Chap 8

Anh đưa tay ghì chặt hai bả vai nó, cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng nhất, dường như sợ nói rồi sẽ làm nó tổn thương:

- Có lẽ lời hứa sẽ mãi ở bên cạnh em lúc trước...  anh... không thể thực hiện được nữa. Cho nên... anh chỉ có thể đứng ở một bên mà cầu chúc cho em sẽ tìm được hạnh phúc thật sự. Em là một cô gái tốt, nhất định sẽ có người nguyện ý vì em mà che chở, bảo bọc cả đời.

Nó mở to đôi mắt tròn tràn ngập sự tuyệt vọng nhìn anh, hai tay gắt gao nắm chặt đôi bàn tay to lớn mà ấm áp của anh:

- Anh đừng đi, đừng đi...Em xin lỗi, là lỗi của em, đáng ra lúc đầu em không nên làm vậy. Chính em, là chính em đã tự tay phá hủy tình cảm của chúng ta, nhưng mà thật sự em không muốn như thế. Em đã biết lỗi rồi... anh đừng đi, đừng bỏ mặc em có được không?!

Ổn định lại hơi thở nó mới tiếp:

- Chẳng phải anh nói muốn em được hạnh phúc sao? Người có thể cho em hạnh phúc chỉ có anh thôi. Anh không được thất hứa đâu, em không cho anh làm vậy, không cho đâu... _ Nó liên tục lắc đầu, các sợi tóc cũng có chút rối.

Anh mím môi, khẽ chớp mắt, con ngươi thoáng qua chút đau lòng:

- Mọi chuyện đã không còn như lúc trước, anh đã chẳng thể ở bên cạnh em nữa... Khoảng cách giữa chúng ta thật quá xa... Xin lỗi! Anh phải đi...

Tay anh từ từ tuột khỏi bàn tay nó, nó níu kéo cũng không ích gì...

Hơi ấm trong lòng bàn tay dần tản đi, đến cuối cùng chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô hạn.

Anh quay đi. Còn lại nó đứng thẫn thờ nhìn theo bóng lưng rộng lớn của anh.

Nó không khóc, không thét, chỉ an tĩnh im lặng đưa đôi mắt tròn đã sớm thất thần nhìn theo...

Nó mt anh ri sao?

Anh bước cũng không quay đầu lại, quyết tuyệt và lạnh lùng, thân hình cao lớn trong biển hoa cô tịch lại mông lung.

...

...

...

...

- Một bước thôi... _ Giọng nó yếu ớt vang lên phía sau. Thanh âm nhẹ như một cơn gió.

Bước chân anh cũng vì câu nói của đó mà dừng lại. Mặc dù vậy, anh cũng không quay đầu nhìn.

Nó thấy anh không bước tiếp tâm trạng mỗi lúc một khẩn trương, bàn tay đang siết chặt cũng không ngừng run rẩy. Nó cố gắng giữ cho chân đứng vững hơn, hít sâu một hơi rồi lấy hết dũng khí mà nói, thế nhưng cũng không giấu nổi sự bi thương:

- Anh chỉ cần bước một bước thôi, còn lại chín mươi chín bước sau... em sẽ chạy tới anh...

Anh vẫn im lặng chờ nghe nó nói tiếp.

- Lúc trước, đều là anh chủ động nắm tay em đi, đều là anh che chở cho em, đều là anh làm chỗ dựa vững chắc của em... Nhưng bây giờ... em không cần nữa... anh không phải vất vả như thế đâu... vì chính em sẽ là người chủ động chạy đến bên anh, nắm tay anh và sẽ không bao giờ buông ra... em hứa!... Tuy em không đủ sức để bảo vệ cho anh, không thể là một chỗ dựa vững trãi nhất của anh... nhưng em... sẽ tuyệt đối không làm anh phải tổn thương thêm một lần nào nữa... Hãy tin em!

Giọng nói nó càng lúc càng nghẹn ngào, càng lúc càng nhỏ dần rồi im hẳn...

Từng câu từng chữ thốt ra cứ như một hồi chuông vang vọng mãi trong lòng anh, hỗn độn mà ấm áp.

Lúc sau, anh mới quay mặt lại về phía nó. Lúc anh nhìn nó đã bị vẻ mặt bi thương của kia làm đau lòng, trong một phút nào đó đã khiến anh xao động.

Mà nó lúc thấy anh quay lại cũng không khỏi vui mừng, thế nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng bị cảm giác hồi hợp xua tan.

Nó như ngừng thở để chờ nghe quyết định của anh, hai tay cũng vì căng thẳng mà bấu chặt.

Anh nhìn nó, rất lâu sau cũng vẫn nhìn nó, đâm chiêu như đang suy nghĩ chuyện gì, hoặc cũng có thể là muốn ghi nhớ hình ảnh người con gái trước mắt... lần cuối cùng.

Rồi đột nhiên khóe môi anh cong lên, nụ cười không rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng lại nhẹ nhàng tựa vầng trăng sáng, khiến gương mặt hoàn mĩ của anh càng làm người ta say mê.

Anh cười... nhưng sao lòng nó lại dâng lên dự cảm bất an như một cơn sóng đang cuồn cuộn tràn lan mọi nơi?

***

Anh khẽ lắc đầu, nụ cười vẫn bên khóe môi, ánh mắt chứa rất nhiều cảm xúc, khó mà giải thích nổi.

Anh quay mặt lại, đưa lưng đối diện với nó...

Quá rõ ràng là anh không đồng ý!

Ầm một cái, sợi tơ hy vọng mỏng manh trong lòng nó cũng đứt lìa. Cả thế giới như đổ sụp xuống, mà nó chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

Nó là một cái lá khô đang tuyệt vọng níu lấy cành cây, thế nhưng cơn gió vô tình đã khiến nó phải rời xa cây kia... mãi mãi...

Đến giờ phút này nó cũng chẳng thể đứng vững nữa. Thân người vô lực mà ngã khụy xuống mặt đất... lạnh căm...

Anh đi rồi!

Chỉ còn mình nó!

Hai vai nó khẽ run, rồi càng lúc càng nhiều hơn. Nước mắt bị nó kìm nén nãy giờ cứ thi nhau rơi xuống.

Một giọt...

Rồi hai giọt...

Tay nó siết sao che lấy miệng, áp chế tiếng nấc nghẹn ở cổ. Nó không dám mở mắt ra, nó sợ, sợ sẽ nhìn thấy cảnh anh quay đi và không bao giờ trở lại nữa.

Mặc dù, đã rất nhiều lần nó nghĩ đến những tình huống thế này, và cũng đã rất nhiều lần nó tự nhủ với bản thân mình là sẽ làm được, sẽ không sao đâu. Nhưng bây giờ nó lại tuyệt vọng như vậy...

***

Cái cảm giác tê dại nhanh chóng thâm nhập từng tế bào của cơ thể nó làm nó đau đến sắp ngất đi.

Nó hối hận, nó thật sự đang hối hận!

Đáng lẽ hai năm trước nó không nên nhu nhược như vậy. Nếu nó can đảm hơn để đối mặt với mọi chuyện thì có lẽ bây giờ nó không phải khổ sở thế này.

Cười tự giễu mình. Có lẽ đó là qui luật của cuộc sống "gieo nhân nào gặt quả đó". Trước đây là nó buông tay anh để bảo vệ mình khỏi sự uy hiếp của Hồng Lam. Còn bây giờ có phải anh cũng muốn nó nếm trải cái mùi vị cay cú đó không?

Nước mắt như những viên thủy tinh chạy dọc theo gương mặt nhỏ nhắn đã sớm bị vẻ ưu thương làm cho tái nhợt. Đến tột cùng nó cũng phải cam chịu mà buông xuôi tất cả...

Nó đã mất anh, mất đi cái tình cảm mà nó và anh đã vun vén tạo thành. Rồi đến khi tình cảm đó đâm chòi, biến thành một cái cây con tuy không mạnh mẽ nhưng cũng đủ dẻo dai để chống đỡ mọi giông tố thì nó lại chính tay mình chặt bỏ nó đi.

Đến khi nó nhận ra mọi thứ ngu ngốc nó đã làm thì cây kia cũng đã héo tàn. Nó muốn trồng lại, muốn chăm sóc lại cũng đã quá muộn. Cái cây đó... chết từ lâu rồi.

Nếu đây là một trò chơi thì ngay từ đầu... nó đã thua thảm hại .

Tim lại rỉ máu. Nó vì đau nên khóc, vì sự ngu muội của mình nên khóc và vì... anh nên khóc.

Nó như chẳng còn thở được nữa. Hai tay nó ghì chặt lấy ngực trái, tim như đang bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn. Đau đến tột cùng vẫn là đau.

***

Rồi bỗng...

Nó cảm giác được đầu vai như có một sức mạnh nào đấy đang nắm lấy, nhẹ mà sao lại an toàn như vậy?

Khẽ mở mắt ra, hai hàng mi dài cong cong cũng vì thế mà động đậy.

Nó lờ mờ nhìn thấy một đôi chân được che phủ bởi chiếc quần tây của nam. Đôi giầy da cũng vừa vặn mà ướm trên bàn chân vững vàng kia.

Không đợi nó kịp suy nghĩ điều gì, "đôi chân" đó đã ngồi xuống cạnh nó. Đột nhiên tâm tình nó trở nên rất rối bời, chính nó cũng không rõ nguyên nhân.

Người này rất cao, chí ít thì khi người đó ngồi xuống nó cũng chỉ có thể nhìn thấy được cúc áo cổ của anh ta ngang tầm mắt nó.

Khẽ nâng gương mặt lên, đưa đôi mắt vẫn còn ngấn nước nhìn người trước mặt. Tuy nước mắt làm nó không thể nhìn rõ người đó nhưng chỉ mờ ảo thôi cũng đủ làm nó hoảng loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip