Chap 9
Cũng không để nó phản ứng gì thêm, người đó đã ngay lập tức ôm nó vào lòng. Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu:
- Đồ ngốc! Để xem em có dám bỏ rơi anh nữa không!
Phải! Người này không ai khác là... anh - Hoàng Minh.
Cảm xúc như vỡ òa trong lòng nó.
Là anh! Là anh thật rồi!
Vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ trong đó nó mới xác định được là mình không mơ và cũng không phải là ảo giác của nó.
Mùi hương quen thuộc thoang thoảng ở đầu mũi làm nó không kìm được mà lại khóc òa lên như một đứa trẻ.
Anh vẫn cứ ngồi im mà ôm chặt lấy nó, để mặc cho nó khóc đến khi cảm thấy dễ chịu thì thôi. Đôi tay nhẹ vuốt ve tóc nó như muốn làm an tĩnh lại lòng nó lúc này.
Nó như được trở về là nó của hai năm trước đây,luôn được anh vỗ về mỗi lúc nó cảm thấy vô lực, cái cảm giác này, thật sự rất diệu kì.
Mãi một lúc sau nó mới ngước mắt lên nhìn anh, tuy nhiên nó vẫn cứ lo sợ rằng anh sẽ lại biến mất.
Như cảm nhận được sự mơ hồ trong mắt nó, anh đưa hai tay áp lên mặt nó, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vươn rồi khẽ nói:
- Là anh!
Đó như một lời khẳng định mà nó đang cần nghe.
Môi nó khẽ cong lên, nước mắt cũng lập tức rơi xuống. Nó không muốn khóc nhưng sao nước mắt cứ liên tục chảy dài như vậy?
- Đừng khóc nữa, nhìn em thật xấu! _ Anh mở miệng, khẽ trêu.
Nó cười trong cái mếu máo làm gương mặt càng thêm phần đáng yêu. Nó lại ôm lấy anh cứ như sợ buông lỏng một chút anh sẽ bay mất.
- Không cho anh đi nữa... _ Giọng nói nghẹn ngào có chút yếu ớt vang lên, giống như một đứa bé đang làm nũng khiến người ta nghe mà cảm thấy xao động.
Anh cũng ôm chặt nó, cảm nhận được hơi ấm mà anh đã mất suốt hai năm dài. Giọng anh đều đều vang lên, kiên định mà thâm tình:
- Ngốc! Anh sẽ không đi đâu cả! Ở bên cạnh em không làm anh cảm thấy mệt mỏi vì nó là hạnh phúc của anh. Thế nên sao này cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được tự mình quyết định như vậy nữa, có nghe không?
Nó mỉm cười gật đầu. Niềm vui đang tràn ngập từ tận sâu trong đáy lòng nó.
Anh hài lòng cười tươi, ánh mắt chứa đầy sự ấm áp:
- Anh cũng không cần em phải làm gì hết... hãy ngoan ngoãn ở phía sau anh, vì chỉ cần em ngẩng đầu lên sẽ lập tức thấy anh ngay. Còn nếu em muốn chạy lên phía trước thì những lúc em cần anh chỉ việc quay đầu lại... anh vẫn mãi mãi ở phía sau em, luôn hướng về em! Cho dù là trước kia hay bây giờ vẫn vậy.
Vừa nói hết câu, nó còn chưa hết cảm động thì anh đã nâng tay nó lên...
Cảm giác mát lạnh trên ngón tay khiến tim nó không khỏi đập loạn nhịp.
- Chúng ta làm lại từ đầu?
Anh không giấu nổi một nụ cười vang, chân thành và kiên định. Vừa lúc đó tay anh cũng nâng lên ngang tầm mắt nó, khẽ lay nhẹ để cho nó nhìn thấy.
Là nhẫn, không, là nhẫn đôi.
Thứ anh vừa đeo lên tay nó là nhẫn và thứ anh muốn nó nhìn trên tay anh cũng là nhẫn!
Nó xúc động đến nỗi không thể nói gì hơn ngoài cái gật đầu liên tục cùng hai hàng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra, những giọt nước mắt hạnh phúc... Cái ngày này nó đã đợi rất lâu rồi, thậm chí nó cũng từng cho rằng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa...
Nhìn nó như vậy anh không kìm lòng được, lại lần nữa ôm nó vào lòng rồi khẽ đặt lên trán nó một nụ hôn ngọt ngào.
Trên môi hai người đều đang cười, cười rất tươi. Nụ cười của niềm hạnh phúc, nụ cười của sự mãn nguyện và còn là nụ cười của một khởi đầu mới đầy niềm tin.
Và đến cuối cùng họ cũng đã đến được với nhau, mảnh ghép của hai con tim đã hòa làm một sau bao khó khăn, thử thách.
---------------
Sau đó, nó có hỏi về chuyện của Hồng Lam. Hóa ra người hôm đó đã nhìn nó ở vườn hoa và theo nó đến nhà hàng Moon gặp Hồng Lam là anh.
Cuộc đối thoại giữa nó và Hồng Lam anh đều nghe hết tất cả, vì thế mà mọi chuyện mới được sáng tỏ. Ngay đêm đó anh đã đến nhà Hồng Lam và đề nghị hủy hôn trước mặt ba mẹ cô ấy.
Khi biết lí do và những chuyện Hồng Lam đã gây ra cho anh và nó thì ba mẹ Hồng Lam đã rất tức giận, họ không bao giờ nghĩ đứa con gái họ luôn rất tự hào lại làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Thậm chí ba của Hồng Lam còn muốn từ đứa con là cô. Cũng may là anh đã hết lời khuyên can nên cũng không làm thêm lớn chuyện.
Đến cuối cùng họ cũng quyết định để Hồng Lam sang nước ngoài tu dưỡng lại.
Trước khi Hồng Lam đi, anh và cô đã có một cuộc nói chuyện khá thoải mái với nhau. Đến cuối cùng cô ấy cũng hiểu ra mọi chuyện.
Vì không mặt mũi nào dám đến gặp nó nên cô đành phải nhờ anh gửi lời xin lỗi đến nó, hy vọng sẽ nhận được sự tha thứ từ nó. Cùng với đó cũng là một lời chúc phúc chân thành dành cho hai người.
Và còn điều anh giấu nó chính là vì trước kia Hồng Lam đã nói dối rằng cô bị bệnh bạch cầu và ước nguyện cuối cùng là có thể ở bên cạnh anh. Anh vì mềm lòng và tổn thương quá nặng nên sớm đã không còn niềm tin với tình yêu thế nên đã đồng ý cùng Hồng Lam đính hôn. Đến khi mọi chuyện vỡ lẽ thì anh mới biết mọi chuyện đều là dối trá.
Nhưng anh vẫn sẵn sàng tha thứ tất cả chỉ vì muốn Hồng Lam có thể sống một cuộc sống khác thật sự hạnh phúc hơn.
Một điều nữa đó là cái vườn hoa kia. Vườn hoa Hoàng Gia (Hoàng Minh - Gia Ân)... nơi thiêng liêng minh chứng cho tình yêu của hai người họ đã sớm được anh mua lại bởi vì muốn giữ những kỉ niệm đẹp của hai người, và cũng vì anh không muốn quên nó...
Cuối cùng, cuộc gặp gỡ ngày hôm nay giữa anh và nó hoàn toàn không phải là trùng hợp, nó đã được anh sắp xếp từ trước. Không cần phải nghĩ nhiều cũng biết là có sự "góp sức" của Nhi - người bạn thân nhất của nó.
******
Tình yêu chỉ đơn giản là sự hòa hợp giữa hai con tim.
Còn hạnh phúc thì luôn bắt đầu từ những gì đơn giản.
Sự chân thành và vị tha là mầm non của tình yêu, có chăm sóc, bảo vệ mới thành cây đại thụ mang tên hạnh phúc, dẻo dai và bền vững với thời gian.
Đừng biến tình yêu thành một lí do ngụy biện cho những hành động sai trái của bản thân.
Và nên nhớ... cưỡng cầu không mang đến hạnh phúc...
*****
Và đến đây thì truyện cũng đã end rồi...
Rất cảm ơn những ai đã đọc truyện này, mà đặc biệt là những bạn đã đọc đến chap cuối này, cũng như đọc luôn cả những dòng chữ này nữa.
Au biết là truyện của au rất khó hiểu, nhưng có một số bạn vẫn dõi theo xem và vote khuyến khích cho từng chap, dù là không nhiều nhưng đó đã là một niềm hạnh phúc to lớn của Au rồi!
Một lần nữa,CHÂN THÀNH CẢM ƠN! CẢM ƠN RẤT RẤT NHIỀU Ạ! ( ̄ε ̄)︴
#NGÔ DƯƠNG HOÀNG VY
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip