ xác của hắn.

Jungkook hờ hững đẩy hắn ra, trao cho hắn một ánh mắt kích tình vô cùng. Những lọn tóc được Taehyung vén qua, đang rơi xuống che mất phần trán sáng lạng đó. Phần áo thun trệ xuống lộ phần sương quai xanh mịn màng, đôi mắt mở hờ cứ ngỡ phủ một tần sương mỏng manh.

Cậu khinh khỉnh nhếch môi, hàng long mày rậm khẽ nhếch lên nhìn khuân mặt như muốn đổ gục của taehyung, tư vị đắc y ngập tràn khắp cơ thể.

"Giận em ?"

"Không." Đôi mắt hắn từ khi nào đã mở hờ hững, mê đấm nhìn cậu. Hắn yêu chết cái cách Jungkook chủ động, mỗi lần cậu như thế trái tim nồng nàn của hắn như muốn nổ tung.

"Vậy tại sao lại không chịu ngó tới em, cứ mỗi lần giận là anh trưng cái mặt khó coi này ra. em còn không biết sao?" Cậu bĩu môi, uất ức

"..."

"Kim Taehyung nói cho em biết, lỗi của mình được không." Jungkook khẽ níu góc áo thun của Taehyung, chỉ mong hắn chú ý tới cậu một chút.

"..."

"Kim Taehyung..."

"Em giấu tôi chuyện gì mà không biết sao?" Ánh mắt của hắn đã đanh lại vài phần.

"Cái..gì chứ?" Nghe tới đây Jungkook có hơi chột dạ, cậu khẽ ấp úng đáp

"Jung Hoseok? Em quen cậu ta sao?" Không vòng vo nữa hắn muốn biết câu trả lời.

Jung Hoseok là con của chủ tịch Jung và hắn biết rõ lai lịch của cậu ta, cậu ta không vô hại như vẻ ngoài mà mọi người thấy, chẳng đơn giản là một thằng mọt sách bình thường. Và đó là lí do cậu ta không có bạn.

"Làm gì... có !"

"Nói thật nếu không thì đừng hòng đêm nay tôi tha cho em." Taehyung dùng cánh tay rắn chắc luồn qua eo rồi kéo mạnh về phía mình

"Ờ thì... tại vì.." Jungkook ấp úng trả lời.

"Mau!" Taehyung có hơi gằn giọng.

"Ờ thì.. em nhờ cậu ấy dạy kèm, đừng có mà quát em." Cậu lúng túng giải thích

"Dạy kèm sao?" Hắn nhíu mày hỏi lại, Jung Hoseok chịu dạy kèm cho người khác sao?

"Đúng vậy." Cậu mở to mắt như khẳng định mình đang nói thật.

"Vậy em thấy lực học của người yêu em không xứng để kèm em sao jungkookie?" Kim Taehyung cay cú nhướn một bên mày mỉa mai cậu.

"Không phải tại em thấy làm vậy sẽ phiền anh, anh cũng phải đi học mà đúng không taehyung. Với lại anh còn phải làm phụ ba anh mấy cái tài liệu gì gì đó nữa, nên em không nỡ." Jungkook uất ức giải thích.

Kim Taehyung còn đang suy nghĩ về việc Jung Hoseok lại chấp nhận dạy kèm cho Jungkook, hắn ta xem người khác như không khi nói thẳng ra là chẳng để ý tới ai. Ngần như là bị cô lập bởi tính tình kì quái, nhưng lại chấp nhận một người như Jungkook, chẳng phải mau thuẫn quá sao? Jung Hoseok thật sự như một con cáo già bởi vì cậu ta là con của lão Jung gần như là gần cùng tầng lớp với ba hắn, sau này sẽ kế nghiệp của lão đương nhiên tính tình cũng gần như là giống Taehyung chứ không có kém.

"Đừng giận nữa có được không nếu anh không thích thì thôi, vậy thì em sẽ nhờ anh có được không?" Thấy Taehyung có vẻ suy ngẩm cậu sợ hắn không chịu tha lỗi cho mình, liền thêm ba câu chỉ mong hắn tha lỗi cho mình.

Jungkook rút đầu vào lòng ngực hắn, dụi dụi như một con mèo ngoan ngoãn. Đương nhiên chiêu này không bao giờ thất bại, Kim Taehyung lập tức bật cười, hắn cưng chiều xoa đầu cậu, đôi môi không kiềm được liền thây thế bằng một nụ cười hình hộp làm sáng bừng cả một khuôn mặt.

"Thiệt sao?" Hai mắt mở to, khuôn miệng đáng yêu nở rộ ra một nụ cười tươi rói. Lắp ló sau đó còn là hai chiếc răng thỏ nho nhỏ.

Hắn không nói gì chị nhẹ nhàng cưng chiều nhìn cậu mà gật đầu, Jungkook không kiềm được sự vui vẻ mà nâng mặt của hắn áp môi mình vào môi hắn.

Lần này Taehyung không còn từ chối nữa, hắn còn chủ động kéo eo cậu lại gần cho nụ hôn được sâu hơn.

Trận mưa hôn vẫn tiếp tục diễn ra một cách cuồng nhiệt, mỗi lúc càng cuồn dại say mê. Hắn như loài sư tử điên cuồng nơi hoang dã, toàn thân mạnh mẽ dầy sự chiếm đoạt.

Mọi sự tấn công từ phía hắn đều hừng hực như ngọn lửa bừng cháy, khiến cả thân của cậu như rơi vào bể tình. Toàn thân như bị ngọn lửa của Taehyung thiêu rụi.

Áo trên người cậu dưới bàn tay của hắn rất nhanh chóng đã trở nên nhàu nát lộn xộn, không còn rõ hình dạng nằm im lìm dưới nền nhà.

Ánh mắt Jungkook ngày trở nên mê loạn, dáng vẻ vô cùng dụ người như một con thỏ nhỏ quyến rũ đến mê người. Khiến trái tim cuồng dại của Taehyung phải mềm nhũn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip